Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 95
Nắm đ.ấ.m của Hạ Thời Sâm bắt đầu cứng lại.
"Em mau về phòng cho anh, đừng có nửa đêm đi lang thang!" Hạ Thời Sâm tức giận đến tột đỉnh, cậu ấy chỉ vào cửa nhà, trách mắng nói: "Ngày mai còn phải lên lớp, em ở đây tu tiên à?"
Sở Thiên Lê khinh thường: "Anh có tư cách gì để nói với em những lời này?"
"Anh có tư cách gì..." Hạ Thời Sâm cả giận nói: "Không đúng, em bớt đánh trống lảng lại cho anh, mau về phòng đi!"
Sở Thiên Lê: "Không về, có bản lĩnh thì anh về trước đi."
Hạ Thời Sâm: "Em có bản lĩnh thì sao không trở về trước đi?"
Sở Thiên Lê: "Em không có bản lĩnh."
Hạ Thời Sâm: "???"
Bây giờ Hạ Thời Sâm tiến thoái lưỡng nan, cậu ấy muốn kéo vali đi ngay như Sở Thiên Lê lại ngồi một mình ở bên ngoài trong đêm khuya như thế này cũng không đúng.
Cậu ấy muốn gọi điện thoại cho Hạ Chính Hợp trở về quản người nào đó, nhưng lại cản trở kế hoạch muốn bỏ đi trong đêm của cậu ấy.
Hạ Thời Sâm cứng đờ tại chỗ, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hiếm khi thấy cậu ấy làm ra hành vi phản nghịch nhưng lại đụng phải lão tổ tông trong giới phản nghịch, nháy mắt đã bị ấn trên mặt đất mà gõ.
Hạ Thời Sâm vẫn luôn nghi ngờ, có phải cô đã tính được mình muốn đi không, cho nên mới ngồi ở chỗ này trông coi.
Hạ Thời Sâm nghĩ đến đây, cậu ấy lại kéo vali trở lại, trầm giọng nói: "Ngày mai anh sẽ nói rõ ràng với ba, sau đó đợi mẹ hồi phục lại rồi lại nói, chỗ ở cũng đã tìm được rồi, em không cần phải ở đây ngăn cản khuyên nhủ, mau về phòng đi..."
Hạ Thời Sâm luôn cảm thấy cô dùng chiêu này để cản mình, ai bảo cô có một loại ngây thơ ngu xuẩn chứ.
Dạo gần đây cậu ấy cũng luôn định vị lại thân phận của mình, căn bản không phải là ấm đầu lỗ mãng ra quyết định.
"... Em mau trở về đi, không liên quan đến em." Hạ Thời Sâm nhỏ giọng bổ sung.
Sở Thiên Lê là người không nên cảm thấy thẹn nhất, không có lý nào cô lại lãng phí tâm tư ở chỗ này.
Tất nhiên, Sở Thiên Lê không phụ sự mong đợi của Hạ Thời Sâm, quả thật là cô không mở miệng ngăn cản, ngược lại còn thân thiện vẫy tay tạm biệt với cậu ấy, quả quyết nói: "Được thôi, bái bai nha!"
Sở Thiên Lê không cản cậu ấy, cũng không trở về phòng, vẫn tiếp tục xem phim hoạt hình.
Hạ Thời Sâm: "..."
Hạ Thời Sâm đã hoàn toàn loại bỏ sự suy đoán vô lý của mình rằng cô ở đây trông coi, lúc này cậu ấy thấy cô không nhích m.ô.n.g thì giận không có chỗ phát tiết: "Về phòng! Đừng ép anh mắng em!"
Bây giờ cậu ấy rất mong ba mẹ có thể nhanh chóng trở lại, con của mình thì vẫn nên tự mình chăm sóc, những ngày tháng như thế này cậu ấy không thể chịu thêm một ngày nào nữa rồi.
Hạ Thời Sâm chật vật nửa ngày cũng không đuổi được Sở Thiên Lê về phòng, cuối cùng tức hổn hển kéo vali lên, lạnh lùng nói: "Vậy em cứ ở yên đấy, anh đi."
Khu biệt thự an ninh khá tốt, cô sẽ không gặp vấn đề gì nên không cần bận tâm.
Sở Thiên Lê cúi đầu dán mắt vào bộ phim hoạt hình, bình tĩnh nói lời tạm biệt: "Bye bye, người không có nguồn gốc."
Hạ Thời Sâm nghi ngờ quay đầu lại: "Em nói cái gì? Người gì cơ?" "Người không có nguồn gốc." Sở Thiên Lê ngẩng đầu, mắt vô thức xem hoạt hình, thản nhiên nói: "Đây là bước ngoặt của cuộc đời anh, giống như lựa chọn các ngã rẽ trong trò chơi, bước qua cánh cửa này sẽ là một tương lai hoàn toàn khác."
Khi Hạ Thì Sâm lựa chọn rời khỏi nhà, cậu ấy đã trở thành một ngọn cỏ không rễ.
"Điều này không giống với những lựa chọn nhỏ nhặt hàng ngày, mà có thể coi là một sự kiện trọng đại, khi người ta muốn thay đổi cuộc sống sẽ thường cân nhắc đến."
Cuộc sống hằng ngày của mỗi người sẽ không có nhiều sự biến hóa, nhưng sẽ luôn có những sự kiện mang lại bước đột phá lớn như kết hôn, du học, chuyển nhà, mua nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận