Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 72
Cô Liễu dùng bút tùy ý khoanh lại trên vở bài tập, cô ấy bình tĩnh nói: "Em biết cô không thích trong nhà giới thiệu, cô cũng biết em không thích làm bài tập, nhưng tốt xấu gì thì em cũng làm hết mấy bài thường rồi, nhưng cuối kỳ thì em phải tự mình thi..."
Cô Liễu trả vở bài tập lại cho Sở Thiên Lê, cô ấy còn mô phỏng lại động tác cổ vũ nói: "Làm đi! Làm đi! Làm đi!
Sở Thiên Lê: "..."
Sở Thiên Lê cảm nhận sâu sắc được người trong thành phố có quá nhiều thủ đoạn, từ bạn cùng lớp đến giáo viên đều không dễ đối phó.
Bên trong phòng học, Đàm Mộ Tinh đang ngồi trước bàn học vẽ tranh, Khâu Tình Không đeo cặp sách hào hứng xông tới, cô ấy thấy chỗ trống bên cửa sổ thì tò mò hỏi: "Cô giáo của tớ đâu?"
Đàm Mộ Tinh đáp: "Cô Liễu gọi cậu ấy qua đó rồi."
"Chắc hẳn lại là tâm sự thường ngày." Khâu Tình Không vẫy tay tạm biệt với Đàm Mộ Tinh, cô ấy quay đầu nhảy tới chỗ bạn nữ ở cửa lớp: "Vậy thì trở về nói trong nhóm, bái bai, bái bai!"
"Bái bai."
Đàm Mộ Tinh nhìn Khâu Tình Không hợp lại với nhóm người Nguyễn Nhã ở cửa, mấy bạn nữ cười cười nói nói rời đi.
Sở Thiên Lê, Khâu Tình Không và Đàm Mộ Tinh có một nhóm ba người, Đàm Mộ Tinh và Khâu Tình Không cũng bắt đầu nói chuyện từ đó.
Nội dung nói chuyện của bọn họ cơ bản đều là Sở Thiên Lê, cô chính là nhân vật trung tâm để duy trì nhóm trò chuyện.
Có điều lúc Khâu Tình Không ở trường vẫn chơi cùng nhóm Nguyễn Nhã, ngược lại cô ấy cũng không quen bạn mới mà xa cách bạn cũ, Sở Thiên Lê thì thường xuyên đi chung với Đàm Mộ Tinh, đôi sư đồ chiêm tinh này ai cũng có mối quan hệ bạn bè riêng của người ấy.
Đàm Mộ Tinh thường xuyên cảm thấy thần kỳ, Sở Thiên Lê mới chuyển trường tới chưa được hai tuần mà đã thuận lợi hòa nhập vào trong sinh thái lớp học, thành công có được danh hiệu của mình.
Điều này giống như trong anime đều có định vị nhân vật, Hạ Thời Sâm là trần nhà trong lớp, Nguyễn Nhã là loại hình lớp trưởng xuất sắc, Khâu Tình Không là điên cuồng tuyên truyền giao tiếp xã hội, Sở Thiên Lê là học sinh chuyển trường thần bí giỏi chiêm tinh.
Đàm Mộ Tinh ở trong lớp không có danh hiệu, định vị của cậu cũng rất mơ hồ.
"Này gấu mập trắng, trước đây cậu may quần áo, bây giờ dứt khoát chơi với các bạn nữ rồi à?" Vương Tranh ở bên cạnh nghe thấy Khâu Tình Không nói chuyện với Đàm Mộ Tinh thì lập tức cười cợt nhả.
Đàm Mộ Tinh khẽ nhíu mày, cậu làm như không nghe thấy lời của bạn nam cùng lớp, trong lòng thầm nói quả nhiên bất cứ hoàn cảnh nào đều sẽ có định vị phản diện.
Ở trong lớp Vương Tranh có thành tích không tốt, thường xuyên dẫn đầu chế nhạo Đàm Mộ Tinh, phàm là có ai nói với Đàm Mộ Tinh quá hai câu cậu ta lại ngứa miệng đi tới khiêu khích, dần dà cũng không có ai nói chuyện với Đàm Mộ Tinh nữa.
Gần đây, Đàm Mộ Tinh luôn ở chung một chỗ với Sở Thiên Lê, Vương Tranh cũng không thiếu mấy câu đáng ghét với người khác, nhưng Sở Thiên Lê vẫn luôn giữ đầu óc tỉnh táo, căn bản không coi Vương Tranh ra gì, vẫn cùng nhau tan học với bạn cùng bàn gấu mập trắng như cũ.
Vương Tranh phát hiện Đàm Mộ Tinh không nói tiếng nào, lập tức như đánh vào bịch bông, cậu ta bất mãn muốn đứng dậy tìm lỗi nhưng Sở Thiên Lê lại lo lắng không yên trở về.
"Chuồn thôi chuồn thôi chuồn thôi, may mà hôm nay máy in bị hỏng, nếu không tớ sẽ bị mắng chết..." Sở Thiên Lê chạy như điên về chỗ ngồi, cô nhanh chóng thu dọn cặp sách lại rồi lại nhìn Đàm Mộ Tinh: "Để cậu phải đợi lâu rồi! Chúng ta đi thôi!"
Buổi tối hội học sinh của Hạ Thời Sâm có việc cho nên không ngồi xe về cùng với Sở Thiên Lê.
Đàm Mộ Tinh ung dung thu dọn bút, giọng nói dịu dàng: "Được."
"Khâu Tình Không vừa mới tìm cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận