Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 109: Khán giả: Không dám học, không dám học

Tối thứ sáu, 8 giờ tối, phòng livestream của Fate đã có khán giả trực chờ, thậm chí trước khi livestream bắt đầu đã đứng đầu bảng xếp hạng donate theo thời gian thực của khu giải trí.

Lượng khán giả mới liên tục đổ về, choáng ngợp trước bảng xếp hạng donate của streamer Fate.

Có trùng nói: [Lol! Hệ thống kinh tế của các người là tiền ảo à? Lần đầu tiên tôi thấy bảng xếp hạng donate của khu giải trí mà hạng 1 và 2 cách xa nhau đến vậy! Mỗi phút donate tăng vọt lên hàng triệu, làm trùng còn tưởng rằng livestream của Fate là ngân hàng gia đình của mấy người! Tiết kiệm tiền còn không nhiều bằng!]

[Mới một tuần thôi mà, ngoại trừ top 1 bảng donate của Fate, tất cả đều thay đổi rồi, fan ruột đông thế à??]

Một nhóm khán giả đến sớm hơn bình luận: [Chỉ là nét đặc trưng trong phòng livestream của Fate thôi.]

[Không phải fan ruột, mười mấy tài khoản tên lộn xộn dưới top 1 đều là nick quân thư của các quân đoàn khác nhau, buồn cười thật! Tác giả gốc của bạn cùng phòng vô tâm vô tình, tuyển chọn chỉ thích tộc tò vò, Fate nổi tiếng không xem tin nhắn riêng, nick quân đoàn chỉ có thể đến livestream donate online, chân thành mời streamer hahahahaha.]

[Thật hay giỡn vậy?]

[Xàm, giờ tò vò đâu chống lại được ong vàng, Fate muốn hợp tác với một quân đoàn để viết sách, một tò vò chết thì còn chín quân khác! Nhìn xem tối nay top 10 bảng xếp hạng sẽ chào mời với Fate ra sao.]

[Đoán trúng có thưởng! Trong top 10 của Fate thuộc những quân đoàn nào? Giải thưởng là 500.000 kim lư tiền mặt, tôi thả link trong diễn đàn Fate, đã xin công chứng Starnet!]

[Hahahaha đệt đúng là đám chó không ngại việc lớn!]

Trên bảng xếp hạng donate bên cạnh livestream, top 10 khán giả donate được cập nhật mỗi 60 giây.

1: Standard A567

2: Trùng cấp cao hiền hòa nhất toàn vũ trụ

3: Xé nát liên minh xx

4: Hợp tác hùn tiền, nhanh chóng gom tiền

5: Máu mủ ruột rà

...

7: Tài khoản công việc

...

10: Thư phụ nhìn đứa con thơ lưu lạc bên ngoài

Khu bình luận: [Đã hiểu, top 3 là Quân đoàn 2] [Này mà phải đoán á, ê hê hê, cảm xúc của trùng này quá rõ ràng.]

[Top 4 rõ là Quân đoàn 3 rồi, buồn cười chết mất.]

...

[Nhìn qua một lượt, có lẽ top 10 là một quân đoàn cấp trung hào phóng nào đó, thái độ hết sức khiêm tốn.]

[Tôi nghi ngờ top 7 là do một trùng thuộc Quân đoàn 1 nắm giữ, vì Quân đoàn 1 toàn là kẻ cuồng việc!]

[Không thể nào! Quân đoàn 1 giàu có thế kia, sao lại top 7 được? Sao không đoán top 1 là Quân đoàn 1?] [Top 1 là Quân đoàn 1 thì còn cần gì phải đoán?] [Tại sao vậy? Vì ổng chi nhiều tiền hơn à?] [Chỉ cần nhìn số hiệu là biết ngay! Standard A567 tên đầy đủ là chiến giáp Alpha567 được Quân đoàn 1 tiên phong dùng vào năm 1900, đó là dòng chiến giáp kinh điển mang tính biểu tượng của Quân đoàn 1.]

[Luôn có cảm giác top 5 là quân đoàn 4 hoặc 8... Họ mang lại cảm giác truyền thống bảo thủ tà ác.]

[Hoang đường.]

...

Khu bình luận rôm rả, bỗng có một khán giả hỏi chỉ trong tích tắc đã có hàng ngàn phản hồi: [Đã 20:50 rồi mà Fate vẫn chưa live, tối này không livestream à?]

[Fate và tò vò là đồng minh. Tò vò bị đàn áp, có khả năng ổng đang tiếp xúc với các thế lực mạnh khác trong top 10.]

[Ong vàng cũng khôn, vừa tung ra cuộc chiến hoán vị đã khiến top 10 nể mặt Fate muốn viện trợ tò vò cũng không thể làm được nữa.]

[Nghe nói...]

...

20:54 tối.

Phòng livestream của Fate bỗng sáng lên.

Khu bình luận bùng nổ, những tài khoản từng nằm trong top 10 bảng donate với mức donate 100.000, 200.000 như tiêm đầy năng lượng tinh thần, liên tục donate chiến hạm món quà livestream đắt giá nhất, với số lượng hàng trăm, hàng nghìn, hiệu ứng loá mắt khiến khán giả hoa mắt chóng mặt!

Có bình luận chửi bới dữ dội: [Khùng hết rồi à! Lấy chi phí quân đoàn dùng vào thứ này! Dân chúng trong khu vực mấy ông có biết mấy ông đang phung phí tiền bạc như vậy không!!!]

[Chiến tranh nội bộ giữa mười quân đoàn phiên bản Starnet!]

[Quân đoàn ong vàng xem xong liền bật dậy lúc 4 giờ sáng mừng rõ vì đã nộp đơn xin hoán vị sớm.]

[Top 1 đập tiền khủng quá! Quân đoàn 1 chơi hai tài khoản cùng lúc để đua top hả?]

20:55.

Nhân vật pixel trong phòng livestream đúng giờ bước ra từ góc video. Đầu tiên nó gieo ra dòng chữ: Chào buổi tối.

Sau đó tiếp tục gieo ra những ký tự mới như mọi khi:

[

Ba ngày đã trôi qua kể từ lần phỏng vấn ngài Milan của ký giả.

Theo kế hoạch, ký giả sẽ phỏng vấn ngài Joshua.

Trước khi lên đường, tác giả đã gọi điện cho ngài Milan. Ngài Milan khẳng định rằng hôm nay tinh thần của ngài Joshua ổn định sẽ không xảy ra tình trạng mất kiểm soát như trong buổi phỏng vấn trước.

Có lẽ liên quan tới nghề nghiệp trước khi xuất ngũ của ngài ấy, giọng của ngài Milan luôn bình thản, tựa dòng suối tan chảy vào mùa xuân, lạnh lẽo pha chút gai gắt nhưng lại vô cùng êm dịu.

Khi ngài Milam đảm bảo, ký giả cũng không còn do dự mà bắt đầu.]

[Hiểu rồi, đi mở tủ lạnh kiếm đồ thay thế cảm giác trong truyện đây.]

[Cuối cùng Fate viết ra BUG rồi! Giọng quân y làm gì mà bình tĩnh! Gào lên như quỷ ấy!]

Bên kia Starnet, Anouchka nhấn thích cho bình luận này.

...

[...

Hôm nay ngài Joshua rất tỉnh táo, ngài Milan dắt ngài ấy đến phòng khách, hẳn là ngài Joshua không muốn gặp ký giả.

Ngài Milan dắt tay ngài Joshua lắc nhẹ, ngài Joshua vốn dửng dưng liền nở nụ cười lịch sự với kỳ giả.

Buổi phỏng vấn bắt đầu nhanh chóng, tiếp theo đây ký giả ghi lại từ góc nhin của ngài Joshua.

Thời điểm ghi nhận: Lần đầu tiên ngài Joshua Warsaw gặp Milan trong ký ức, cũng là khởi đầu cho một triệu lần hồi quy.]

[Kiếp đầu tiên! Kiếp Josko hy sinh khi làm thư quân của Milan à! Hấp dẫn thật! Fate dám viết chi tiết về thế giới đầu luôn sao!]

[Toà án: Lập tức ra làm việc.]

...

[...

Sống trong tháp đen, Milan mang đến cho tôi cú sốc cảm xúc quá mạnh mẽ. Đêm ấy, tôi nhảy khỏi tháp mà đi, nhưng không thể thực sự trốn thoát khỏi hormone xao động trong xương tuỷ.

Sau này mỗi lần hồi quy, tôi đã từng căm hận bản thân mình của đêm hôm ấy, hận vì đã không rời khỏi lãnh địa gia tộc, hận vì đã không nhân lúc đêm khuya trốn đi, hận vì đã không dứt khoát bắn viên đạn đó vào ngực Milan, hận vì đã để Milan ám ảnh tâm trí tôi thế này, để anh trở thành kẻ thống trị tinh thần tôi suốt bao năm dài, bám rễ sâu trong trái tim.

Song khi ấy tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nên tối hôm đó tôi ở lại lãnh địa gia tộc, nghỉ ngơi trong phòng.

Nhảy qua quá nhiều điểm lỗ đen liên tiếp, cơ thể tôi đã đến giới hạn, vừa chạm giường là ngủ thiếp đi.

Ban đầu tôi quay về chỉ vì muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của anh trai Josko. Lúc đầu cơn giận dữ thiêu đốt lý trí của tôi, rồi sự mệt mỏi thể xác khiến tôi kiệt sức. Tiếp theo, tôi lại bị Milan giáng cho đòn nặng nề, cuối cùng lý trí của tôi chìm vào giấc mơ, quay trở lại thiếu niên tuổi 15.

...

Trong giấc mơ thiếu thời của tôi, Milan không kết hôn với anh trai Josko. Thay vào đó anh ấy hóa thành một trùng đực cùng tuổi với tôi, xuất thân từ gia tộc có mối quan hệ hữu nghị lâu dài với gia tộc tôi. Tôi gặp anh khi tôi 15 tuổi, chúng tôi bắt tay nhau, anh cười nhạt tự giới thiệu, giống như... giống như khi tôi gặp anh ở tháp.

Milan 15 tuổi hỏi tôi: Joshua, sao cậu toát mồ hôi lạnh vậy.

Tôi 15 tuổi đáp: Mình làm sai một chuyện.

Milan 15 tuổi hỏi: Nghiêm trọng lắm à?

Tôi nói: Rất nghiêm trọng, nhưng có lẽ chỉ cần mình mạnh mẽ hơn một chút, mọi chuyện tồi tệ có thể xoay chuyển.

Milan 15 tuổi nói: Vậy chúc cậu may mắn.

Tôi gật đầu với anh, anh cười rồi biến mất.

...

Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi tớ bước vào, mang theo bữa sáng rồi thông báo: Gia tộc Milan đến rồi, muốn đón Milan rời khỏi nhà Warsaw ngay trong hôm nay.

Tôi còn tưởng mình đang mơ.

Tôi tớ trong gia tộc đều là thuộc hạ của anh trai tôi. Họ biết nhiều bí mật hơn, cũng rất tự hào về gia tộc mà mình phục vụ, nên họ nhỏ giọng nói tôi rằng, một khi gia tộc Milan đưa ngài Milan trở về, họ sẽ thông gia với một gia tộc khác thuộc hệ thống quân đoàn.

Tôi lờ mờ nhớ ra, gia tộc Milan là gia tộc trụ cột của một liên minh nào đó. Liên minh đó mấy năm gần đây dấn thân khám phá vũ trụ, họ rất cần lực lượng quân sự của hệ thống quân đoàn để hỗ trợ.

Tôi lập tức tỉnh táo, ngọn lửa giận dữ dâng trào trong lồng ngực.

Mới một tuần Joshko mất, gia tộc Milan quá coi thường Warsaw!

Vả lại, sức khỏe Milan tệ đến mức này mà gia tộc anh lại muốn thông gia với anh trai tôi!?

Tôi biết rõ tính cách của anh trai, Joshko là mục tiêu mà tôi luôn hướng đến, nỗ lực suốt một thời gian dài.

Anh mạnh mẽ, nhìn như điềm đạm nhưng bản chất lại hung bạo.

Tôi suy ngẫm thêm lại nhớ ra một chi tiết, khi Josko kết hôn đã từng hứa với hùng phụ thư phụ rằng, anh sẽ không ra tay với hôn phu của mình.

...

Josko có gen xuất sắc, dù sức khoẻ Milan kém cỏi vẫn có thể thông gia với anh trai tôi, vậy chứng tỏ cấp bậc gen của anh cao hơn.

Nếu Milan tái hôn, thư quân vẫn sẽ là cấp A bậc cao trong hệ thống quân đoàn.


Vậy làm sao anh... có thể chịu đựng được?

Chưa kể Josko mới chết bao lâu? Vậy mà gia tộc đã muốn đón Milan về, họ coi danh dự của Warsaw là giấy sao?

Tôi thay đồ mới, hùng hổ đến gặp gia tộc Milan, còn nói hết mọi chuyện cho anh cả và thư phụ nghe, đặc biệt nhấn mạnh đến ảnh hưởng đến danh dự của Warsaw. Cả hai đang ở ngoài hành tinh nên đồng ý cho tôi xử lý chuyện này theo cách của mình.

Tôi đã cho gia tộc kia một bài học nhớ đời.

Sau một hồi tranh cãi, họ hạ thấp Milan, rồi lại bày tỏ nhượng bộ một số lợi ích về công nghệ để Milan quay về.

Tôi không đồng ý.

Tôi như cục đá, nghe đến phát ngán thì đập. Bọn họ vừa nhắc đến giá trị, tôi liền phản bác: Vậy sao hồi đầu lại để Milan thông gia với anh tôi? Hay do Warsaw không đủ giá trị?

Cuối cùng họ vội vã bỏ đi, mang theo tên lính gác gia tộc bị tôi bẻ gãy cổ.

...

Tôi xin phép về từ tiền tuyến chiến trường trở về quê nhà, đuổi đám trùng đó đi rồi, tôi nên quay về tiền tuyến.

Thế nhưng quỷ thần xui khiến, dường như có một giọng nói với tôi: Cậu đã làm một việc tốt cho anh ấy, sao lại không nói cho anh ấy biết?

Tôi lại trở về tháp đen.

Tôi thấy nhiều tôi tớ bị thương từ tối qua. Tôi tớ mới chưa đến giờ chỉ còn lại bốn.

Họ vừa thấy tôi tới đã lập tức chắn trước mặt tôi, run rẩy van nài tôi quay về bảo rằng ngài Milan không khoẻ, không muốn tiếp khách.

Lúc đó tôi có chút lúng túng, nhưng tôi rất muốn gặp anh.

Trưởng quan giục tôi về, thời gian ở gia tộc ngày càng ít ỏi. Mong muốn được gặp anh như một trận mưa sao băng không thể quay đầu, chỉ muốn lao về phía trước rồi bùng nổ.

...

Tôi hít sâu, nói với tôi tớ, tôi không mang vũ khí.

Đó là lời nói thiện chí nhất mà tôi có thể nói.

Nói xong, tôi đi thẳng lên tháp, ai cản tôi liền húc bay kẻ đó.

...

Lần nữa gặp lại Milan, anh đang ngồi bên khung cửa sổ. Cửa sổ không mở, anh nhắm mắt dựa vào bệ cửa, mái tóc đen dài như dải lụa mềm mại xoã xuống vai rồi rủ xuống ngực.

Gần cửa sổ sát hiên, một lò hương không khói đang tỏa hương thơm. Mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ tươi mới lan tỏa khắp căn phòng. Điều hoà trong phòng được điều chỉnh vừa phải, thổi nhẹ vào rèm cửa sổ sát hiên, khiến nó lay động nhẹ nhàng.

Nhắm mắt lại, ngọn tháp tối tăm như biến thành khu vườn hoa lộ thiên, có hương thơm và làn gió nhẹ. Anh ngồi trong bóng tối, không hề cảm nhận được sự ngột ngạt do bóng tối mang lại.

Tiếng động mở cửa không nhỏ, tôi bước đến trước mặt anh, anh nghe tiếng quay lại nhìn tôi.

Đôi mắt ấy vẫn mơ hồ như sương giăng.

Tôi im lặng, anh mời tôi ngồi xuống: "Có chuyện gì không, Joshua."

Tôi không ngốc, tối qua tôi đã đánh một toán hộ vệ trong tháp, sau khi tôi rời đi, chắc anh đã biết tôi là ai.

Nhưng khi anh gọi tên tôi, tôi vẫn nắm chặt tay, cảm thấy đôi phần khó xử và lo lắng.

Sau một khoảng lặng, Milan lại hỏi, tôi vẫn im lặng, anh liền nhẹ nhàng đề nghị: "Ngồi xuống đi, vừa đi từ chiến trường về, dù khoẻ đến đâu thì giờ thần kinh cũng đau nhức như bị xoắn lại,, cậu còn đứng thêm một lát nữa là phải nằm trong khoang điều trị báo cáo đấy. Ngồi xuống đi, không sao cả."

Milan không trách móc tôi về hành động thiếu suy nghĩ tối qua, dường như anh đã tha thứ cho tôi, nhưng cũng có như không hề bận tâm.

Tôi ngồi xuống, kể hết mọi chuyện việc đuổi gia tộc anh đi.

Nhìn lại mọi chuyện, lẽ ra tôi không nên can thiệp, cũng không có quyền xua đuổi gia tộc anh đi.

Nhưng tôi đã làm vậy.

Vì che giấu sự ngu ngốc và rối bời trong lòng, tôi đứng trên lập trường của Warsaw, đứng trên lập trường của anh trai mình, lạnh lùng lại cao thượng, trách móc gia tộc Milan chỉ biết lợi nhuận, tàn nhẫn và vô tình.

Tôi lải nhải nhiều quá, thời gian trôi lâu nên cũng quên hết mình đã nói gì, chỉ nhớ lúc ấy hẳn rất khó nghe, đến mức tôi tớ của Milan cũng nổi giận đứng dậy, muốn kéo tôi ra ngoài.

Khi còn trẻ, tôi rất kiêu ngạo, mang trong mình tất cả những gì tồi tệ, tàn nhẫn và phân biệt đẳng cấp mà mọi trùng có thể tưởng tượng được ở những kẻ thượng đẳng, đặc quyền.

Tôi tớ của Milan không kéo được tôi, tôi ngồi vững trên chiếc ghế mà anh mời, lạnh lùng nói xong.

"Gia tộc Warsaw sẽ không để anh thiếu thốn thứ gì. Dù Josko chết rồi, anh vẫn được thừa hưởng toàn bộ quyền sở hữu, quyền quản lý, quyền sử dụng và quyền thừa kế khu đất gia tộc này. Những quyền này sẽ không bị thu hồi vì lý do anh không có hậu đại."

"Gia tộc Warsaw không giống như gia tộc của anh, liên minh mới, hừ, một lũ súc vật chỉ biết bán con đổi lợi. Tốt nhất anh đừng mơ tưởng tự do trở về nhà, hôm nay họ tới đón anh, mai kia có thể bán anh cho gia tộc khác trong hệ thống quân đoàn. Quân thư của mấy gia tộc đó hung hãn như dã thú, cắn anh mà không nát nhừ thì do răng họ không đủ sắc thôi."

"Không có trùng nào ngu như anh tôi, đến chết cũng không xin anh trấn an."

Khi đó tôi không biết câu nói nào đã động chạm đến Milan.

Anh đột nhiên quay đầu lại, tôi rất chắc chắn, anh đã mù.

Song khoảnh khắc thoáng qua ấy, tôi lại có thể cảm nhận rõ ràng Milan đang "nhìn" tôi, hệt như đôi mắt anh vẫn còn sáng tỏ, sắc bén và nhìn thấu mọi thứ.

Vài giây sau, Milan khẽ nói: "Cậu cũng là dã thú, Joshua."

Tội bật dậy đột ngột, chiếc ghế ngã lăn ra sàn phát ra tiếng ầm ĩ. Tôi tớ cuống cuồng quỳ gối níu kéo chân tôi, họ tưởng tôi muốn giết Milan. Trán tôi nổi gân xanh, râu dựng đứng, nắm tay siết chặt đến kêu răng rắc.

Nhưng Milan không hề sợ hãi, anh chỉ vuốt lại mái tóc dài hơi rối khi quay người, vén lại sau vai rồi ôn tồn nói với tôi: "Josko đã nhắc cậu với tôi, năm nay cậu 27 tuổi là chiến sĩ tài năng nhất trong lịch sử dòng họ Warsaw."

"Theo phép tắc, cậu cũng có thể gọi tôi là anh trai."

Lúc đó cả hai chúng tôi đều hiểu.

Anh đã cảm nhận được.

Tâm trí tôi hỗn loạn lại mù mờ, lời lẽ miệt thị và khó nghe, nhưng Milan lại có thể phân biệt chính xác suy nghĩ thực sự của tôi.

Khi tôi rối loạn, anh kéo tôi ra, dễ dàng như gỡ rối mái tóc.

Milan nói tôi là dã thú.

Tôi...

Đúng thật tôi là dã thú.

Anh đang cảnh cáo tôi bằng luật pháp, lễ giáo, luân thường đạo lý.

Nhưng lúc này tôi chỉ muốn lên bệ cửa sổ trong phòng anh, muốn dùng mái tóc đen dài như sợi dây lụa siết lấy cổ tôi, rồi hôn miết mạnh lên vết sẹo cũ bên môi mỏng của anh.

Tôi xong rồi.]

[Fate, anh viết truyện ma à? Cái màn cầu hôn kinh hoàng này là sao vậy! Ai đời đi hẹn hò lại mở đầu bằng việc mỉa mai gia tộc đối phương! Viết gì nghiêm túc một chút đi!]

Weibo: 巫山雨洗i
Bạn cần đăng nhập để bình luận