Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 284: Fate Stay Night - 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những điều xứng đáng được ghi nhớ và chú ý

✦✦✦"Trên mạng nói cũng không sai mà..."

"Quân đoàn Tò vò quả thật giỏi đào mỏ và xây dựng trận hình tinh vi hơn..."

"Thể hình to lớn thì làm sao? Cơ ngực, lưng rộng, chân dài thì làm sao? Cao hơn hai mét rưỡi thì làm sao? Hình thể thủ lĩnh của chúng tôi vừa an toàn vừa oai phong nhá!" Cậu em út Jimmy vỗ mạnh vào lưng hai anh trai, bịt mũi quát lớn: "Chức năng chính của trùng bảo vệ là an toàn! Đừng có xì hơi nữa!!"

Trong khu nghỉ ngơi rộng rãi, ba anh em tò vò trẻ tuổi đứng túm tụm ở một góc hành lang dài, vai kề vai, đầu sát đầu vây quanh một màn hình ảo, toàn thân tỏa ra mùi hormone thoang thoảng.

Hành lang ám mùi bùn đất lẫn với khói thuốc súng.

Đó là cảnh tượng mà tổng tư lệnh oai phong của Quân đoàn 10 - Theodore thấy được khi đến khu nghỉ ngơi tầng giữa.

"Mở hệ thống lọc không khí của tầng nghỉ ngơi này lên mức tối đa." Theodore Leon nói với phó quan bên cạnh.

"Vâng." Phó quan đáp.

Ba anh em giật mình, lập tức xếp thành hàng theo thứ tự quân hàm, đồng thanh chào: "Chào buổi sáng! Tổng tư lệnh."

"Chào buổi sáng." Tổng tư lệnh Theodore đáp lại, theo sau là vài nhân viên hậu cần đang đẩy một giá trưng bày lễ phục và xách hộp công cụ.

Tổng tư lệnh Theodore gật đầu với ba anh em, thái độ không thân thiện cũng không lạnh nhạt: "Tôi nghe cấp trên trực tiếp của các cậu báo cáo, các cậu vừa kết thúc dọn dẹp trước khi đến đây, chưa kịp về trụ sở nghỉ ngơi đã phải đến tổng bộ ngay nên chẳng mang theo gì cả."

"Vâng." Ba anh em đồng thanh đáp. Anh cả Tom nói: "Sau khi lên hạm chúng tôi đã nhanh chóng tắm rửa rồi chỉnh trang trong khu vực nghỉ ngơi, xin ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng nhiệm vụ sắp tới."

"Vẫn nên thay bộ lễ phục tươm tất hơn." Tổng tư lệnh Theodore nói: "Không thể mặc đồng phục huấn luyện cơ bản đi diện kiến được."

Ba anh em gật đầu đáp lời, theo chỉ dẫn của nhân viên hậu cần mà đứng yên, khoảng 20 phút sau đã được chỉnh trang gọn gàng từ đầu đến chân.

Họ đứng trước mặt tổng tư lệnh với diện mạo hoàn toàn mới, tóc tai bóng bẩy, vai được đính ba loại dây tua lòe loẹt và phù hiệu trang trí, vai phải khoác một tấm áo choàng hiệp sĩ nửa vai màu nâu vàng, chiếc áo choàng hoàn hảo che đi một phần khuyết điểm hình thể của ba anh em vốn là trùng cấp thấp/trung (như khớp xương khuỷu tay hơi lồi ra ngoài), bộ quân phục nghi lễ thẳng thớm khiến họ trông cao ráo vững chãi, vai rộng khỏe mạnh, khí chất sắc bén.

Nếu không nhìn vào đôi mắt thú không thể thu hồi và đôi tai nhọn hơi dị dạng, thoạt nhìn ba anh em cũng có chút khí phách oai phong của quân đội cấp cao.

Tổng tư lệnh Theodore mới gật đầu: "Trông ra dáng rồi đấy."

Ba anh em không thoải mái khi cử động tay chân, dây đai bó sát lưng và eo của bộ quân phục nghi lễ khiến họ buộc phải giãn vai ưỡn ngực.

Tổng tư lệnh Theodore tiếp tục dặn dò ba anh em một số lễ nghi diện kiến. Khi nói xong Theodore mới ho vài tiếng, hỏi: "Tính cách của vị đó ngoài đời thực thế nào?"

Ba anh em nhìn nhau, hai đứa em lùi lại một bước, đẩy anh cả lên phía trước. Tom đáp: "Rất tốt."

Tom dừng lại suy nghĩ vài giây, rồi nói tiếp: "Chúng tôi không ở bên vị ấy quá lâu, ngoài tốt bụng... thì vị ấy rất kiên nhẫn?"

"Rất kiên nhẫn?" Theodore nhắc lại.

Tom hơi do dự: "Vị ấy không kén ăn cũng không phàn nàn về môi trường, khi hành tinh Black Shield báo động tập kích trên không, vị ấy không hề hoảng sợ còn đi nói chuyện với tổng quản lý của Black Shield sơ tán công dân, nhờ phản ứng kịp thời của vị ấy mà hơn một nửa dân thường Black Shield mới có thể sống sót trong cuộc chiến sau đó."

"Chúng tôi chỉ làm được một vài việc nhỏ nhặt không đáng kể cho vị ấy, dù lúc yếu ớt nhất, vị ấy vẫn cố gắng giúp đỡ chúng tôi, mãi cho đến sau này được cứu ở hành tinh số 56..." Tom lại dừng lại một cách vi diệu vài giây: "... Vị ấy cũng chưa từng phàn nàn về môi trường hay chiến tranh."

Tổng tư lệnh Theodore im lặng một lúc, nói với ba anh em: "Nhanh chóng thuộc lòng nghi thức mà tôi đã dặn dò các cậu, dự kiến 40 phút nữa hạm đội sẽ đến hành tinh chính của Viễn Đông."

Sau đó tổng tư lệnh Quân đoàn 10 quay lưng bước đi với vẻ nặng nề.

Anh cả Tom lẩm bẩm: "Luyện tập và thành thạo 100 loại nghi thức trong vòng 20 phút..."

Anh hai Jerry lẩm bẩm: "Vùng Viễn Đông lớn đến mức nào nhỉ...? Bằng một phần sáu Bắc Cực phải không?"

Em út Jimmy lẩm bẩm: "Chỉ mất 60 phút để đi từ cửa khẩu biên giới Viễn Đông đến trung tâm vùng chính? Quân đoàn của chúng ta từ biên giới đến trung tâm nhanh nhất cũng phải mất cả ngày... Không phải." Em út Jimmy áp mặt vào cửa sổ hàng không của hành lang, nhìn ra ngoài. Bên ngoài cửa sổ năm màu rực rỡ, mọi cảnh tượng đều bị kéo dài thành những dải ánh sáng do tốc độ cao trong tuyến đường lỗ đen.

Hạm đội tò vò đang di chuyển trong một tuyến đường lỗ đen tầm trung - ngắn, hạm đội thỉnh thoảng neo đậu ở một số điểm Proxy, liên tục nhảy vọt. Các sóng ánh sáng của bước nhảy vọt tạo ra vô số cánh cổng lỗ đen siêu nhỏ dạng lưới trong dòng ánh sáng tuyến tính.

"Giao thông trung tâm trong Viễn Đông dùng công nghệ đen gì vậy? 60 phút đã có thể đưa một hạm đội từ biên giới đến thẳng trung tâm? Toàn vũ trụ chỉ có biển dị thú cỡ lớn mới có tốc độ hành quân cấp độ này thôi nhỉ?" Jimmy kinh ngạc ra mặt: "Chẳng lẽ tin đồn tổng tư lệnh Viễn Đông là dị thú là thật à!"

Hai anh trai: "..." Họ lại đánh vào đầu Jimmy.

40 phút trôi qua trong chớp mắt.

Quân đội Viễn Đông được bật đèn xanh suốt chặng đường cho quân đoàn tò vò, đúng 7 giờ sáng, đội chính của tò vò đã đến khu vực lâu đài nơi Thánh cư trú.

Đội vệ binh ra đón đội chính của tò vò, ngoài quân đội Viễn Đông, còn có hai trùng thuộc tộc Tò vò.

"Rolley, Raleigh?" Ba anh em ngạc nhiên đứng bên phải tổng tư lệnh Theodore.

Cặp song sinh tò vò đứng bên phải trưởng đội vệ binh Viễn Đông gật đầu với ba anh em Tom.

Thực ra cặp song sinh không quen biết lắm với Tom hay tầng lớp cấp cao của quân đoàn tò vò, nhưng cậu út đã bảo hai đứa đến nhận mặt, duy trì tình bạn, để lại ấn tượng tốt trước mặt trưởng quân đoàn đã từng bồi dưỡng thư phụ, củng cố sức mạnh đoàn kết chủng tộc, tạo mối quan hệ trong quân ngũ sau này.

Cặp song sinh vẫn chưa hiểu hết ý của cậu út, nhưng cả hai sẵn sàng thực hiện chỉ thị làm thân với anh em Tom dù không thân thiết lắm, tỏ ra kính trọng và ngưỡng mộ trước mặt trưởng tò vò xa lạ, tuy trong lòng hai đứa chẳng có chút ngưỡng mộ thật sự nào.

Hai đội nhanh chóng hợp nhất, hai bên đội trưởng trao đổi ngắn gọn. Bên cạnh, ba anh em Tom và cặp song sinh xếp thành một hàng, cũng chào hỏi nhỏ giọng.

Tom hỏi: "Hai đứa đến đây khi nào vậy?" Jerry vỗ vào Raleigh cao hơn một chút trong cặp song sinh: "Ôi trời, lớn nhanh thật đấy, gần bằng Jimmy rồi."

Jimmy giơ tay so sánh chiều cao của cặp song sinh, ngưỡng mộ nói: "Anh nhớ hai đứa mới trải qua một lần phát triển thôi nhỉ? Lần thứ hai có hy vọng chạm mốc 2m rồi, lần thứ ba chắc chắn sẽ đạt 2m5, tuyệt thật."

Anh trai Rolley của cặp song sinh thưa: "Sớm hơn các anh một tiếng."

Em trai, Raleigh nhếch cằm: "2m5, đương nhiên rồi."

Sau khi hai đội vệ binh trao đổi ngắn gọn, đội chính của tò vò lại được thu gọn thành một đội gồm hơn 20 tiểu đội, tiến về phía khu vườn của lâu đài.

10 phút sau, đội nhỏ tò vò đến quảng trường vườn hoa của lâu đài chính.

Trong quảng trường bức tường hoa, vô số giá trưng bày lông thú quý hiếm và đồ trang sức san sát nhau. Các kho dự trữ ở bốn hướng của quảng trường mở ra, làn sương lạnh từ nitơ lỏng lan tỏa trên mặt đất, kết hợp cùng ánh sáng của đồ trang sức, lông thú và sương mờ bao phủ khắp khu vực đầy hoa nở rộ. Những bộ da thú đã được lột sạch thịt và nội tạng treo lơ lửng từ giá trưng bày, với vẻ ngoài hoàn hảo, lấp lánh ánh vảy, ánh ngọc, ánh kim cương. Nhìn lướt qua, cảm giác như có rất nhiều dị thú đang say ngủ ở đây, chờ đợi những trùng chọn lựa cắt may.

Khu vườn khổng lồ như một giấc mơ hỗn loạn với bốn cảnh quan khác nhau, nơi thú dị làm cây, đá quý làm lá, vàng làm hoa, xa hoa tột cùng, nguy hiểm và chói lọi.

Ai nhìn thấy cũng phải nổi lòng tham.

Đội tò vò bị choáng ngợp, một lúc không theo kịp đội cận vệ Viễn Đông.

"Đừng đứng ngẩn ngơ." Đội trưởng cận vệ Viễn Đông nói: "Quý ngài đang đợi các người đấy."

Tổng tư lệnh Tò vò Theodore nặng nề bước theo.

Đội vòng qua khu rừng đá quý xa hoa đến sảnh hoa ở giữa vườn.

Từ xa ba anh em Tom trong hàng quân đã có thể nhìn thấy bóng bạc quen thuộc đứng giữa sảnh hoa. Bên cạnh bóng bạc đó là tổng tư lệnh Viễn Đông đang nắm tay anh cúi đầu nói gì đó. Lúc thì anh lắc đầu, lúc thì gật đầu.

Xung quanh bóng bạc là hơn mười tôi tớ bướm đêm bưng khay. Tất cả đều đeo găng tay bảo hộ đủ màu sắc, cẩn thận bưng những món trang sức tinh xảo lấp lánh, nhẹ nhàng và cẩn thận đeo cho anh.

Ngay khi đội tò vò bước vào phạm vi bậc thang dài trong sảnh hoa, quý ngài tóc bạc liền bảo tôi tớ đứng sang một bên, giơ tay về phía đội tò vò, tư thế tự nhiên, năm ngón tay thẳng, đầu ngón tay hơi cong lên một chút. Trong vài giây, một tôi tớ bướm đêm đứng cùng hướng còn tưởng Thánh đang ra hiệu cho mình đeo nhẫn, ngây ngốc nắm lấy ngón tay dài trước mặt, cầm một chiếc nhẫn mặt đá rộng định đeo vào ngón áp út của Thánh.

Trước khi ánh mắt ghen tuông bên cạnh kịp liếc qua, Thời Tấc Cẩn đã nắm lấy tay tôi tớ đó, chọn lấy chiếc nhẫn rồi tiện tay bỏ vào túi áo khoác quân phục của Anouchka. Tổng tư lệnh Viễn Đông hơi khó hiểu, nhưng vẫn chiều theo bạn đời, giả vờ như không nhận ra có ai đó nhét đồ vào túi mình.

"Chào buổi sáng, các bạn của tôi. Đường xa vất vả, phòng bên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống và ghế dài." Thời Tấc Cẩn nhìn về phía đoàn quân tò vò, ánh mắt lướt qua cháu trai, ba anh em nhà Tom, đội tò vò, cuối cùng đối diện với tổng tư lệnh Tò vò Theodore Leon, mỉm cười bảo: "Tôi đã muốn gặp ông từ lâu rồi."

Tổng tư lệnh Theodore dẫn đầu đội ngũ thực hiện nghi lễ chào đón một cách chuẩn mực: "Chào ngài, Thánh Fa..." "Gọi quý ngài là được rồi." Thời Tấc Cẩn hiền hoà cắt ngang: "Tạm thời chưa khai tiệc đâu, không cần căng thẳng quá."

"Chào quý ngài." Tổng tư lệnh Theodore sửa lời: "Chúng tôi cũng rất mong đợi cuộc gặp gỡ này."

Trong sảnh.

"Khi cần cứ gọi tên em." Anouchka nắm nhẹ cổ tay Thời Tấc Cẩn rồi buông ra, lùi lại vài bước, cúi đầu chào anh theo nghi thức chuẩn mực của kẻ dưới, sau đó bước sang một bên, quan sát tôi tớ bướm đêm phối hợp trang phục và phụ kiện cho Thánh như thế nào.

Anouchka rất nhạy cảm với sự luân chuyển quyền lực. Khi cần thiết, hắn có thể là con dao sắc lẹm im lặng được cấp trên yêu thích nhất, cũng có thể giỏi quan sát sắc mặt, biết khi nào nên thể hiện sự hiện diện, khi nào nên nhường sân khấu chính. Những kiến thức mà tổng tư lệnh biệt động dạy cho Anouchka Cash trong những năm qua không chỉ có nghi lễ. Trong tình huống hiện tại, Destiny Sariel đang tuyển chọn thế lực dưới quyền mình, tổng tư lệnh Cash với tư cách là trùng đứng đầu một quân đoàn khác không nên đứng quá gần, vì sẽ khiến các thế lực đến đầu quân nhầm lẫn ai cai quản những lực lượng này.

Sự hiện diện im lặng của tổng tư lệnh bạo quân nổi tiếng và sự im lặng của những tôi tớ bướm đêm đồng điệu với nhau, ngay lập tức làm cho đội ngũ tò vò mới đến thư giãn phần nào, không còn căng thẳng và toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Thời Tấc Cẩn nói với Theodore: "Chào buổi trưa, mời đứng dậy nói chuyện."

Cả đội đứng lên, tổng tư lệnh Theodore liền nói: "Tôi đã dẫn đến những binh sĩ mà ngài muốn gặp. Thượng sĩ, bước ra khỏi hàng."

Ba anh em Tom hô vang "vâng" bước ra một bước, gương mặt không tỏ vẻ gì nhưng vẫn lộ chút căng thẳng: "Chào buổi trưa quý ngài, xin kính chào ngài!"

[Trời ơi ồn quá. Đo đạc một chút, max âm lượng của loa phát thanh luôn.] Hệ thống trầm trồ.

"..." Thời Tấc Cẩn cũng hơi bị sốc, anh nhướn mày nhìn ba anh em, lộ ra một biểu cảm câm nín rất trẻ con: "Tai của tôi sắp bị các cậu hét điếc rồi."

Thái độ thân thiện của "cậu chủ" đã làm dịu căng thẳng cho ba anh em. Cả ba vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt đã sáng bừng lên. "Xin lỗi rất nhiều ạ!"

"Lát nữa đi cùng tôi." Thời Tấc Cẩn nhìn đồng tử của ba anh em bỗng dưng giãn ra, cười khẽ một tiếng: "Không được từ chối."

Tổng tư lệnh Theodore bên cạnh vô cùng kinh ngạc, lỡ lời nói thẳng: "Nhưng thưa ngài, trong toàn bộ lịch sử chưa từng có... chưa từng có vệ binh dưới cấp tướng hộ tống Thánh xuất hành."

Tổng tư lệnh tò vò Theodore không phải không biết tốt xấu phản đối mệnh lệnh của Thánh, ông chỉ lo lắng Thánh lại bị chỉ trích vì thiên vị tò vò.

Ánh mắt của Theodore Leon nhìn về phía Thánh, đồng thời cũng nhìn những tôi tớ bướm đêm đang phục vụ Thánh. Những tôi tớ im lặng đó hoặc bưng khay hoặc đẩy giá trưng bày đá quý, cẩn thận và chính xác trưng bày từng món phụ kiện đá quý phức tạp đã được hoàn thiện, vương miện, vòng cổ đính ngọc và trâm cài ngực có kiểu dáng phô trương. Tôi tớ tháo dỡ xuống để đeo cho Thánh, chỉ cần món trang sức nào có thể tô điểm thêm vẻ huy hoàng và khí chất cho Thánh, thì họ đều sẽ dùng những thiết bị cơ khí đặc biệt để tháo gỡ, cắt xén và chế tác lại tại chỗ những bộ trang sức phức tạp và lộng lẫy đó, biến những món trang sức, vương miện, dây tua quân hàm, trâm cài ngực thành phù hợp hơn với vóc dáng và kích thước đầu của tân Thánh, thay vì để tân Thánh phải miễn cưỡng chấp nhận những kiểu dáng và kích cỡ không phù hợp.

Trong những món trang sức quý giá và phức tạp ấy không thiếu những tinh thể năng lượng và kim loại quý hiếm có trên thế giới, nhưng khi những tôi tớ bướm đêm tháo gỡ và cắt xén, họ không hề do dự chút nào. Theodore Leon nghĩ, ngay cả những viên mắt mèo bí ẩn hiếm có trên thế giới cũng không thể khiến Thánh phải miễn cưỡng chịu đựng kiểu dáng không phù hợp, vậy làm sao có thể để vệ sĩ trùng cấp thấp trong đoàn hộ tống Thánh ra ngoài được?

Tổng tư lệnh Theodore cân nhắc nói: "... Xin ngài suy nghĩ lại."

"Xưa nay những vệ sĩ hộ tống Thánh ra xuất hành là những trùng đủ tiêu chuẩn." Thời Tấc Cẩn hơi ngẩng cằm lên, để tôi tớ dễ điều chỉnh đồ trang trí cổ áo đứng cho anh, bình thản nói: "Tôi đầu tư vào Tom và anh em của cậu ấy, ngay từ đầu là để mời họ làm vệ sĩ, sau nhiều lần thăng chức họ vẫn không thay đổi tâm ý ban đầu, sẵn sàng bảo vệ tôi khi còn là á thư đến sống ở hành tinh cấp cao, ba anh em nuôi một mình tôi, chu cấp cho tôi cuộc sống xa hoa, chỉ để báo đáp nâng đỡ và giúp đỡ của tôi lúc ban đầu."

Thời Tấc Cẩn cười khẽ, nói với tổng tư lệnh Theodore: "Họ có hơi ngốc phải không? Nhưng quả thực đã cho tôi cảm giác an toàn vững chãi, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn."

Tổng tư lệnh Viễn Đông đứng ở một bên sảnh hoa mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào đội ngũ tò vò, ánh mắt lướt qua ba lính tò vò trẻ tuổi đó vài cái, rồi không hứng thú rời mắt.

"Chỉ vì tình nghĩa này." Thời Tấc Cẩn nói: "Họ còn đáng được đứng bên cạnh tôi hơn cả Quân đoàn 4."

Những tôi tớ bướm đêm hít thở sâu, thật chậm rãi, cố gắng kiểm soát không để cặp râu của mình run rẩy.

"Cậu chủ — áu!" Jimmy, một trong ba anh em kêu lên một tiếng rồi bị anh cả Tom đấm mạnh vào hông buộc phải im bặt.

"..." Tổng tư lệnh Theodore hít sâu một hơi, cố gắng giữ râu ong của mình vào nếp, cung kính nói: "Xin tuân theo chỉ thị."

"Vậy, hợp tác vui vẻ. Lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho các ông thông tin hợp tác chi tiết về trùng bảo vệ, tuần này các ông cứ cử một đội nhỏ đi theo tôi là được."

"Mọi việc như ý ngài." Tổng tư lệnh tò vò lại cúi người hành lễ, khom lưng cúi đầu. Đội hình tò vò di chuyển theo trưởng quan, lính trẻ căng môi giữ im lặng, nét mặt hưng phấn, mắt sáng rực, họ đồng loạt cúi đầu quỳ một chân xuống, áo choàng nghi lễ màu nâu vàng vẽ nên một nửa vòng tròn trong không trung, tạo ra âm thanh vang dội, cuối cùng trải ra mặt đất như những bông hoa vàng nở rộ.

Thời Tấc Cẩn lại thì thầm vài câu với tôi tớ bên cạnh, nhìn về phía ba anh em Tom: "Lát nữa họ sẽ đo kích thước cho các cậu, đo xong thì đi với Rolley đến phòng bên nghỉ ngơi, mấy cậu vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ lớn phải không? Ngủ một giấc cho khỏe, trước khi xuất phát sẽ gọi các cậu." Thời Tấc Cẩn lại nhìn sang đoàn của tổng tư lệnh tò vò: "Các ông cũng vậy."

"Đi theo chúng tôi." Cặp song sinh vẫn im lặng đứng đợi ở bên cạnh sảnh hoa lên tiếng đúng lúc.

Ba anh em Tom đi xuống, nhưng tổng tư lệnh tò vò Theodore chỉ ra hiệu cho phó quan dẫn những binh sĩ khác đi theo, còn mình thì ở lại.

"Còn chuyện gì nữa?" Thời Tấc Cẩn thấy vậy: "Nói đi."

"Vâng..." Tổng tư lệnh Theodore có chút do dự, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tôi còn mang đến cho ngài một vật phẩm, liên quan đến cặp song sinh bên cạnh ngài, có lẽ ngài sẽ muốn nghe."

Thời Tấc Cẩn thoáng dừng lại bèn bảo: "Mời nói."

"... Sau khi bùng phát triệu chứng ảo tưởng, tôi đã kiểm tra thông tin phục vụ nội bộ trong quân đoàn." Tổng tư lệnh Theodore cụp mắt xuống: "Chỉ xét riêng trong nội bộ Quân đoàn 10, thông tin về cặp song sinh bên cạnh ngài không khó tra cứu, chúng tôi nhanh chóng tìm ra binh sĩ tò vò có thông tin phù hợp."

Tổng tư lệnh Theodore lấy ra từ túi áo quân đội rộng một hộp đen nhỏ bằng bàn tay, nói bằng giọng điệu nặng nề và căng thẳng: "Tôi xin lỗi vì tất cả những ảnh hưởng mà trận chiến thảm khốc đó đã gây ra, sự bất tài của tôi khiến ngài mất đi trùng bảo vệ duy nhất bên cạnh, đây cũng là lý do khiến tôi không thể hiểu tại sao ngài vẫn chọn quân đoàn tò vò làm trùng bảo vệ." Theodore cúi đầu rất thấp, trầm giọng nói: "Ngài muốn trả thù chúng tôi đều hợp lý."

Thời Tấc Cẩn hồi tưởng lại ký ức đã tiêu tan của nguyên chủ. Vào ngày cuối cùng của cuộc đời, mọi suy nghĩ của nguyên chủ chỉ nghĩ đến, nhớ đến đều là anh trai đã thất hứa, trong đầu toàn là những lời chửi mắng anh trai. Nói ra thì có vẻ hơi hài hước kiểu địa ngục, nhưng những gì quân đoàn tò vò gây ra chẳng chiếm được chút chú ý của nguyên chủ. Thời Tấc Cẩn không thay nguyên chủ đưa ra quyết định, anh chỉ bình tĩnh nói: "Rồi sao nữa."

Tổng tư lệnh Theodore do dự nói: "Chúng tôi đã kiểm tra tất cả thông tin của binh sĩ đó, tìm thấy một số... vật phẩm vẫn còn trong thời hạn bảo quản tại ngân hàng quân đoàn ở hành tinh nơi cậu ấy tại ngũ." Theodore đưa hộp đen cho tôi tớ đang đứng chờ bên cạnh.

Tôi tớ mang chiếc hộp đen đến tay Thời Tấc Cẩn.

Khi mở ra Thời Tấc Cẩn thấy bên trong chỉ có hơn chục tấm huy chương kiểu dáng đơn giản. Hai tấm còn dải ruy băng mới tinh, số còn lại đã cũ kỹ và phai màu.

"Huy chương công trạng hạng nhất của hạ sĩ, giải đấu đoàn xx, huy chương công trạng hạng ba của đội đột kích, huy chương công trạng hạng hai của xạ thủ..." Không biết từ lúc nào Anouchka đã đứng cạnh Thời Tấc Cẩn, ôm lấy eo bạn đời, cúi đầu đọc tên từng tấm huy chương trong hộp. Cuối cùng Anouchka nhỏ giọng hỏi: "Số huy chương này của một thượng tá?"

"..." Thời Tấc Cẩn không đáp lời. Anh đưa tay vuốt ve từng tấm huy chương, chạm vào dòng chữ ngôn ngữ liên minh viết ngay ngắn phía sau mỗi tấm:

Nếu có câu chuyện thì sẽ thế này: Đứa em trai mà mình luôn im lặng bảo vệ bỗng một ngày cất tiếng gọi, từ đầu tiên thốt ra là "anh", thì cậu thiếu niên được gọi là anh tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết. Dù quân thư nuôi dạy thiếu niên đã nghiêm khắc cảnh cáo: "Cứ mỗi nửa năm hoặc ba tháng, con phải dẫn đứa trẻ này chuyển sang hành tinh khác sinh sống. Nó không được có tên cố định, con cũng không được để nó quen với một cái tên cố định. Dù chỉ có 1% khả năng, nó vẫn có thể chết vì bị tra ra tên. Ramonde, con hãy nhớ kỹ, trước khi lệnh truy nã ấy biến mất, nó tuyệt đối không được có thẻ ID và vòng trí não cố định, càng không được có tên quen thuộc." Dù có mệnh lệnh nặng nề như máu trước mặt nhưng vào ngày em trai cất tiếng gọi, thiếu niên vẫn đặt cho em trai một cái tên gắn kết tình cảm giữa họ. Dù sau này em trai thêm nhiều tên mới và tên giả khác, thì đối với thiếu niên á thư năm xưa, rồi chàng lính á thư sau này, tên của em trai mãi mãi là: —— [Hết thảy vinh quang dành tặng cho Singila.]

"Không, không phải vậy." Thời Tấc Cẩn khẽ nói: "Anh ấy đã bán hết điểm công trạng thăng chức, đến chết vẫn là binh bét."

Anouchka không giỏi an ủi, im lặng một lúc rồi bỗng dưng nói: "Có thể chuyển sang đội của em, em sẽ bổ sung đầy đủ quân hàm và huân chương cho anh ấy."

"?" Tổng tư lệnh Theodore đang cúi đầu lập tức lên tiếng: "Không, tôi nghĩ Ramonde không muốn vậy. Thực ra, nội bộ đội của tôi đã họp về việc này, có thể bổ sung bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn sự quan tâm, lần sau đừng đề nghị nữa." Thời Tấc Cẩn vỗ nhẹ lên bàn tay đang vòng qua bụng mình, ra hiệu cho Anouchka đứng sang bên. Anh nhìn về phía Theodore, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ông đã mang thứ này đến, chúng thực sự rất quan trọng với tôi."

Thời Tấc Cẩn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mặt nhung của chiếc hộp đen, nhẹ giọng nói: "Tấm lòng bảo vệ tận tụy không nên bị lãng quên."

"... Thật sự vô cùng xin lỗi." Tổng tư lệnh Theodore cúi đầu rất thấp.

"Vậy thì hãy làm việc thật tốt để đền đáp cho tôi." Thời Tấc Cẩn hiền hòa nói: "Tôi đang rất thiếu nhân lực xử lý ngoại giao và công việc." Thời Tấc Cẩn ngừng một chút, rồi bổ sung thêm: "Biên chế dưới tên tôi."

"..." Tổng tư lệnh Viễn Đông đứng bên cạnh Thánh đóng lại giao diện công việc điều chuyển nhiệm vụ quân sự trên vòng chỉ huy.

Cùng lúc đó.

Trung tâm giao thông vùng sao Viễn Đông, trạm vùng sao Prometheus.

Giữa biển sao bùng phát nhiều cổng lỗ đen vi mô dạng lưới, vô số hạm đội với hình dạng khác nhau lướt qua lỗ đen xuất hiện tại đây.



Weibo: 剑齿鱼小尾勾



Weibo: 不做咕咕鸽
Bạn cần đăng nhập để bình luận