Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc
Chương 121: Thần phục (1)
Sấm sét và giông tố là những hiện tượng thời tiết đáng sợ nhất trong tự nhiên, từng là lưỡi dao tàn sát của thần linh trong lịch sử xa xưa.
Hồi trước Anouchka không coi trọng những lời đồn đại này.
Trong văn học cổ điển, sét có khi tượng trưng cho quyền lực tối cao, có khi tượng trưng cho tiếng kèn hiệu triệu cho một thời đại mới, có khi tượng trưng cho tốc độ và sức tàn phá không gì cản nổi, v.v...
Những biểu tượng này hoàn toàn vô nghĩa đối với trùng tộc. Họ giao lưu văn hóa với nền văn minh nhân loại, trao đổi kho tàng tri thức, nhưng lại chẳng thèm quan tâm đến văn học cổ điển và văn học giả tưởng của loài người.
Công nghệ đen của trùng tộc có thể thao túng sấm sét, bão tố và hàng loạt hiện tượng khí hậu tự nhiên. Nhờ khoa học, họ hô mưa gọi gió, nhưng lại thiếu tôn trọng đối với thiên nhiên, thiếu kính sợ trước cơn bão hành tinh, coi những dị thú sở hữu năng lượng bí ẩn chỉ là kho dự trữ nhiên liệu di động.
Anouchka Cash sinh ra trong môi trường như vậy nên không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Mãi đến ngày hôm nay, nhận thức của Anouchka đã thay đổi hoàn toàn từ khi Fate xuất hiện.
Ánh chớp lóe sáng rồi vụt tắt, nhưng vết tích của thần vẫn hiển hiện!
Khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, trong mắt Fate hiện rõ sự căm ghét và ghê tởm sâu sắc. Thần sống trong đôi mắt đẹp đẽ của Fate, như tia sét nóng rực, thiêu rụi tất cả cảm xúc tiêu cực và niềm vui của Anouchka thành tro tàn!
Nếu Anouchka bình tĩnh suy nghĩ, tất nhiên sẽ hiểu ra mục tiêu căn ghét của Fate không phải hắn, mà là sự cuồng bạo, hỗn loạn, vô định và cái chết của chiến trường.
Đáng tiếc, khi Anouchka tìm thấy Fate, trong đầu hắn toàn là điên cuồng, sợ hãi, hỗn loạn và liều lĩnh bất chấp. Khi hắn nhảy ra khỏi Chiến Thần Đen, hắn đã quên mất tất cả sự tự chủ.
Anouchka bước vào chiến trường mà không mang theo bất cứ vũ khí nào, cũng không duỗi ra xương đao ở đầu cánh, đôi cánh to lớn và mạnh mẽ này đột nhiên biến thành một vật trang trí. Hắn tuân theo bản năng nguyên thủy nhất, trần trụi lao vào bóng tối.
Vô số cảm xúc tiêu cực biến thành nhiên liệu, thúc đẩy Anouchka lao vun vút về phía Fate.
Trong lúc bay đến, tâm trí Anouchka sôi trào, lúc thì cuồng loạn, lúc thì vui sướng, lúc thì bi thương, cuối cùng hội tụ thành: Tôi đã định vị được anh trong hư vô, tôi sắp sửa bắt được anh! Anh không bao giờ có thể biến mất khỏi thế giới thực của tôi nữa!"
Trước khi bước vào chiến trường, Anouchka chỉ mang theo một thứ vũ khí duy nhất: Chiếc vòng cổ đặc chế.
Chiếc vòng cổ này vốn dùng để khống chế quân thư mất kiểm soát, được trang bị chip xung điện, kim tiêm cấp cứu mạnh, chất ức chế hormone mạnh và dung dịch gây mê cao.
Tôi phải bắt giữ anh, khống chế anh, như tôi giám sát quân đội, khống chế Chiến Thần Đen, khống chế tài năng bẩm sinh của tôi, biến anh thành một phần trong cuộc đời tôi.
Còn Fate có vui không, có oán hận hay không? Anouchka không còn sức lực để suy nghĩ.
Khi hắn thấy Fate trong đám đông, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Tôi muốn Fate hòa nhập vào máu thịt và quyền lực của tôi, cộng sinh cho đến tận cùng thời gian. Vui ư? Oán hận ư? Chỉ cần Fate còn sống, tôi không bận tâm đến oán hận và căm ghét của anh.
Cảm xúc của Anouchka vốn đã tan vỡ, hoang tưởng về tương lai một cách cuồng loạn, sống chết nồng nhiệt, không sợ yêu hận!
Nhưng, sét vẫn chỉ là sét, là sức nóng sôi sục, là đỉnh cao của quyền lực, là cuộc tàn sát tàn bạo!
Ngay từ khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau lần đầu tiên, vẻ căm ghét của Fate đã thiêu rụi mọi ý đồ xấu xa và áp bức của Anouchka thành tro tàn.
Cho đến tận hôm nay, Anouchka mới nhận ra chiến giáp của mình mỏng manh đến nhường nào.
Fate nhìn Anouchka như đang nhìn một con quái vật.
"Đừng nhìn tôi như vậy."
"Đừng nhìn tôi bằng ánh bằng mắt đó."
"Anh không thể phán quyết tôi."
"Tôi sẽ..." Tư duy rối loạn của Anouchka chắp vá vô số câu nói, hắn không rõ mình đã nói ra hay chưa.
Làm thế nào đây? Anouchka không thể thanh minh, không có nơi nào để trốn chạy, cuối cùng một đoạn văn cổ xưa đã cứu hắn, giọng của Fate vang lên trong đầu hắn như một tia sét, mỉa mai phản kích: "Nếu anh bằng lòng đeo vòng cổ tội phạm, điều khiển từ xa nằm trong tay tôi, tôi sẽ quét dọn giường chiếu đón tiếp anh!"
Chỉ trong chớp mắt, Anouchka đã lấy chiếc vòng cổ đặc chế dành cho Fate đeo vào cổ mình, vươn lưỡi ra liếm vết thương và máu trên mũi và môi của Fate.
Trong tự nhiên khi sói Omega làm kẻ dưới lấy lòng sói Alpha bề trên, nó sẽ chủ động liếm mõm chú sói có thẩm quyền để tỏ lòng thần phục. Sói con đòi thức ăn từ sói cha mẹ, cũng sẽ liếm mõm của cha mẹ đòi thịt vụn.
Đầu óc Anouchka hỗn loạn, mất đi lý trí và tự chủ, theo bản năng cầu xin tha thứ mà dùng lưỡi liếm máu của Fate, thành tâm tự nguyện dâng hiến điểm yếu dễ bị tổn thương cho Fate.
Nhưng kết quả lại không như ý muốn.
Trước khi Anouchka nghĩ ra cách hòa giải điên rồ hơn, đám trùng hỗn loạn lao vào đâm sau lưng hắn. Thân thể Anouchka nhanh hơn suy nghĩ, lập tức đưa Fate bay lên, hướng về phía Chiến Thần Đen.
Trên đường bay, Anouchka ôm Fate vào lòng, cánh bướm giang rộng, bốn cánh trên dưới to lớn và dài, che chắn cho Fate khỏi mưa gió.
Sau khi bay lên cao, cơn mưa lạnh buốt tạt thẳng vào mặt khiến Anouchka đang choáng váng tỉnh lại, bay theo đường thẳng. Anouchka không hề có ý định xúc phạm Fate, hắn duỗi lưỡi liếm máu của Fate hoàn toàn là do bản năng mất kiểm soát, có lẽ do đầu óc hắn quá choáng váng, toàn thân đau nhức, nên liếm máu của á thư cũng không khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn ấn đầu Fate xuống, không muốn bị đôi mắt ấy thiêu đốt thêm lần nữa, ít nhất là không phải lúc đang bay, nhưng khi áp sát, Anouchka lập tức cảm nhận được cơ thể Fate lạnh lẽo đến mức bất thường.
Fate bị hạ thân nhiệt nghiêm trọng, da cổ còn lạnh hơn cả vòng cổ hormone! Giống như xác chết mà Anouchka từng kéo lê!
Lý trí còn sót lại bị cơn mưa xối xả đánh tỉnh Anouchka thoáng chốc biến mất, hắn dùng lưỡi, bụng bị thương và cái ôm để sưởi ấm cho Fate.
Anouchka mút, giấu, thậm chí muốn tưới máu lên Fate, dùng nhiệt độ của sinh mạng nuôi dưỡng anh.
"... Anouchka?" Có ai đó nhẹ nhàng gọi.
Anouchka không ngẩng đầu, hắn không thể nhìn vào mắt Fate, vì trong ấy ẩn chứa một thứ có thể giết hắn.
Anouchka thều thào đáp lại, thử vài lần, cắn đứt hai phần ba lưỡi mới thu được cái lưỡi kinh tởm kia vào miệng.
Fate khẽ gọi rồi im lặng, Anouchka không hỏi, không nói, môi không hé, nhưng lưỡi trong miệng như có suy nghĩ riêng, cố chen vào khăn quàng cổ của Fate.
Hắn vỗ mạnh cánh bay về phía trước, chẳng mấy chốc đã thấy Chiến Thần Đen.
Chiến Thần Đen đang đậu ở gần khu vực quân đội, không xa lắm. Trên thân máy bay Chiến Thần Đen lấp lánh những ngọn đèn dẫn đường, nổi bật như ngọn hải đăng trong đêm mưa bão tăm tối.
Cách 5 km Chiến Thần Đen, một đội biệt động đang chờ đợi mệnh lệnh. Khi radar của biệt động phát hiện tổng tư lệnh đang bay trở về, đội biệt động lập tức bật đèn chiến giáp để dẫn đường cho tổng tư lệnh.
Điều khiến đội biệt động hoang mang là, tổng tư lệnh đột nhiên mở rộng bốn cánh để bay?!
Tổng tư lệnh thuộc tộc bướm, đồng thời là một lính chiến giáp. Khi thực hiện nhiệm vụ, hắn thường dùng chiến giáp, trong thi đấu diễn võ của biệt động, hắn cũng chỉ dùng xương đao ở hai cánh để tấn công chiến hữu.
Mở cả bốn cánh đối với tộc bướm là một hành động vô cùng trang trọng.
Mở cánh xương đao trong lúc quyết đấu mang nghĩa là chiến đấu đến cùng, không bao giờ đầu hàng. Còn thành viên biệt động không phải bướm chỉ biết tộc bướm mở cả bốn cánh có hoa văn tìm bạn đời để cho quý ngài nhìn.
Trong kênh riêng bỗng rộ lên những lời xì xào: [Chuyện gì vậy?]
[Đừng bận tâm chuyện gì, tư lệnh trở về là được rồi!]
[Lạ ta, hay là tôi nhìn nhầm?]
[Tư lệnh đang ôm thứ gì trong lòng thế?]
[Không được... phóng to hết cỡ cũng không nhìn rõ, đôi cánh trên của tư lệnh che kín thứ đó kỹ quá.]
[Để tôi chụp... Vãi mòe!]
[Sao thế?]
[Hình ảnh]
[Trắng vậy? Tay trùng à?]
[Hay do đèn pha chiếu sáng quá mức, radar chụp ảnh bị hỏng hay do cánh tư lệnh quá đen?]
Cách đó 5km, một lính chiến giáp trong biệt động nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong vài giây. Bức ảnh mờ nhòe, đôi cánh bướm đen tuyền chưa khép hẳn, một bàn tay lộ ra từ khe hở giữa đôi cánh.
Bàn tay ấy nắm chặt cánh xương bướm đen tuyền, ngón tay thon dài, khớp ngón tay cong cong thanh tú, vô cùng bắt mắt.
Quân thư nhìn nhầm bàn tay ấy thành hoa, cậu không được tự nhiên lắm sờ cổ: "Do đèn à?"
Nửa phút sau, bỗng có một tiếng "Ôi ba ơi" vang lên trong kênh đội: [Sao tư lệnh lại đụng đầu vào đùi chiến giáp của Chiến Thần Đen thế? Bị thương rồi à?]
[Anh đang nói ai vậy?]
[OMG tôi cũng thấy rồi!]
[Liên hệ với phó quan của tư lệnh để hỏi thử xem. Tư lệnh trông như xỉn rồi...]
[Cũng ghê... đi loạn cũng có thể tông vào khoang Chiến Thần Đen.]
...
Anouchka nhanh chóng ôm Fate lao vào bệ nâng của Chiến Thần Đen, bước vào khoang máy an toàn.
Chiến Thần Đen là một bộ chiến giáp khổng lồ được trang bị tối tân, dù biến hình thế nào, khoang nghỉ ngơi bên trong cũng đạt tiêu chuẩn của một chiến hạm cỡ lớn.
Đầu óc Anouchka không tỉnh táo, lúc tỉnh lúc lơ mơ, đáp xuống sai sót, ôm chặt trùng "rầm!" một cái đập vào vách trong buồng lái, ngơ ngác rơi xuống từ độ cao hơn chục mét.
...
Thời Tấc Cẩn bỗng túm chặt vai Anouchka, bản năng sinh tồn khiến anh vô thức sợ hãi khi rơi từ trên cao.
Hành động vô thức này đã khiến quân thư hiểu lầm.
Anouchka càng thêm run rẩy ôm chặt Thời Tấc Cẩn, dùng mặt cọ xát lên má và tai anh, lực mạnh đến mức khiến Thời Tấc Cẩn khó chịu. Anh cảm thấy sụn tai bị một thứ gì đó kỳ lạ, mềm mại, đàn hồi đè ép.
... Là nhãn cầu. Thời Tấc Cẩn nổi gai ốc, Anouchka ôm sát đến mức như đang dùng hốc mắt và vành tai hôn anh.
Cả hai ngã xuống đất, Anouchka ở dưới, thu lại bốn cánh, giảm chấn động cho Thời Tấc Cẩn. Nhưng Thời Tấc Cẩn vừa trải qua dòng trùng đông đúc, thoát khỏi nguy cơ tử thần, tinh thần căng thẳng không thể tránh khỏi buông lỏng, không phải do ý chí của anh không đủ kiên định, mà chính vì ý chí quá kiên định, cơ thể trùng đực cấp C quá tải do mệt mỏi nên bị sốc phản vệ.
Cả người Thời Tấc Cẩn nhức nhối, đầu ngón tay ửng đỏ tê rần, chỉ cần rung lắc nhẹ cũng khiến anh bật ra tiếng rên đau.
Anouchka bị tiếng rên đau của á thư kích thích! Hắn không thể phân biệt được âm thanh này là do sợ hãi, đau đớn hay là tiếng buồn nôn, phản cảm do sự bài xích giữa trùng cái?
Anouchka theo phản xạ ôm chặt á thư.
Thời Tấc Cẩn càng khó chịu hơn, anh chắc chắn lưng và eo của mình đã bị bầm tím, khó chịu giãy dụa một chút, vừa định nói chuyện thì Anouchka lại đột nhiên đỡ lấy vai anh, dìu anh đứng dậy.
Giây phút này, Anouchka quên đi bất thường ở mắt mình, cũng quên đi ánh sáng rực rỡ trong khoang máy, hắn quỳ một gối xuống trước á thư sắc mặt tái nhợt, ngẩng mặt lên.
Đôi mắt đỏ ngầu của trùng tóc vàng chứa đầy máu, mái tóc vàng ướt như chuột lột, hắn nhìn chằm chằm vào Thời Tấc Cẩn, há miệng nói chuyện, nhưng chỉ có môi mấp máy.
Anouchka lặp đi lặp lại cùng một câu nói, từ không lời đến có tiếng, từ mạch lạc đến lộn xộn, giọng nói khàn đặc, không còn chút sức hút nào.
"... Đừng sợ, tôi đã đeo vòng cổ tội phạm."
"... Không, thật xin lỗi."
Đồng tử Thời Tấc Cẩn co lại, lập tức nhìn vào chiếc vòng đen lạ lẫm trên cổ Anouchka! Anh chẳng thể ngờ đó lại là vòng cổ tội phạm!
Thời Tấc Cẩn kinh ngạc tiến lên vài bước: "Anh..."
Anouchka chủ động nắm tay anh đưa lên cổ, sờ lấy chiếc vòng cổ đen tuyền.
"Đừng căm ghét tôi."
"Tôi còn có thể... còn có thể..."
Khuôn mặt Anouchka trở nên đờ đẫn, không thể suy nghĩ, chất giọng khề khà kề cà: "Anh có, muốn, tôi, không?"
Thời Tấc Cẩn bị nắm chặt tay, Anouchka mất kiểm soát gượng gạo nở nụ cười méo mó: "Tôi là, quyền lực."