Mê Đắm - A Tư Thất Lâm
Chương 36
Hạ Tuy Trầm không mang hộ lý hay y tá đi cùng mà đi thẳng vào thang máy, đưa cô lên tầng cao nhất, đây là khu vực yên tĩnh nhất nơi này, cũng là nơi mà không phải người nào cũng có thể dễ dàng đi lên tò mò xem được.
Bước đi qua hành lang dài và lạnh lẽo, đôi giày cao gót của Cố Thanh Sương theo bản năng cũng bước nhẹ hơn rất nhiều, nhìn thấy bức tường của một khu phòng phía trước được che bằng kính rộng trong suốt, khi bước qua, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Hạ Tuy Trầm nắm cô tay đứng yên tại chỗ, đôi môi mỏng trước sau không nói gì.
Bên trong lớp kính trong suốt, căn phòng được bài trí vô cùng ấm áp, một người đàn ông đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng trẻo và sạch sẽ, bên cạnh anh ta là một cậu bé trông cực kỳ giống Hạ Tuy Trầm đang cuộn mình trên ghế, đôi bàn tay mũm mĩm đang lật cuốn truyện cổ tích Công chúa ngủ trong rừng, nói chuyện một cách chậm rãi, đang cúi đầu, ngón tay chỉ đến đâu, miệng liền lẩm bẩm đọc:
“Hoàng tử đi khắp xung quanh lâu đài để tìm nàng công chúa đang ngủ say …… Anh trèo lên trên đỉnh tháp, vừa mở cửa ra liền thấy, ồ, đây có phải là công chúa ngủ trong rừng xinh đẹp không?”
“Đúng rồi, đúng rồi, công chúa đang nằm ở trên giường…… chờ hoàng tử đến, hôn một cái…… Công chúa ngủ trong rừng …… đã không còn ác mộng nữa, cùng hoàng tử sống hạnh phúc đến cuối đời.”
Thanh âm non nớt vang lên qua khe cửa.
Sau khi đọc xong câu chuyện cho người đàn ông đang ngủ trên giường bệnh, cậu bé quỳ trên ghế, cúi người về phía trước, bĩu môi, nhẹ nhàng xoa xoa đôi má gầy gò, trắng bệch không chút sức sống của người đàn ông, nhỏ giọng: “Ngủ ngon, người đẹp ngủ trong rừng – bố của con.”
“Người nằm trên giường bệnh chính là anh trai của anh – Hạ Vân Tiệm.”
Bên cạnh, giọng nói trầm thấp của Hạ Tuy Trầm không hề báo trước mà vang lên, làm Cố Thanh Sương theo bản năng quay đầu lại nhìn anh, ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, môi mỏng tiếp tục khẽ cất giọng: “Bảy năm qua, anh ấy chỉ có thể dựa vào máy móc để duy trì sự sống, đã mời tất cả bác sĩ có uy tín nhưng đều xác định anh ấy sẽ không tỉnh lại, sẽ sống như người thực vật đến già.”
Cố Thanh Sương nhéo đầu ngón tay vào lòng bàn tay, nhướng mi nhìn về phía đứa nhỏ trong phòng bệnh, một lúc sau mới hé môi hỏi: “Thằng bé, là con của anh trai anh.”
Khó trách lại giống với Hạ Tuy Trầm như vậy, lại bị bỏ lại trong một câu lạc bộ phục hồi chức năng tư nhân ở New York, không được Hạ gia nuôi dưỡng.
Tất cả điều này đã có câu trả lời, Cố Thanh Sương thấy anh vẫn trầm mặc, lại hỏi: “Vì sao…… thằng bé cũng gọi anh là “bố”?”
Hạ Tuy Trầm cúi đầu nhìn cô, từ lúc bước vào nơi này, nơi đáy mắt khóe miệng anh đều không có lấy nửa phần vui vẻ, cảm xúc trầm mặc như bị cái gì đè nén, trong lúc nhất thời làm Cố Thanh Sương cảm thấy vô cùng hối hận, qua một lúc do dự, vẫn là nhịn không được chạm vào anh mà lên tiếng.
“Em muốn hỏi thằng bé một chút.”
Hạ Tuy Trầm lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo trái cây hương dâu, đưa vào lòng bàn tay cô, đầu ngón tay vô cùng lạnh: “Thằng bé thích nhất là kẹo có vị dâu tây, rồi nó sẽ thích em thôi.”
Phản ứng của Cố Thanh Sương có chút chậm chạp, chỉ thấy ngón tay lạnh lẽo của Hạ Tuy Trầm cuộn tròn lại rồi gõ hai lần vào vách kính.
Đứa nhỏ quay đầu nhìn theo nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đứng ở hành lang bên ngoài, đôi mắt to đen láy lúc đầu vô hồn, sau đó sáng ngời kinh ngạc, dùng bàn tay nhỏ bé bò xuống từ mép giường. Động tác nhìn thì có vẻ chậm nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu bé cũng gấp gáp đến độ hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Chạy ra khỏi phòng bệnh, dừng lại cách Hạ Tuy Trầm khoảng một mét, rồi nghiêng đầu, thật cẩn thận mà đánh giá anh.
Như thể muốn kiểm tra kỹ xem người này có thật không.
Hạ Tuy Trầm quỳ một đầu gối mà ngồi xuống, cố gắng duy trì khoảng cách với cậu bé, giọng nói ôn nhu mang theo sự kiên nhẫn: “Con không nhớ à?”
Đôi mắt to của cậu bé ngân ngấn nước mang theo cả sự uỷ khuất, bước chân nhỏ bé chạy tới, bắt lấy một mảnh góc áo của Hạ Tuy Trầm: “…… Bố, bố nhỏ.”
“Hãy gọi chú là chú hai.”
Hạ Tuy Trầm ôm cậu bé vào lòng, ngón tay thon dài chỉ chỉ như muốn ngầm nhắc bé lại gọi sai cách xưng hô, còn hôn nhẹ lên trán cậu bé.
Cậu bé cười khanh khách, đặt khuôn mặt trắng trẻo non nớt và dịu dàng lên cằm anh xoa nhẹ, lộ ra vẻ phụ thuộc tự nhiên của một đứa trẻ với người thân thiết: “…… Chú, chú hai.”
Cố Thanh Sương tối hôm qua đã gặp qua cậu bé một lần, y tá trưởng nói cậu bé bị tự kỷ bẩm sinh, hành vi chậm chạp, nhẹ nhàng và thoạt nhìn trông như một con búp bê gốm sứ không có linh hồn. Mà khi nhìn thấy Hạ Tuy Trầm, rõ ràng đã hoạt bát hơn rất nhiều, khi cười còn lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hạ Tuy Trầm cùng cậu bé hỏi thăm xong, lại chỉ vào Cố Thanh Sương đang đứng ở bên cạnh, vẫn kiên nhẫn dạy nhưu cũ: “Đây là thím nhỏ của cháu.”
Cậu bé lộ vẻ mặt không hiểu, không biết người được gọi là thím nhỏ ấy là người nào, cũng quên mất chuyện tối hôm qua đã nhìn thấy Cố Thanh Sương, nhưng trước mắt là một người phụ nữ trông còn xinh đẹp hơn cả mẹ cậu bé, hơn nữa còn chủ động cho cậu bé kẹo, còn là vị dâu tây mà cậu bé thích ăn nhất.
Cậu bé lại nở nụ cười tươi, khi nhận lấy nó, cũng lễ phép nói: “Cảm, cảm ơn thím…… Thím nhỏ.”
Cố Thanh Sương không có kinh nghiệm nói chuyện với trẻ em, hơi cứng nhắc, có gắng tỏ vẻ ôn nhu, giọng cũng thật nhẹ: “Cháu tên là gì?”
Cậu bé nỗ lực suy nghĩ nửa ngày, tay nhỏ vẫn nắm kẹo, miệng gằn từng chữ một nói: “Dụ Gia Phan.”
Cố Thanh Sương kinh ngạc khi biết cậu bé không mang họ Hạ, mà là mang họ mẹ, theo bản năng nhìn Hạ Tuy Trầm, thấy anh mày cũng không động, lại ôn nhu tiếp tục hỏi: “Bạn nhỏ Dụ Gia Phan, có thể nói cho thím nhỏ biết…… Sao cháu lại gọi chú hai là bố nhỏ không?”
“…… A?”
Thế giới của Dụ Gia Phan rất trong sáng và sạch sẽ, không có bất kỳ sự phân tâm nào, cậu bé nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt to và chậm rãi nói: “Bố nhỏ, là chú hai của con …”
Cố Thanh Sương giơ tay sờ sờ mái tóc đen nhánh mềm mại ấy, trái tim dịu đi từng chút một, mềm mại hơn: “Ừm.”
Dụ Gia Phan quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh, một lúc lâu sau mới nói được một lời hoàn chỉnh: “Bố phải ngủ nên không thể chơi với con…… Nhưng bố nhỏ thì có thể, nên con muốn lén gọi.”
Cố Thanh Sương phải cân nhắc mất hai giây mới xem như là đã nghe hiểu lời cậu bé là có ý gì.
Hạ Vân Tiệm trở thành người thực vật nằm ở trên giường bệnh không thể tỉnh, đối với một đứa nhỏ mà nói, người chú hai có cùng máu mủ với mình, cũng tương đương với việc thay thế vai trò của một người cha thực sự trong lòng cậu bé.
Mà Hạ Tuy Trầm lại không vui khi cậu bé gọi anh như vậy nên nhóc con chỉ có thể lén gọi trộm.
Dụ Gia đưa tay nhỏ nắm kẹo đến trước mặt Hạ Tuy Trầm, cười rất ngọt ngào: “…… Chú hai”
Hạ Tuy Trầm giúp cậu bé bóc vỏ, sau khi đưa lại thfi chậm rãi nói: “Thưởng cho cháu.”
–
Theo thói quen thường ngày, sau khi Dụ Gia Phan đọc xong chuyện cho Hạ Vân Tiệm, sẽ được cô y tá dỗ đi ngủ.
Hạ Tuy Trầm không để cậu bé thức đêm, nên nhẹ nhàng dỗ dành nó nửa tiếng, rồi kêu y tá đến bế đứa nhỏ vào phòng. Khi vào trong phòng bệnh, anh tự mình lau rửa cho Hạ Vân Tiệm đang nằm trên giường bệnh, động tác tỉ mỉ, dùng khăn ẩm lau sạch.
Suốt bảy năm qua, một khoảng thời gian tàn nhẫn đã cướp đi vẻ ngoải của một người đàn ông xuất chúng, dưới ánh đèn ấm áp, Hạ Vân Tiệm lộ ra ngoài chăn cánh tay nhìn qua gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, màu da tái nhợt, ánh sáng càng làm khuôn mặt ấy gầy yếu hơn, trong phòng không tiếng động, bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt, cũng khiến diện mạo Hạ Tuy Trầm bớt lạnh lùng đi vài phần.
Cố Thanh Sương lặng lẽ đứng nhìn hồi lâu mới hỏi anh: “Tại sao anh không đưa Dụ Gia Phan về Hạ gia nuôi dưỡng?”
Hạ Tuy Trầm đặt cánh tay của anh trai mình lên chăn bông, nhướng mí nhìn về ánh mắt khó hiểu của cô, nói rõ ràng từng chữ: “Đó là sự lựa chọn của riêng anh ấy.”
Mối dây liên kết tình cha con quả thực là rất kì diệu, Dụ Gia Phan luôn dành tình cảm yêu mến tự nhiên cho người cha ruột của mình, dù anh đã trở thành người thực vật. Khi cậu bé mắc chứng tự kỷ bẩm sinh và không muốn mở miệng nói chuyện, sẽ lén gọi bố Hạ Vân Tiệm, chủ động cùng anh đọc những cuốn truyện cổ tích, dần hình thành thói quen đọc nó cho anh nghe mỗi đêm.
Đưa trẻ lại muốn ở gần người bố ruột này, Hạ Tuy Trầm mới không mang cậu bé đi, cho dù là mẹ cậu bé cũng không.
Cho đến sáng sớm, hai người mới rời câu lạc bộ phục hồi chức năng tư nhân.
Sau khi về khách sạn.
Cố Thanh Sương cùng anh ở một căn phòng sang trọng khác, đèn còn chưa mở lên, họ đã hôn nhau say đắm trong bóng tối, lưng cô dựa chặt vào bức tường lạnh lẽo, khiến cho cô bắt đầu tỉnh táo hơn, đưa ngón tay chạm vào khuôn mặt điển trai của anh, vẽ dọc theo hàng mi cho đến sườn cằm, nương theo ánh sáng ban công ở bên kia, nhìn anh rất nghiêm túc.
Hạ Tuy Trầm để mặc cô nhìn, đôi mắt sâu thẳm không đáy, lòng bàn tay ôm chặt eo cô, không có thêm động tác thân mật.
Không biết qua bao lâu, anh mới nguôi ngoai cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên nốt ruồi màu nhạt trên chóp mũi cô: “Anh đi tắm.”
Giọng nói rơi xuống, cũng đồng thời buông cô ra, anh cởi áo khoác và quay người đi vào phòng tắm.
Phòng khách im ắng lạ thường.
Cố Thanh Sương vẫn đứng dưạ sát tường, do dự suy nghĩ một lát, giơ tay cởi bỏ váy áo, váy trượt xuống chân theo đường cong của dáng người, cô nhẹ nhàng đi vào trong phòng tắm vẫn đang hờ khép, giống như là từ bóng tối đi vào thế giới của ánh sáng, ánh đèn vàng đỉnh đầu chiếu xuống, tiếng nước chảy át hết thảy những tiếng ái muội vang lên trong phòng.
Theo kinh nghiệm bản thân của Cố Thanh Sương, lần đầu tiên cùng anh làm chuyện đó và lần thứ hai cũng không có gì khác biệt.
Chỉ một từ thôi, đau.
Hạ Tuy Trầm bàn tay ôn nhu đỡ lấy cô, để cô nằm trên thành bồn tắm màu trắng, cánh tay cường tráng chống đỡ hai bên, làn da tầng ngoài gân xanh từng đợt nổi lên rõ ràng, anh cúi đầu, khuôn mặt góc cạnh nhỏ từng giọt mồ hôi, anh tới gần ghé sát trán cô: “Sớm muộn gì em cũng sẽ quen với loại chuyện này, nếu đau thì cứ cắn anh.”
Anh đặt ngón tay mảnh khảnh như ngọc lên môi cô, vồ vập hôn.
Cố Thanh Sương rùng mình, nhắm chặt mắt, hàng mi dài và mỏng bị hơi nước làm mờ đi, mang vẻ đẹp khó tả.
Hạ Tuy Trầm đang dỗ dành cô bằng lời nói, nhưng thật ra hành động lại càng lúc càng mạnh bạo, lăn lộn hơn một tiếng mới từ bồn tắm bước ra, nước ấm cũng không còn, anh dùng khăn tắm to rộng bao bọc lấy thân thể đáng thương của người phụ nữ, đem cô ôm về phòng ngủ chính, đặt trên chiếc giường lớn kia.
Cố Thanh Sương tự động cuộn tròn thân mình, mái tóc đen dày quấn lấy cánh tay trắng như tuyết, sau khi được ôm vào lòng, cô dần lấy lại sự tỉnh táo nói: “Hạ Tuy Trầm…… em rất đói, hôm nay vội vàng tham gia show thời trang…… mới uống được mấy ngụm nước.”
Hạ Tuy Trầm ôm cô mới vừa nằm xuống, nghe thấy câu này lại lập tức đứng dậy, giọng điệu lúc nào cũng thong thả mà ôn nhu: “Muốn ăn cái gì?”
“Canh gà……”
Cố Thanh Sương mơ mơ màng màng, đôi mắt mỏi đến không mở ra được, môi đỏ mọng khẽ thốt ra mấy lời nhỏ như muỗi: “Canh gà mà anh gửi đến đoàn làm phim nửa tháng nay, ngon thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận