Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 77

Lúc xe chạy vào biệt thự Hạ gia, đã là hơn chín giờ.

Dụ Tư Tình ôm cậu bé đang say ngủ trong tay, vừa vào biệt thự, một giọng nói tươi cười tốt bụng từ trong phòng bếp truyền ra, chính là dì Lương, bảo mẫu trong biệt thự: “… Đã về rồi à, thằng bé buồn ngủ rồi sao?”

Dụ Tư Tình gật gật đầu, đang định ôm con trai vào phòng ngủ cho trẻ, lại nghe thấy dì Lương nói: “Cậu chủ đang ở thư phòng.”

Thư phòng cũng ở lầu hai, Dụ Tư Tình làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của dì Lương, cô mỉm cười đi lên cầu thang.

Đầu tiên cô ru ngủ Dụ Gia Phan đang sắp tỉnh dậy, ôn nhu lại kiên nhẫn ngồi ở trước giường nhỏ. Đôi bàn tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng đứa trẻ, có vẻ rất thoải mái, Khuôn mặt Dụ Gia Phan cọ cọ vào gối, lại an tâm ngủ tiếp.

Không biết đã qua bao lâu, bên trong hay bên ngoài biệt thự đều không còn một chút âm thanh nào, xung quanh bóng tối bao trùm.

Dụ Tư Tình đóng cửa phòng ngủ cho trẻ rồi trở về phòng ngủ chính, cô không vội tắm rửa đi ngủ, mà lấy chiếc vali màu đen từ phòng thay đồ ra, đặt trên mặt sàn không dính chút bụi nào rồi đặt quần áo ngủ trong tủ của người đàn ông vào. Bên trong, áo sơ mi và cà vạt đều được gấp gọn gàng và sắp xếp ngăn nắp.

Những chuyện này cô làm một cách nhẹ nhàng như đã quen thuộc từ trước, đầu gối trắng như tuyết đang áp nhẹ lên tấm thảm màu xám đậm, khi nhìn từ phía sau, những đường cong quyến rũ lại vô tình được vạch ra đầy nữ tính.

Hạ Vân Tiệm đứng ở cạnh cửa quan sát cô rất lâu, cho đến khi Dụ Tư Tình đứng dậy muốn đi lấy khuy măng sét, cô mới vô tình phát hiện ra sự hiện diện của anh.

“Anh đi công tác mấy ngày? Tôi có chuẩn bị cho anh ba bộ âu phục, một màu lam và hai bộ màu đen.”

Sau khi ngẩn người mất một vài giây, vẻ mặt của Dụ Tư Tình vẫn như thường, không hề ngạc nhiên, cô chỉ mở lại vali, dưới ánh đèn sáng choang, để anh kiểm tra xem mình còn thiếu những thứ cần thiết nào.

Mà ánh mắt Hạ Vân Tiệm căn bản không hề nhìn vào chiếc vali, cứ nhìn chằm chằm vào cô với vẻ lạnh lùng đầy xa lánh: “Gần đây có vẻ cô rất siêng năng chạy đến chỗ của Hạ Tuy Trầm.”

Dụ Tư Tình không cười, nhưng trời sinh có một đôi mắt ôn nhu, nói chuyện lúc nào cũng mang ba phần dịu dàng: “Là con trai của anh muốn đến thăm chú và thím nhỏ của nó.”

Hạ Vân Tiệm chậm rãi đi tới, vẫn nhìn chằm chằm nụ cười ấy, anh nghỉ dưỡng lâu như vậy, thân thể đã khôi phục trở lại là một người đàn ông khỏe mạnh, lúc tiến gần, mang theo khí thế áp bức, mà Dụ Tư Tình vẫn đứng yên, cho đến khi những ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh quấn lấy cổ cô, vuốt ve bề mặt da thịt õn nà, đầu ngón tay cô không khỏi run lên một cái.

Rất nhanh bị tầm mắt của anh bắt được, đột ngột dùng sức, kéo cánh tay cô ép vào vách kính tủ, giọng nói êm ái tràn ra trên đôi môi mỏng nhưng không có một chút ấm áp: “Như vậy nghĩa là em nhiệt tình chạy đến nhà thờ tổ lấy lòng Cố Thanh Sương, ngược lại rất có lợi cho bản thân em, tìm được thế lực dựa dẫm.”

Hô hấp của Dụ Tư Tình ngưng trệ trong chớp mắt, cảm giác đau đớn đã mất từ ​​lâu trong lồng ngực cô lại hiện lên, mỗi khi ở cùng anh, là lại sẽ như vậy. Chỉ có thể nhịn, gắng gượng đem cảm giác đau buốt này đè xuống, lúc mở miệng, giọng điệu bình tĩnh đến mức không nghe ra chút dao động nào: “Tôi đi lấy lòng ai, anh thấy chướng mắt sao?”

Cô chỉ đang muốn kết bạn với Cố Thanh Sương mà thôi, nào có chuyện gì?

Ở Hạ gia, cô ngoài việc là mẹ ruột của Dụ Gia Phan, thì không danh không phận, thậm chí thân phận là người giúp việc cũng không được tính. Bây giờ có cơ hội ở phía trước, Dụ Tư Tình nguyện ý là một người thấp hèn, cũng không để mình bị cô lập một mình trong gia tộc này.

Cô chưa bao giờ che giấu tâm cơ của mình, và cô luôn hiểu rõ hơn ai hết rằng ở lại Hạ gia là biện pháp tốt nhất.

Chỉ là làm trở ngại đến mắt Hạ Vân Tiệm, anh đã xé xuống lớp ngụy trang quân tử bên ngoài, và cho cô thấy hết mặt tà ác của mình, mỗi một chữ đều có thể đâm thẳng vào trái tim cô, khiến nó rỉ máu: “Dụ Tư Tình… Cô không giả thanh cao nữa sao?”

Bờ vai gầy của Dụ Tư Tình bị bàn tay mạnh mẽ của anh ấn xuống làm cho phát đau, nhưng khóe môi lại mỉm cười, cô ho nhẹ: “Tôi là người như thế nào, năm đó anh đều đã biết, trong những năm ở New York vừa học vừa làm, tôi vì cái gì mà cùng anh sống chung? Cái chính cũng chỉ là để được miễn phí tiền thuê phòng mà thôi, anh còn nuôi tôi đến khi học xong, có phải rất tức cười hay không?”

Khi đó Hạ Vân Tiệm đã rất nổi tiếng, được mọi người xung quanh đánh giá rất cao, xuất thân hào môn nhưng không có cảm giác độc đoán tâm cơ, đối với bất kỳ ai anh cũng đều bày ra một dáng vẻ ôn thuận lễ phép, thêm vẻ ngoài đẹp trai, thật sự là rất dễ nhận được sự ái mộ của các cô gái.

Mà khi đó cô chỉ là một sinh viên nghèo của một viện phúc lợi, ngoài việc học, cô còn phải chịu áp lực về tài chính, cô sợ rằng mình sẽ bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, toàn bộ gia sản cộng lại chỉ có một chiếc vali nhỏ bé cũ kĩ.

Sau này nhân duyên trùng hợp, cô bé Lọ Lem đã gặp được Hạ Vân Tiệm, một thiên chi kiêu tử.

*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời, ý chỉ một người sinh ra ở vạch đích, có được tất cả tiền tài năng lẫn danh vọng.

Ban đầu, Dụ Tư Tình không nhận ra được là anh đối với mình có tình ý, trong ba tháng cô làm việc bán thời gian ở một nhà hàng phương Tây, Hạ Vân Tiệm hầu như ngày nào cũng đến ăn, gọi cô đến phục vụ mình, lúc gần đi, sẽ cho cô một chút tiền típ.

Trừ chuyện này ra, hai người giống như mây và bùn, âm thầm không có bất kỳ điểm giao nhau nào…

Cô chỉ biết rằng người đàn ông Trung Quốc này, thường hay ngồi bên cửa sổ của quán và ngắm cảnh đường phố, dường như rất thích uống cà phê.

Lần đầu tiên cô thực sự tiếp xúc với anh là khi cô bị chủ nhà hàng sa thải, sắp mất việc, đồng nghĩa với việc tiền thuê nhà trong tháng này của cô sẽ không có. Dụ Tư Tình không còn cách nào khác là vắt óc nghi cách đi vay tiền.

Nếu không, trong vài ngày tới, cô sẽ phải mang theo chiếc vali cũ nát đó đi giành địa bàn với những người vô gia cư dưới gầm cầu.

Vào đêm cuối cùng làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng phương Tây, vị khách mà Dụ Tư Tình tiếp đãi vẫn là Hạ Vân Tiệm, cô đang mặc đồng phục áo sơ mi trắng và váy đen trong cửa hàng, không mua nổi đôi vớ, chỉ có thể đi chân trần, nhẹ nhàng đem cái đĩa tinh xảo bưng lên, mỉm cười chúc anh dùng bữa vui vẻ.

Hạ Vân Tiệm lúc này mới liếc nhìn cô, Dụ Tư Tình lúc ấy đầu óc không biết nghĩ cái gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra một câu: “Anh Hạ, ngày mai tôi sẽ không ở đây làm phục vụ nữa, ba tháng nay… Cám ơn anh đã luôn cho tôi thêm tiền típ.”

Một câu nói này rất dài, lòng biết ơn dành cho người đàn ông này, chỉ vậy mà thôi.

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Vân Tiệm đặt lên mép ly thuỷ tinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn đanh giá người phụ nữ xinh đẹp có vẻ có chút khó khăn này một lượt, thật lâu sau, môi mỏng nhếch lên hỏi cô: “Mấy giờ em tan làm?”

Đôi mắt dịu dàng của Dụ Tư Tình thoáng chút kinh ngạc, mấy giây sau, cô nghe thấy giọng nói của mình run lên, “12:30 sáng.”

Đêm hôm đó, mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ, sau khi kết thúc hoàn toàn công việc làm thêm ở nhà hàng đồ tây, Dụ Tư Tình trả lại bộ đồng phục cho ông chủ kiêu ngạo và thay bộ váy dài màu xanh nhạt, tóc không có bất kỳ dấu vết nào của việc đã từng nhuộm qua, mềm mại phủ trên bả vai, khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng.

Hạ Vân Tiệm đích thân lái một chiếc xe thể thao đến đón cô, khi lên xe, anh nhìn kỹ khuôn mặt cô trong vài giây dưới ánh đèn.

Dụ Tư Tình còn rất trẻ, không trang điểm trông xinh hơn nhưng khi thoa chút son phấn lại có chút gì đó gợi cảm.

Cô ngồi ở ghế lái phụ, toàn thân cứng đờ, mặc cho người đàn ông nhìn mình chằm chằm, ngay cả hô hấp cũng chỉ dám thở nhẹ.

Cô không mở miệng hỏi đi đâu, đôi mắt đen và dịu dàng ấy cứ nhìn quang cảnh đường phố nhấp nháy bên ngoài cho đến khi họ từ từ dừng lại ở biệt thự trong khu dành cho những người giàu có.

Hạ Vân Tiệm đưa cô trở về biệt thự anh hay ở. Phòng khách được trang trí xa hoa nhưng lại lạnh giá, không có chút hơi ấm của con người, anh thường ngày ở đây một mình, không thích có người giúp việc, cho nên nơi này mới quạnh quẽ như vậy.

Mà tối hôm nay, Dụ Tư Tình là vị khách đầu tiên trong căn biệt thự sang trọng này.

Cô cũng người phụ nữ đầu tiên được nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ chính của Hạ Vân Tiệm.



Dụ Tư Tình từ trong ký ức hồi tỉnh lại, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt u ám của người đàn ông, thực sự giống như nhiệt độ của màn đêm giá lạnh bên ngoài, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Cô đã không còn nhìn ra được người đàn ông vô tình này với người đàn ông coi cô như báu vật hồi đó có phải là cùng một người hay không.

Khóe môi cong cong không ngừng cười đến cứng ngắc, thân thể cũng không ổn định mà run lên, cô lẩm bẩm nói: “Hạ Vân Tiệm anh diễn rất giỏi … Anh chưa từng yêu tôi đúng không? Tôi tồn tại, chỉ là để anh dùng chống lại sự kiểm soát của Hạ Ngữ Liễu, vì một phụ nữ bình thường xuất thân từ một viện phúc lợi mà trở mặt với gia tộc, đều là cái cớ anh bày ra…”

Cô bị mắc kẹt sâu trong cái bẫy dịu dàng do người đàn ông này thêu dệt nên, ngu ngốc nghe theo lời anh nói, sau này cô trở về nhà của anh, cô sẽ có thể dựa dẫm, cô sẽ không phải tiếp tục sống một cuộc sống mà phải nhìn vào sắc mặt người khác để tồn tại.

Nhưng sự thật là cô đã bị người đàn ông này trói buộc vào Hạ gia, vì để có chỗ dựa vào, cô đã tìm mọi cách để kết bạn với mọi người.

Lần đầu tiên Dụ Tư Tình không kiềm chế được cảm xúc, cô hoàn toàn bộc lộ hết ở trước mặt Hạ Vân Tiệm, ngón tay gần như phát đau mà nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, từng chữ đều tố cáo: “Anh dựa vào cái gì mà hôn mê bảy năm mới tỉnh lại, dựa vào cái gì mà đều quên hết tất cả… Để lại tất cả những nỗi đau đó cho một mình tôi chịu đựng? Hạ Vân Tiệm, làm sao anh có thể quên hết lời thề của chúng ta năm đó, làm sao anh có thể!”

Tiếng khóc mà cô không kìm được lập tức làm cho lửa giận trong lồng ngực Hạ Vân Tiệm tan biến không còn tăm hơi, anh muốn nâng bàn tay mảnh khảnh lên để lau đi nước mắt cho cô, lại bị Dụ Tư Tình kháng cự mà gạt ra, cô ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Tôi rốt cuộc đã nợ anh cái gì? Con chúng ta tôi cũng liều mạng sinh cho anh, bảy năm sống như một quả phụ… Những thứ kia, mọi tài sản của anh tôi cũng không động đến một ly, tất cả đều trả lại, rốt cuộc là tôi còn thiếu anh cái gì nữa?”

Cho dù những năm tháng ở New York kia, là anh nuôi cô, để cô không lo cơm ăn áo mặc và hoàn thành tốt việc học của mình.

Dụ Tư Tình cũng dùng chính thân thế của mình trả ơn, cả vốn lẫn lời đểu trả cho anh, hai người từ sớm đã không còn nợ gì nhau.

Vì cái gì anh còn muốn dây dưa với cô, không chịu để cho cô bắt đầu lại cuộc sống của mình?

Một tràng chất vấn này, Hạ Vân Tiệm không cách nào trả lời, anh không thích hạng người mưu mô, thiếu thủy chung như Dụ Tư Tình, nhưng lại không biết tại sao cứ muốn giữ cô ở bên mình.

Đặc biệt là gần đây, khi Hạ Vân Tiệm uống thuốc ngủ, anh vẫn sẽ mơ thấy một số mảnh vỡ do vụ tai nạn xe hơi gây ra.

Anh nhức đầu, tỉnh lại liền mất ngủ, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Dụ Tư Tình nằm ở bên cạnh, giơ tay lên liền có thể chạm vào, cảm giác bồn chồn và lo lắng lại từ từ chìm xuống.

Hạ Vân Tiệm có linh cảm rằng loại phụ thuộc này sớm muộn gì cũng sẽ hại chết người, anh muốn đối với Dụ Tư Tình có một chút ác ý, để có thể hoàn toàn kiểm soát được cô.

“Suỵt, đừng khóc nữa…”

Ngón tay thon dài tái nhợt của anh kiên nhẫn lau đi nước mắt của Dụ Tư Tình, mặc kệ ánh mắt run rẩy của cô, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của cô: “Không phải em yêu tôi sâu đậm sao? Vì sao lại muốn chạy trốn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận