Mê Đắm - A Tư Thất Lâm
Chương 52
Đây là “Bình Nhạc truyện” do Cố Thanh Sương đóng vai chính.
Khi nhìn thấy Cố Thanh Sương nhảy khỏi bức tường thành trong bộ lễ phục màu xanh lam, Dụ Gia Phan khẩn trương lo lắng đến đổ mồ hôi: “Thím nhỏ ngã xuống rồi.”
Bên cạnh có một bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra vỗ nhẹ lên trán cậu bé, rồi nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, thím nhỏ lại được cứu rồi.”
Dụ Gia Phan xem “Bình Nhạc truyện” mỗi ngày, không phải hàng trăm thì cũng là chín mươi lần rồi, cái đầu nhỏ này dung lượng có hạn không thể nhớ được cốt truyện phức tạp của cuộc chiến cung đấu. Gần đây để dỗ cậu bé, Hạ Tuy Trầm đều mở cho cậu xem cái này.
“Chú hai—”Cậu bé dùng ngón út vò đầu bứt tóc, giọng nói rất mềm mại: “Phan Phan muốn uống sữa, uống sữa bò.”
Hạ Tuy Trầm đứng dậy rót cho bé một ly sữa nóng, đồng thời lấy hai quả trứng luộc. Sau khi đặt chúng lên đĩa, anh đặt một chiếc khăn tay màu trắng bên cạnh và đưa cho Dụ Gia Phan.
Cậu bé ngồi trên ghế sô pha xem các chương trình truyền hình, bên cạnh là chiếc bàn ăn nhỏ chuyên dụng với sách truyện cổ tích và đồ chơi. Vì mắc chứng tự kỷ nên sinh hoạt hàng ngày của cậu bé chỉ xoay quanh hai người đàn ông là bố và chú hai, không muốn chấp nhận người khác.
Hạ Tuy Trầm an ủi đứa nhỏ, yên tĩnh nhìn cậu bé cúi đầu cắn một quả trứng, hai má phồng lên, nghiêm túc nhìn màn hình.
Cho đến khi điện thoại trong túi quần rung lên, anh mới nhìn xuống, đứng dậy đi ra ngoài ban công nghe.
Đầu bên kia điện thoại, là giọng nói của Nghiêm Thuật thông báo: “Hạ tổng, bộ phim tiếp theo của cô Cố đã định rồi, đạo diễn Trương nói có một người bạn cũng muốn đầu tư tiền cho bộ phim này, anh xem có thể cho họ một danh ngạch không.”
Kể từ khi Cố Thanh Sương trở về từ New York vào tháng 4 và tháng 5, tất cả các đại ngôn hàng đầu mà cô tiếp xúc ít nhiều đều liên quan đến Hạ Tuy Trầm, các đạo diễn nổi tiếng đều cho cô kịch bản, một là nhìn trúng mức độ nổi tiếng hiện tại của Cố Thanh Sương, hai là bất cứ bộ phim nào Cố Thanh Sương quyết định, sẽ có những người bí ẩn bỏ ra rất nhiều tiền để đầu tư.
Tìm Cố Thanh Sương đóng phim, nhất định sẽ không thiếu tiền đầu tư.
Đây đã là quy tắc bất thành văn trong ngành đạo diễn.
Nghiêm Thuật cho rằng không có ai có thao tác hộ tống như của Hạ tổng, cố tình lại ra vẻ âm thầm, thân phận bí ẩn khiến người ta muốn tìm hiểu, nhưng lại không đoán ra được là thần tiên nào.
Không ngạc nhiên khi Hạ Tuy Trầm không đồng ý cho người thứ hai cùng đầu tư.
Anh rất có quyền để lên tiếng, là nhà đầu tư duy nhất yêu cầu cũng dễ dàng hơn, mọi việc đều làm theo ý tứ của Cố Thanh Sương, không được tự ý giảm suất diễn của vai nữ chính để tăng phần diễn của vai phụ hay là thay đổi cốt truyện, cố tình vì nhiệt độ quan tâm của người hâm mộ mà lăng xê.
Sau khi cúp điện thoại.
Hạ Tuy Trầm lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra. Các khớp tay thon dài và rõ ràng. Động tác của anh rất thuần thục, kẹp thuốc vào giữa hai ngón tay rồi đứng trên ban công hút thuốc một lúc. Làn khói trắng nhanh chóng tan biến dưới ánh sáng mặt trời.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót, qua lớp kính nhìn sang về phía cửa căn hộ thì thấy Dụ Tư Tình được vệ sĩ mời vào.
—
Dụ Tư Tình hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy dài màu trắng, chất liệu vải mềm mại, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô ta. Vẻ ngoài thanh lệ hiếm có, không có một chút nào bóng dáng một người phụ nữ mạnh mẽ chốn công sở.
Cô ta được vệ sĩ mời vào thư phòng, sau hơn bảy tháng, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Hạ Vân Tiệm.
Cánh cửa phòng làm việc bị đóng chặt, ngăn cách với bên ngoài.
Dụ Tư Tình đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, từ khi tỉnh dậy và tĩnh dưỡng đến nay người anh vẫn rất gầy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây giản dị. Đường nét của cơ thể rất rõ ràng, như một bức tượng bất khả xâm phạm.
Thượng đế vẫn đối xử rất tốt với Hạ Vân Tiệm, hôn mê nhiều năm mà anh ấy không thay đổi nhiều, khí chất từ trong xương cốt, biểu cảm điềm đạm giống y năm đó.
Đáng tiếc, Dụ Tư Tình không thể tìm thấy bóng dáng của mình trong mắt anh nữa.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ cô ta đã thất thần trong vài giây, ngay sau đó Hạ Vân Tiệm nhìn cô một cái, lịch sự bảo cô ngồi xuống.
Dù trước kia có yêu thương triền miên như thế nào đi nữa, thì giờ đây họ còn xa lạ hơn cả những người lạ với nhau.
Trong bảy tháng qua, Dụ Tư Tình đã chọn cách chấp nhận sự thật này. Cô ta bước đến và đặt một xấp tài liệu trong túi xách của mình lên bàn cà phê, đôi mi dài và đẹp rũ xuống, và nói nhẹ nhàng: “Em đã hứa với cô của anh, sẽ đem những thứ này đưa lại cho anh. “
Năm đó, khi sinh Dụ Gia Phan cô bị khó sinh, bên người không có ai để nương tựa, là Hạ Tuy Trầm thay anh trai đền bù cho mẹ con cô, làm chủ chuyển toàn bộ tài sản dưới tên của Hạ Vân Tiệm sang tên cho cô ta.
Mà Dụ Tư Tình không bao giờ nghĩ muốn điều này, cô biết rằng trong toàn bộ Hạ gia ngoại trừ Hạ Tuy Trầm, tất cả mọi người đều khinh thường cô, thậm chí còn ám chỉ rằng cô là tai họa khắc phu.
Dụ Tư Tình mỉm cười nhìn Hạ Vân Tiệm đang xa lạ nhìn mình, cảm thấy không cần giải thích.
Hạ Vân Tiệm im lặng trong chốc lát, mắt cũng không nhìn sổ sách mà nhìn khuôn mặt trắng bệch trước mặt: “Tôi nghe thấy Tuy Trầm nhắc tới …Em vì tôi mà khó khăn mới sinh hạ con trai, cũng đợi tôi bảy năm.
“Không nói tới chờ…” Dụ Tư Tình dừng lại, nói với anh ấy một cách lý trí: “Mấy năm nay, em một lòng phấn đấu cho sự nghiệp của mình, xuất thân nghèo khó từ một viện phúc lợi cho đến nay sở hữu khối tài sản hàng trăm triệu, chỉ là em chưa gặp người đàn ông nào yêu em nhiều hơn anh.”
Thời niên thiếu từng yêu đương với người đàn ông quá tuyệt vời, Dụ Tư Tình không cách nào tìm được người để chung sống cả đời.
Cô không muốn thừa nhận sự đau khổ của từng phút từng giây trong những năm này, đối với Hạ Vân Tiệm, người hiện đang mất trí nhớ, anh không thể nhận được chữ chờ của cô.
“Em có thể cho tôi biết về mối quan hệ giữa em và tôi được không?”
Hạ Vân Tiệm đã thấy Dụ Tư Tình trước mắt là một phiên bản khác với lời nói của Hạ gia. Thái độ của anh không rõ ràng, anh muốn cho Dụ Tư Tình một cơ hội mở miệng, chính tai nghe người phụ nữ anh yêu tận xương tuỷ trong truyền thuyết này nói như thế nào.
Nhưng mà, Dụ Tư Tình không có nhân cơ hội này để nói về nỗi đau mấy năm nay, cô cong môi cười: “Hạ Vân Tiệm, xin anh hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em, những kí ức đó là của riêng em, em không muốn chia sẻ cho anh. “
Sau một chút ngạc nhiên của Hạ Vân Tiệm qua đi, họng anh ho khan mấy tiếng, lấy ra một chiếc khăn tay màu đen từ trong túi quần ra và che miệng, sắc mặt tái nhợt, chỉ có cặp mắt kia vẫn ôn đạm và trong trẻo như cũ, anh nhanh chóng khôi phục hơi thở nói:
“Em có thể không cần nghe lời cô của anh nói, những cổ phần này em đã nhận rồi anh cũng sẽ không thu lại.”
Khi tỉnh lại, anh chỉ nhớ tới tình anh em, đối mặt với một người phụ nữ rất lý trí lại hấp dẫn này anh vô cùng bình tĩnh, không có một chút cảm giác gì.
Hạ Vân Tiệm không thể nhớ anh đã yêu Dụ Tư Tình như thế nào mà có thể hy sinh mạng sống của mình vì cô.
Khoảng thời gian bảy tám năm đã hoàn toàn xóa nhòa tình yêu mà họ khắc cốt ghi tâm, họ sẽ không bao giờ thà chết cũng phải ở bên nhau nữa. Ánh mắt Dụ Tư Tình bỗng nhiên nóng rực lên, nhưng lại cười nói: “Em không cần anh phải bù đắp, đoạn tình yêu này là ngươi tình ta nguyện… Hạ Vân Tiệm, em đã từ chức ở chi nhánh của Hạ gia rồi, cổ phần tài sản đều trả lại cho anh, về sau em sẽ không bao giờ … Chờ anh nữa”.
Cô không đợi thêm nữa.
Cô thà rời đi với bàn tay trắng cũng không cần phải vây lại tại chỗ này.
Bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết rằng Hạ Vân Tiệm mà cô yêu sâu sắc trong hồi ức của cô đã chết rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa, tiền tài địa vị của Hạ gia cô cứ gắt gao giữ lấy thì có ý nghĩa gì đâu.
…..
Cánh cửa thư phòng đã được mở ra.
Dụ Tư Tình dẫm trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng bước đi, cô đưa mắt nhìn cậu bé đang ngồi uống sữa trên ghế sô pha.
Dụ Gia Phan không biết nhiều về mẹ của mình, trong mắt cậu bé y tá và những người dì đi qua đều giống như mẹ, họ chỉ là phụ nữ, trong thế giới trong sáng và ngây thơ của cậu bé, họ không quan trọng.
Cô dễ dàng bị Dụ Gia Phan bỏ qua, ngay cả khi cô bước vào vừa rồi, cô cũng không khiến con trai mình nhìn về cô một cái.
Dụ Tư Tình dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi đi đến ghế sô pha, ngồi xổm xuống và cố gắng ngang bằng với cậu bé nhất có thể.
Sau khi bộ phim trên màn hình máy tính kết thúc, Dụ Gia Phan ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt to của cậu bé có chút sững sờ, mãi cho đến khi Dụ Tư Tình cười với cậu: “Mẹ là mẹ con.”
Mẹ là mẹ con.
Những chữ này khiến Dụ Gia Phan đối với hình tượng của cô mơ hồ hiểu ra, cậu bé gật đầu và chậm rãi nói: “Chào mẹ.”
Chú hai đã dạy bé phải lễ phép khi gặp mẹ.
Dụ Tư Tình biết cậu bé đã quên đoạn thời gian ở với cô, có lẽ đợi cô bước ra khỏi cánh cửa này, trong chớp mắt đứa nhỏ này có thể quên cô. Chỉ có cô mới có thể hiểu được cảm xúc đau khổ trong lồng ngực này, nụ cười của cô dường như là chiếc mặt nạ dùng để che giấu đi cảm xúc: “Phan Phan, con có thích sống cùng bố không?”
Dụ Gia Phan với khuôn mặt bụ bẫm hồng hào ngượng ngùng nói mình thích.
Dụ Tư Tình đưa tay lên, dùng những ngón tay hơi lạnh vuốt ve khuôn mặt cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Về sau mẹ không thể đến thăm Phan Phan mỗi tháng …”
Dụ Gia Phan nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu, bàn tay nhỏ bé của cậu chợt nắm lấy đầu ngón tay cô, rồi lại chạm vào lông mi của cô: “Mẹ … đừng khóc.”
Đôi mắt thân thiện của Dụ Tư Tình cố kìm nén cảm xúc, rõ ràng không cố rơi nước mắt, nhưng con trai không ngừng lau nước mắt giúp cô, trong miệng lẩm bẩm: “Mẹ không khóc.”
“Mẹ… không có khóc.” Giọng Dụ Tư Tình gần như nghẹn lại, như thể cô đã khóc to một lúc rồi.
Cô không thể chịu đựng thêm nữa, chỉ có thể chật vật đứng lên, tránh đi ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, giày cao gót lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa như thể chân không chạm lên mặt đất, dạ dày nổi lên một trận đau nhói, cảm giác đau đớn khiến toàn thân cô chết lặng mà quay người bỏ đi.
Dụ Tư Tình lảo đảo đi đến trước thang máy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, muốn gục ngã xuống, một bàn tay mảnh khảnh từ phía sau đỡ lấy cô, thoáng cái liền dời đi, lông mi run rẩy khẽ nhếch lên, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đang đứng bên cạnh, giọng điệu của anh rất bình tĩnh: “Tôi đưa chị đến sân bay.”
—
Hôm nay điều kiện đường xá ở trung tâm New York rất thuận lợi và không hề có tắc đường. Có vẻ như ông trời đã đặc biệt ban phước cho cô có thể đến sân bay đúng giờ.
Hạ Tuy Trầm đích thân chở cô đi một đoạn đường, Dụ Tư Tình biết rằng đây là niệm tình nhiều năm qua, cô ngồi ở vị trí phụ lái và lặng lẽ nhìn cảnh đường phố qua kính cửa sổ, mãi cho cô nghe thấy giọng nói của mình: “Xin lỗi, tôi đã trả lại cổ phần cho anh trai cậu rồi.”
Việc làm đó của cô chắc chắn đã thúc đẩy sự kiêu ngạo của Hạ Ngữ Liễu và khiến Hạ Tuy Trầm rơi vào tình trạng khó khăn bị vây hãm.
Hiện giờ Dụ Tư Tình không thể làm gì được, nửa năm qua còn phải chịu đựng người khác chỉ cây dâu mắng cây hòe là chiếm đoạt tài sản của Hạ Vân Tiệm.
Dùng giá trị liên thành của cổ phần chỉ để đổi lấy một lần gặp Hạ Vân Tiệm.
Hạ Tuy Trầm lái xe rất ổn định, không hề có ý trách cứ cô, giọng bình đạm nói: “Dù chị có muốn trả lại cổ phần hay không, tôi và anh cả đều tôn trọng quyết định của chị.”
“Cô cậu nghĩ rằng tôi sẽ sử dụng cổ phần ép buộc bà ấy phải đồng ý khiến anh trai cậu lấy tôi… “
Dụ Tư Tình tự giễu cười, dường như Hạ gia cảm thấy cô rất chấp nhất với vị trí chủ mẫu Hạ gia, sẽ nhân cơ hội này quy phục Hạ Ngữ Liễu, sẽ hợp tác kéo Hạ Tuy Trầm xuống.
Cô là một người phụ nữ thông minh và lý trí, cô biết rằng nếu làm như vậy sẽ chỉ khơi dậy sự chán ghét của hai anh em nhà họ Hạ.
Dụ Tư Tình quay lại nhìn Hạ Tuy Trầm, dường như chỉ có anh mới có thể hiểu được tâm trạng của cô, có một khoảng trống trong những suy nghĩ tê dại bấy lâu của cô: “Tôi thực sự là một người phụ nữ ích kỷ, tôi cũng đã nghĩ đến việc dùng cổ phần áp chế cậu như bà ta nói, sẽ có một vài khả năng thắng. Sau khi cân nhắc lợi hại … Tôi biết hai anh em của cậu quá rõ, không ai cam chịu bị bà ấy khống chế. “
“Vì bản thân mà mưu đồ kế hoạch vốn là chuyện bình thường mà.”
“Tuy Trầm, mấy năm qua tôi luôn nợ cậu một lời cảm ơn.”
Hạ Tuy Trầm nghiêng sang nhìn cô, đôi mắt trong veo có sức xuyên thấu có thể nhìn thấu mọi thứ, chỉ cần một giây thôi đã khiến cô cảm thấy khó khăn khi đối mặt, cô nắm chặt lòng bàn tay và nói: “Những năm qua, dường như tôi mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng, bệnh đến điên cuồng, suýt nữa không cách nào khống chế mình đem cậu thành thế thân của anh ấy.”
Con người khi bị bệnh rất dễ trở nên cố chấp, hướng tới một thế giới cực đoan.
Dụ Tư Tình không nhớ rõ lúc đó mình nghĩ gì, ngày đêm uống thuốc chống trầm cảm khiến cô như người điên, không dám đối mặt với đứa trẻ, không dám đến gặp người đàn ông đang nằm trong bệnh viện khắp người cắm đầy ống tiêm kia.
Đem bản thân nhốt vào trong một căn phòng tối tăm, mốc meo, tưởng tượng rằng Hạ Vân Tiệm vẫn còn khoẻ mạnh, còn đang bên cạnh cô.
Cũng may, Hạ Tuy Trầm không bởi vậy mà chán ghét khoảng thời gian cô phát điên kia, chăm sóc con cô thật tốt, kiên nhẫn mời bác sĩ giỏi nhất giúp cô từ từ thoát khỏi chuỗi ngày đen tối nhất.
Trong bảy năm qua, Hạ Tuy Trầm đã thay thế anh trai mình cho cô và con của cô một nơi để che chở.
Khi Dụ Tư Tình tỉnh táo nhất, cô ấy không thể đối mặt với bản thân như thế này.
Thay vì thừa nhận với Chu Phiếm Nguyệt là cô đã chuyển tình cảm của mình với Hạ Vân Tiệm sang cho Hạ Tuy Trầm, không bằng nói cô mong muốn thoát khỏi cuộc sống sống không bằng chết này. Muốn để cho người khác đến cứu rỗi cô.
Dụ Tư Tình hít hai hơi thật sâu, nói ra những lời chân thành: “Tuy Trầm, cảm ơn cậu … còn nữa, thay tôi nói lời xin lỗi tới cô Cố, lúc trước… là tôi cho rằng cậu coi tôi như người một nhà là chuyện đương nhiên, mới có thể khiến cho Chu Phiếm Nguyệt hiểu nhầm, nhắm vào người trong lòng của cậu.”
Mà sau cùng cô ấy đã giúp người bạn thân nhất của mình, còn có ý đồ khiến Hạ Tuy Trầm thủ hạ lưu tình.
Hạ Tuy Trầm từ đầu đến cuối đều yên lặng chờ cô nói chuyện ngắt quãng, xem ra nói hết mọi chuyện cũng không khó như tưởng tượng, muốn duy trì vẻ mặt dịu dàng mới là chuyện khó nhất.
Rất nhanh xe đã chạy đến sân bay, Hạ Tuy Trầm tắt máy, từ ghế lái xuống xe, tự tay mở cửa cho cô, giọng nói trầm thấp xuyên qua ánh sáng mà truyền đến: “Dụ Tư Tình, chị vì anh cả mà sinh hạ Dụ Gia Phan, bảy năm qua, chúng ta chung quy cũng là người một nhà…Hy vọng sau này chị hãy bảo trọng. ”
Đầu ngón tay Dụ Tư Tình cứng ngắc, run lên, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, bị ánh mặt trời chiếu vào khóe mắt rơi một giọt nước mắt trong suốt như pha lê.
…
Sau khi tiễn Dụ Tư Tình đi, Hạ Tuy Trầm quay trở lại chung cư, bước vào cửa thấy Hạ Vân Tiệm đang ở phòng khách giao tiếp đơn giản với Dụ Gia Phan. Điều này không làm khó được anh ấy, dù sao anh cũng có nhiều năm kinh nghiệm chăm sóc em trai, rất biết cách ở chung với bạn nhỏ.
Dụ Gia Phan có thiên tính ỷ lại vào bố, nói chuyện lắp bắp cũng rất nhiều, chỉ là mới tám tuổi, trông rất yếu ớt. Ngoài cái người được cậu bé nâng niu như mỹ nhân ngủ trong rừng ngoài đời thực, những chữ trong truyện tranh cổ tích ra thì đúng là một người cậu bé cũng không nhận ra.
Hạ Vân Tiệm ôn nhu và kiên nhẫn dạy cậu bé đọc một vài từ đơn giản, đến giờ anh phân phó thư ký đưa đứa bé đi ăn.
Quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đã trở lại, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng, thậm chí có thể rất bình tĩnh hỏi: “Dụ Tư Tình đã trở về nước?”
Người phụ nữ anh yêu đến mức có thể hy sinh tính mạng, hiện giờ đã lựa chọn ra đi hoàn toàn, thứ lưu lại duy nhất chỉ còn đứa bé có huyết mạch tương liên của hai người
Hạ Tuy Trầm bước đến chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống, rót một tách trà nhấp một ngụm, và nói: “Em không biết nhiều lắm, năm đó ở New York anh vì Dụ Tư Tình đã công khai chống lại cô mình hoàn toàn là sự thật, nội tình bên trong cũng chỉ người trong cuộc mới biết được, mặc dù bây giờ anh mất trí nhớ nhưng thực sự để cô ấy ra đi như thế này? “
Hạ Vân Tiệm trầm tư vài phút, giọng điệu trầm ấm của anh ấy lộ ra một chút khó hiểu: “Sở thích của anh đối với phụ nữ luôn là loại quyến rũ và gợi cảm. Năm đó như thế nào mà lại có hứng thú với một người phụ nữ như cô ấy?
Đây là anh được nói cho biết mẹ của con mình vẫn còn sống, lại yêu cầu thư kí đi điều tra thông tin về Dụ Tư Tình, cảm thấy không biết phải xử lí như thế nào.
Anh liên tục lật giở hàng trăm trang tài liệu, cố gắng tìm ra manh mối về việc anh đã yêu người phụ nữ này như thế nào, kết quả hiển nhiên, Hạ Vân Tiệm không hề có cảm giác với Dụ Tư Tình, nhìn cô ấy cũng không giống thẩm mỹ của anh.
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm nở nụ cười như có như không: “Có lẽ là ma xui quỷ khiến.”
Hạ Vân Tiệm tiếp nhận bốn chữ này, nếu không thì không có cách nào thuyết phục được bản thân, dễ dàng làm Dụ Tư Tình mang thai con của Hạ gia.
Hai anh em hiếm khi nhàn rỗi ngồi trong phòng khách uống trà, lúc này một thư ký bước vào đưa cho Hạ Tuy Trầm chiếc máy tính bảng, bên trong đang phát talk show Cố Thanh Sương tham gia, nói bản thân cô ấy rất thích chiếc vòng cổ chuồn chuồn mới ra của Lan Thị, toàn cầu chỉ có ba chiếc, kể cả có tiền muốn thuê cũng rất khó.
Thư ký đã nghe theo phân phó mua chiếc vòng cổ với giá cao, cung kính nói: “Hạ tổng, tuần sau Lan Thị sẽ lấy danh nghĩa nhãn hiệu tặng miễn phí món trang sức này cho cô Cố.”
Hạ Tuy Trầm cụp mắt xuống, nhìn lướt qua trang sức, không nhanh không chậm nói: “Để nhà thiết kế Lan đặc biệt may một chiếc váy dạ hội phù hợp, sau cứ tìm tôi thanh toán.”
Thư ký gật đầu đồng ý rồi xoay người ra ngoài liên hệ.
Bên cạnh, đến lượt Hạ Vân Tiệm cười cười: “Anh nghe cô nhắc tới mấy lần, em có quan hệ rất thân thiết với cô gái họ Cố, nhưng lại thật sự rất có phong thái của anh năm đó.”
“Anh nói không đúng rồi. “
Hạ Tuy Trầm bình thản sửa lại, chậm rãi uống xong chén trà rồi đặt xuống:” Em bây giờ không có gì …Không bằng anh có vinh quang của gia tộc. Quy củ kia của cô không có tác dụng với em. ”
Cho nên, năm đó những quy tắc có thể kiềm chế Hạ Vân Tiệm ở chỗ của anh chẳng là cái gì cả.
##
Tới gần cửa ải cuối năm này, các ngôi sao đều cố gắng ăn mặc đẹp nhất và thi nhau xuất hiện trên thảm đỏ của các sự kiện lớn. Cố Thanh Sương cũng không ngoại lệ, cô mặc 2-3 bộ váy dạ hội mỗi ngày khiến đoàn đội phải chạy đua với thời gian để tìm mượn nhiều thương hiệu khác nhau.
Hơn nữa trước khi tạo hình Lạc Nguyên phải hỏi trước phong cách của một số tiền bối có tư lịch cao, cố gắng tránh đi không cho người khác có cơ hội nói mình.
Thời điểm tham gia liên hoan phim, trong khách sạn, lúc biết được đêm nay Dịch Tiểu Dung cũng mặc một chiếc váy sao trời, điều này khiến Lạc Nguyên đặt điện thoại xuống và mắng: “Dịch Tiểu Dung và em diễn chung một bộ phim, được mời cùng bước đi trên thảm đỏ. Hơn nữa cô ta vẫn là nữ chính, bây giờ cô ta cố mặc theo phong cách của em, có phải là cố ý không?”
Ban ngày lúc thăm dò, tạo hình của bên Dịch Tiểu Dung rõ ràng là một thân lễ phục màu đen, như thế nào bây giờ liền thay đổi.
Cố Thanh Sương dựa vào ghế, mũi chân di chuyển, thản nhiên nói:
“Vậy thì hãy mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh mà Hạ Tuy Trầm đưa cho em lúc tối đi.”
“Em đã mặc nó trên thảm đỏ ngày hôm trước rồi, quên rồi à? Nó vẫn đang trên hot search kìa… Người hâm mộ gọi em là tiểu mỹ nhân ngư đó. “
” … “
Mỗi ngày Cố Thanh Sương đều thay rất nhiều y phục, cô đã sớm không thể nhớ nổi mình mặc qua kiểu gì rồi.
Lạc Nguyên thở dài thật mạnh: “Dịch Tiểu Dung chính là đang nhắm vào em!”
“Đúng vậy.”
Cố Thanh Sương vẫn có thể cười: “Lúc trước khi tuyên truyền phim, không phải cô ta không có tương tác với em sao, nhiều người đoán rằng trong đoàn phim có phải em với cô ta cãi nhau không? “
“….”
Bệnh tâm thần, cô ta muốn làm mẹ kế nhỏ của em!
Cố Thanh Sương không đem Dịch Tiểu Dung đặt vào mắt, điện thoại vang lên, chính là Cố Văn Hàn đã gửi tin nhắn giục cô về Cố gia ăn tết.
Không về, cô lười về đó.
Ngược lại, sau khi nhìn thấy tin, Lạc Nguyên có vẻ hiểu ra: “Hiểu rồi, không phải là bạn trai phú thương của Dịch Tiểu Dung ân cần với em sao?”
Cố Thanh Sương ngoắc ngoắc ngón tay với anh, nhỏ giọng nói: “Thật không giấu giếm, em xuất thân từ nhà giàu có số một.”
Lạc Nguyên lập tức trợn mắt nhìn cô rồi chế nhạo:”Vậy con gái của người giàu, tối nay em có thể biến ra một bộ lễ phục đi thảm đỏ được không? Trước tiên giải quyết việc cấp bách này đi “
Cố Thanh Sương cầm lấy di động: “Em sẽ hỏi Điểm Điểm xem cô ấy có bộ lễ phục nào cho em mượn không.”
Cô muốn tạm thời tìm một chiếc váy cao cấp có sẵn, nhưng lại không thể là cái sao nữ đã đi thảm đỏ gần đây, cô nghĩ tới tủ quần áo xa xỉ của Giang Điểm Huỳnh.
Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài phòng vang lên, Lạc Nguyên tưởng là đội trang điểm tới, vội vàng đi ra mở cửa.
Phòng để quần áo im ắng một lúc, Cố Thanh Sương dùng những ngón tay sạch sẽ soạn thảo một đoạn văn bản, đang định gửi cho Giang Điểm Huỳnh thì nghe thấy Lạc Nguyên phấn khích hét lên bên ngoài, hét to tên cô.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không thể tin được … Bên thương hiệu Lan thị tặng em một chiếc váy sườn xám cách tân và một chiếc vòng cổ chuồn chuồn không sản xuất nữa, nói rằng họ tặng em miễn phí!”
Lạc Nguyên yêu cầu trợ lý của mình tiếp đãi bên thương hiệu. Anh bước vào với chiếc hộp tinh xảo trên tay, khiếp sợ đến mức suýt rơi tròng mắt: “Bảo bối, có phải em ở sau lưng anh nói chuyện đại ngôn với Lan Thị không?”
“Em cũng muốn hỏi anh điều đó.”
“Không hổ là nhãn hiệu cao quý lạnh lùng, nói đưa liền đưa luôn.”
Cố Thanh Sương ngồi thẳng dậy, ánh mắt lặng lẽ nhìn sợi dây chuyền chuồn chuồn màu lam sáng chói dưới ánh đèn, một lúc sau mới nhẹ nhàng hé môi nói:” Có thể là…Coi trọng vẻ đẹp thịnh thế của em. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận