Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 98

“Vân Tiệm…”

“Ngài Hạ Vân Tiệm của tương lai, anh có thấy em không? Video này là tháng đầu tiên trong thai kỳ của em… Bây giờ anh đang ở trong bếp làm khoai lang nướng cho em ăn… “

Trong ống kính, Dụ Tư Tình mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, nom cực kì gầy gò, gương mặt trắng nõn, khi nói đến đoạn này, cô khẽ cong đôi mắt dịu dàng, giống như vượt qua thời gian và không gian, chào hỏi anh của tương lai.

“Vân Tiệm, em lén nói với anh một bí mật nhỏ, ngày hôm nay em thấy yêu anh nhiều hơn, thức dậy chỉ muốn dựa vào vòng tay của anh, nhưng đứa trẻ trong bụng náo loạn quá, làm phiền em mất rồi, khi anh không ở nhà, em phải ôm áo sơ mi của anh ngủ để được thoải mái hơn.”

“Em yêu anh, thực sự rất yêu anh…”.

Dụ Tư Tình là một người phụ nữ nhạt nhẽo vô vị như vậy, rất ít khi cô nói những lời ngọt ngào, nhưng kể từ sau khi mang thai đã có sự thay đổi không chỉ là về thể chất của cô, mà từ tận đáy lòng, vẻ lạnh giá dần dần được sự ấm áp làm tan chảy, gần đây cô nói những lời yêu thương nhiều hơn, lặp đi lặp lại những cảm xúc nồng nhiệt trong tiếng nỉ non.

Khi màn hình dừng lại trong vòng chưa đầy ba giây, nó lại tự động chuyển sang video tiếp theo.

Lúc này Dụ Tư Tình đã buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn bóng, trông trẻ trung hơn, có chút tiều tụy mà nằm sấp bên mép giường. Cô nôn mửa, mà bên cạnh là một bóng dáng thon dài quen thuộc nửa ngồi xổm, không ngại mà dùng khăn lau sạch sẽ cho cô.

Từ trong máy quay truyền đến tiếng hai người nhẹ giọng nói chuyện:

“Tư Tình… Em mà nôn thêm vài lần nữa, là sẽ giết chết tuổi thọ của anh mất.”

“Em khó chịu muốn chết… Vân Tiệm, Hạ Vân Tiệm… Em muốn ăn lẩu cay.”

“Mùa đông lạnh vậy anh đi đâu để kiếm cho em một chén lẩu cay bây giờ? Ngoan, hay anh nấu cho em một ít lẩu Oden ăn tạm được không?”

“Là em bé muốn ăn… Muốn ăn một cái gì đó mang hương vị Trung Quốc, cho em đi mà, xin anh đấy.”

Màn hình dừng lại một lần nữa.

Dụ Tư Tình nép mình vào lòng người đàn ông, cố ý bĩu môi đòi hôn.

Lập tức, lại nhảy tới đoạn video tiếp theo, cơ hồ cứ cách hai ba phút liền tự động chuyển sang video sau đó.

Hình ảnh phát trong nhiều giờ, từ đầu đến cuối thai kỳ.

Dụ Tư Tình gầy đi một thời gian lại bị nước canh bổ dưỡng nuôi về một ít thịt, camera ghi lại đều là những clip hạnh phúc của cô, theo cái bụng càng lúc càng lớn, cô cởi bỏ dần vẻ ngây ngô ấu trĩ, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ôn nhu kiên định.

Đoạn video cuối cùng là trên sofa cạnh cửa sổ sát đất, bối cảnh bên ngoài là một bãi cỏ, lần này không có bóng dáng anh xuất hiện, phòng ngủ chính rộng rãi như vậy, không hiểu sao lại có chút lạnh lẽo.

Dụ Tư Tình bỗng nhiên cúi đầu, lông mi nhỏ khẽ run rẩy rơi một giọt nước mắt, rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười với ống kính nói: “Cô của anh lại tới dùng chiêu đoạn tuyệt quan hệ với anh để uy hiếp em bỏ đứa bé này… Vân Tiệm, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mượn con trai để leo cao, thời gian ở cùng anh, em thật sự, thật sự rất ấm áp, rất hạnh phúc, em yêu con, càng yêu anh nhiều hơn… “

“Anh có biết không?”

“Em từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên trong cô nhi viện, từ sâu trong nội tâm em rất khát khao có thể có được một gia đình hoàn chỉnh. Trước kia, khi nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh em, bọn họ từng người một được nhận nuôi, em chỉ có thể trông mong mà ngồi trên xích đu ngưỡng mộ, giống như một kẻ vô cùng đáng thương.”

“Sau đó em dần không còn ngưỡng mộ nữa. Bởi vì thân phận nghèo khó này làm cho em phải đối diện với rất nhiều ánh mắt khác thường, có đôi lúc, bất kể em có tỏ ra hiểu chuyện cỡ nào, người khác cũng chỉ nghĩ, em mới bao nhiêu tuổi? Còn nhỏ như vậy mà bụng dạ đã đầy tâm cơ, dễ khiến người ta chán ghét, không có lấy nửa điểm hồn nhiên.”

“Khi em trưởng thành… Người khác lại nói, nhìn bộ dạng giả thanh cao này của em, làm gì có chuyện tốt đẹp? Làm tất cả mọi chuyện có lợi cho mình chỉ để leo lên, thực sự là hao tốn tâm tư.”

“Vân Tiệm, em thật sự rất muốn thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh. Em chưa từng làm tổn thương bất kì ai, em chỉ muốn làm cho bản thân mình có thể sống tốt một chút, muốn đối tốt với mình một chút…”

Đôi mắt đẫm lệ của Dụ Tư Tình giống như ngấn nước nhìn vào ống kính, video lặng lẽ dừng lại, không còn chuyển sang đoạn tiếp theo nữa.

Sắc trời ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã tối đen đến dọa người, phòng khách cũng không thắp sáng đèn, sau đó ánh sáng trên màn hình cũng hoàn toàn tắt. Bóng dáng Hạ Vân Tiệm dần ngồi dậy từ trên sô pha giống như bị vực sâu vô tận bao phủ, ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh nắm chặt máy quay, xương khớp nổi rõ, toát lên vẻ tái nhợt.

Bầu không khí yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có Hạ Vân Tiệm dần đè nén cảm xúc, cách một lớp vải của áo sơ mi, cơ bắp ở lưng anh cứng ngắc đến căng thẳng, thật lâu cũng không thể giảm bớt dù chỉ một chút, cho đến khi một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đến gần, đầu tiên là thắp sáng một ngọn đèn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh: “Hạ tiên sinh, anh điều chỉnh hô hấp trước, hãy cố thoát ra khỏi những hình ảnh đó. ”

Hô hấp của Hạ Vân rõ ràng đã nặng thêm vài phần, trạng thái rất không tốt, giống như rơi vào một hồi ức hoàn toàn xa lạ, anh hít thở không thông, ngay cả cổ họng cũng như bị lửa thiêu đốt đến độ mất cả khả năng sử dụng ngôn ngữ, loại cảm giác này rất khó chịu, cánh tay anh nổi đầy gân xanh đè lên lồng ngực, cảm giác được nơi này như bị cái gì đó cứng rắn cắt đứt một khối thịt trong lòng.

Dưới sự tư vấn tâm lý của người đàn ông trẻ tuổi, nửa giờ sau mới có chút thuyên giảm…

Khuôn mặt gầy gò tái nhợt không nói gì, chiếc áo sơ mi đen trên người cũng bị mồ hôi nhuộm ướt đẫm, hô hấp nặng nề thở dốc, bộ dáng suýt nữa bị phế đi nửa mạng sống này, nhìn thật sự là chật vật đến cực điểm.

“Cho tôi một điếu thuốc…” Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Hạ Vân Tiệm từ cổ họng mới thốt ra, nhìn về phía bác sĩ tâm lý của anh —— Từ Thích.

Từ Thích không khuyên anh dựa vào thuốc lá để giảm bớt khó chịu, nhưng do lần này là tình huống đặc thù, anh tự mình châm một điếu thuốc, trong bóng đêm mơ hồ lóe lên tia lửa màu đỏ thẫm, trong chốc lát, chậm rãi đưa tới.

Muốn chữa khỏi hoàn toàn tâm bệnh, phải biết rõ sau khi thức tỉnh, thứ mình thực sự mất đi là cái gì.

Hạ Vân Tiệm ở trong căn biệt thự trước kia, máy quay là anh vô tình phát hiện ra ở dưới chân giường.

Khi đó máy quay đã không hoạt động, sau khi được đưa đi sửa chữa mới nhìn thấy những video này.

Lão quản gia năm đó đã bị bệnh rồi qua đời, bảo mẫu cũng không tìm được, chỉ có những chi tiết nhỏ này, tựa hồ đang lặng lẽ nhắc nhở anh từng yêu một người phụ nữ như thế nào.

Trên tay Từ Thích có một tập tư liệu, là Hạ Tuy Trầm đưa cho anh, phía trên có ghi chép tỉ mỉ về tình huống Hạ Vân Tiệm ở New York.

Sau nửa điếu thuốc, anh lấy điện thoại di động ra lật xem những trang tiếp theo của tư liệu, đưa đến trước mặt Hạ Vân Tiệm: “Đàm Loan… Con gái út mà vương thuyền châu Âu sủng ái nhất, là bạn gái cũ của anh, sau ba năm hẹn hò, ở thời điểm bàn chuyện kết hôn thì hai người chia tay.”

“Hạ tiên sinh, cô ấy đã từng chứng kiến, có lẽ có thể giúp ích gì đó cho ký ức của anh.”

**

Ở Tứ Thành, trong phòng khách của căn hộ cao cấp và rộng rãi.

Dụ Gia Phan ngồi xổm trên sàn gỗ, trước mặt bày một tờ giấy vẽ, đang cầm bàn chải đánh răng dành cho trẻ em dính thuốc nhuộm, vẽ lên giấy vẽ, tạo ra những đường viền nhím, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, vầng sáng màu vàng nhạt chiếu vào mái tóc ngắn đen nhánh cùng đường nét khuôn mặt tinh xảo của cậu bé, bộ dáng nghiêm túc cực kỳ đẹp mắt.

Tiểu Lý Nhi nhìn đến ngây người, thật cẩn thận vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cậu bé: “Anh, dáng vẻ của anh lúc này rất giống bố của em…”

Dụ Gia Phan đối với em gái rất có kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại có chút lãnh đạm, toàn bộ dựa vào tâm tình ngày đó mà biến hóa.

Cậu bé quay đầu lại, biểu hiện rất nghiêm túc, ngồi xổm bên cạnh Tiểu Lý Nhi nói: “Anh giống bố của anh, chứ không giống bố của em.”

Biểu tình nhíu mày của Tiểu Lý Nhi, tựa hồ không hiểu là có gì khác nhau.

Nhưng rất nhanh cô bé đã chú ý tới Dụ Gia Phan không còn tiếp tục vẽ tranh nữa, cậu hơi cúi đầu. Vì vậy, cô bé lặng lẽ đến gần hơn, giọng điệu hơi bối rối hỏi: “Anh ơi, anh đang giận sao?”

Dụ Gia Phạm lắc đầu, nội tâm kỳ thật rất hâm mộ với em gái luôn có chú nhỏ và thím nhỏ ở cạnh làm bạn.

Mà ba ba mỹ nhân say ngủ của cậu bé lại không thấy đâu nữa rồi, đã lâu không có ai nghe cậu bé đọc truyện.

“Anh, bố em nói, khi không vui… phải dùng cái miệng nhỏ, nói, nói ra nha.” Trong âm cuối của Tiểu Lý Nhi còn mang theo chút mềm mại, vừa nói, vừa dùng ngón tay mũm mĩm khoa tay múa chân với Dụ Gia Phan, tính cách lười biếng như vậy, muốn một hơi nói những lời này cũng vất vả cho cô bé rồi.

“Bố còn nói, nếu không nói ra, cơ thể sẽ bốc cháy, sẽ không lớn được…”

Tiểu Lý Nhi không biết nên hình dung thân thể khó chịu dày vò như thế nào sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển, cô bé vừa nói đến lửa, lại nói là lời Hạ Tuy Trầm dặn.

Dụ Gia Phan liền tin tưởng vô điều kiện, cánh tay nhỏ nhưng khẩn trương ôm lấy em gái, giống như khi cậu bé con búp bê không buông, rất là cảm xúc: “Anh nhớ bố.”

Tiểu Lý Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn vỗ vỗ lưng anh trai, giọng nói đậm mùi sữa: “Vậy chúng ta gọi điện thoại cho bố nha.”

Không đợi Dụ Gia Phan nói tiếp câu sau, cô bé liền từ trong ngực cậu bé chui ra, cánh tay nhỏ nhỏ bò lên, chạy nhanh ra ngoài, rồi nhanh chóng trở lại, cô bé đã đem điện thoại di động của Cố Thanh Sương tới.

Tiểu Lý Nhi nhắm ngay màn hình điện thoại chớp chớp mắt, màn hình điện thoại di động thế mà lại nhận dạng khuôn mặt thành công, tự động mở khóa.

Đây hiển nhiên không phải là lần đầu tiên, Tiểu Lý Nhi mới chỉ là một đứa trẻ không biết chữ, chỉ là quen thuộc phần mềm gọi điện trò chuyện, loại chuyện lục lọi danh bạ gian nan này còn phải dựa vào Dụ Gia Phạm đã biết qua mặt chữ để hoàn thành, Tiểu Lý Nhi đưa điện thoại di động qua: “Anh, tìm bố đi.”

10 phút sau.

Dụ Gia Phan dùng điện thoại di động của Cố Thanh Sương, tìm số điện thoại cá nhân trong danh bạ gọi.

Bởi vì… Không cẩn thận, nhấn nhầm lời mời gọi video.

Đợi đầu dây bên kia kết nối, khuôn mặt quen thuộc của Hạ Vân Tiệm xuất hiện trên màn hình, Tiểu Lý Nhi ở bên cạnh lấy lòng bàn tay che miệng: “A, em thấy bác rồi.”

Hạ Vân Tiệm lần đầu thấy Cố Thanh Sương gọi điện thoại cho mình, nghĩ rằng là Hạ Tuy Trầm mượn điện thoại di động của cô rồi gọi tới.

Lúc này lại nhìn thấy Tiểu Lý Nhi, anh đang định cúp máy, góc màn hình loáng thoáng lộ ra bóng dáng Dụ Gia Phan, cậu bé không dám lớn tiếng nói chuyện, thanh âm xen lẫn một chút tiếng nức nở hô một câu: “Bố, bố.”

Ngón tay thon dài của Hạ Vân Tiệm dừng lại trên màn hình, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống y hệt mình.

Từ sau khi tỉnh lại, anh có thể cảm giác được Dụ Gia Phan đối với tình yêu thương của bố rất biết ỷ lại, nó vượt qua cả tình cảm đối với mẹ. Đứa nhỏ này thay vì nói đối với cuộc sống mới của Dụ Tư Tình là một loại chờ mong khác, không bằng nói Dụ Gia Phan tồn tại đối với anh là một cứu rỗi.

Ánh mắt Hạ Vân Tiệm dần dần dịu dàng xuống, thấp giọng hỏi cậu bé làm sao vậy?

Dụ Gia Phan dưới ánh mắt cổ vũ của em gái, tâm sự rằng mình rất nhớ bố, thậm chí còn chủ động tiết lộ hành tung: “Con đang ở cùng mẹ… Ở bên cạnh nhà thím nhỏ, mọi người đều không nhắc đến bố… Con cũng không dám đề cập đến.”

Hạ Vân Tiệm trấn an con hồi lâu, bên cạnh mơ hồ có người đến nhắc nhở anh, hình như là nói đã hẹn thời gian gặp mặt.

Dụ Gia Phan trở nên khẩn trương: “Bố ơi, sau này con còn có thể gọi video cho bố được không? ”

Sau khi trầm mặc, Hạ Vân Tiệm dần quen thuộc với thanh âm truyền đến này: “Được chứ.”

Có những lời này, Dụ gia Phạm ghi nhớ ở tận đáy lòng, bắt đầu lén gọi điện thoại cho Hạ Vân Tiệm nói chuyện phiếm, cậu bé biết mẹ sẽ đau lòng, cho nên cố ý dặn dò em gái không được tiết lộ cho ai.

Mà Tiểu Lý Nhi và anh trai phối hợp vô cùng ăn ý, cô bé thường xuyên chủ động hỗ trợ, đi trộm điện thoại di động của Cố Thanh Sương.

Hành động nhiều lần, mặc dù mỗi lần nhật ký cuộc gọi đều bị xoá đi nhưng Cố Thanh Sương vẫn phát hiện ra điều bất thường.

Thỉnh thoảng khi cô đã sạc đầy điện thoại, lúc nhớ tới lấy ra xem thì lại không còn bao nhiêu.

Ban đầu, Cố Thanh Sương không nhận ra trong nhà mình có một tên trộm nhỏ, cho rằng điện thoại di động bị hỏng, còn oán giận Lạc Nguyên hai câu: “Anh Nguyên, có phải anh mua điện thoại di động bản lậu hay không?”

Lạc Nguyên: “Lão tử cho dù có kiếm được người trung gian ăn chênh lệch giá, có thể để em dùng hàng dởm được sao?”

Không phải mua trúng hàng lậu, thì là rò rỉ điện.

Ngày hôm sau, Cố Thanh Sương mua một chiếc điện thoại di động mới ở trên mạng, tiện tay đặt điện thoại cũ lên tủ sách, xắn tay áo lên, chậm rãi đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Cô không biết rằng, chân trước vừa đi, phía sau đã có một tên trộm nhỏ lén lút chạy đến trước tủ sách.

Bởi vì vóc dáng nhỏ bé, kiễng mũi chân cũng không với được tới chỗ chiếc điện thoại di động màu trắng kia, khuôn mặt trắng nõn rất dùng sức, toát ra mồ hôi nhễ nhại.

Tiểu Lý Nhi thở hổn hển một hồi, toàn bộ thân hình nhỏ bé giống như thằn lằn dán ở trước tủ, lông mi chớp chớp, chú ý tới chiếc di động đặt trên đỉnh tủ…

10 phút sau.

Cố Thanh Sương ở trong phòng bếp vừa nấu cơm xong, xoay người cầm lấy dao định thái rau, chợt nghe thấy bên ngoài phòng khách truyền đến một trận tiếng đổ lớn, cô cả kinh tay run lên, mũi dao bén nhọn khứa vào ngón tay trắng nõn, tạo thành một vết cắt rất sâu.

Cô không bận tâm đến nỗi đau đớn này, phản ứng đầu tiên là chạy ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy phía trên tủ sách có một tầng đồ vật đều đổ xuống, đè lên người Tiểu Lý Nhi, suýt nữa đè cả người cô bé, sách vở dày đập trên lưng chỉ là nhất thời đau đớn, nhưng còn có bình thủy tinh theo đó đập thành vô số mảnh vụn sắc bén.

Cố Thanh Sương nhìn thấy trên trán bé con có vết máu, trái tim như sắp ngừng lại, bối rối chạy tới ôm con gái lên, hai mắt đột nhiên đong đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống: “Con khóc một tiếng đi, đừng dọa mẹ sợ.”

Tay cô run rẩy đến không ngừng được, trước tiên chạm vào hơi thở của Tiểu Lý Nhi, lại đi tìm điện thoại di động gọi điện thoại cho Hạ Tuy Trầm.

“Alo… Anh ơi, phải làm sao bây giờ… Con gái bị ngã chảy máu đầu, em đang ở nhà… Con bé không khóc, mắt cứ nhắm nghiền…”

Đứa nhỏ không khóc, Cố Thanh Sương ngược lại khóc đến tim muốn vỡ nát, mà Tiểu Lý Nhi nằm trong ngực mẹ rốt cuộc cũng chớp chớp lông mi một chút, thanh âm non nớt gọi một tiếng: “Mẹ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận