Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại
Chương 102
Phải biết rằng làm nghiên cứu khoa học là một chuyện phi thường đốt tiền, ngay cả quốc gia cũng phải đầu tư số tiền khổng lồ vào lĩnh vực này, mà còn thường xuyên cảm thấy cố hết sức, huống chi là tư nhân muốn đặt chân vào lĩnh vực này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ai mà không biết công ty công nghệ hiện nay kiếm được bao nhiêu tiền? Đó là một miếng bánh khổng lồ hấp dẫn, ai mà không muốn cắn một miếng?
Nhưng cũng phải có tư cách mới được!
Đừng thấy với công ty công nghệ Tân Thế Giới của Tạ Tranh hiện tại phát triển rất tốt rất thuận lợi, nhớ lúc trước vì thành lập công ty này, anh cũng đã phải tốn rất nhiều công sức.
Tạm thời không nói đến việc tạo ra một đội ngũ nghiên cứu tốt cho công ty, chỉ riêng việc chiêu mộ, thu hút và mời các nhân sự quan trọng của bộ phận nghiên cứu cũng đã tốn không ít tâm huyết, chứ chưa kể đến khoản tiền khổng lồ dành cho việc thành lập công ty và nghiên cứu ban đầu.
Khi đó, Tạ Tranh gần như đã dốc toàn bộ tài sản tích lũy của chi chính Tạ gia trong gần một trăm năm, cộng thêm sự đầu tư mạnh mẽ của Thuỵ Khắc, cuối cùng còn có mấy năm cẩn trọng vét sạch tập đoàn Tạ thị, cuối cùng mới giúp công nghệ Tân Thế Giới đạt được những thành tựu và lợi nhuận đáng kể trong nghiên cứu và phát triển.
Tất nhiên, lý do mà Tạ Tranh gần như tiêu hết toàn bộ tài sản của chi chính Tạ gia để đặt cược một ván lớn là vì muốn bảo vệ quyền kiểm soát công ty, tránh tình trạng có quá nhiều cổ đông dễ gây rối.
Tựa như hiện tại, công nghệ Tân Thế Giới chỉ có ba cổ đông là Tạ Tranh, Thuỵ Khắc và Đường Huân, nên mỗi khi đưa ra quyết định, bọn họ đều vừa nhanh vừa tiện, cực kỳ thoải mái.
Cho nên nói, lúc trước Tạ Tranh cũng tốn khí lực lớn như vậy, chi thứ hai Tạ gia sao có thể dễ dàng thành công?
Sau khi xác định hợp tác với Nghiêm Đồng, chi thứ hai Tạ gia cũng đã quyết định đặt cược tất cả, toàn lực tái cơ cấu và xử lý các ngành công nghiệp hiện có để tập trung tài chính bước vào giới khoa học kỹ thuật.
Tuy nhiên, vì tài chính vẫn không đủ, bọn họ còn phải tìm kiếm các đối tác khác.
Kết quả ai biết công tác giai đoạn đầu từ lúc bắt đầu đã không thuận lợi.
Chính phủ liên tục gây khó khăn trong việc phê duyệt đề án nghiên cứu của bọn họ, nhưng việc này vẫn còn có thể xoay xở được, tạm thời có thể chờ đợi. Nhưng Nghiêm Đồng mất tích thì đó thực sự là chuyện lớn!
Thành lập công ty công nghệ chủ yếu dựa vào công nghệ cốt lõi, mà toàn bộ đều nằm trong tay Nghiêm Đồng. Nếu Nghiêm Đồng không còn, tức là mọi nỗ lực của bọn họ trong thời gian qua đều trở nên vô ích.
Điều làm bọn họ tức giận nhất là ngay cả khi kịp thời cắt lỗ và từ bỏ việc tiến vào giới nghiên cứu khoa học, thì bọn họ cũng đã tái cơ cấu và xử lý một nửa số ngành công nghiệp ban đầu. Lúc này nếu từ bỏ quay đầu lại đã quá muộn, thị trường bọn họ bỏ trống đã bị các công ty khác chiếm mất, không còn cơ hội quay lại nữa.
Tuy nói làm ăn cần dũng khí, nhưng chuyện được ăn cả ngã về không cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Lý do Tạ Tranh dám đặt cược lớn như vậy là vì ngoài Đường Huân, bản thân anh cũng là một thành viên trong giới nghiên cứu khoa học, tự mình nắm giữ kỹ thuật, có sức mạnh.
Còn chi thứ hai Tạ gia thì sao? Người duy nhất có thiên phú là Tạ Văn Húc không trưởng thành, mà Nghiêm Đồng lại là người ngoài. Dám hợp tác với người ngoài thì phải chuẩn bị tinh thần chấp nhận thất bại thảm hại.
Khi Phương Tử Dương nghe được những tin tức này từ chỗ Tạ Tranh, cậu cười mãn nguyện, không có gì ngạc nhiên.
Bởi vì Tạ gia gặp phải tình cảnh hôm nay, cậu có công lao rất lớn nha.
Kiếp trước, những người này đối xử với cậu như thế nào, thì kiếp này cậu sẽ trả lại từng chút một. Chi thứ hai Tạ gia nợ cậu không chỉ là chèn ép cậu, mà còn nợ Tạ Tranh một mạng.
Tuy rằng cậu không có chứng cứ, nhưng kiếp trước Tạ Tranh gặp tai nạn xe chắc chắn là do chi thứ hai Tạ gia sắp đặt.
Bởi vì những người luôn muốn Tạ Tranh chết và có cơ hội ra tay chỉ có những người này, để loại bỏ Tạ Tranh, chi thứ hai Tạ gia gần như đã đến mức điên cuồng.
Cách tốt nhất để tra tấn một người, chính là hủy diệt thứ mà đối phương muốn có được nhất.
Tạ Tranh cũng rất hài lòng với kết quả này.
Tuy kết quả có khác với kế hoạch của anh, nhưng kết quả là điều anh mong muốn, hơn nữa còn do vợ của anh giúp anh thực hiện. Cảm giác được người bảo vệ như vậy thực sự là phi thường không tồi.
Nhưng...
"Làm sao em biết Tạ Văn Húc sẽ cho người đưa Nghiêm Đồng đi?"
Kế hoạch của người yêu vô cùng hoàn mỹ, nhưng độ khó thực thi cũng vô cùng cao, tạm thời không nói những thứ khác, chỉ nói Tạ Văn Húc sẽ làm cái gì, người yêu lại đoán rất chính xác.
"Em nói em biết đoán mệnh, anh tin không?" Phương Tử Dương nghe vậy nhếch khóe miệng đùa cợt.
Tạ Tranh mỉm cười, không chút do dự, "Tin."
Thái độ dung túng kia chẳng khác gì những hôn quân mê muội vì mỹ nhân trong lịch sử.
Phương Tử Dương được lấy lòng, hai tay chống cằm, nháy mắt mấy cái, hai mắt cười cong cong, "Đồ ngốc..."
Có thể gặp được Tạ Tranh, cậu nghĩ mình chắc chắn đã tích góp từng tí một không biết bao nhiêu đời mới có được phúc đức may mắn đến vậy.
Thực ra, lý do cậu có thể dự đoán được hành động của Tạ Văn Húc là do cậu đã tiếp xúc với hắn suốt nhiều năm ở kiếp trước.
Tạ Văn Húc là một nam phụ thâm tình, nhưng cũng không phải là người có tính cách vô luận phát sinh chuyện gì cũng chỉ biết yên lặng chờ đợi. Ngược lại, Tạ Văn Húc cũng rất kiêu ngạo, thân là người kế thừa của tập đoàn Tạ thị, lại bị Tạ Tranh xuất sắc đè nén nên Tạ Văn Húc có lòng tự tôn rất cao.
Tạ Văn Húc có thể chấp nhận việc chia tay với Nghiêm Đồng vì hết tình cảm, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bị người kia cắm sừng.
Thực ra, kiếp trước, ban đầu Tạ Văn Húc muốn chia tay với cậu nhưng không quá tuyệt tình. Sau này, sở dĩ hắn trở nên tuyệt tình và chèn ép cậu nhiều như vậy là vì cậu có con, đây là chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được.
Cho nên bây giờ Tạ Văn Húc cũng sẽ oán hận không ít đối với Nghiêm Đồng so với kiếp trước đối với cậu.
Còn về việc Tạ Văn Húc đưa người đến du thuyền của Caesar...
Hừ... đó là do cậu gián tiếp nhắc nhở.
Du thuyền Caesar à, thuộc về nơi vui chơi của các phú hào đỉnh cấp.
Lúc trước Nghiêm Đồng không phải muốn đưa cậu đến đó để "hưởng thụ" hay sao? Bây giờ cứ để hắn ta tự mình nếm trải mùi vị đó đi.
Giữ đối phương lâu như vậy, cậu cũng phải thu chút lãi mới thấy thoải mái chứ?
Trong thế giới của Nghiêm Đồng, cậu không phải là một nam phụ độc ác sao?
Nhìn xem, cậu làm tốt thế nào kìa.
Nhân vật chính đã không tự bảo vệ nổi mình, vậy khoảng cách nhóm nhân vật chính toàn diệt còn có thể xa sao?
Phương Tử Dương nở nụ cười rạng rỡ.
Sau khi nghe xong tin tức về chi thứ hai Tạ gia và Lục Yến, Phương Tử Dương không còn quan tâm đến bên ngoài nữa, lần này cậu thực sự dồn toàn bộ tinh thần vào việc chuẩn bị cho huấn luyện ở căn cứ.
Những người đó không còn cơ hội lật ngược tình thế, giờ đây cậu chỉ còn một mục tiêu duy nhất là Moore.
Cậu sẽ cố gắng đẩy người cuối cùng này vào vực thẳm mà cậu từng nếm trải, chỉ khi tất cả những người này đều bị trừng phạt, đó mới là cuộc sống mới thực sự của cậu.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Trong nháy mắt, thời gian huấn luyện tại căn cứ kéo dài một năm rưỡi cuối cùng đã kết thúc, cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế sắp diễn ra.
Địa điểm tổ chức cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế lần này là tại M quốc, trước khi lên đường, phía chính phủ cho mọi người một tuần lễ về nhà đoàn tụ ngắn ngủi với người thân.
Dù sao mọi người đã bị cách ly suốt hơn một năm, chu kỳ thi đấu khoa học kỹ thuật cũng không ngắn, nếu ngay cả thời gian đoàn tụ với gia đình cũng không có thì thật quá vô tình. Tất nhiên, trong lúc mọi người trở về, bên cạnh cũng sẽ có cảnh sát đi cùng để bảo vệ.
Lần này, cuộc thi khoa học kỹ thuật tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sự cố nào!
Khi xách hành lý bước ra khỏi căn cứ, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi không khí bên ngoài.
Mặc dù những người làm nghiên cứu khoa học thường khá chịu được sự cô đơn, trong căn cứ cũng có thể theo dõi tin tức bên ngoài qua TV và internet đặc thù, nhưng cảm giác không thể gặp gỡ hay gọi điện cho người thân yêu trong một thời gian dài thật sự rất khó chịu, cánh cửa của căn cứ như một rào chắn vô hình.
Đây cũng là nguyên nhân đại đa số người nghiên cứu khoa học đều thích tìm đồng nghiệp làm đối tượng, phải biết rằng rất nhiều hạng mục nghiên cứu khoa học đặc thù thật sự kéo dài cả chục năm không ra khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi hít thở sâu, mọi người lần lượt chào tạm biệt nhau.
Những người trong nhóm A và nhóm B cũng mang theo tâm tình hưng phấn vẫy tay với hai anh em Phương Tử Dương, nhưng trước khi đi đã dặn dò một câu: "Phương Tử Dương, Đường Huân, bọn tôi về nhà đây, chuyện máy tính giao cho hai người nhé..."
Bởi vì cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế này là để so tài về trình độ nghiên cứu khoa học của các quốc gia, nên các thiết bị như máy tính, máy móc sử dụng trong cuộc thi đều phải do các quốc gia tự chuẩn bị.
Phía chính phủ vốn đã có chuẩn bị, nhưng sau khi Phương Tử Dương xem qua thì cảm thấy không ổn lắm, cuối cùng quyết định cùng Đường Huân về nhà tự lắp ráp máy tính. Dù sao các tài liệu khoa học về máy tính mà bọn họ cung cấp vẫn chưa được ban tổ chức nghiên cứu hoàn thiện, muốn có những thứ tốt thì chỉ có hai người tự tay làm mới được.
Sau khi phía chính phủ xem qua hàng mẫu bọn họ lắp ráp, không có quá nhiều do dự, lập tức gật đầu đồng ý, hoàn toàn tin tưởng bọn họ.
Các đội viên tuy rằng không hiểu rõ cụ thể lắm, nhưng trải qua hơn một năm ở chung này, đối với năng lực của hai anh em bọn họ đã vô cùng tin tưởng, tất cả đều rất chờ mong và vui mừng.
Hơn nữa, cô nàng Kim Ngọc xui xẻo còn có yêu cầu đặc biệt, cực kỳ ngạo kiều: "Tôi muốn hình vẽ trên vỏ máy tính phải là phiên bản chibi, tuyệt đối không được có màu tím trong hình vẽ, màu đó tôi không chịu nổi... Còn phải có tên của tôi, làm cho đẹp một chút... Còn nữa..."
Cô nàng bẻ ngón tay liệt kê yêu cầu, thực sự không khách sáo chút nào!
Tuy nhiên.
Phương Tử Dương: Tôi chỉ lo lắp ráp bên trong, không quan tâm đến vỏ ngoài.
Cuối cùng có thể khẳng định, cô nàng này thật sự quá ngây thơ. Yêu cầu không hợp lý chút nào, cảm ơn!
"Một tuần nữa gặp lại, tạm biệt."
Nhìn cô nàng Kim Ngọc tức giận, Phương Tử Dương và Đường Huân vẫy tay chào mọi người, sau đó mới bước về phía chiếc Maybach đen đã sớm chờ đợi cách đó không xa.
Hai người Tạ Tranh và Thuỵ Khắc đang đứng trước xe tươi cười rạng rỡ.
Nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng tới, Thuỵ Khắc vô cùng kích động vẫy tay, "Đường Đường, tôi ở đây!"
Trước mặt mọi người lại hô to biệt danh thân mật.
Theo tính cách lạnh lùng thường ngày, Đường Huân chắc chắn sẽ tức giận liếc mắt một cái, nhưng vì đã lâu không gặp, hôm nay y lại không nỡ làm mất hứng, trên gương mặt đẹp trai có chút đỏ ửng.
Mặc dù Tạ Tranh không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng tràn ngập ý cười nhớ nhung.
Xa xa nhìn nhau.
Phương Tử Dương mỉm cười, chạy tới, giọng nói mang theo chút chờ mong, "Sổ hộ khẩu đã mang hết chưa?"
Đúng vậy, sổ hộ khẩu.
Mấy hôm trước cậu vừa tổ chức sinh nhật 20 tuổi ở căn cứ, cuối cùng đã đến tuổi hợp pháp kết hôn theo luật Hoa quốc, hôm nay là ngày mà cậu và Tạ Tranh hẹn nhau đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, sau đó mới đi tham gia cuộc thi.
Không chỉ Tạ Tranh muốn đánh dấu cậu, mà cậu cũng không thể chờ đợi để tuyên bố chủ quyền.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Tạ Tranh, người đàn ông nghiêm túc này đã nói rằng nếu chưa có giấy đăng ký kết hôn thì sẽ không động vào cậu... Thật là đả kích người ta mà.
Không đợi Tạ Tranh trả lời, Thuỵ Khắc bên cạnh nghe vậy lập tức chen vào, "Tất nhiên là mang rồi."
Giọng Thuỵ Khắc rất kích động, bởi vì hôm nay không chỉ có bọn họ đăng ký kết hôn, mà còn có Thuỵ Khắc và anh trai của cậu nữa.
Trước đó không lâu, chứng minh thư Hoa quốc của Thuỵ Khắc cuối cùng cũng xin được, từ nay về sau hắn có thể triệt để cắm rễ bên cạnh vợ hắn.
"Hơn nữa, tôi và Tạ còn đi mở mỗi người một két sắt ở ngân hàng Thụy Sĩ!"
"Tại sao lại mở két sắt?"
Phương Tử Dương và Đường Huân ngơ ngác, kết hôn và két sắt có liên quan gì với nhau?
Thuỵ Khắc và Tạ Tranh trăm miệng một lời, "Đương nhiên là giấu giấy chứng nhận kết hôn chứ sao nữa."
Phương Tử Dương:...
Đường Huân:...
Tạ Tranh đã không ít lần đi mở két sắt để cất đồ, nghiêm túc tranh công, "Đây là chủ ý của anh."
Thuỵ Khắc gật đầu, vô cùng đồng ý, còn mang theo chút tiếc nuối, "Trước kia tôi cũng không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, vẫn là Tạ thông minh hơn tôi..."
Lúc trước một người giúp việc ở biệt thự quét dọn không cẩn thận làm mất bảo bối Đường Đường tặng cho hắn, hại hắn thương tâm thật lâu, quá đáng!
Vệ sĩ sẵn sàng đón quân địch phía sau yên lặng cúi đầu: Gần đây, ông chủ thật sự là càng ngày càng làm cho bọn họ muốn ganh tị với người giàu, cảm ơn.
_________________
Bạn cần đăng nhập để bình luận