Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 119

Vòng thi thứ hai kết thúc trong sự hoàn hảo mà lại không hoàn hảo.

Sau ba ngày nghỉ ngơi, vòng thi thứ ba chính thức bắt đầu.

Cũng giống như vòng trước, vòng thi thứ ba cũng là một cuộc thi khoa học kỹ thuật kéo dài nửa tháng, quy tắc cũng tương tự. Sự khác biệt duy nhất là chủ đề. Chủ đề của vòng thi thứ ba là: Giao thông.

Nói cách khác, các sản phẩm tham gia vòng này chỉ cần liên quan đến giao thông là được.

Vì chủ đề của cuộc thi đã được thông báo trước, cho nên cơ bản đều xem như có chuẩn bị mà đến, mặc dù trước mắt chỉ còn lại có tám đoàn dự thi, nhưng cạnh tranh vẫn vô cùng khốc liệt, áp lực của mọi người đều rất lớn.

Tất nhiên, điều này nhất định phải ngoại trừ đám người Phương Tử Dương.

Mười giờ sáng.

Lại trải qua nghi thức vào sân đơn giản, các đoàn dự thi lại quay về khu triển lãm mới của mình, bởi vì khu triển lãm cũng thay đổi theo thứ hạng.

Vòng trước đoàn dự thi Hoa quốc vẫn đứng đầu, cho nên khu triển lãm của bọn họ không thay đổi.

Lễ tân dẫn đầu đoàn theo quy trình đưa bọn họ đến khu triển lãm, nhưng đám người Phương Tử Dương lại không đi vào như thường lệ, mà lễ phép nói cám ơn rồi từ chối, "Cảm ơn, nhưng sản phẩm hôm nay chúng tôi cần một không gian rộng hơn, không phù hợp để triển lãm trong khu vực này. Chỉ cần khu đất trống bên cạnh là được, giáo sư dẫn đoàn của chúng tôi đã xin phép phía trên rồi..."

Mặc dù địa điểm thi đấu ban đầu là một sân bóng đá lớn được cải tạo lại, nhưng phía trên không mở hoàn toàn, có một tầng mái che trong suốt có thể mở ra hoặc đóng lại để ngăn thời tiết xấu.

Cho nên ngay cả khi không sử dụng khu triển lãm, bọn họ cũng không cần lo lắng về thời tiết khi triển lãm ngoài trời.

Lễ tân dẫn đường không hiểu nhiều như vậy, chỉ có nhiệm vụ dẫn đường, nên khi nghe vậy cũng không quá rối rắm, lễ phép mỉm cười gật đầu, "Được."

Còn việc có cần bố trí sân bãi hay không, có người khác phụ trách, cô không phải lo những điều này.

Sau khi lễ tân rời đi.

Đám người Phương Tử Dương cũng không chậm trễ, lập tức gọi điện cho nhóm trợ lý, yêu cầu mang sản phẩm của ngày hôm nay đến.

Trên ghế giám khảo, mọi người thấy vậy đều lộ vẻ mặt nghi ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng ngay sau đó, một nhân viên công tác đã mang đến một tờ đơn xin thay đổi địa điểm tạm thời.

Đây vốn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, chỉ cần đoàn dự thi không ngại rắc rối và mất đi lượng khán giả, ban tổ chức sẽ không có ý kiến gì nhiều về việc thay đổi địa điểm.

Hầu hết các giám khảo nghe tin này đều không phản ứng gì.

Chỉ có ba giám khảo ngồi hàng đầu là sắc mặt thay đổi.

Giám khảo Hoa quốc ngồi giữa thấy vậy không khỏi mỉm cười hỏi, "Nghị viên Bohr, nghị viên Miss, nghị viên Carrey, trông sắc mặt các vị không tốt lắm, có cần tôi gọi nhân viên y tế không?"

"Hừ!"

Ba vị giám khảo không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện.

Trong cuộc thi lần này đến bây giờ, bọn họ liên tiếp chịu thiệt trong tay đoàn dự thi Hoa quốc, trong lòng đã sớm nghẹn một ngụm tức giận. Sự tự tin ban đầu nay cũng bị lung lay, cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp nghiêm trọng, giờ chỉ cần nhìn thấy người Hoa quốc bên này là đã bực mình!

Moore trong phòng nghỉ nhìn thấy đám người Phương Tử Dương cũng không tiến vào khu triển lãm, mà lại trực tiếp bày đồ đạc ở khu đất trống bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Trong nháy mắt này, hắn suy nghĩ rất nhiều thứ.

Cuối cùng cho ra một kết luận, đó chính là lại có người phản bội hắn!

Nếu như không có ai phản bội hắn, vậy sao đám người Phương Tử Dương lại bỗng nhiên tạm thời thay đổi khu triển lãm?

Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, hôm qua hắn vừa đưa ra chỉ thị, hôm nay đoàn dự thi Hoa quốc lại "tình cờ" phản ứng lại. Nếu nói là trùng hợp, thì cũng quá trùng hợp rồi!

Moore vô cùng phẫn nộ.

Thi Lương Thần phản bội còn có thể nói là bất cẩn nhất thời nên có thể hiểu được. Dù sao đó cũng là người được chiêu mộ giữa chừng, lý do hắn tin tưởng Thi Lương Thần là vì năng lực mà người này thể hiện quá thu hút và mê hoặc.

Nhưng những người khác trong tay hắn lại khác, ai nấy đều là những người gia tộc đã dày công đào tạo ít nhất mười năm trở lên, vậy mà cũng có kẻ dám phản bội hắn, thật là một sự sỉ nhục lớn!

"Khốn kiếp!" Moore không thể kiềm chế cơn giận.

Nhưng bây giờ đám người Phương Tử Dương không mắc bẫy, hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn cơn giận, ra lệnh: "Đi xử lý sạch sẽ những gì hôm qua đã làm, kiểm tra lại một lần nữa, đừng để ai tra ra được chúng ta."

Mọi việc đã được chỉ đạo thực hiện, lúc này không thể thay đổi, chỉ có thể dọn sạch dấu vết thôi.

Năm nay thật sự là xui xẻo, bắt đầu cuộc thi đã không suôn sẻ!

Ánh mắt Moore lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình trực tiếp, trong lòng tràn đầy hậm hực.

...

Tạm thời không quan tâm đến những chuyện ở hậu trường.

Ở khu thi đấu.

Tám đội thi còn lại đã bắt đầu vòng thi mới.

Bởi vì chủ đề giao thông có nhiều hạn chế, nên các sản phẩm mà mọi người mang ra thi đấu trong vòng này đều có phạm vi khá hẹp. Hơn nữa, khoa học kỹ thuật của thời đại này đã phát triển khá tốt, các sản phẩm nghiên cứu khoa học xuất sắc về giao thông cũng không thiếu.

Từ ván trượt, xe đạp, nhà xe, đến xe đạp đa năng, tất cả các loại phương tiện giao thông nhỏ đều có.

Còn các phương tiện lớn thì nhiều cái không tiện mang ra, trong các phương tiện giao thông cỡ lớn, chủ đề mà mọi người có thể khai thác chủ yếu là xe hơi dân dụng, nhưng cũng có hạn chế, phần lớn tập trung vào động cơ, chức năng thân xe và những điểm thuận tiện khác.

Với công nghệ hiện nay, những thay đổi và tiến bộ trong các lĩnh vực này sẽ không lớn, vì vậy hầu hết các sản phẩm của các đoàn dự thi đều không có gì nổi bật.

Ngoại trừ đoàn dự thi M quốc và đoàn dự thi Hoa quốc.

Đoàn dự thi Hoa quốc vì phải bố trí sân bãi tạm thời nên tiến độ chậm hơn một chút, sản phẩm tạm thời vẫn chưa được mang ra.

Mà đoàn dự thi M quốc bên này chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cho nên ngay khi cuộc thi bắt đầu, bọn họ đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn bộ khu thi đấu cũng như khán giả xem phát sóng trực tiếp từ các quốc gia.

***

"Xe bay?! Thật sự là xe bay!"

Khi đoàn dự thi M quốc trưng bày sản phẩm của mình, lập tức có người ở hiện trường và trong phòng phát sóng trực tiếp nhận ra, kinh ngạc kêu lên.

Thực ra, công nghệ xe bay đã được viện nghiên cứu lớn nghiên cứu từ lâu, hơn nữa vẫn luôn có tiến triển, nhưng tốc độ phát triển vẫn còn chậm, muốn đạt được trình độ như trong các bộ phim khoa học viễn tưởng mà mọi người mong đợi vẫn còn rất xa.

Sản phẩm mà mà đoàn dự thi M quốc đưa ra lần này tuy rằng cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng, nhưng đã có thể bay lơ lửng ở độ cao 10 mét so với mặt đất.

Các yếu tố khác như độ an toàn, độ linh hoạt, và độ ổn định vẫn cần được cải thiện, cho nên hiện tại sản phẩm này chưa thể đưa vào sản xuất và sử dụng bình thường. Tuy nhiên, chỉ với điều này thôi cũng đủ để áp đảo các sản phẩm của những đội thi khác vốn vẫn còn ở "phạm vi thông thường."

"Bọn họ đã chế tạo được xe bay, khó trách lúc trước kiêu ngạo như vậy..."

Những đoàn đội còn lại tuy rằng rất không cam lòng, nhưng sự chênh lệch quá rõ ràng, không thể không thừa nhận.

Khán giả tại hiện trường cũng vô cùng hưng phấn tò mò.

"Xin hỏi chiếc xe bay này có thể thử nghiệm ngay bây giờ không?"

"Có thể. Nhưng bởi vì còn có công nghệ vẫn cần hoàn thiện, nên hiện tại chiếc xe này chỉ có thể được điều khiển bằng máy tính trung tâm, không thể để người lái điều khiển."

Một thành viên của đoàn dự thi M quốc đã đứng ra làm người hướng dẫn, tâm tình cũng rất hưng phấn.

Mặc dù chiếc xe bay này vẫn còn chênh lệch rất lớn so với những gì bọn họ mong đợi, tạm thời chỉ mới khắc phục được công nghệ bay, các vấn đề như an toàn, độ ổn định, độ linh hoạt sau khi bay vẫn chưa được giải quyết, việc lái xe vẫn phải dựa vào trí tuệ nhân tạo điều khiển, sản phẩm vẫn ở giai đoạn nghiên cứu phát triển...

Nhưng bọn họ tin rằng, cho dù là vậy cũng đủ để áp đảo 90% các đoàn dự thi trong cuộc thi lần này!

Tất nhiên, nếu không phải vì sự khiêm tốn và để đề phòng bất trắc, bọn họ cũng không ngại kiêu ngạo nói rằng sẽ nghiền nát tất cả các đoàn đội khác trong cuộc thi lần này.

Nghe được đối phương giải thích, khán giả dù có chút tiếc nuối vì không thể tự mình lái xe, nhưng nghĩ lại với công nghệ hiện tại đã đạt đến mức bay lơ lửng cũng đã rất tuyệt vời rồi, không thể yêu cầu quá nhiều.

Vì thế rất nhanh, những khán giả quan tâm đã xếp hàng dài để chuẩn bị trải nghiệm chiếc xe bay trong truyền thuyết này.

Tuy nhiên, bởi vì số lượng xe bay hàng mẫu có hạn, lần này thời gian trải nghiệm của mọi người rất ngắn, chỉ vỏn vẹn 5 phút.

Chẳng mấy chốc, những khán giả đầu tiên hoàn thành trải nghiệm đã bước xuống, sắc mặt hưng phấn chia sẻ cảm nhận với những người xung quanh.

"Thật sự là quá tuyệt vời! Thật sự đã bay lên, cảm giác như đang ngồi trên máy bay. Điểm không tốt duy nhất là không thể tự lái, quẹo cua cũng không linh hoạt... Nhưng như vậy đã rất tuyệt rồi, cuối cùng cũng có người chinh phục được công nghệ bay, quá tuyệt vời!"

Không ít người trẻ tuổi đánh giá như thế.

Những người có cùng quốc tịch với đoàn dự thi M quốc thì rất vinh dự.

Luhr là một trong số đó.

Lúc này, hắn đang kiêu ngạo khoe khoang với bạn trai của mình, Tiêu Kỳ, khuôn mặt không giấu được vẻ đắc ý, "Em yêu, thấy chưa, anh đã nói rồi mà, khoa học kỹ thuật của nước anh chắc chắn không tệ đâu. Dù vòng thi trước có xảy ra chút sự cố, nhưng khoa học kỹ thuật của bọn anh tuyệt đối vẫn là đứng đầu. Vòng thi này, em xem, xe bay vẫn là nước anh nghiên cứu ra đầu tiên. Cảm giác vừa rồi thật tuyệt vời đúng không?"

Tiêu Kỳ nghe vậy không phục, "Hừ, anh còn chưa đi xem sản phẩm của quốc gia em, mà đã mạnh miệng như vậy, cẩn thận kẻo lát nữa bị vả mặt! Quốc gia của em những năm gần đây phát triển rất nhanh đấy..."

Luhr và Tiêu Kỳ thực sự là một cặp đôi rất yêu nhau.

Nhưng vì một người có quốc tịch M quốc, một người có quốc tịch Hoa quốc, lập trường quốc tế của hai nước này thường xuyên đối lập, và cả hai đều thuộc tuýp người rất yêu nước, nên trong cuộc sống thường xuyên xảy ra tranh luận như hiện tại, ai cũng không phục ai.

Tất nhiên, những tranh chấp như vậy cũng không ảnh hưởng đến tình cảm, nếu không bọn họ đã không ở bên nhau.

Hai người thường xuyên tranh cãi như vậy, ngoài tình yêu đối với đất nước, thực ra còn có một mục đích khác, đó là đều muốn đưa đối phương về nước mình định cư.

lúc này Luer đang rất đắc ý, đối mặt với sự không phục người yêu cũng không tính toán.

Khoanh tay, tự tin không thôi, "Được được được, em yêu, như câu nói của các em, em thật đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, lần này anh sẽ khiến em tâm phục khẩu phục. Đã nói nếu thứ hạng của quốc gia em không cao hơn quốc gia anh, em phải đến M quốc định cư và kết hôn với anh ở M quốc, không được nuốt lời đâu đấy..."

"Nói được thì làm được, ngược lại anh phải về nhà em."

Tiêu Kỳ cũng không sợ hãi chút nào.

Ngoài mặt thì tỏ ra không phục, nhưng trong lòng lại cười thầm: Luhr đúng là ngốc, một năm nay chưa đến Hoa quốc, hoàn toàn không biết những thay đổi từng ngày ở Hoa quốc mà đã dám đánh cược với mình, lần này thua chắc rồi!

Cả hai thầm vui mừng và tính toán trong đầu.

Đang chuẩn bị xếp hàng trải nghiệm xe bay thêm một vòng nữa, sau đó sẽ đi đến khu triển lãm của đoàn dự thi Hoa quốc.

Nhưng khi vừa xếp hàng lần thứ hai, thì phía khu triển lãm của đoàn dự thi Hoa quốc đã vang lên những tiếng hô hào ồn ào.

Luhr nghe thấy thì quay đầu nhìn, sau đó biểu tình hóa đá trong nháy mắt, miệng thốt ra một tiếng chửi thề, "Đệt!"

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Luhr: Mợ cha nó, đồng đội không cố gắng gì cả, chuẩn bị đi ở rễ rồi... éc éc 🥲
Bạn cần đăng nhập để bình luận