Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 66

Sau khi xác nhận phòng ngủ sẽ thay đổi, Phương Tử Dương cúp điện thoại, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cậu.

Nhưng ý cười không thể chạm tới đáy mắt...

Trước đây cậu luôn đoán xem Nghiêm Đồng sẽ lợi dụng anh em Thi gia để đối phó với cậu như thế nào. Rốt cuộc, sau khi trọng sinh, nhiều việc đã thay đổi. Nghiêm Đồng bị cậu đánh bại nhiều lần, lẽ ra thủ đoạn phải cải thiện hơn chứ?

Nhưng mà thực tế chứng minh cậu đã đánh giá Nghiêm Đồng quá cao. Nghiêm Đồng tự tin một cách không bình thường vào "hào quang nhân vật chính" của mình. Đầu óc lúc nào cũng chỉ tập trung vào việc hấp dẫn nam nhân và đối phó với vai chín trước đây là cậu, mà không có thời gian để phân tích sâu sắc tình hình xung quanh, phụ thuộc quá mức vào cốt truyện trong sách, hoàn toàn không hiểu khái niệm thay đổi.

Vì vậy, những lo lắng trước đây của cậu đều là dư thừa. Nghiêm Đồng vẫn chọn phương pháp tương tự như kiếp trước, muốn dùng Thi Lương Thần để hãm hại cậu trong cuộc thi máy tính Hồng Mông sắp tới.

Cuộc thi máy tính Hồng Mông là một sự kiện rất đáng chú ý ở Hoa Quốc. Ban tổ chức là chính phủ, nhằm chọn lọc tài năng và thúc đẩy người dân học tập và nỗ lực trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Thế giới tương lai chắc chắn sẽ là sân chơi của internet và khoa học kỹ thuật, Hoa Quốc cũng cố gắng rút ngắn khoảng cách với khoa học kỹ thuật của nước ngoài, cũng được xem là có tâm.

Do đó, bất kỳ ai nổi bật trong cuộc thi máy tính Hồng Mông đều có thể nhận được không ít tiền thưởng và danh tiếng, cũng như được đầu tư và hỗ trợ dự án từ chính phủ, còn sẽ được phía chính phủ che chở.

Thậm chí, người đạt giải nhất cuộc thi còn có thể đại diện cho quốc gia tham gia đấu trường quốc tế, lợi ích cuối cùng thu được là không đếm xuể.

Kiếp trước, lúc Phương Tử Dương đến bước đường cùng, cuộc thi này là cơ hội tốt nhất để cậu thay đổi tình thế. Đáng tiếc, dưới sự sắp đặt của Nghiêm Đồng, cậu không chỉ không thể lật ngược tình thế mà còn thân bại danh liệt, rơi vào cảnh tù tội. Chính phủ giám sát cuộc thi này rất chặt chẽ, kiên quyết không cho phép thí sinh gian lận hoặc sử dụng kết quả của người khác.

Kiếp này, Nghiêm Đồng vẫn chọn cách hạ thủ với cậu trong cuộc thi này. Tuy nhiên, điều khác biệt là lần đầu gặp Thi Mỹ Cảnh, thái độ của cậu không tốt, khiến Thi Mỹ Cảnh ghen ghét và đưa cho Nghiêm Đồng nhiều "lời khuyên tốt", dẫn đến kế hoạch của Nghiêm Đồng lần này càng chu đáo và độc ác hơn.

Rất tốt.

Khoảng thời gian này cậu cũng đã nghỉ ngơi đủ, đã đến lúc chủ động tấn công lần nữa. Lần này, cậu sẽ đưa tất cả bọn họ xuống địa ngục!

...

Phương Tử Dương kéo vali hành lý, nhanh chóng tìm đến nơi báo danh.

Việc đăng ký ở Thanh Đại đã được thực hiện trước ở trên mạng, mọi khoản thanh toán, phân lớp và phòng ngủ đã được phân bổ hoàn tất trước hôm nay lúc bọn họ đến. Nơi báo danh chỉ để xác nhận sinh viên đến trường và vào ở.

Phòng ngủ ban đầu của cậu là phòng kí túc xá hai người, từ bố trí phòng đến bạn cùng phòng đều do Tạ Tranh đặc biệt chọn lựa giúp cậu. Ban đầu cậu rất hài lòng. Mặc dù trường có sẵn sàng mở cửa sau cho những sinh viên có tiền, nhưng cũng không thể quá lố. Tình hình chính trị trong nước là kiềm chế tham nhũng, phòng kí túc xá hai người đã là loại tốt nhất ở trường.

Nhưng bây giờ, cậu quyết định đổi phòng, chuyển sang phòng bốn người, chuyển đến phòng 5801 trên tầng 8 của tòa nhà số 5.

Bởi vì người trong phòng này không ai khác, chính là Tạ Văn Húc!

Cậu nhớ rất rõ số phòng này, trước khi chia tay với Tạ Văn Húc, cậu đã nhiều lần đến Thanh Đại tìm hắn, đương nhiên nhớ rõ số phòng của Tạ Văn Húc.

Thực ra với tài lực của Tạ gia, Tạ Văn Húc hoàn toàn có thể ở phòng kí túc xá hai người hoặc thậm chí sống bên ngoài trường. Nhưng Tạ gia có quy củ nghiêm ngặt, đặc biệt là khi Tạ Tranh nắm quyền, điều kiêng kỵ nhất là con cháu trong gia tộc được đối xử đặc biệt.

Phòng bốn người tuy hơi chật chội nhưng rèn luyện con người tốt hơn, hơn nữa cũng dễ dàng kết giao hơn.

Dù sao đại học không chỉ là nơi kết giao nhân mạch, mà còn là nơi tập trung nhân tài, nhiều cánh tay đắc lực của các thiếu gia tiểu thư thượng lưu trong tương lai đều là bạn học hoặc bạn cùng phòng ở đại học.

Cho nên Tạ Văn Húc chỉ có thể rất thân thiện mà hạ mình sống trong phòng bốn người.

Nghiêm Đồng tưởng rằng hiểu rõ cốt truyện thì có thể thao túng mọi thứ, hưởng thụ ưu việt của thân phận, coi cậu như khỉ mà đùa giỡn. Vậy thì lần này, cậu sẽ cho đối phương biết thế nào là kiểm soát toàn bộ cục diện, quét sạch mọi thứ.

Sau khi xác nhận ở nơi báo danh của trường học xong, trường học rất chu đáo sắp xếp một sinh viên năm trước giúp đỡ tân sinh viên.

Người dẫn đường cho Phương Tử Dương là một đàn anh năm hai, anh ta rõ ràng biết Tạ Văn Húc sống ở phòng 5801, nên khi phát hiện số phòng của Phương Tử Dương là phòng này, ánh mắt anh ta rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Phương Tử Dương bằng ánh mắt tràn ngập đồng tình, muốn nói nhưng lại thôi.

Phương Tử Dương đương nhiên biết đàn anh đang nghĩ gì.

Đơn giản chính là mối quan hệ và ân oán giữa cậu và Tạ Văn Húc, nếu ở cùng nhau thì sẽ là người cũ nối lại tình xưa hoặc tu la tràng ngươi chết ta sống! Rốt cuộc ai lại phân phòng ngủ độc ác như vậy!

Nhưng đây chính là kết quả cậu muốn, nếu cậu đoán không sai, Thi Lương Thần chắc chắn cũng sẽ được phân vào phòng này...

Vì muốn chủ động tấn công, cậu đương nhiên không đi theo kế hoạch của Nghiêm Đồng.

***

Cậu đi theo đàn anh dẫn đường, trong lòng không chút gợn sóng, đến cửa phòng 5801. Chưa vào phòng, cậu đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong phòng vọng ra. Giọng nói rất quen thuộc, không ai khác ngoài Tạ Văn Húc và Nghiêm Đồng. Ngoài ra còn có mấy giọng nam xa lạ.

Nhưng tiếng cười trong phòng nhanh chóng ngừng lại. Bởi vì mọi người trong phòng đều nhìn thấy Phương Tử Dương kéo vali hành lý.

"Tử... Tử Dương..."

Tạ Văn Húc kinh ngạc đứng lên khỏi ghế. Nghiêm Đồng cũng lộ vẻ kinh ngạc. Mấy nam sinh xa lạ trong phòng cũng biểu hiện kinh ngạc không kém. Rõ ràng, không ai ngờ sẽ gặp Phương Tử Dương ở đây.

Phương Tử Dương cũng bộc lộ vẻ khiếp sợ thích hợp, lập tức nhập vai, thể hiện vẻ không ngờ mình lại gặp Tạ Văn Húc.

Sắc mặt của cậu lập tức đen thui, nhìn về phía đàn anh dẫn đường, không nhịn được hỏi: "Đàn anh, tôi nhớ tôi là sinh viên năm nhất mà? Tại sao tôi lại được phân vào cùng phòng với sinh viên năm hai, có phải có sự nhầm lẫn gì rồi không?"

Ân oán giữa Phương Tử Dương, Tạ Văn Húc và Nghiêm Đồng đã lan truyền khắp internet, đàn anh dẫn đường đương nhiên cũng biết. Bây giờ ba người này không chỉ gặp nhau, mà Phương Tử Dương còn sắp ở chung phòng với Tạ Văn Húc, đây rõ ràng là tiết tấu sắp có cuộc chiến nổ ra.

Cho nên giờ phút này đàn anh dẫn đường cũng rất xấu hổ, "Chuyện này tôi cũng không rõ, có thể do năm nay sinh viên năm nhất quá đông, phòng không đủ. Đôi khi không đủ phòng cho cùng năm, sẽ xảy ra tình trạng sinh viên các năm ở chung... Nhưng nếu cậu không muốn, tôi có thể giúp cậu hỏi xem có ai đổi phòng được không, hoặc cậu cũng có thể đăng ký ở phòng kí túc xá hai người."

Trong mùa khai giảng, thành viên hội sinh viên thường rất bận rộn, nên sẽ không quan tâm tân sinh viên có hài lòng với việc phân bổ phòng không. Nhưng bây giờ đàn anh dẫn đường lại nói ra lời đề nghị tốn thời gian này, cũng đã là rất tốt bụng.

Mấy nam sinh xa lạ bên cạnh nghe vậy, cũng nhanh chóng giơ tay, cười hì hì giúp giải vây, "Nếu Phương thiếu gia không ngại, chúng tôi có thể đổi phòng với cậu..."

Tạ Văn Húc không nói gì, ánh mắt nhìn Phương Tử Dương rất phức tạp. Nghiêm Đồng thì không kìm được mà lên tiếng, "Phương Tử Dương, cậu không phải ở phòng kí túc xá hai người sao? Tôi rõ ràng thấy ở nơi báo danh, sao cậu lại đổi phòng sang đây?"

Chuyện ngoài ý muốn này thực sự quá đột ngột!

Không nói đến việc Phương Tử Dương ở chung phòng với Tạ Văn Húc có thể đe dọa hắn ta hay không, kế hoạch với Thi Lương Thần chắc chắn sẽ bị phá hỏng.

Ban đầu hắn ta định để Thi Mỹ Cảnh tiếp cận Phương Tử Dương, sau đó thông qua mối quan hệ của Thi Mỹ Cảnh để Phương Tử Dương quen biết Thi Lương Thần, rồi anh em Thi gia cùng ra tay đảm bảo Phương Tử Dương không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ta.

Đồng thời, việc Thi Lương Thần ở chung phòng với Tạ Văn Húc cũng có thể phát triển quan hệ hợp tác, lợi cả đôi đường.

Nhưng bây giờ Phương Tử Dương lại ở phòng 5081, một khi Thi Lương Thần làm gì đó với Nghiêm Đồng, Tạ Văn Húc chắc chắn sẽ phát hiện!

Thỏa thuận giao dịch giữa hắn ta và anh em Thi gia, Tạ Văn Húc hoàn toàn không biết!

Nghiêm Đồng có chút hoảng loạn khi kế hoạch của mình bị phá hỏng.

Phương Tử Dương nhìn thấy vẻ kinh sợ trong mắt hắn ta, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Cậu khoanh tay, lộ ra nụ cười giễu cợt, "Nghiêm Đồng, tôi ở phòng nào thì liên quan gì đến cậu? Tâm trạng không tốt muốn đổi phòng không được sao? Cậu thậm chí còn đi kiểm tra phòng của tôi ở nơi báo danh? Nghiêm Đồng, cậu không phải lo lắng tôi và Tạ Văn Húc sẽ ở cùng phòng chứ?"

Nghiêm Đồng cắn môi.

Phương Tử Dương nhún vai, "Cũng phải, cậu không thể học chung đại học với Tạ Văn Húc, lo lắng mấy kẻ ong bướm xung quanh hắn cũng đúng. Đặc biệt là tôi, người từng là vị hôn phu cũ của hắn. Nhưng không ngờ, dù có đề phòng đến đâu, tôi và Tạ Văn Húc vẫn có duyên như vậy, tôi chỉ tuỳ tiện đổi phòng ngủ lại được phân vào cùng phòng với hắn..."

Nói xong, cậu còn cố ý cười với Tạ Văn Húc một cái, rạng rỡ tươi sáng.

Tạ Văn Húc đã lâu không thấy Phương Tử Dương cười như vậy, không khỏi bị chấn động.

Nghiêm Đồng thấy vậy thì âm thầm cắn răng.

Bây giờ hắn ta không thể mất Tạ Văn Húc, chỉ có thể lập tức nắm lấy cánh tay Tạ Văn Húc, hai mắt đỏ hoe lên tiếng ngắt lời, "Cậu, Phương Tử Dương, cậu cố ý đúng không? Tôi đã xin lỗi cậu nhiều lần rồi, tại sao cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi? Cậu muốn tôi phải làm gì, mới chấp nhận để tôi và Húc ca ở bên nhau, chẳng lẽ cậu không hiểu tình cảm miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc sao..."

Bộ dáng của Nghiêm Đồng vừa nói vừa như muốn khóc, trông thật giống như người yêu bị ép buộc đến mức đáng thương.

Nghe thấy vậy, mặc dù biết rõ rằng hắn ta và Tạ Văn Húc ở bên nhau không quang minh chính đại, nhưng mấy người trong phòng vẫn cảm thấy đồng cảm. Quả thật, câu nói "đứa trẻ biết khóc thì có kẹo ăn" không phải là không đúng.

Nhưng Phương Tử Dương sao có thể cho hắn ta cơ hội tẩy trắng?

Phương Tử Dương ung dung ôm lấy tay, nói: "Khóc đi, khóc đi, đàn ông khóc không phải là tội. Cứ chậm rãi mà khóc, nước mắt rơi từ từ, tôi thích nhất là nhìn cậu khóc. Cậu đã không muốn tôi ở phòng này, vậy tôi càng không thể đi."

Vừa nói, cậu vừa bước thẳng vào phòng, chọn giường, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn Nghiêm Đồng như đang xem khỉ diễn xiếc, "Tiếp tục khóc đi, khóc nữa đi. Quả thật nhìn cậu không vui, tôi lại vui vẻ."

Nụ cười của Phương Tử Dương rạng rỡ không thể tả.

Mọi người trong phòng đột nhiên không còn cảm giác đồng cảm, ngược lại còn cảm thấy buồn cười.

Lúc này Nghiêm Đồng không thể khóc tiếp được nữa, đứng im tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, biểu cảm vặn vẹo, bóng ma trong lòng bị đả kích triệt để.

Phương thức tốt nhất để đối phó với kĩ nữ bạch liên hoa và trà xanh chính là khiến cho đối phương xấu hổ đến mức không thể diễn tiếp.

Phương Tử Dương nở nụ cười chân thành.

Không khí trong phòng ngủ bỗng nhiên trở nên vi diệu.

***

Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện thêm một bạn học khác.

"Xin chào, đây có phải là phòng 5081 không?"

Giọng nói ấm áp như ánh nắng mặt trời, khiến người nghe không khỏi sinh lòng thiện cảm say mê.

Mọi người nghe thấy quay đầu lại.

Chỉ thấy ở cửa xuất hiện một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi.

Thanh niên không phải là kiểu đẹp trai nổi bật, nhưng lại có gương mặt thanh tú khiến người ta sinh ra thiện cảm ngay lập tức.

Mặc dù lúc này thanh niên ăn mặc rất đơn giản, nhưng nụ cười nhẹ nhàng của hắn khiến người khác có cảm tình ngay lập tức, muốn đến gần.

Sự xuất hiện của người thanh niên này khiến bầu không khí vi diệu vừa nãy dễ chịu hơn hẳn.

Thanh niên đó không ai khác chính là Thi Lương Thần...

Phương Tử Dương vẫn cười, nhưng từ lúc nghe thấy giọng hắn, tâm trạng của cậu trở nên lạnh nhạt không còn gợn sóng, lạnh băng như tuyết.

Có lẽ vì không có ai trả lời, Thi Lương Thần lại mỉm cười lịch sự hỏi, "Xin chào, đây có phải là phòng 5081 không? Tôi là sinh viên năm nhất chuyên ngành máy tính, Thi Lương Thần, xin chào mọi người."

Nghe vậy, mọi người mới phản ứng lại.

Nghiêm Đồng lo lắng chuyện đổi phòng đột ngột sẽ khiến Thi Lương Thần không kịp phản ứng mà làm lộ ra điều gì đó, nên lập tức lên tiếng, nở nụ cười ngạc nhiên vui mừng, "Thi Lương Thần, sao anh lại ở đây? Anh đến tìm Húc ca sao? Lời mời trước đây của chúng tôi, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Vừa nói, hắn ta vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Thi Lương Thần.

Tuyệt đối không thể để Tạ Văn Húc biết giao dịch giữa Thi Lương Thần và mình, nếu không Tạ Văn Húc chắc chắn sẽ trở mặt với mình.

Lúc này dù phòng có đông người, nhưng Phương Tử Dương là người nổi bật nhất, không thể bị lờ đi.

Thi Lương Thần đã từng xem ảnh của Phương Tử Dương, nên khi thấy ánh mắt của Nghiêm Đồng, lại nhìn thấy Phương Tử Dương bên cạnh, hắn nhanh chóng hiểu ra ý của Nghiêm Đồng.

Nói thật, Thi Lương Thần thực sự không muốn làm giao dịch với Nghiêm Đồng để vào Thanh Đại, từ nhỏ hắn đã được giáo dục rõ ràng, nội dung giao dịch với Nghiêm Đồng đáng ghê tởm và độc ác như thế nào, nếu thành công, rất có thể sẽ hủy hoại cuộc đời người khác.

Nhưng hắn không còn cách nào khác.

Tấm chi phiếu năm trăm vạn bán phần mềm trước đây không biết vì sao lại bị mất trộm, em gái hắn mới đây đi kiểm tra, bác sĩ nói bệnh tình của em ấy đã trở nặng, thời gian chuẩn bị phẫu thuật ban đầu còn ba năm giờ chỉ còn một năm.

Nếu không chấp nhận giao dịch với Nghiêm Đồng, hắn hoàn toàn không có cách nào lo cho em gái phẫu thuật.

Em gái là người thân duy nhất của hắn, hắn đã hứa với cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, hắn không thể để em ấy chết trước mắt mình.

Hắn chỉ có thể tự an ủi, cố gắng tự nhủ rằng, dù Phương Tử Dương sau này bị hủy hoại danh tiếng, nhưng có gia sản mấy tỷ sau lưng, cậu vẫn có thể sống thoải mái cả đời... Mặc dù hắn không đồng ý, cũng sẽ có người khác thay thế hắn.

Nếu đã là như vậy, thì hãy để hắn làm kẻ ác đi.

Như thế em gái hắn có thể được điều trị, Phương Tử Dương cũng sẽ không rơi vào cảnh tồi tệ nhất...

Thi Lương Thần tự nói với chính mình ở trong lòng.

Sau đó, hắn mỉm cười xa cách nhưng không mất đi lễ phép, lắc đầu nói: "Rất xin lỗi, bạn học Nghiêm, tôi không đến tìm bạn học Tạ. Tôi chỉ đơn giản là đến Thanh Đại để học, hiện tại tôi chưa có ý định tham gia vào đoàn đội nào cả."

Nghe vậy, Nghiêm Đồng thở phào nhẹ nhõm, sau đó phối hợp mà tỏ ra bộ dáng thất vọng.

Diễn xuất còn rất hoàn hảo.

Ít nhất ngoại trừ Phương Tử Dương ra, không ai ở đây nhận ra ánh mắt giao tiếp ngầm của hai người.

Phương Tử Dương nhìn thấy vậy thì cong cong khoé miệng.

Cậu đứng dậy, xen vào màn kịch của hai người, tò mò hỏi, "Đoàn đội? Đoàn đội gì?"

Nghe giọng của cậu, Nghiêm Đồng lập tức căng thẳng.

Còn Tạ Văn Húc từ nãy đến giờ im lặng, ánh mắt phức tạp, không hiểu sao lại đột nhiên lên tiếng, "Là đoàn đội của tôi."

Phương Tử Dương nghe thấy vậy thì nhìn về phía hắn.

Đôi mắt xinh đẹp đó vẫn trong suốt như trước, chỉ là sự ngây thơ đã không còn, thay vào đó là sự trầm tĩnh đen nhánh không rõ. Khi tập trung nhìn ai, ánh mắt ấy sâu thẳm như hồ nước, có thể kéo người vào trong.

Ánh mắt chuyên chú ấy, đã lâu rồi hắn không thấy.

Tạ Văn Húc không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến những ký ức tốt đẹp trong quá khứ, muốn giữ mãi ánh mắt ấy.

Hắn không thể kìm lòng mà muốn nói chuyện với Phương Tử Dương, "Tôi nhớ đã từng nói với cậu, tôi định thành lập một đoàn đội nghiên cứu. Bạn học Thi rất có năng lực trong lĩnh vực này, tôi muốn mời cậu ấy. Trước đây chúng ta gặp nhau ở thôn Bạch Hưng chính là vì đến nhà bạn học Thi... mà cuộc thi Hồng Mông năm sau cũng tham gia theo hình thức đoàn đội."

"Bạn học Thi không hứng thú với đoàn đội của tôi, đã từ chối rồi. Tử Dương, cậu không phải cũng thích máy tính sao? Hay cậu thử mời bạn học Thi xem sao, cuộc thi Hồng Mông ba năm mới có một lần, bỏ lỡ năm sau sẽ rất đáng tiếc."

Tạ Văn Húc cũng không hiểu tại sao lại nói ra những lời có vẻ nịnh nọt như vậy trước mặt mọi người.

Hắn rất rõ hành vi của mình lúc này rất là không ổn. Hắn đã hủy bỏ hôn ước với Phương Tử Dương, cũng đã đính hôn với Nghiêm Đồng, nhưng giờ lại đang làm mất mặt Nghiêm Đồng.

Nhưng hắn không thể kiềm chế được bản thân.

Lúc Phương Tử Dương lại nhìn hắn bằng ánh mắt chuyên chú như vậy, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giữ lại ánh mắt ấy, giữ lại, rồi... nhìn thấy Phương Tử Dương cười với mình.

Cả phòng ngủ lại trở nên vi diệu vì hai câu nói của Tạ Văn Húc.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Nghiêm Đồng.

Lúc này, biểu cảm trên mặt Nghiêm Đồng đã không thể dùng từ khó coi để diễn tả, gương mặt thanh tú xanh xao trắng bệch đan xen, nghiến chặt răng gần như vặn vẹo.

Phương Tử Dương cũng hơi ngạc nhiên trước hành động của Tạ Văn Húc.

Bao nhiêu năm rồi... cuối cùng cậu lại nghe được giọng nói nịnh nọt thản nhiên của Tạ Văn Húc. Hơn nữa lại là đang đứng trước mặt Nghiêm Đồng, quả thực hoang đường đến nực cười, điều mà cậu từng khao khát nhất.

Nhưng giờ đây, nó không khơi dậy chút cảm xúc nào trong lòng cậu, không có một chút rung động, chỉ có sự lạnh lùng vô cảm.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt vặn vẹo vì tức giận của Nghiêm Đồng, cậu bất chợt nhận ra đây là một cơ hội tốt.

"Hóa ra là vậy, có được sự khen ngợi của Văn Húc ca ca, chắc chắn là nhân tài rồi..."

Phương Tử Dương nhìn Thi Lương Thần, nở nụ cười đầy hứng thú.

Mặc dù biết rằng Phương Tử Dương có thể cố ý nói vậy để kích động Nghiêm Đồng, không phải là thực lòng, nhưng tiếng "Văn Húc ca ca" ấy vẫn khiến Tạ Văn Húc vui mừng như nhìn thấy pháo hoa rực rỡ nhất trong đêm, tâm trạng nặng nề suốt thời gian qua đột nhiên nhẹ nhõm.

Nghiêm Đồng nhìn thấy biểu cảm của Tạ Văn Húc, lập tức cắn rách đầu lưỡi, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, suýt chút nữa đã phát điên.

Tạ Văn Húc, tên khốn hai lòng! Dám ngang nhiên ve vãn Phương Tử Dương trước mặt hắn ta, xem hắn ta là cái gì? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn ta còn mặt mũi nào, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người! Trên đời này làm gì có chuyện tiểu tam cướp được người lại bị chính thất cướp lại? Hắn ta cũng cần mặt mũi!

Cuối cùng Nghiêm Đồng cũng không kiềm chế được, cả gương mặt hoàn toàn vặn vẹo.

Phương Tử Dương mỉm cười trong lòng, bình tĩnh làm ngơ trước biểu cảm của Nghiêm Đồng, không nhìn Tạ Văn Húc, mà bước tới trước mặt Thi Lương Thần.

Bước từng bước một.

Tốc độ không nhanh không chậm, nhưng như dẫm lên tim người khác, khiến người ta không tự chủ mà thở chậm lại.

Khi cậu đứng trước mặt Thi Lương Thần, cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Đôi mắt đen láy in khuôn mặt đối phương, ánh mắt an tĩnh quan sát khiến người ta cảm thấy yên bình, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy hổ thẹn.

Đối diện với ánh mắt yên lặng chuyên chú của Phương Tử Dương, đôi mắt trong suốt đen nhánh, Thi Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy đau nhói hổ thẹn không nói thành lời.

Cảm giác kia thật khó tả, nhìn thiếu niên trước mặt hắn như cảm thấy tội lỗi vô tận không thể chuộc lại, hổ thẹn, hối hận, đau lòng... tất cả những cảm xúc đó như dòng nước xiết cuốn hắn vào đáy vực, không thể thở nổi.

Những cảm xúc vô lý này khiến Thi Lương Thần phải cố gắng hết sức mới kiềm chế được, rồi mới có thể mỉm cười, đưa tay ra, "Chào cậu, tôi là Thi Lương Thần. Cậu cũng ở phòng này sao?"

Không khí yên tĩnh kỳ quái bị phá vỡ.

Thi Lương Thần bẩm sinh đã có sức hút khiến người ta yêu thích và tin tưởng.

Phương Tử Dương nhìn hắn, trên khuôn mặt thản nhiên dần nở nụ cười, "Đúng vậy, tôi cũng ở phòng này. Anh chắc đã nghe tên tôi rồi nhỉ..."

Giọng cậu nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng.

Rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng như vọng về từ thung lũng xa xôi.

Có chút gợn lòng người.

Thi Lương Thần cảm thấy như bị nhìn thấu, muốn bỏ chạy trối chết.

Nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã cảm nhận được bàn tay mình được chạm vào sự mềm mại.

Phương Tử Dương cũng đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, nở một nụ cười rạng rỡ, "Dù anh đã từng nghe qua, nhưng tôi vẫn nghĩ nên giới thiệu lại một lần nữa. Chào anh, tôi là Phương Tử Dương. Rất vui được biết anh, mong được anh chỉ dạy thêm."

Thi Lương Thần bị nụ cười rạng rỡ này làm cho hoảng hốt áy náy vô cùng, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào gương mặt Phương Tử Dương.

Hắn cố gắng mỉm cười che giấu sự bất thường của mình, "Tôi cũng rất vui được biết cậu, nghe nói cậu là thủ khoa năm nay, sau này tôi mới phải nhờ cậu chỉ dạy nhiều."

"Được thôi, rất sẵn lòng."

Phương Tử Dương nhẹ nhàng rút tay lại, nhưng vẫn giữ nụ cười, bỗng nhiên nói: "Thi Lương Thần, có ai từng nói với anh là mắt anh rất đẹp chưa?"

Thi Lương Thần hơi ngẩn ra.

"Như đá mắt mèo mang ánh sáng khiến người ta yêu thích mà tin tưởng, có sức hút vô song. Làm bạn với anh trong tương lai chắc chắn sẽ rất tuyệt vời."

Phương Tử Dương cười nhẹ.

Nụ cười rạng rỡ như đóa hoa anh túc nở rộ.

____________
Bạn cần đăng nhập để bình luận