Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 85

"Để mọi người tự quyết định, dù sao tôi cũng sẽ không cùng nhóm với cậu ta. Tôi chọn nhóm A trước."

Kim Ngọc lần nữa nhấn mạnh với các đội viên chủ lực được mời còn lại, vẻ mặt kiêu căng còn mang theo ý ghen tị tức giận mơ hồ.

Kỳ thật hôm nay Kim Ngọc sở dĩ biểu hiện ra thái độ như thế là có nguyên nhân.

Mặc kệ bởi vì gia đình có thế nào hay cô có tài năng ra sao, Kim Ngọc dù sao cũng là người được một gia tộc lớn bồi dưỡng, nhất là phần tử trí thức như thế gia nghiên cứu khoa học, rất coi trọng phẩm chất của con cháu trong gia tộc. Điều cấm kỵ nhất là con cháu trong nhà gây rắc rối bên ngoài chỉ vì sự kiêu ngạo hay cảm giác ưu việt.

Bình thường, dù Kim Ngọc có kiêu ngạo hay cảm thấy ưu việt, nhưng ngoài việc hơi ngang ngược, cô vẫn rất dễ gần.

Hôm nay sở dĩ nhằm vào Phương Tử Dương như thế, ngoại trừ bất mãn với việc nhảy dù ra, chính là bởi vì vừa rồi Kim Ngọc nhìn thấy Tạ Tranh đi tiễn Phương Tử Dương và Đường Huân lúc hai anh em xuống xe!

Kim Ngọc vẫn có một bí mật mà người ngoài không biết, đó chính là cô luôn thầm mến Tạ Tranh.

Đừng thấy Tạ Tranh mấy năm nay giống như rất bị người ghét bỏ không tìm được đối tượng, nhưng thực ra anh rất được hoan nghênh, không nói đến những nhan sắc trên weibo, mà ngay cả nhiều thiên kim ưu tú và tiểu thiếu gia trong xã hội thượng lưu đều âm thầm ái mộ.

Kim Ngọc chính là một trong số đó. Cô căn bản không sợ danh hiệu Thiên Sát Cô Tinh của Tạ Tranh, trước đây cô đã từng muốn bất chấp tất cả để kết hôn với Tạ gia. Nhưng cuối cùng bị ông nội ngăn lại, nói cô không thích hợp làm vị hôn thê của Tạ Tranh, hơn nữa Tạ Tranh cũng không có hứng thú với cô. Dù đã gặp nhau nhiều lần tại các buổi tiệc, nhưng anh thậm chí còn không nhớ nổi tên cô, quả thực là bi thảm...

Cho nên khi Kim Ngọc nhìn thấy Tạ Tranh nhẹ nhàng nói chuyện với Phương Tử Dương, trực giác của phụ nữ đã mách bảo cô rằng giữa hai người này chắc chắn có điều gì đó mờ ám!

Nếu Phương Tử Dương thật sự xuất sắc thì còn đỡ, nhưng năng lực mà Phương Tử Dương thể hiện đến giờ trong mắt những thiên tài thực sự không đáng nhắc tới, cho nên Phương Tử Dương dựa vào cái gì mà được Tạ Tranh ưu ái? Kim Ngọc đã lặng lẽ quan sát Tạ Tranh nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh biểu tình ôn nhu với ai như vậy.

Là một thiên tài luôn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, Kim Ngọc không thể chịu đựng được việc mình thua kém một người không bằng mình!

Có sự nhấn mạnh thêm của Kim Ngọc, cuộc cạnh tranh để chọn nhóm càng trở nên gay gắt hơn.

Nhưng một nhóm chỉ có sáu người, chia thành hai nhóm là điều tất yếu, mọi người nhanh chóng tranh luận xem ai sẽ vào nhóm A với Kim Ngọc.

"Dựa vào cái gì bảo tôi rời khỏi? Sao cậu không tự mình đến tổ B?"

"Lúc trước không phải cậu nói Phương Tử Dương là em trai Đường Huân, khẳng định có vài phần bản lĩnh, lúc này sao cậu lại ghét bỏ người ta? Đồ gió chiều nào theo chiều ấy."

"Hừ, chẳng phải cậu cũng từng nói những lời đó sao? Chó hai mặt!"

"Tôi và Kim Ngọc trước đây đã từng hợp tác, chúng tôi rất ăn ý, lần này tất nhiên phải cùng nhóm."

"Thôi nào, mọi người đừng cãi nhau nữa, hay là oẳn tù tì, dựa vào may mắn sẽ công bằng nhất."

"Công bằng cái rắm, cậu nghĩ chúng tôi ngu ngốc không biết oẳn tù tì có thể tính toán tỉ lệ thắng sao? Chúng ta mà oẳn tù tì thì chẳng phải là trò cười sao!"

"Vậy hay là rút thăm?"

"..."

Mọi người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không còn giữ được hình ảnh thanh niên ưu tú thiên tài như thường thấy.

Trên đời này vốn dĩ không có ai thật sự vô dục vô cầu, nhất là những người trẻ tuổi chưa trải qua đủ những gian truân của cuộc đời, chính là thời điểm hưởng thụ công danh lợi lộc. Cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế lần này cũng không phải là cuộc thi nhỏ gì, có thể nói nó liên quan đến việc cả đời này sẽ thành công hay thất bại, ai mà không muốn nắm bắt cơ hội này?

Lúc này mà nói đến thể diện hay nhường nhịn thì thật là ngu ngốc.

Hơn nữa, tham gia cuộc thi này, bọn họ không chỉ vì tương lai của bản thân mà còn để giành lấy thể diện cho gia đình và thầy cô của mình.

Tất nhiên, trong số các đội viên chủ lực được mời lần này, tuy rằng Kim Ngọc lợi hại, nhưng cũng không phải là người vượt trội duy nhất, ba thanh niên khác cũng có thiên phú và trình độ không kém gì cô, cho nên giờ phút này bọn họ khá bình tĩnh.

Kim Ngọc hơi đắc ý hất cằm về phía Phương Tử Dương, sau đó nhìn về phía ba người kia:

"Triệu Khải Thụy, Viên Trác Đình, Dương Khải Long, các cậu có muốn vào nhóm A không? Nếu bốn người chúng ta cùng hợp tác, lần này đội viên chính thức và vị trí trong top ba chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta, nếu các cậu không muốn gia đình và thầy cô thất vọng."

Triệu Khải Thụy, Viên Trác Đình và Dương Khải Long tuy rằng không xuất thân từ thế gia nghiên cứu khoa học trâu bò như vậy, nhưng cũng gánh vác hy vọng của người nhà và thầy cô. Người được mời tới, không ai không muốn trở thành đội viên chính thức giành được giải thưởng về nhà

Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình không trả lời ngay, bọn họ đang cân nhắc lợi hại.

Dương Khải Long thì không suy nghĩ nhiều, mỉm cười đi về phía Kim Ngọc, "Được hợp tác với Kim tiểu thư là vinh hạnh của tôi..."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Dương Khải Long nhìn về phía Phương Tử Dương cũng không quá thân thiện.

Hắn không có ý kiến gì với Phương Tử Dương, mà là bởi vì Đường Huân.

Người ta thường nói không ai ghen tị với người tài giỏi, nhưng thiên phú của Đường Huân đã đạt tới trình độ có thể nói là yêu nghiệt, những thành tựu mà y đạt được ở tuổi hai mươi đã ngang ngửa với nhiều giáo sư kỳ cựu, điều này làm cho những thiên tài cùng thời với y trở nên mờ nhạt, mà người ghen tị với Đường Huân đương nhiên không ít.

Dương Khải Long chính là một trong số đó, Đường Huân lợi hại đến mức được chọn làm đội viên chính thức thì cũng được, nhưng dựa vào cái gì em trai của Đường Huân không có thành tích gì, cũng có thể dựa vào hào quang của Đường Huân mà được mời?

Hắn không dám đối đầu trực tiếp với Đường Huân, nhưng trong khuôn khổ quy tắc, bắt nạt em trai Đường Huân một chút vẫn là có thể.

Hơn nữa, có thể xây dựng mối quan hệ tốt với cô con gái bảo bối của Kim gia, bất kể kết quả cuộc thi này ra sao, cũng đều có lợi cho tương lai.

Mới đến đã bị ghét bỏ và đối xử ác ý như vậy.

Phương Tử Dương có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, lúc này cậu cũng không phải cố ý muốn làm mất mặt, mà chỉ đơn giản là những người này quá vội vàng, không cho cậu cơ hội thể hiện bản thân, đã vội vã bài xích cậu.

May mắn là cậu đã trải qua hai kiếp người, tâm lý vững vàng, nên những chuyện này không đến mức để cho cậu canh cánh trong lòng.

Vì thế sau khi Dương Khải Long biểu lộ thái độ, Phương Tử Dương bình tĩnh đứng tại chỗ, không có phản ứng gì.

Trong lòng cậu không hề quan tâm, bởi sức mạnh chính là niềm tin của cậu, cậu là người có thể một mình hạ gục một đoàn đội đại Boss.

Nếu người ta khinh thường thì cứ để khinh thường, dù sao cuối cùng kẻ bị vả mặt cũng không phải là cậu.

Tuy nhiên, sự điềm tĩnh của cậu trong mắt người khác lại không phải là điều tốt.

Dáng người mảnh mai, cậu trông có vẻ nhỏ bé, cho nên bộ dáng không nói lời nào giống như là đang cố gắng giả bộ bình tĩnh không sao cả, nhìn qua rất là đáng thương làm cho người ta đồng tình.

Kim Ngọc và Dương Khải Long thì có ý đồ riêng nên không bị lay động, nhưng Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình thì có chút do dự.

Mọi người vốn dĩ có xu hướng đồng cảm với kẻ yếu, Phương Tử Dương chưa làm gì mà đã bị người ta trực tiếp trắng trợn nhắm vào, Kim Ngọc và Dương Khải Long thực sự có phần quá đáng. Cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế quan trọng như vậy, bọn họ cũng tin tưởng quốc gia khẳng định sẽ không xằng bậy. Nếu đã mời Phương Tử Dương, thì cậu chắc chắn phải có ưu điểm nào đó, không thể đơn giản chỉ vì là em trai của Đường Huân.

Kim Ngọc và Dương Khải Long thuần túy vì cảm xúc cá nhân mà làm khó người khác.

Những lời như nghi ngờ cậu không có năng lực, khinh bỉ cậu nhờ vào đi cửa sau chỉ là lý do bề ngoài.

Tính cách Triệu Khải Thụy tương đối hiền lành, có chút nhìn không nổi, suy nghĩ một chút, đi về phía Phương Tử Dương.

Mỉm cười ôn hòa, "Vì đã chia nhóm, thì cạnh tranh sẽ thú vị hơn, tôi sẽ vào nhóm B. Tôi chưa từng có cơ hội so tài với Kim tiểu thư, lần này là một cơ hội tốt."

Kim Ngọc không nghĩ tới Triệu Khải Thụy lại lựa chọn đối nghịch với mình, nhất thời sắc mặt có chút khó coi.

So với Phương Tử Dương trước kia có vẻ kiêu ngạo nhưng biết tự lượng sức, thì Kim Ngọc thực sự là một tiểu công chúa được cưng chiều từ nhỏ, mới thật sự là người kiêu căng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có vài việc mà cô muốn làm nhưng không thành, cô rất khó chịu khi bị người khác làm trái ý mình.

Triệu Khải Thụy không nể mặt cô như vậy, khiến Kim Ngọc có chút tức giận, "Triệu Khải Thụy, cậu dám không nể mặt tôi!"

"Kim tiểu thư nói đùa, chia nhóm chẳng phải là tự nguyện lựa chọn sao? Tôi không chọn nhóm của cô thì là không nể mặt? Tôi không nhìn ra mặt của Kim tiểu thư lớn như vậy, có cần tôi giới thiệu bác sĩ thẩm mỹ không? Tiêm một mũi botox để làm thon mặt thì sao? Tôi biết vài người đáng tin trong lĩnh vực này đấy."

Triệu Khải Thụy vẫn ôn hòa và tươi cười như cũ, nhưng lời nói ra từ miệng cũng không khách khí chút nào.

Gia thế của hắn không bằng Kim Ngọc, nhưng thiên phú của hắn cũng không kém Kim Ngọc. Hắn còn có thầy giáo rất có quyền lên tiếng ở chính phủ làm chỗ dựa vững chắc, nên tại sao hắn phải trái với ý muốn của mình, hạ mình nể mặt Kim Ngọc?

Nếu Kim Ngọc có bản lĩnh, thì cứ chơi hắn đi.

Không có bản lĩnh chơi hắn, thì làm người cũng đừng khi dễ người khác, không chừa đường sống như vậy.

Kim Ngọc không có khả năng chơi lại Triệu Khải Thụy, nên chỉ có thể tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi quay sang Viên Trác Đình, giận dữ hỏi, "Viên Trác Đình, cậu thì sao? Cậu chọn nhóm A hay nhóm B? Cậu suy nghĩ kỹ đi, đừng có như một số người nóng vội làm anh hùng rơm. Cuộc thi này sẽ được phát sóng trực tiếp toàn thế giới, chắc tôi không cần nói thêm thì cậu cũng hiểu nó có ý nghĩa gì. Tôi nhớ lần này cậu muốn đoạt giải để lấy lại danh dự cho thầy của mình, cậu nên suy nghĩ kỹ."

Viên Trác Đình xuất thân từ một gia đình bình thường, bởi vì thiên phú chỉ số thông minh tốt mới được quốc gia tuyển vào lớp thiếu niên.

Sau đó, hắn trở thành học trò của một giáo sư toán học nổi tiếng trong ngành, có điều mấy năm trước vị giáo sư toán kia bởi vì làm giả học thuật mà mất sạch thanh danh, nhưng Viên Trác Đình không tin thầy của mình lại làm việc hèn hạ như vậy. Dù chứng cứ rõ ràng, Viên Trác Đình vẫn không rời bỏ thầy để tìm người hướng dẫn mới.

Để lấy lại danh dự cho thầy, mấy năm nay Viên Trác Đình vẫn rất cố gắng thể hiện bản thân trong các cuộc thi và hội thảo.

Lần này được mời tham gia, mặc dù đối phương không nói rõ, nhưng ai cũng biết hắn chắc chắn muốn giành được thành tích trong cuộc thi để chứng minh cho tất cả. Mặc kệ chứng cứ về vụ làm giả học thuật khi xưa có thế nào, thành công của hắn sẽ là minh chứng tốt nhất cho năng lực của thầy mình!

Trong mắt Kim Ngọc, có điều kiện này khuyên bảo, Viên Trác Đình chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức nóng vội mà chọn vào nhóm B.

Dù sao, nếu Viên Trác Đình tham gia vào, nhóm của cô sẽ có ba người mạnh, và nhóm A chắc chắn sẽ trở thành đội viên chính thức; nhưng nếu Viên Trác Đình vào nhóm B, thì sẽ là hai đấu hai, vẫn cần phải nỗ lực cạnh tranh.

Tuy nhiên, điều mà Kim Ngọc không nghĩ tới chính là.

Những lời này của cô không chỉ không thuyết phục được Viên Trác Đình, mà ngược lại còn có tác dụng ngược.

Viên Trác Đình vốn còn do dự, sau khi cô nói xong, lập tức đưa ra lựa chọn, trực tiếp đi về phía Phương Tử Dương.

Sau đó ánh mắt mang theo hận ý nhìn chằm chằm Kim Ngọc, giọng nói lạnh lùng, "Tôi ghét nhất là bị người khác ép buộc phải lựa chọn như vậy."

Lúc trước khi thầy của hắn gặp chuyện không may, mọi người cũng bức bách khuyên bảo hắn như vậy, dùng những lời lẽ cay độc và ác ý nhất để bắt nạt thầy của hắn.

__________________
Bạn cần đăng nhập để bình luận