Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại
Chương 39
Mà lúc này, các ông chủ ở Giang thị cũng bắt đầu lục tục đi vào.
Phương Ngạn Đông dù sao cũng là một nhân vật ở Giang thị, không quan tâm trong lòng mọi người nghĩ gì, nhưng bề ngoài đều phải cho đối phương chút mặt mũi. Đặc biệt là dưới tình huống chưa rõ hôn ước của Phương gia và Tạ gia, ai cũng sẽ không tùy tiện đắc tội.
Nhưng Vương tổng tính cách khá thẳng thắn, quan hệ với Phương Ngạn Đông cũng không tệ, ngoài chuyện công việc thì cũng hay trao đổi mấy chuyện thường ngày, có sao nói vậy, bọn họ chưa bao giờ lòng vòng. Đối với việc Phương Ngạn Đông rầm rộ đem con riêng về nhà, Vương tổng rất không tán thành.
Tuy rằng trong cái vòng này, có con riêng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng địa vị càng cao thì càng chú trọng thanh danh, có một số việc mọi người tự hiểu với nhau là được, thật sự không cần thiết phải làm tới mức như vậy.
Xem phần quen biết nhiều năm với hắn, Vương tổng thực sự không nhịn được nói hai câu, "Ngạn Đông, mọi người đều là đàn ông, chuyện này tôi cũng có thể hiểu được, nhưng đôi lúc cũng cần đúng mực. Cậu yêu con trai như vậy cũng không thể trách cậu, nhưng hôm nay cậu làm lớn như vậy, Tử Dương và Khiêm Hạo cũng khó chịu, đây không phải là có chút..." Làm lạnh lẽo tâm của con trai hắn sao!
Mặc dù chưa nói hết, nhưng ý tứ ai cũng nghe hiểu.
Cho dù không thích con chính thất, nhưng đó vẫn là dòng chính thất, dù Phương Tử Dương có hư hỏng, nhưng không phải Phương Khiêm Hạo rất ưu tú đó sao. Con trai đã thành niên, Phương Ngạn Đông không cần thiết vì chuyện như vậy mà khiến gia đình lục đục.
Dù cho Lục lão gia tử đã chết rồi, nhưng mấy đời Lục gia đều là nhân viên nghiên cứu khoa học được quốc gia trọng dụng, sẽ có người muốn giao thiệp. Nếu lúc này có người để ý tình huống hai đứa nhỏ, nhất định sẽ ra tay, lúc đó Phương gia sẽ có phiền toái lớn.
Kỳ thực Phương Ngạn Đông cũng có lo lắng đến chuyện này, cho nên hắn vẫn luôn không dám trắng trợn ra tay với con trai nhỏ, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì điều này.
Mà bây giờ không giống nhau.
Tạ Văn Húc muốn vứt bỏ Phương Tử Dương, vì sự nghiệp, hắn chỉ có thể coi trọng Nghiêm Đồng. Chỉ cần thông gia thành công với Tạ gia, người của Lục gia thì tính là cái gì.
Phương Ngạn Đông lộ ra nụ cười cười ha hả của một người cha hiền, "Lão Vương, tôi hiểu được ý tốt của anh, nhưng Nghiêm Đồng đứa nhỏ này nói thế nào cũng là con ruột của tôi, chuyện mà mẹ nó gây ra không liên quan đến nó, tôi cũng không thể tuyệt tình như vậy."
"Về phần Tử Dương và Khiêm Hạo, tôi cũng nói chuyện xong với tụi nhỏ, hai đứa nhỏ cũng đã đồng ý, tài sản của Phương gia đều là của hai anh em bọn nó, tôi chỉ muốn nhận đứa nhỏ này về mà thôi..."
Phương Ngạn Đông cũng đã tỏ thái độ đến như vậy, Vương tổng cũng không thể nói thêm gì nữa. Chỉ là ông có chút ngạc nhiên, đến tột cùng là đứa nhỏ kia như thế nào, lại khiến Phương Ngạn Đông yêu thích như vậy. Quen biết nhiều năm, ông cũng biết Phương Ngạn Đông kỳ thực chẳng nho nhã khiêm tốn như bề ngoài, một người như vậy vừa thấy con riêng liền yêu thích?
Có người hiếu kỳ hỏi, "Sớm biết Phương Ngạn Đông là một người cha thương con, nhưng cũng quá thương rồi. Hẳn là đứa con này của anh cũng rất tốt, cho nên mới khiến anh tiếp nhận nhanh như vậy?"
Nghe nói đứa con riêng kia lớn lên từ một gia đình bình dân, còn là do Trịnh Nhã Đình nuôi lớn. Người phụ nữ Trịnh Nhã Đình kia có bao nhiêu ghê tởm, người trong vòng đều rõ, loại phụ nữ này có thể nuôi tốt con trai sao?
Phương Ngạn Đông cũng không muốn Nghiêm Đồng vì người phụ nữ Trịnh Nhã Đình mà bị hỏng thanh danh, nếu không thì dù Tạ Văn Húc có yêu thích như thế nào thì Tạ gia cũng tuyệt đối không đáp ứng mối hôn sự này.
Bởi vậy nên lúc này Phương Ngạn Đông phải giữ gìn hình tượng cho Nghiêm Đồng, "Đứa nhỏ Nghiêm Đồng này tuy nói lớn lên ở bên ngoài, nhưng ngoại trừ sinh hoạt bình dân, nhưng bản tính của nó rất tốt. Từ nhỏ đến lớn đều có thành tích tốt, đậu vào trường cấp ba tốt nhất Giang thị cũng là thành tích của chính bản thân nó, các thầy cô đều khen, làm người cũng lễ phép khiêm tốn,..."
Thực tế mà nói, Nghiêm Đồng ban đầu đúng là một học sinh có thành tích tốt, thành tích cũng cao, từ nhỏ chính xác là được thầy cô khen rất nhiều. Đậu vào Nhất Trung cũng là tự bản thân nổ lực thi vào.
Nhưng sau khi Nghiêm Đồng xuyên qua, mặc dù thiên phú học tập giống nhau, nhưng hắn đem hết tinh thần vào việc đối phó Phương Tử Dương, cho nên thành tích hiện tại chỉ ở mức trung bình, làm cho các giáo viên lúc trước coi trọng hắn rất là tiếc nuối.
Đương nhiên chuyện giảm thành tích này Phương Ngạn Đông sẽ không nói ra, với chiến tích thi đậu vào Nhất Trung này đủ để dọa mọi người rồi.
Quả nhiên, nghe xong mấy câu này, mọi người đối với Nghiêm Đồng chưa thấy mặt, hảo cảm tăng lên vài phần, dồn dập chúc mừng Phương Ngạn Đông có được một đứa con trai ưu tú.
Đối với việc này, Phương Ngạn Đông phi thường hài lòng, không có người nào không thích người khác khen tặng.
Ngay lúc Phương Ngạn Đông đang cao hứng nói chuyện cùng bạn bè trong giới, Nghiêm Đồng mất một buổi trưa để tạo hình cuối cùng cũng đi ra.
Sau đó.
Sau đó mọi người an tĩnh, nụ cười của Phương Ngạn Đông cũng cứng lại rồi.
"Xì xì!"
Phương Tử Dương trực tiếp nhịn không được bật cười ngay tại chỗ, làm cho sắc mặt vốn đã cứng ngắc của Phương Ngạn Đông càng đen hơn.
Lúc này Nghiêm Đồng bước ra, không chỉ không nghe theo "nhắc nhở" của cậu, còn đeo thêm một cái cài ngực có giá trị không nhỏ!
Kỳ thực, nếu đối phương mang nút tay áo cùng cài ngực cũng không có vấn đề gì. Tuy rằng trang sức quý báu vẫn khiến người tặc lưỡi, nhưng đồ cổ vốn là phương thức biểu hiện thân phận của giới thượng lưu, mang vào sẽ có khí chất hơn.
Nhưng mất mặt chính là, Nghiêm Đồng không chỉ mang nút cài áo cùng cài ngực, hắn còn mang đồng hồ và khuyên tai giá trị ngàn vạn mỗi cái.
Nếu mặc đơn độc từng cái sẽ khiến mắt người sáng lên, nhưng bây giờ một đống đồ đeo lên người, không chỉ khiến người hấp dẫn, ngược lại còn làm người ta cảm thấy hắn không có phẩm vị, trình độ mất mặt còn muốn cao hơn Phương Tử Dương ngày đó tại buổi đấu giá!
Điều này làm cho mọi người biết rằng, Phương Ngạn Đông nhận một đứa con riêng tham lam cỡ nào, thiếu gia tiểu thư chân chính tuyệt đối không có được bộ dáng như thế này.
Mới vừa nãy Phương Ngạn Đông còn khen Nghiêm Đồng ở trước mặt mọi người, hiện tại Nghiêm Đồng lại làm như thế, mặt của Phương Ngạn Đông bị đánh có chút vang.
Có không ít nam nữ trẻ tuổi có mặt trong tiệc tối này, bọn họ nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh, chuẩn bị chia sẻ một chút với bạn bè không tới.
Còn có không ít người có quan hệ không tốt với Phương Ngạn Đông, không nhịn được bật cười, "Ha, đây chính là đứa con Ngạn Đông anh mới nhận về đó hả? Quả nhiên là con trai tốt a, Ngạn Đông anh thật là có phúc khí, chúc mừng chúc mừng..."
Nhất thời, trong buổi tiệc có không ít người không nhịn được cười, dồn dập phụ họa, đặc biệt là những người trước đây từng đố kỵ Phương Ngạn Đông trước đây có hai đứa con trai tốt, hiện tại liền bắt lấy cơ hội chế giễu.
Bên phía Nghiêm Đồng không nghe ra được mọi người là đang nói mát, hắn tưởng rằng đang khích lệ mình, tâm trạng thấp thỏm ban nãy cũng thả lỏng ra, tự tin ưỡn ngực, hơi hất cằm lên, hiện giờ hắn rất đắc ý ở trong lòng.
Ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Phương Tử Dương một cái, Nghiêm Đồng tiêu sái đi đến trước mặt Phương Ngạn Đông, chủ động chào hỏi mọi người, sau đó lôi kéo cánh tay Phương Ngạn Đông, ngượng ngùng nói, " Ba ba, ngài cho con những món đồ này, con rất thích, cảm ơn ngài."
Hắn cố ý muốn cho mọi người ở đây biết rằng, đồ vật trên người hắn là từ đâu ra, khoe khoang thân phận của mình, thuận tiện chèn ép thiếu gia chính quy Phương Tử Dương ngày hôm nay.
Nghiêm Đồng tưởng rằng bản thân che giấu rất tốt, thủ đoạn không để lại dấu vết. Nhưng những người ở đây đều là yêu quái, biểu tình của Nghiêm Đồng còn quá non nớt, chút thủ đoạn này đều bị mọi người nhìn ra.
Vì vậy đánh giá với hắn giảm xuống mấy phần. Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa con riêng từ ngoài vào, quả nhiên không ra gì, vừa bước vào nhà đã muốn khuấy gió nổi mưa.
Mọi người ha ha cười.
Phương Tử Dương sắc mặt rất bình tĩnh, không quản ánh mắt của những người xung quanh, giống như chuyện hôm nay không liên quan gì đến cậu, tính khí đặc biệt lắng đọng.
Nhưng Phương Ngạn Đông lại không được bình tĩnh như vậy, kẻ ngu si lại tự cho là mình thông minh như Nghiêm Đồng, làm cho sắc mặt của hắn phải tái đi rồi.
Phương Ngạn Đông nở nụ cười cứng ngắc, trực tiếp kéo Nghiêm Đồng đến một góc, âm thanh đè nén tức giận, "Không phải tôi đã cho mời thợ trang điểm rồi sao? Ai cho cậu mặc thành như vậy vào ngày hôm nay?!"
Nếu không phải lát nữa Nghiêm Đồng còn phải gặp người, Phương Ngạn Đông đã muốn quăng một cái tát qua rồi.
Thằng ngu này!
Phương Ngạn Đông là một người cực kỳ sĩ diện.
Lần trước Phương Tử Dương làm hắn mất mặt, tuy rằng hắn rất tức giận, nhưng không dám phát hỏa. Còn Nghiêm Đồng thì không giống như vậy, trước khi nó kết hôn cùng Tạ Văn Húc, nó chính là một con kiến tùy ý cho hắn nhào nặn.
Kết quả là một con kiến lại dám làm cho hắn mất mặt như vậy!
Phương Ngạn Đông quả thực là giận không thể nhịn, "Nghiêm Đồng, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng cho là tôi để cậu vào Phương gia là coi trọng cậu, là vì cậu có thể lợi dụng được mà thôi! Trước đó tôi đã dặn dò cậu như thế nào, buổi tiệc tối nay rất là quan trọng, Tạ gia cũng rất chú ý đến quy củ, cậu ngàn vạn lần không thể có sai lầm, kết quả bây giờ mặt mũi đều bị cậu vứt sạch!"
"Tôi còn nghĩ rằng cậu thông minh hơn mẹ của cậu, kết quả cậu so với con mụ Trịnh Nhã Đình kia còn ngu xuẩn hơn! Nếu bà ta muốn cậu trở lại Phương gia, lẽ nào những năm qua không dạy cho cậu quy củ của xã hội thượng lưu sao?! Cậu nhìn thứ cậu mặc trên người ngày hôm nay xem, mang theo đồng hồ giá trị cao còn đính kèm đồ cổ, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai!"
Phương Ngạn Đông là thật sự nổi giận.
Trịnh Nhã Đình tuy rằng rất đáng ghét, nhưng khi đó vì theo đuổi hắn cũng học tập một ít quy củ của xã hội thượng lưu, lẽ nào bà ta không dạy cho con trai những điều này?"
Trên thực tế Trịnh Nhã Đình từng tỉ mỉ giáo dục Nghiêm Đồng, vì muốn Nghiêm Đồng làm công cụ để tiến vào Phương gia, nhưng đó là Nghiêm Đồng ban đầu.
Hiện tại Nghiêm Đồng là xuyên sách tới, mặc dù có kí ức của nguyên thân, nhưng không biết cách ứng dụng thành thục. Hơn nữa, từ trong xương cốt, Nghiêm Đồng là một người tham lam, cho nên khó tránh khỏi sai lầm.
Đặc biệt là sau khi Phương Tử Dương có "lòng tốt" giúp đỡ.
Bởi vậy đến giờ Nghiêm Đồng vẫn không hiểu tại sao Phương Ngạn Đông lại kéo hắn ra một góc mắng chửi lớn như vậy.
Đối với sự nổi giận của Phương Ngạn Đông, Nghiêm Đồng vừa oan vừa uất.
Ban đầu hắn còn cảm thấy ba ba của nguyên thân là một soái ca tâm lý, không hổ là ba ba của Phương Tử Dương, nhân vật phản diện lớn nhất trong sách. Nhưng hắn chỉ mặc sai trang sức, đã bị mắng chửi nặng như vậy.
Nghiêm Đồng không dám phản kháng, chỉ có thể oan ức đáng thương, "Ba ba, con xin lỗi, con thật sự không biết..." Trong lòng Nghiêm Đồng thật sự có chút oán hận, nhưng ngoài miệng vẫn nhận sai.
Phương Ngạn Đông còn có mặt mũi mắng hắn, biết rõ hắn không hiểu mấy cái này, còn đưa tới một đống trang sức cho hắn chọn, không phải là làm khó hắn sao? Huống hồ mọi người đều biết hắn mới vào Phương gia, chút chuyện nhỏ này hẳn là phải thông cảm, làm sao còn nổi giận lớn như vậy?
Nếu là ngày thường, dáng vẻ đáng thương này còn sẽ khiến Phương Ngạn Đông thương tiếc, nhưng bây giờ Phương Ngạn Đông đang tức giận, bộ dạng này không chỉ khiến hắn không thương tiếc, còn làm hắn nhớ tới bóng dáng Trịnh Nhã Đình trước đây dây dưa với hắn.
Muốn là thường ngày, hắn này tấm đáng thương dáng dấp còn thật có thể gây nên Phương Ngạn Đông mấy phần thương tiếc, dù sao nhu nhược trời sinh có người khiến người trìu mến chăm sóc ưu thế.
Nghiêm Đồng càng oan ức đáng thương, Phương Ngạn Đông càng tức điên, "Cậu không biết? Tại sao cậu lại không biết! Không phải tôi đã mời thợ trang điểm đứng đầu trong nước rồi sao, đừng nói đây là do thợ trang điểm chuẩn bị cho cậu?!"
Hắn không tin trình độ của thợ trang điểm đứng đầu trong nước là loại trình độ này!
Sắc mặt Nghiêm Đồng tái nhợt, trong lòng hốt hoảng, hắn nào dám nói thật là chính hắn không nghe lời? Như vậy còn không phải là bị Phương Ngạn Đông chửi chết hay sao.
Hắn vừa mới vào Phương gia, còn chưa có cơ hội lấy được bàn tay vàng, lúc này không thể để Phương Ngạn Đông chán ghét hắn được.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Đồng sinh lòng ác độc, gội nước bẩn cho Phương Tử Dương giội nước bẩn, cắn môi nói, "Ba ba, con thật không phải cố ý, con nghe theo thợ trang điểm. Là, là anh ba cố ý bảo con mang như vậy, cố ý khiến con muốn xấu mặt, ba ba, nhất định là anh ba biết hôm nay ba muốn giải trừ hôn ước cho anh ấy, rồi để anh Văn Húc cầu hôn con, cho nên cố ý..."
"Anh ba vẫn luôn rất ghét con, trước đây ở trường học cũng bởi vì mọi người thích con, anh ấy cũng bắt nạt con ở khắp nơi. Nhưng con không phải cố ý, anh Văn Húc yêu thích con con không thể khống chế được, anh ấy chán ghét con, con biết, nhưng con không nghĩ anh ấy lại không hiểu chuyện như vậy, trực tiếp muốn con mất mặt ở đây, huhu..."
"Còn có thợ trang điểm kia, con đã hỏi qua hắn mang như vậy có được hay không, hắn nói có thể, nhất định hắn đã bị anh ba mua chuộc, dù sao con cũng chỉ là một đứa con riêng mới vào nhà, ai cũng xem thường con..." Nói xong, Nghiêm Đồng khóc lên, nước mắt như mưa.
Lần giội nước bẩn này làm Phương Ngạn Đông nguôi giận một chút, bởi vì đây quả thực là phong cách của đứa con trai nhỏ.
Bất quá sắc mặt của Phương Ngạn Đông vẫn rất khó xem, "Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa còn phải ra ngoài gặp người khác. Biết nó chán ghét cậu thì cách xa nó một chút, về phương diện lễ nghi, ngày mai tôi sẽ cho người mời thầy giáo, hi vọng trong thời gian ngắn cậu sẽ học được, tôi không hi vọng lần sau cậu lại lặp lại tình trạng này."
Giọng điệu của Phương Ngạn Đông rất không khách khí, Nghiêm Đồng rất ghét cái thái độ này của hắn, và cả Phương Tử Dương nữa. Mặc dù trong lòng rất không thích, nhưng trên mặt vẫn oan ức gật đầu, "Con biết rồi, con sẽ học xong."
Phương Ngạn Đông gật gật đầu, "Tốt lắm, tôi đi xuống trước, cậu quay lại thay đổi trang sức rồi xuống sau."
Nói xong, Phương Ngạn Đông xoay người rời đi, tình huống khác biệt một trời một vực với nội dung trong sách, lần đầu gặp gỡ Nghiêm Đồng đã có ấn tượng tốt.
Biểu tình đáng thương biến mất, trên mặt Nghiêm Đồng bây giờ đều là oán hận, hắn đá mạnh vào góc tường, phát tiết tức giận trong lòng. Lúc trước cảm thấy ba ba này thật là đẹp trai nhưng không thể công lược cũng tan thành mây khói.
...
Trong một góc khác, Phương Tử Dương đem tất cả quay lại, sau đó nở một nụ cười.
Cậu vui vẻ gửi một email nặc danh đến cho thợ trang điểm. Từ sau khi sống lại, cậu chưa bao giờ làm chuyện vô dụng gì, kiếp trước Nghiêm Đồng có ưu thế biết trước nội dung mà lợi dụng cậu, hiện tại cậu tự nhiên cũng không tha cho hắn.
Thợ trang điểm ngày hôm nay nhìn bề ngoài chỉ là một thợ trang điểm nổi danh mà thôi, nhưng trên thực tế, đối phương chính là tổng tài của công ty giải trí Tinh Hải, đồng thời cũng là người yêu của đạo diễn nổi danh trong giới giải trí, Tần Phong.
Tuy rằng đời trước Nghiêm Đồng lợi dụng bàn tay vàng của cậu để thành lập công ty, nhưng vì không am hiểu kinh doanh và kỹ thuật, ông chủ công ty của Nghiêm Đồng là một lốp xe dự phòng của hắn, trên danh nghĩa thì Nghiêm Đồng chỉ được chia hoa hồng thôi.
Làm minh tinh trong giới giải trí mới là công tác chính của Nghiêm Đồng.
Nghiêm Đồng thích được mọi người vây quanh, được mọi người chú ý.
Cậu nhớ là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, Nghiêm Đồng được người đề cử làm vai phụ khách mời trong một bộ phim điện ảnh của Tần Phong, trong một đêm liền nổi tiếng, cho nên hắn mới bắt đầu tiến vào giới giải trí.
Mà người đề cử Nghiêm Đồng, chính là thợ trang điểm ngày hôm nay, Chung Ninh!
Đời trước cũng là vào khoảng thời gian này, Nghiêm Đồng vào nhà cậu, hắn tham gia một buổi tiệc rượu ở Phương gia. Khi đó cũng là Chung Ninh đến làm tạo hình cho Nghiêm Đồng, khiến Nghiêm Đồng gây ấn tượng mạnh cho mọi người trong buổi yến tiệc.
Bởi vì Nghiêm Đồng làm mọi người náo động, hắn hết sức vui vẻ, cho nên mới kết giao trở thành bạn tốt với Chung Ninh.
Chung Ninh là một người đơn thuần, thấy Nghiêm Đồng muốn tiến vào giới giải trí, vì vậy lặng lẽ nhờ người yêu hỗ trợ, để đối phương nhận một vai nhỏ thử nghiệm.
Sau khi Nghiêm Đồng nổi tiếng, liền để người yêu kí kết với Nghiêm Đồng, tránh cho Nghiêm Đồng bị công ty khác dắt mũi hãm hại.
Có thể nói, sở dĩ Nghiêm Đồng có thể sống thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí như vậy, ngoại trừ Tạ Văn Húc và Phương Khiêm Hạo hỗ trợ, công lao to lớn vẫn là nhờ Chung Ninh và Tần tổng, dù sao trong giới giải trí thì hai người này cũng là đại lão.
Nhưng buồn cười chính là, sau khi Nghiêm Đồng trở thành siêu sao, có nhiều tin đồn nói là Nghiêm Đồng và Tần Phong có quan hệ mập mờ, Tần Phong ra mặt phủ quyết, làm cho Nghiêm Đồng bị nghệ sĩ khác chê cười, vậy nên Nghiêm Đồng rất là hận Tần Phong.
Sau đó vì để hả giận mà gây ra không ít chuyện, làm Tần Phong bị mắng chửi ở trên mạng, biến Tần Phong thành "ông chủ ác độc", công ty cũng bởi vì vậy mà phá sản.
Lúc Chung Ninh đến tìm Nghiêm Đồng để lý luận, hắn không chỉ không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cho là Chung Ninh vì một người đàn ông mà phản bội tình bạn, cố ý cầu xin cho tra nam, thiếu chút nữa làm Chung Ninh tức chết...
Đời trước nghe được tin tức này, Phương Tử Dương cũng không khỏi đồng tình cho Chung Ninh.
Cậu và Nghiêm Đồng vốn là kẻ thù, cậu bị Nghiêm Đồng hại thì rất là bình thường, nhưng Chung Ninh lại không phải vậy, lòng tốt không được báo đáp, đúng là vận rủi tám đời.
Cho nên khi cậu biết thợ trang điểm lần này vẫn là Chung Ninh, cậu liền lên kế hoạch. Để xem khi không có bạn thân trợ giúp, lúc này hắn còn có thể tiến vào giới giải trí nữa hay không, có còn sống phong quang vô hạn thuận buồm xuôi gió nữa hay không.
Để làm Phương Ngạn Đông bị mất mặt, cậu tiện tay đào một cái hố cho Nghiêm Đồng. Chờ lát nữa tặng cho hai người một cái "kinh hỉ" thật lớn nè...
...
Cùng lúc đó, Chung Ninh đang ở trong phòng nghỉ ăn bánh ngọt, bỗng nhiên nghe tiếng thông báo điện thoại, tiện tay mở ra, sau đó thấy được video.
Mấy phút sau, Chung Ninh sắc mặt tái nhợt đóng video lại, cầm hộp trang điểm giận dữ rời đi.
Chung Ninh là một người thẳng tính đơn thuần, nếu hắn đã tốt với ai thì sẽ rất tốt, còn nếu hắn đã chán ghét ai, vậy thì người đó đừng hòng hắn cho được sắc mặt hòa nhã.
Mà Tần tổng của giải trí Tinh Hải là một người lãnh đạm, nhưng trên thực tế Chung Ninh chính là người yêu mà Tần tổng thập phần cưng chiều, đắc tội Chung Ninh chính là đắc tội Tần Phong.
Mà Nghiêm Đồng bây giờ không rõ bối cảnh của Chung Ninh, chỉ nghĩ Chung Ninh là một thợ trang điểm, cho nên sẽ không có tâm tư đi công lược Chung Ninh. Trong nội dung sách, hắn làm quen với Chung Ninh cũng bởi vì Chung Ninh làm tạo hình cho hắn kinh diễm toàn trường, nên nhất thời cao hứng tiện tay mà thôi.
Đem trách nhiệm đẩy cho người khác là thói quen của Nghiêm Đồng, căn bản hắn cũng không nghĩ tới Chung Ninh là một thợ trang điểm có bối cảnh, chỉ vì một câu nói tùy tiện mà khiến mình có kết cục gì...
Phương Tử Dương để tay lên ngực tự hỏi, mặc dù tính tình cậu rất kiêu ngạo, nhưng xưa nay cậu vẫn luôn có giới hạn. Còn Nghiêm Đồng lại dường như không có giới hạn cuối, vì tư lợi mà có thể làm bất cứ chuyện gì, hắn so với Phương Ngạn Đông chính là cá mè một lứa.
Cậu thật không hiểu sao Nghiêm Đồng có tư cách gì để nói cậu là một người tuyệt tình, lại bỏ mặc đám nam phụ thâm tình.
Mặc dù không biết cậu trong quyển sách mà Nghiêm Đồng đọc đã làm gì, nhưng Phương Tử Dương chắc chắn rằng, nếu như Tạ Văn Húc không làm gì có lỗi với cậu, cậu cũng sẽ không tuỳ tiện chia tay.
Nói cho cùng cũng là do Nghiêm Đồng có thành kiến với cậu, hắn chỉ là đang tìm cớ cho bản thân hắn mà thôi.
Bây giờ Nghiêm Đồng căn bản không biết hắn chỉ tuỳ tiện nói một câu, lại khiến tương lai của mình mất đi trợ lực lớn như thế nào.
Sau khi phát tiết được sự tức giận trong lòng, lúc này Nghiêm Đồng mới chuẩn bị đi tìm Chung Ninh tạo kiểu lại cho hắn.
Kết quả khi đến phòng nghỉ, Chung Ninh bảo rằng có việc gấp phải đi, cho nên tiền thù lao hôm nay cũng không muốn, cũng không chào hỏi với Phương Ngạn Đông, trực tiếp nói một câu với người làm rồi đi luôn.
Điều này làm cho Nghiêm Đồng càng thêm tức, trong lòng thầm mắng Chung Ninh không có đạo đức nghề nghiệp!
Chung Ninh bỗng nhiên bỏ chạy, bây giờ hắn đi đâu tìm một thợ trang điểm khác đây?
Tiệc tối cũng sắp chính thức bắt đầu!
Nếu là một thợ trang điểm bình thường khẳng định không dám làm như Chung Ninh, bọn họ phải giữ gìn danh tiếng, cũng không dám đắc tội với hào môn, nhưng Chung Ninh thì không để ý, công việc này của hắn cũng chỉ là do yêu thích mà thôi, nếu không muốn làm nữa cũng chẳng sao, nam nhân của hắn cũng rất nguyện ý nuôi hắn a.
Cuối cùng Nghiêm Đồng không thể không nhịn xuống cơn tức, đi tìm trang sức mà trước đó Phương Tử Dương kiến nghị, sau đó chụp hình gửi cho Phương Ngạn Đông kiểm tra, được xác định là không có bất cứ vấn đề gì mới uất ức trở lại tiệc tối.
Thời điểm Nghiêm Đồng xuất hiện ở trước mặt mọi người, khách khứa cũng rất khách khí mà chỉ nhàn nhạt xem thường, không còn tỏ tõ thái độ như ban nãy.
Nghiêm Đồng tức muốn chết, cảnh tượng này khác biệt hoàn toàn với khi hắn tưởng tượng, được mọi người trầm trồ khen ngợi.
Tâm tình của Phương Ngạn Đông cũng chẳng thoải mái hơn chỗ nào. Nhưng nghĩ đến hôn ước với Tạ gia, hắn sẽ không còn phải kinh hồn bạt vía với đứa con trai nữa, tâm tình liền tốt hơn.
Về phần Phương Khiêm Hạo. Mặc dù đã tiếp thu người mình yêu biến thành em trai mình, hắn không còn cách nào đành phải chúc mừng, nhưng từ đầu đến cuối đều ngồi ở một góc uống rượu giải sầu...
Hiện tại Phương Tử Dương cũng không đi náo động, cậu đang đứng ở một góc tránh người quấy rầy. Ánh mắt cậu rơi xuống người Vương Kiều Kiều đang cười trên sự đau khổ của người khác, lắc lắc ly champagne trên tay, Phương Tử Dương lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tốt lắm, tất cả các quân cờ đều vào chỗ, bắt đầu trò hay thôi.
Buổi tối tám giờ.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Phương Ngạn Đông trước hết tuyên bố với mọi người, thừa nhận Nghiêm Đồng chính là tam thiếu gia của Phương gia. Lúc này Nghiêm Đồng cũng không làm mất mặt, đi lên cùng mọi người nói chuyện, mặc dù có chút căng thẳng, nhưng tổng thể cũng không phạm sai lầm.
Đợi đến khi giới thiệu xong thân phận của Nghiêm Đồng, tiếp theo chính là trọng điểm của bữa tiệc tối nay, hôn ước với Tạ gia.
"Lần thứ hai phải cảm ơn tất cả mọi người, vì bữa tiệc tối nay của Phương gia mà phải sắp xếp công việc của mình, bữa tiệc này, kỳ thực ngoại trừ việc giới thiệu đứa con tôi mới nhận, còn có một việc quan trọng cần tuyên bố..."
Phương Ngạn Đông đứng ở trên khán đài, ánh đèn chiếu lên người hắn, khiến người phải chú ý, một nam nhân 39 tuổi, lại mị lực mười phần.
Không thể không nói, tuy rằng nhân phẩm Phương Ngạn Đông không ra sao, nhưng cái bề ngoài này của hắn rất tốt, mặc dù đã là trung niên, nhưng vẫn rất soái ca.
Giờ khắc này, mọi người đều im lặng chờ đối phương tuyên bố, bầu không khí đều sắp đặt tới cao trào.
Nghiêm Đồng cũng không giấu được đắc ý, quay đầu nhìn về phía Phương Tử Dương tràn đầy sự miệt thị.
Sau hôm nay, Phương Tử Dương sẽ bị hắn dẫm ở dưới chân. Cậu ta sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Sau hôm nay, Nghiêm Đồng hắn sẽ chính thức bước lên con đường nghịch tập của vai phụ, triệt để thay thế Phương Tử Dương.
Phương Tử Dương sẽ không có thành tích học tập đáng kiêu ngạo, không có anh trai thiên tài Đường Huân, không có vị hôn phu thâm tình Tạ Văn Húc, và không có bàn tay vàng... Phương Tử Dương bất quá cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nghiêm Đồng nhìn Phương Tử Dương, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn.
Nhưng Phương Tử Dương đối với ánh mắt này của hắn, cậu không đau khổ không vui sướng. Đã trải qua quá nhiều chuyện, cậu cũng chỉ lạnh nhạt mà nhìn hắn.
Muốn xem cậu mất mặt? Đời này sợ là hắn sẽ không có cơ hội đó.
"Ngày hôm nay Phương gia có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, chính là chuyện giải trừ hôn ước của tôi và Tạ Văn Húc!"
Vào lúc tất cả mọi người đang ngừng thở chờ đợi Phương Ngạn Đông nói chuyện, Phương Tử Dương trực tiếp cao giọng nói. Sau đó bước lên khán đài, đem mic-rô của Phương Ngạn Đông đoạt tới.
Mọi người sững sờ.
Sau đó tất cả tầm mắt đều chăm chú vào Phương Tử Dương, dáng người thanh niên vừa mới trưởng thành rất kiên cường, khí chất văn nhã. Mặc dù cậu không có hất cằm lên, nhưng lúc ánh mắt của cậu đảo qua từng người bọn họ, cũng làm cho họ có cảm giác thần phục, khiến cho bọn họ có ảo giác cậu chính là hoàng tử quý tộc.
Loại kiêu ngạo tản mát từ trong xương cốt, không phải ai cũng có thể có được.
Không nhìn đến sắc mặt cứng ngắc của Phương Ngạn Đông, Phương Tử Dương sau khi đoạt được micro, liền cười nhẹ, mở miệng: "Có phải thời gian trước mọi người đã nghe về chuyện của tôi và Tạ Văn Húc rồi đúng hay không. Chuyện này tôi cũng không muốn bình luận gì nhiều, đứng núi này trông núi nọ, vấn đề này cũng không quá hay để vạch rõ..."
Chuyện gì thì mọi người ở đây đương nhiên biết, thế nhưng không ai ngờ rằng Phương Tử Dương lại sẽ nói thẳng ra như vậy. Dù sao thì chuyện vị hôn phu bắt cá hai tay, kỳ thực mất mặt cũng có cả Phương Tử Dương cậu nữa.
Nhưng hiện tại Phương Tử Dương nói ra, còn nói nhẹ nhàng như vậy, nhìn qua không có chút mất mặt nào. Trong lòng mọi người không khỏi âm thầm tặc lưỡi, phần tâm thái bình tĩnh này, bọn họ trước đây quả thực là coi thường tiểu thiếu gia này rồi.
Trên thực tế, Phương Tử Dương không chỉ không sợ mất mặt, cậu còn muốn để thiên hạ đều biết chuyện, người làm sai cũng không phải cậu, vậy tại sao cậu lại sợ mất mặt chứ?"
Phương Ngạn Đông tự cho là hiểu rõ con trai nhỏ của mình. Hắn dự cảm lời nói sau đó của cậu không tốt lắm, muốn đi lên ngăn cản.
Nhưng Phương Tử Dương lại không cho hắn cơ hội này, trực tiếp né tránh, nói: "Chắc chắn mọi người ở đây biết lúc trước Tạ Văn Húc theo đuổi tôi oanh liệt như thế nào, tôi nghĩ là không ai mà không động tâm, tôi cũng chỉ là người phàm, tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Tôi đáp ứng hôn ước, nhưng trước đó tôi cũng đã nói, tôi không cho phép có một hạt cát trong mắt..."
"Nếu bây giờ Tạ Văn Húc thay lòng đổi dạ, Phương gia mặc dù không sánh được với Tạ gia, nhưng Phương gia cũng có mặt mũi, sẽ không dây dưa. Cho nên hôm nay tôi và ba ba thương lượng, thừa dịp này tuyên bố với mọi người, tôi và Tạ Văn Húc chia tay, không quan tâm đến thái độ của Tạ gia, trong mắt Phương gia chúng tôi, hôn ước này huỷ bỏ."
Dù sao cũng chỉ mới đính hôn chứ không phải kết hôn, loại hôn sự ước định không có pháp luật, tuyên bố một câu là được rồi.
Chỉ có điều vì giữ gìn mặt mũi hào môn, sẽ không ai trực tiếp tuyên bố như Phương gia, chuyện này chính là tín hiệu hoàn toàn trở mặt!
Mặt Phương Ngạn Đông liền tái đi.
Hắn dự định nói chuyện giải trừ hôn ước, nhưng không phải nói những lời như vậy! Lời nói này chính là đắc tội với Tạ gia a!
Nhưng làm cho hắn muốn nổ tung còn ở phía sau.
"Phương gia tôi mặc dù nhỏ hơn Tạ gia rất nhiều, nhưng không phải loại thấy tiền là sáng mắt. Cho nên lúc đính hôn, khi Tạ gia đưa sính lễ đến, Phương gia cũng đã hoàn trả lại toàn bộ."
"Ngoài ra, việc giải trừ hôn ước là do Phương gia chúng tôi nói trước, vậy nên ba ba tôi đã quyết định, đem hai toà nhà ở phía đông cảng thành bán đi, đem toàn bộ tiền bồi thường nhận lỗi cho Tạ gia."
"Hi vọng nhân viên công tác ngày mai cùng phóng viên tới cửa, Phương gia chúng tôi nói được làm được. Nếu Tạ gia có gì bất mãn, Phương gia chúng tôi mở rộng cửa tuỳ ý đến đàm luận..."
Sau đó cậu kiêu ngạo tuyên bố, "Cho nên bắt đầu từ hôm nay, tôi cùng Tạ Văn Húc không còn bất kỳ liên hệ nào. Tôi Phương Tử Dương, khôi phục sự độc thân."
Nói xong, Phương Tử Dương nhìn về phía Phương Ngạn Đông, lộ ra biểu tình cảm động sâu sắc, "Ba ba, cảm ơn người vẫn luôn yêu thương tôi, bữa tiệc tối nay tôi rất thích."
Mọi người đồng tình nhìn về phía Phương Ngạn Đông, hai chân Phương Ngạn Đông run rẩy.
Hai toàn nhà mới hoàn thiện của hắn, quan hệ cùng Tạ gia của hắn, mặt mũi của Tạ gia cũng bị phá huỷ, còn có, sắp tới hắn phải nghênh đón đàm luận cùng Tạ gia... Hắn... xong đời rồi!
Sắc mặt Nghiêm Đồng càng thêm tái nhợt, siết chặt nắm đấm, trong lòng rít gào, đây là tiệc của hắn, không phải tiệc độc thân của Phương Tử Dương!
Mà vào lúc này, ở trong sảnh tiệc của Phương gia, có mấy vị cảnh sát đi vào, đánh vỡ không khí nơi này.
"Chào ngài, xin hỏi vị nào là Phương tiên sinh Phương Ngạn Đông và bạn học Nghiêm Đồng? Tôi là Triệu Võ, đội trưởng đội cảnh sát XX, hiện tại chúng tôi tiếp nhận đơn tố cáo tội bắt cóc trẻ em, lừa bán trẻ em, cùng với chiếm đoạt tài sản phi pháp... nhiều tội danh khởi tố, tính chất vụ án cực kỳ ác liệt."
"Căn cứ khẩu cung của người làm chứng, vụ án này có liên quan đến hai vị, kính xin hai vị cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến ghi lại khẩu cung, cảm ơn." Cảnh sát nghiêm túc nói.
Tất cả khách mời tại hiện trường yên tĩnh.
Phương Ngạn Đông có chút run cầm cập, mờ mịt hỏi, "Vậy thì có liên quan gì đến tôi?"
Cảnh sát trịnh trọng gật đầu, "Phương tiên sinh, người bị hại của vụ án lần này chính là người vợ đã mất của ngài và người con trai đầu tiên của ngài."
Cái gì?
Người vợ đã mất cùng đứa con đầu của Phương Ngạn Đông?
Vậy Phương Khiêm Hạo kia là gì?
Mọi người có mặt ở đây đều trợn mắt lên.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận