Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 28

Mỗi khi hàng không có sự cố phát sinh, sức ảnh hưởng đều rất lớn.

Tạm thời còn chưa biết tình huống ở nước ngoài ra sao, nhưng ở Hoa quốc đã muốn nổ tung, bởi vì lúc đó trên máy bay cơ bản đều là đồng bào Hoa quốc, mọi người sao có thể không khiếp sợ và đau lòng cho được!

Tin tức khổng lồ như vậy đè ép "hào môn Phương gia" cùng "Bạch Liên Hoa Nghiêm Đồng" xuống.

Phương gia vừa mới tham gia đầu tư vào ngành hàng không, bây giờ cũng chịu ảnh hưởng, Phương Ngạn Đông lại vừa tổn thất một số tiền, vội vội vàng vàng dồn hết thảy tinh lực vào chuyện của tập đoàn.

Nghiêm Đồng đối với chuyện này cảm thấy rất tốt, âm thầm cảm thấy bản thân mình mới là vai chính trong truyện, có hào quang vai chính phù hộ, chuyển nguy thành an.

Phương Tử Dương đối kết quả này cũng không thất vọng.

Vốn là cậu cũng không nghĩ có thể dễ dàng đẩy ngã Nghiêm Đồng, dù sao hắn cũng là đứa con số mệnh của một quyển sách. Đời trước Nghiêm Đồng có thể thủ tiêu vai chính là cậu đây để có thể nghịch tập thành công, hơn nữa còn có vầng sáng vai chính che chở, không dễ xử lý như vậy.

Nhưng không sao cả, hào quang nhân vật chính cũng không phải vạn năng.

Tựa như Nghiêm Đồng có thể bào mòn từng chút hào quang vai chính của cậu, từ một người qua đường nghịch tập trở thành vạn nhân mê khiến tất cả mọi người chú ý. Bây giờ cậu lấy đó làm gương, đem những thứ vốn là của cậu đoạt lại.

Tuy rằng đề tài trên mạng đã bị dời đi, nhưng mọi người cũng đã biết được Nghiêm Đồng là kẻ Bạch Liên Hoa, chắc chắn sẽ không có ai ngốc nghếch tin tưởng đối phương mà trở thành lưỡi dao gặt hộ.

Phương Tử Dương cũng không lãng phí tinh lực lên chuyện đã xảy ra, thời gian thi đại học chỉ còn hai tháng, cậu cần phải nghiêm túc chuẩn bị cho chuyện này. Tuy rằng cậu đã nắm chắc việc thi đại học, nhưng dù sao cũng đã rời khỏi trường học nhiều năm rồi, vẫn là nên ôn tập một chút.

Thuận tiện bồi dưỡng tinh thần chờ nghênh đón đánh trả của Nghiêm Đồng.

Cậu tin rằng, lấy cái tính cách lòng dạ hẹp hòi kia của Nghiêm Đồng, hình tượng mà hắn vất vả tạo ra thiếu chút nữa bị hủy hoại, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, tuyệt đối sẽ tìm cơ hội đánh trả, hơn nữa còn sẽ không để quá lâu.

Trực tiếp xin trường học nghỉ đến gần kì thi mới trở lại, Phương Tử Dương bắt đầu ở nhà múa bút thành văn, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi "chiến tranh" đến.

Bất quá làm Phương Tử Dương ngoài ý muốn chính là, tạm thời không đợi được hành động của Nghiêm Đồng, ngược lại là Tạ Văn Húc chờ không được.

【 Tám giờ tối ngày mai, gặp mặt ở tiệm cà phê Đảo Lam, tôi có chuyện muốn nói với cậu.】

Ngay cả một cuộc điện thoại cũng lười gọi, trực tiếp gửi tới một cái tin nhắn như vậy. Không có khuyên nhủ, không có giải thích, một chút thành ý cũng không có, lại là cái giọng điệu ra lệnh này.

Thời điểm Phương Tử Dương nhìn thấy tin nhắn, quả thực cảm thấy bản thân trước đây quá ngốc.

Vì sao trước đây không phát hiện ra bộ mặt thật của vị hôn phu này lại tự cao tự đại như vậy?

Thật sự coi là mình chính là người thừa kế của Tạ gia sao, có thể vênh mặt hất hàm sai khiến người khác đương nhiên như vậy? Tự cho mình là một nhân vật lớn mà ai cũng phải nghe lời sao?

Nếu như cậu tính toán thời gian không sai, vậy thời gian mà Tạ Văn Húc quen biết Nghiêm Đồng cũng không bao lâu đi? Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, mà một Tạ Văn Húc luôn mồm nói yêu cậu tha thiết, biến thành bộ dạng lạnh lùng vô tình, một chút cũng không niệm tình cũ.

Phương Tử Dương đột nhiên cảm giác thấy chính mình thật là khờ.

Cậu vẫn cho rằng Tạ Văn Húc tuy rằng thay lòng đổi dạ, nhưng hắn cũng đã từng động tâm với cậu, dù sao trước đó Tạ Văn Húc đối xử với cậu thật sự quá tốt, vì đính hôn với cậu mà thiếu chút nữa mất đi vị trí người thừa kế, hắn từ bỏ tất cả, nếu như này không gọi là thật lòng, vậy như nào mới gọi là thật lòng?

Nhưng vào giờ phút này, cậu đột nhiên hiểu được.

Có lẽ đây chẳng qua là tính cách của Tạ Văn Húc mà thôi, thời điểm hắn yêu ai đều như thiêu thân lao đầu và lửa khiến bạn cảm động, khi hắn không còn yêu bạn, hắn lại lãnh khốc vô tình như ngày rét buốt mùa đông.

Ở trong sách Nghiêm Đồng thường hay bảo rằng, Tạ Văn Húc là một người thâm tình. Nhưng buồn cười chính là... Đối phương cũng không phải là người yêu ai quá lâu dài.

Lật mặt còn nhanh hơn so với lật sách.

Bất quá nếu Tạ Văn Húc đã muốn gặp cậu, vậy thì đi gặp thôi, đã không còn phải nể mặt mũi, lần trước Tạ Văn Húc bị cậu đánh, đến bây giờ mà Tạ gia vẫn chưa có một chút phản ứng.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đối phương muốn gặp cậu để nói cái gì.

Bên phía Tạ gia vẫn luôn không có động tĩnh, vừa vặn cậu cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra mà hôn ước vẫn luôn kéo dài không cách nào giải trừ.

...

Nhận được tin nhắn, buổi tối ngày hôm sau Phương Tử Dương chọn một bộ quần áo, đi đến tiệm cà phê đã hẹn.

Cậu là đón xe tới chứ không lái xe đến.

Cũng không phải là cậu tự tin quá mức, mà là trước nay thế lực của cậu đơn bạc, người bên cạnh cơ hồ không có ai có thể tin tưởng. Chú Lưu vú Trương là hai ngọn cỏ đầu tường, đừng nhìn bọn họ mặt ngoài thì quy thuận cậu, nhưng không chắc là thời điểm nào đó sẽ phản bội cậu, cho nên cậu cũng không dám để hai người đó nắm giữ hành tung của mình.

Hai người Triệu Cảnh Ngọc và Chu Tuấn thì ngược lại, cậu rất tin tưởng bọn họ, nhưng cậu không hi vọng hai người bạn tốt của mình bị cuốn vào quá nhiều về chuyện của Phương gia, sắp tới sẽ phải thi đại học, Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc so với cậu thì cần nhiều thời gian để ôn tập hơn.

Mà lái xe trong nhà đi... Cậu mới mạnh mẽ hãm hại hai cha con Phương Ngạn Đông, vẫn là nên cẩn thận một chút. Vạn nhất hai người đó lại giở trò gì ở trên xe, chẳng phải là cậu tiêu đời rồi à?

Hai người kia cũng không phải không thể làm chuyện giết người diệt khẩu.

Mặc dù trong đầu cậu có chút ảo tưởng bị người hãm hại, nhưng có được sinh mệnh này một lần nữa, giáo huấn đời trước của cậu cũng không ít đâu. Cho nên cậu không dám đánh cược, cẩn thận mới không gặp sai lầm.

...

Thời điểm cậu đến, Tạ Văn Húc đã chờ ở tiệm cà phê.

Đối phương vẫn mặc đơn giản như trước, áo sơ mi quần tây phối thêm một cái đồng hồ nổi tiếng, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng khí chất cả người vẫn có cảm giác tổng tài.

Nhưng hình như hôm nay trạng thái của hắn không tốt lắm, trông cả người có vẻ bị phiền lòng.

Nhìn thấy vị hôn phu cũ đến muộn mười mấy phút, ngữ khí cùng sắc mặt Tạ Văn Húc không quá tốt, vừa thấy cậu liền bắt đầu tức giận, "Phương Tử Dương, cậu là cố ý có đúng không? Trước nay cậu chưa từng đến muộn!"

Xác thực là vậy, trước đây khi gặp mặt Tạ Văn Húc, cậu chưa từng đến muộn. Người khác đều nói Tạ Văn Húc tốt thế nào, cưng chiều cậu ra sao, nhưng chưa từng có người nào chú ý đến cậu đã làm những gì cho Tạ Văn Húc.

Tất cả mọi người đều nói Tạ Văn Húc vì cậu mà ngay cả thân phận người thừa kế cũng không cần, nhưng cậu tại sao không vì hắn mà bỏ đi sự kiêu ngạo tùy hứng của mình? Nhưng trước mặt Tạ Văn Húc, xưa nay cậu chưa từng biểu hiện sự kiêu ngạo kia của mình, vẫn luôn nổ lực làm một con mèo nhỏ biết nghe lời.

Nếu Tạ Văn Húc không cần cậu nữa, dựa vào cái gì lại muốn cậu đối xử tốt với hắn?

Phương Tử Dương trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Tạ Văn Húc tràn đầy khôi hài, "Tạ Văn Húc, sao trước đây tôi không phát hiện đầu óc anh bị úng nước vậy nhỉ, hiện tại quan hệ của chúng ta là gì chẳng lẽ anh còn không rõ? Anh lại đi nói chuyện trước đây với tôi? Anh cảm thấy tôi không bị kích thích đến chém chết anh ngay tại chỗ thì không thoải mái à? Anh thích bắt cá nhiều tay rồi còn lý luận có đúng không?"

Nếu là lúc trước, cậu sẽ không dám nói ra những lời thẳng thừng như vậy. Mặc dù tính cách của cậu có chút tùy hứng, nhưng cũng từng học lễ nghi, giao thiệp của giới thượng lưu chính là hàm súc, mắng người cũng phải ném đá giấu tay.

Nhưng đối với người này cậu có thể bảo trì lý trí không trực tiếp nhào tới giết người đã rất tốt rồi, cái gì mà lễ nghi hàm súc, đều cút qua một bên đi.

Tạ Văn Húc hiển nhiên cũng bị tính cách đột biến của cậu làm cho chấn động.

Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, sau đó liền bị lời mắng chửi trắn trợn kia làm cho tức giận, sắc mặt nhất thời trắng đỏ đen xen, "Cậu nói hưu nói vượn cái gì! Tôi bắt cá hai tay lúc nào? Cậu không thể tùy tiện lấy một bức ảnh ra rồi oan uổng người khác! Tôi và Nghiêm Đồng là trong sạch, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cậu có biết sự tùy hứng của cậu đã tạo thành hậu quả gì rồi hay không?!"

Chuyện bắt cá hai tay này hắn tuyệt đối không thể thừa nhận.

Tội này nếu như xác định, với thái độ đã sớm muốn đánh chết hắn của Tạ Tranh, nhất định anh sẽ tước quyền thừa kế của hắn, đồng thời với thanh danh của Nghiêm Đồng cũng không tốt.

Huống hồ hắn và Nghiêm Đồng còn chưa kịp phát sinh cái gì, từ trước đến nay chỉ mới giao lưu tinh thần. Bất quá hắn đối với Nghiêm Đồng chỉ mới có cảm giác, còn chưa làm gì cả, nơi nào tính là bắt cá hai tay?

Tạ Văn Húc cảm thấy hắn chẳng có lỗi gì, biểu tình nhìn về phía Phương Tử Dương rất là phẫn nộ cùng chỉ trích, hết sức tức giận, "Phương Tử Dương, cậu có thể đừng tùy hứng như vậy nữa hay không, tư tưởng xấu xa của cậu làm dơ tai tôi!"

"Tư tưởng xấu xa của tôi?"

Phương Tử Dương buồn cười, "Tạ Văn Húc, mặt anh dày đến mức nào mới nói được lời đổi trắng thay đen này? Tôi cũng rất muốn nói một câu, xin anh dừng để cái tam quan kia của anh làm tôi buồn nôn được chứ?"

"Anh và Nghiêm trong sạch? Chỉ là bạn bè bình thường? Chưa lên giường thì không được tính là bắt cá hai tay sao? Anh vì hắn mà muốn hủy hoại tôi, còn dám nói là trong sạch?"

"Vị hôn phu của anh xảy ra chuyện, anh chạy trốn rất xa, hắn vừa xảy ra chuyện anh liền lập tức nhảy ra, đây là bạn bè bình thường?"

"Tạ Văn Húc, anh đừng có lừa mình dối người như vậy nữa, lý do như vậy là vô liêm sỉ lắm có được hay không..."

Phương Tử Dương không chút khách khí, vứt hết mặt mũi vạch trần hắn.

Tạ Văn Húc bị nói đến nhất thời không phản bác được, sắc mặt cũng thay đổi liên tục.

Hắn biết tình cảm của hắn không hề trong sạch, quả thật hắn có chút kích động muốn nói rõ với Nghiêm Đồng, cho nên thời điểm Phương Tử Dương xảy ra chuyện mới khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng hắn hiểu rõ là một chuyện, bị người không chút lưu tình nói thẳng ra lại là một chuyện khác. Đặc biệt là khi Phương Tử Dương nói chuyện còn không chút khách khí.

Tạ Văn Húc chột dạ lại sinh khí, muốn phản bác. Phương Tử Dương trực tiếp đánh gãy hắn, không còn kiên nhẫn, lạnh lùng nói, "Tạ Văn Húc, tôi không muốn nhiều lời với anh nữa. Nếu ngày hôm nay anh gọi tôi ra đây chỉ để cãi nhau, vậy thì tôi cũng nhắc nhở anh một câu, làm lãng phí thời gian của tôi, đừng trách tôi khiến anh phải trả giá lớn."

Ngữ khí không chút tình cảm triệt để ngăn chặn âm thanh vừa sắp phát ra của Tạ Văn Húc.

Hắn thấy ánh mắt lạnh lùng của thanh niên, trong giây lát này hắn phảng phất như bị đông cứng.

...

Bộ dáng của Phương Tử Dương không hề giống đang nói đùa.

Tạ Văn Húc không biết làm sao bỗng nhiên sợ hãi, thật giống như thanh niên trước mặt này muốn giết chết hắn, tâm tình bên trong ánh mắt lạnh như băng ẩn giấu đi làm cho hắn cự kỳ sợ hãi.

Không tự chủ được mà căng thẳng thân thể.

Nửa ngày sau Tạ Văn Húc mới áp chế lại được cảm xúc không hiểu ra sao này, hắn không còn vênh váo hung hăn nữa, cố ý đẩy khí thế lên, ngữ khí cứng rắn, "Được rồi, tôi cũng không muốn ầm ĩ với cậu nữa. Ngày hôm nay gọi cậu đến đây là muốn thương lượng chuyện giải trừ hôn ước..."

"À, anh muốn làm sao?" Phương Tử Dương bưng ly cà phê lên uống một ngụm, không mặn không nhạt nhìn đối phương.

Cậu cũng muốn xem xem, an tĩnh nhiều ngày như vậy, Tạ Văn Húc đến cùng đã nghĩ ra được biện pháp giải quyết "hoàn mỹ" gì rồi.

Nhưng kết quả là Tạ Văn Húc cũng không làm cậu thất vọng. Tuy rằng mới bị cậu hù dọa, nhưng chuyện giải trừ hôn ước này, vị hôn phu khôn khéo của cậu sẽ không để cho mình chịu thiệt.

Tạ Văn Húc lấy ra một bản thỏa thuận, đặt lên bàn. Giọng điệu khuyên bảo, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo sự bố thí cao cao tại thượng như cũ, "Tử Dương, tôi nghĩ chắc là cậu cũng cảm giác được, giữa chúng ta đã không còn tình cảm gì. Tôi thừa nhận tôi có chút hảo cảm với Nghiêm Đồng, mà quan hệ của hai chúng tôi cũng rất trong sạch, tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với cậu."

"Về chuyện hot search video, tôi không phải không quan tâm đến cậu, lúc đó tôi chỉ đang suy nghĩ vấn đề tình cảm của chúng ta, cho nên mới không kịp ra tay đúng lúc, đợi đến khi tôi phản ứng lại thì cậu cũng đã xử lý tốt mọi chuyện..."

Tạ Văn Húc cũng có chút áy náy, nhưng điều này không trở ngại đến việc hắn biện giải đường hoàng cho chính mình. Phương Tử Dương cũng không ngăn hắn, yên tĩnh nghe hắn nói.

Nhưng chuyện đến nông nỗi này không phải đều do một mình hắn. Lỗi của hắn là thay lòng, nhưng lẽ nào Phương Tử Dương không có trách nhiệm sao? Đều là bởi vì Phương Tử Dương quá mức tùy hứng, làm cho hắn mất mặt, mới có thể bào mòn kiên nhẫn và tình cảm của hắn.

Tự an ủi mình xong, Tạ Văn Húc liền cảm thấy có chút niềm tin, "Ban đầu tôi thật sự yêu cậu, yêu sự rộng rãi đơn thuần của cậu, yêu sự kiêu ngạo lại thiện lương của cậu... Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu liền biến thành dáng vẻ hiện tại. Chúng ta đi đến bước đường này, cả cậu và tôi đều không thể chối bỏ được trách nhiệm."

"Tình huống trong nhà tôi cậu hẳn là biết rõ, tôi không có cách nào giải trừ hôn ước, chỉ có thể để cậu mở miệng. Để bồi thường cho cậu, chờ sau khi tôi kế thừa Tạ gia, tôi có thể cho cậu 1% cổ phần Tạ thị. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn tiếp tục hôn ước mà đúng không?"

"Phương Tử Dương, tuy rằng cậu không quá thông minh, nhưng tôi nghĩ cậu hiểu được 1% cổ phần Tạ thị đại biểu cho điều gì..."

1% cổ phần Tạ thị cũng không phải thứ mà Phương gia có thể so sánh.

Nếu như không phải lo lắng lưu lại nhược điểm bị người lợi dụng, Tạ Văn Húc cũng không nỡ đme cổ phần của thế gia trăm năm, tùy tiện mang đi tặng người.

Mà vì để ảnh hưởng do giải trừ hôn ước rơi xuống thấp nhất, hắn không thể không làm vậy.

Nghĩ lại Tạ Văn Húc liền đau lòng.

Vốn là hắn cho rằng ngày đó Phương Tử Dương nháo chuyện, cái hôn ước này giải trừ cũng chỉ cần một câu nói. Vì mặt mũi Tạ gia, trong nhà khẳng định sẽ đồng ý, Phương Tử Dương cư nhiên chỉ vì một vài tấm ảnh mà đánh hắn, bởi vậy nên nếu Tạ gia có từ hôn cũng không thành vấn đề.

Nhưng khi hắn trở về nhà đem ý nghĩ nói ra, nghênh đón hắn chính là bạt tai của bà nội!

Chu nữ sĩ chỉ vào mũi của hắn tức giận mắng.

【 Cậu cho là chuyện giải trừ hôn ước đơn giản như vậy? Ngu xuẩn! Lúc trước đã bảo cậu không nên vọng động, nhưng cậu thì hay rồi, ngay cả người thừa kế cũng không muốn, chỉ muốn cùng Phương gia đính hôn, hiện tại hối hận rồi? Đã muộn! 】

【 Cậu đã viết giấy cam kết gì cho Tạ Tranh còn không nhớ sao? Mối hôn sự này cậu căn bản không có tư cách hủy, muốn giải trừ chỉ có thể để Phương Tử Dương chủ động mở miệng! 】

【... Cũng không biết tên Tạ Tranh kia đầu ốc nghĩ gì, giữ gìn Phương gia như vậy. Nếu như cậu muốn tự mình hủy hôn, vậy chờ ngày mất hết tất cả đi! 】

【 Cậu tự suy nghĩ thật kỹ cậu như thế nào lấy được vị trí người thừa kế này đi, còn thật cho là đem tên của mình nhập vào sổ hộ khẩu của Tạ Tranh liền xong? 】

Tuy rằng rất không cam tâm, nhưng sau khi nhìn lại tờ giấy thỏa thuận, Tạ Văn Húc không thể không hối hận bản thân lúc trước quá kích động.

Trong suy nghĩ của Tạ Tranh, sợ là hắn không chỉ là một đứa con chiếm tiện nghi, vốn là kẻ thù! Dù cho cậu vẫn luôn cung kính, nhưng Tạ Tranh từ trước đến nay vẫn chưa từng quên hắn là một đứa con trai nhặt được tiện nghi...

Sợ là lúc trước Tạ Tranh đã sớm ngờ tới hắn sẽ hối hận, mới viết trong giấy thỏa thuận rằng, nếu như hắn chủ động từ hôn liền tước bỏ tất cả!

Hiện tại Tạ Văn Húc có hối hận cũng không còn cách nào, chỉ có thể vừa đấm vừa xoa, đánh bài tình cảm, "Tử Dương, dù sao chúng ta cũng từng rất hạnh phúc, tôi không hi vọng chúng ta bởi vì chuyện này mà biến thành kẻ thù."

Nghĩ đến tờ giấu thỏa thuận ở trong nhà, Tạ Văn Húc liền quên mất sự chột dạ của mình ban nãy.

"Nói xong chưa?"

Phương Tử Dương nhìn nam nhân vô sỉ dối trá ở trước mặt, bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười tươi sáng như bạch nguyệt quang. Cậu không biết tại sao chuyện đã nháo thành như vậy, thanh danh mất sạch mà Tạ Văn Húc vẫn không chủ động từ hôn, nhưng xem biểu tình này của hắn, đơn giản chính là liên quan đến lợi ích.

Tạ Văn Húc tại kiêng kỵ cái gì? Tạ Văn Húc đang sợ cái gì?

Có lẽ... hôn ước của cậu và Tạ Văn Húc không đơn giản như vẻ bề ngoài, khả năng còn dính tới một số chuyện mà cậu không biết. Tuy rằng không biết là gì, nhưng thứ này đối với cậu rất hữu ích.

"Tạ Văn Húc, cuối cùng là tôi đã cho anh cái ảo giác gì mà khiến anh cảm thấy tôi còn có thể ngoan ngoãn nghe lời anh? Anh không hề lưu tình quay người rời đi, thì dựa vào cái gì mà tôi còn thích anh?"

"Cậu nhất định phải vô tình như thế sao?"

Khuyên can đủ đường cũng không có kết quả, Tạ Văn Húc tức giận la lên. Phương Tử Dương không thèm để ý, nụ cười ở trên khuôn mặt cũng nhạt nhòa, "Tuy rằng tôi cũng rất muốn giải trừ hôn ước này, nhưng tôi sẽ không vì một người tổn thương tôi mà bảo vệ mặt mũi cho anh, tự gánh hết trách nhiệm. Sai lầm của ai người nấy chịu, nếu không giải trừ được, kỳ thật cũng không đáng kể..."

"Hôn ước không hủy cũng không tổn thất nhiều lắm, sau khi kết hôn cứ coi đối phương không tồn tại là được, chất lượng cuộc sống của tôi cũng không thay đổi, nam nhân hay nữ nhân trên đời này còn thiếu sao..."

"Phương Tử Dương, cậu..."

Lần này Tạ Văn Húc thật sự là tức giận. Phương Tử Dương tại sao có thể dám đứng trước mặt hắn nói ra câu này!

Sau đó nói còn chưa dứt lời, liền bị cắt ngang.

"Cậu cái gì mà cậu, tôi còn chưa nói xong, nghe!"

"Còn dám nói nhảm thì đừng trách hôm nay tôi trực tiếp phế bỏ anh!"

Tay cầm cốc cà phê của Phương Tử Dương đặt xuống bàn, âm thanh của cậu mang theo nồng nặc hận ý cùng sát khí, ánh mắt độc ác như một con rắn độc chờ bạo phát, "Hôn ước anh tự mình giải trừ, nếu không cũng chẳng sao cả, có thể trở thành bạn đời hợp pháp của người thừa kế Tạ gia đều là tôi có lời, với gia nghiệp của Tạ gia mấy người, cả đời tôi không cần làm gì cũng có thể ăn uống chời bời thoải mái, cũng không thiệt thòi lắm..."

"Nhưng anh thì khác, cả đời này anh nghĩ cũng đừng nghĩ mình có thể quang minh chính đại ở cùng Nghiêm Đồng, cũng đừng nghĩ sẽ kế thừa được thứ gì, cả đời đều là chờ nhận tiền tiêu vặt mỗi tháng mà sống, sau đó tôi sẽ lấy tiền của Tạ gia các người nuôi một tiểu bạch kiểm a." Phương Tử Dương hoàn toàn không sợ mất mặt tùy tiện nói.

Nhờ có sự ban tặng của những người này vào đời trước, cậu mới có thể luyện được một cái da mặt thật dày như này.

Có một câu danh ngôn này.

Chỉ cần bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

Sự thực chứng minh, câu nói này nói rất đúng.

Cho dù Tạ Văn Húc không thích cậu, nhưng nghe cậu nói những lời này cũng tức giận không hề nhẹ, "Phương Tử Dương, cậu có còn biết xấu hổ hay không!"

Tạ Văn Húc trực tiếp đứng lên, trán nổi lên gân xanh.

Phương Tử Dương thấy thế thì rất cao hứng, tao nhã bưng cốc cà phê thấm thấm cuống họng, nụ cười thoải mái, "Tạ Văn Húc, đầu óc của anh có vấn đề thật nhỉ? Anh đối với tôi như vậy thì được, còn tôi cho anh mặc nón xanh thì không được à?"

Nụ cười của Phương Tử Dương rực rỡ hẳn lên.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận