Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 115: Chương 115


Quyết định trong lúc nhất thời xúc động, cho nên không có nghĩ nhiều như vậy.
 
Tê Diệu sửng sốt một chút, nhất thời có chút không dám nhìn vào đôi mắt của Tê Vọng thông qua kính chiếu hậu.

Cô cúi thấp đầu, yên tĩnh một lát sau đó hỏi: "Anh đây là muốn mang tôi đi nơi nào?"
 
"Khách sạn."
 
Tê Diệu giật mình: "Tôi không phải là loại người như vậy!" Nếu Tê Vọng muốn rèn sắt khi còn nóng làm chút gì đó, chính là anh suy nghĩ nhiều rồi!
 
Tê Vọng: "..

Chính là để nghỉ ngơi."
 
Tê Diệu: "À."
 
Mặt của cô đỏ rực, xấu hổ đến tột đỉnh, chỉ muốn nhảy khỏi cửa sổ xe qua đời tại chỗ.
 
Tê Vọng ngồi ở ghế lái nhìn đèn đỏ lập loè, trầm mặc vài giây, mới mặt không biểu cảm nói: "Đồ ngốc."
 
Tê Vọng đem Tê Diệu đưa đến khách sạn, an bài phòng cho cô, sau đó căn dặn cô không nên tùy tiện mở cửa, rời khỏi khách sạn.

Tê Diệu ghé vào bên cửa sổ, nhìn xe của anh chậm rãi rời khách sạn, lại không hiểu sao cảm thấy có vài phần thất vọng.
 
Cô thật sự coi là Tê Vọng sẽ làm chút gì đó, không nghĩ tới Tê Vọng lại chính nhân quân tử như thế.

 
"..

Mình đang suy nghĩ miên man cái gì chứ!"
 
Tê Diệu dùng sức vỗ vỗ mặt mình, an tĩnh lại.
 
Xưa nay Tê Vọng chưa bao giờ làm khó người khác, không có sự đồng ý của cô, khẳng định sẽ không làm ra chuyện khác người.

Anh xưa nay đã như vậy, bất luận là thời kì học sinh hay là hiện tại, luôn luôn làm việc quy củ trong phạm vi, vài lần khác người duy nhất, tất cả đều bởi vì cô.
 
Bởi vì cô.
 
Đôi mắt Tê Diệu lóe ra ánh sáng, cuối cùng cúi xuống nhìn điện thoại.

Cô cuộn mình ở trên ghế sô pha, gửi tin nhắn cho Tê Vọng.
 
"Hết thảy an toàn.

Cám ơn anh, ngủ ngon."
 
Qua ước chừng một phút, Tê Vọng gửi tin lại.
 
"Ngủ ngon."
 
Ngủ đến nửa đêm, Tê Diệu nửa mê nửa tỉnh, trong lòng hoảng loạn, luôn cảm thấy ngủ không được yên ổn.

Trong mộng vẫn luôn xuất hiện mặt của cha Sở, xuất hiện đám người hầu ở Sở gia, từ lúc cô bắ t đầu có ký ức, tất cả mọi người đều là dáng vẻ lạnh như băng, cả ngôi biệt thự đều lạnh như băng, người ra kẻ vào, lại giống như nơi không có người sinh sống.
 
"..."
 
"Ong ong ong.."
 
Tê Diệu ngủ đến mơ mơ màng màng nhận điện thoại, lại nghe được thanh âm rống to của Trình Lịch: "Cậu đang ở đâu?"
 
"Ngủ ở khách sạn.." Tê Diệu xoa xoa con mắt, "Làm sao vậy?"
 
"Hoắc gia tiêu đời rồi.

Bọn họ làm việc không nên làm, đã có xe cảnh sát bao vây toàn bộ Hoắc gia.

May mắn cậu không có ở Sở gia, Sở gia cũng có xe cảnh sát ngừng ở đó."
 
Tê Diệu bắt được từ mấu chốt, trong nháy mắt bừng tỉnh hơn phân nửa.

 
"Chuyện gì xảy ra? Sao Sở gia lại bị thế?"
 
"Cậu còn nhớ rõ lần trước đứa con gái kia nói muốn hợp tác cùng cậu nhỏ của tớ hay không? Tớ không biết bọn họ làm cái gì, tóm lại hai nhà động tâm tư không nên động, kinh doanh phạm pháp, chỉ sợ cha cậu cũng bị dính vào.

Ông ta được xem như chủ mưu."
 
Thanh âm trầm thấp của Trình Lịch ở trong khách sạn an tĩnh rõ ràng như thế, Tê Diệu hốt hoảng đến toàn thân nổi lên một tầng da gà.
 
"Bây giờ tớ mới biết, người mà chú nhỏ của tớ nhắm vào, thì ra là Hoắc Ngu."
 
"!"
 
Tê Diệu bất chấp tóc tai chưa được xử lý, tùy tiện mặc áo khoác vào liền chạy ra ngoài cửa, trong đêm đón xe trở lại Sở gia.

Quả nhiên, lúc cô xuống xe, liền nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát vây quanh biệt thự của Sở gia.
 
Tê Diệu đến gần, một nhân viên cảnh sát trung niên liếc mắt nhìn cô một chút, ánh mắt như đao, giống như đem cô nhìn rõ rõ ràng ràng từ trên xuống dưới.
 
"Cô là Sở Du Du đi."
 
"Là tôi."
 
"Đi vào đi."
 
Tê Diệu chậm rãi đi đến đại sảnh, lại phát hiện không chỉ có cha Sở, còn có Trình Lịch, Hoắc Ngu, cha Hoắc, Sở Giảo Giảo, toàn bộ đứng trong phòng khách, bọn họ nhìn thấy Tê Diệu sắc mặt khác nhau, chỉ có Trình Lịch đi lên trước: "Làm sao muộn như vậy cậu lại chạy tới, tớ đang chuẩn bị bảo tài xế đi qua đón cậu."
 
"Không có việc gì." Tê Diệu xua xua tay, bình tĩnh mà nhìn cục diện trước mắt, "Hiện tại là chuyện gì xảy ra."
 
"Chứng cứ vô cùng xác thực, đợi lát nữa quy án truy nã."
 
Trình Lịch môi giật giật, dường như không đành lòng, thấp giọng nói ra: "Sở gia lần này, sợ là thật sự muốn tàn."

 
Lấy ảnh hưởng của chuyện làm ăn cùng với số tiền kia mà nói, số năm cha Sở bị tuyên án, ít nhất phải mười năm trở lên.
 
Tê Diệu nghĩ thầm, trách không được vài ngày trước cha Sở luôn luôn xuân phong đắc ý, giống như sẽ biến thành phú ông hàng tỉ, giống như bước lên cấp độ cao nhất của xã hội thượng lưu, thì ra là giao dịch ngầm, muốn kiếm tiền bất nghĩa.
 
"Vậy Hoắc Ngu?"
 
Tê Diệu mặc dù không thích hắn, lại luôn cảm thấy Hoắc Ngu cũng không phải là người nguyện ý cướp đoạt tiền tài bất nghĩa.
 
Lúc này, phía sau chậm rãi vang lên một thanh âm khàn khàn.
 
"Hắn là tòng phạm.

Việc làm ăn của Hoắc gia, hắn không sạch sẽ nổi."
 
"..."
 
Tê Diệu quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông hiếm khi xuất hiện trước mắt mọi người.

Lại là Dư Xá, chú nhỏ của Trình Lịch.

Ông ngồi ở trên xe lăn, trên đầu gối phủ lên một tấm thảm nhung dày làm bằng lông thiên nga.

Khuôn mặt của ông mảnh khảnh, lại khó nén dung mạo tuấn mỹ..


Bạn cần đăng nhập để bình luận