Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 70: Chương 70


Bùng nổ tin tức về chuyện Hoắc Ngu bàn bạc hợp tác không thành với Sở gia truyền ra rất nhanh ở vòng xã giao trong giới.

Ngày xưa là con rể của Sở gia giờ một lần nữa biến thành người đàn ông độc thân hoàng kim, ai đối với Hoắc Ngu cũng kích động.
 
Người trong cuộc Hoắc Ngu ngược lại như là một người không có chuyện gì, chẳng qua mới hai ngày lại xuất hiện trở lại ở các loại thương vụ làm ăn, không chút nào đề cập tới sự tình liên quan tới Sở gia.
 
Tê Diệu nghĩ, quả nhiên như mẹ Tê nói, Hoắc Ngu thế mà không có cắt đứt hết tất cả hợp tác liên quan với Sở gia, cho cha Sở một cơ hội giảm xóc.

Cô coi là loại người giống Hoắc Ngu này, nhất định sẽ đem tất cả sự tình làm đến triệt để không chừa đường sống, hiện tại xem ra cũng không phải như thế, ngược lại để Tê Diệu có cái nhìn đổi mới một chút đối với hắn.
 
Chẳng qua, cũng vẻn vẹn chỉ là một chút.
 
Tê Diệu đối với mặt trái của Hoắc Ngu đã biết được rất lâu.

Sớm từ mấy năm trước, thời điểm lần đầu Hoắc Ngu mới nhận biết chị em Sở gia, từ ánh mắt đầu tiên Tê Diệu liền biết người này tâm cơ thâm trầm, về sau xảy ra đủ loại sự tình quả nhiên xác minh ý nghĩ của cô.
 
Cũng giống như, nếu không phải là có Hoắc Ngu ngầm đồng ý trợ giúp, cô cũng không đến mức bị Sở Giảo Giảo hại đến tình trạng nông nổi như thế này.
 
Tê Diệu có thể hiểu được loại lạnh lùng làm ngơ này, nhưng cũng không trở ngại cô chán ghét Hoắc Ngu.
 
Hai việc khác nhau, cô phân rõ rõ ràng ràng.
 
“Diệu Diệu, con nhìn cái b.í.m tóc nhỏ này xem được không?”
 
Tê Diệu đang suy nghĩ về sự tình của Sở gia, bị thanh âm nhẹ nhàng linh hoạt đầy ôn nhu của mẹ Tê đánh gãy, cô theo bản năng mà nhìn về phía tấm gương.


Trong gương chiếu ra bóng của một khuôn mặt nhỏ trắng thuần, mềm mại ngọt ngào, tóc màu nâu bị kết thành b.í.m tóc dài lỏng lẻo, dây cột tóc là hai đóa hoa hướng dương màu hồng, ai nhìn đều phải khen một tiếng tiểu cô nương thật xinh đẹp.
 
Tê Diệu: “…”
 
Đúng vậy đó, đúng là mẹ nó xinh đẹp ghê đó.

Như một đóa hoa nhỏ, vừa véo liền đứt, Tê Diệu nhìn đến tay ngứa ngáy, biểu lộ dữ tợn.
 
Hết lần này tới lần khác ở trong mắt của mẹ Tê, Tê Diệu vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm xinh đẹp, ánh mắt ướt sũng che hơi nước, con mắt căng tròn giống như đang nhìn chằm chằm tấm gương ngẩn người, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
 
Tê Diệu tránh không được bị mẹ Tê chà đạp một trận, lúc này mới thả cô đi trường học.
 
Một tuần rồi không có đi trường học, Tê Diệu ở trong nhà nhàn đến sắp mốc meo, tư thế xuống xe là cứ như một con sói đói chạy về phía chiến trường núi đồi đầy ắp các chú cừu nhỏ vậy.
 
Cách rất xa liền nhìn thấy rõ ràng tư thế đi đường quy quy củ củ lại không khỏi mang theo vài phần giương nanh múa vuốt phách lối kiêu ngạo của Tê Diệu: “…”
 
Hôm nay Tê Diệu tâm tình rất tốt.
 
Nhìn thấy Sở Giảo Giảo ăn quả đắng, cô còn không cần đi theo chịu liên lụy, cô bỗng nhiên hiểu được Hoắc Ngu vì cái gì lại thích làm ngơ.

Đã có thể xem náo nhiệt, lại không đến mức dẫn lửa lên người, loại cảm giác này thật sự là bay bổng ngây người.
 
Cô vừa ngâm nga bài hát vừa lên lầu, gió thổi váy nhỏ lay động một trận.

Tê Diệu đã quên váy mình ngắn, bị gió thổi qua, đùi trắng bóc tròn trịa lộ ra một nửa.
 
Tê Diệu nghe được dưới lầu truyền đến một tiếng ầm, cô đứng tại bậc cao nhất của thang lầu kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Trầm Hủ hồi lâu không gặp vô cùng chật vật té ngã ở trên bậc thang.
 
Tê Diệu: “Thân thể sao yếu như vậy? Đi thang lầu còn có thể té ngã hả?”
 
Thanh âm của tiểu cô nương giòn tan, không mang theo chút ác ý nào, ngay cả giọng điệu nói chuyện đều là mềm mại yếu đuối, lại vẫn cứ nghe ra mấy phần ý vị chế giễu.
 
Lần đầu tiên Trầm Hủ đỏ mặt.

Mặt cậu không thay đổi cấp tốc đứng thẳng người, vỗ vỗ đất cát chưa hề tồn tại ở trên đầu gối, quay mặt chỗ khác tránh đi vị trí của Tê Diệu, bước nhanh lên lầu.
 
Cậu đi qua bên cạnh Tê Diệu, khí thế ác liệt nói ra: “Lên thang lầu không biết chặn váy à.”
 
Nói xong, ba chân bốn cẳng cất bước lớn lên thang lầu, dời đi tầm mắt đang nhìn Tê Diệu.
 
Tê Diệu một mặt vô tội cúi đầu nhìn váy của mình một cái, b.í.m tóc nhỏ vung vung.
 
Cái váy này rất dài mà.
 
***
Mới chuyển trường không bao lâu đã thường xuyên về sớm nghỉ ngơi, dẫn đến Tê Diệu ở trường học càng không có cơ hội giao thiệp với ai.


Cô cũng lười liên hệ cùng một đám nhóc con, mỗi ngày không phải đọc sách chính là chơi điện thoại, hưởng thụ lấy thời gian vườn đường tốt đẹp.
 
Trầm Hủ ngồi ở bên cạnh cô, hai người duy trì quan hệ ăn ý, ai cũng không có xách sự tình vũ hội ngày đó ra nói.

Chỉ là Trầm Hủ hẳn là thông qua vũ hội ngoài ý muốn biết về vấn đề của thân thể cô, chẳng qua một tuần không gặp, từ thái độ dữ dằn tốt lên rất nhiều, càng sẽ không rãnh rỗi cố ý gây chuyện.
 
Giữa lúc nghỉ trưa, Tê Diệu gục xuống bàn câu được câu không mà giúp Trầm Hủ làm đề toán, Trầm Hủ chơi điện thoại nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên nói ra: “Này, thân thể của cô không nghiêm trọng chứ.”
 
“Hả?” Tê Diệu bút viết một dãy công thức, lúc này mới chậm rãi đem đáp án còn lại viết ra, “Còn tốt, không ai chọc tức tôi là được.”
 
“Lần sau không cần tư mình leo tường.

Có thể tìm tôi hỗ trợ.”
 
Tê Diệu sững sờ.
 
Cô nhìn về phía Trầm Hủ.

Cậu mang tai nghe đang chơi trò chơi, chỉ rõ ràng là đang thất thần, không tới vài giây đồng hồ liền bị quân địch g.i.ế.c chết.

Bị Tê Diệu nhìn chằm chằm, tai của cậu hiện ra màu hồng phấn, sườn mặt vẫn mạnh mẽ giả bộ lãnh khốc như cũ.
 
Tê Diệu: “…”
 
Nhóc con chính là nhóc con, phương pháp lấy lòng cũng là khó chịu như thế.
 
“Được.” Cô gật gật đầu, mắt cười cong cong, “Vậy thì cám ơn cậu.”
 
Lần này không chỉ có lỗ tai của Trầm Hủ, ngay cả gương mặt cũng nóng bỏng một mảnh.
 
Hành động của hai người bị những người khác nhìn ở trong mắt.

Từ trước đến nay Trầm Hủ là đại ca trường học tính cách lạnh lùng chay mặn không ăn, tính cách bất thường ai cũng đều không thèm nhìn, hết lần này tới lần khác đối với học sinh mới chuyển trường tới có phần coi trọng, cái này khiến tâm tư một đám nữ sinh tràn đầy ghen ghét, chua đến toàn thân phình lên, chỉ muốn để học sinh chuyển trường mau chóng rời đi.
 

Tê Diệu không thích ăn cơm ở nhà ăn, hơn nữa mẹ Tê sợ dạ dày mềm yếu của cô chịu không được, thời điểm buổi trưa sẽ luôn để cho tài xế đem cơm trưa đưa tới cho cô.
 
Cô đi qua hành lang để nhận cơm trưa, xúc cảm nóng hổi, rõ ràng là vừa mới làm xong không lâu, cũng khó trách vì mẹ Tê vẫn luôn nhớ mong cô.
 
Tê Diệu trở lại phòng học, liền nhìn thấy hai cô nhóc nữ sinh đang đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của cô, một bộ dáng tay chân muốn làm chuyện lén lút.
 
Cô mặt không thay đổi đứng ở phía sau, dùng sức tằng hắng một cái.
 
“…”
 
Hai cô nhóc nữ sinh bị dọa đến hồn phi phách tán liên tục thét lên, lúc này mới phát hiện Tê Diệu cầm hộp cơm đang đứng ở cửa ra vào.
 
Tê Diệu: “Các cậu sợ cái gì, tôi cũng không phải giáo viên chủ nhiệm.”
 
“Cậu đi đường như thế nào mà không phát ra âm thanh vậy..” Dọa cho bọn họ kém chút qua đời ngay tại chỗ.
 
Tê Diệu một mặt vô tội: “Các cậu làm gì ở chỗ ngồi của tôi?”
 
“Không có gì không có gì, chính là muốn..

Cùng cậu, tới chào hỏi.” Hai cô nhóc nữ sinh hai mặt nhìn nhau, biểu lộ cực kì xấu hổ.
 
Tê Diệu: “Ồ.

Chào các cậu.”.


Bạn cần đăng nhập để bình luận