Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 71: Chương 71
Hai người ngượng ngùng rời đi, không bao lâu, hoặc là bởi vì không cam lòng, lề mề một lát rồi chầm chập đi lên trước, trong tay cầm một lon coca đưa cho Tê Diệu, cố cưỡng ép nở ra nụ cười.
“Thời tiết quá nóng, cho cậu một lon coca này.”
Tê Diệu đang ăn cơm được một nửa lại bị quấy rầy, tâm tình cực kỳ hỏng bét.
Cô tiếp nhận lon coca, đón ánh mắt của hai người, ngón tay chụp ở bên trên lon nước, dùng sức kéo một cái.
Sắc mặt hai người căng thẳng, lại nghe được Tê Diệu nói: “A, thật là khó mở ra.”
Hai người: “…”
Tê Diệu than một tiếng rồi tinh thần càng thêm hăng hái, dùng sức kéo một cái, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đem lon nước hướng tới các cô nhóc: “Thật có lỗi đột nhiên nghĩ ra tôi không thể uống đồ uống…”
Lon nước bị mở ra, một đống hỗn loạn bọt coca điên cuồng dũng mãnh phun ra ngoài, bỗng nhiên phun ở trên thân hai người, hai cô nhóc nữ sinh phát ra tiếng thét thảm thiết chói tai, trình độ sắc nhọn có thể so với âm của cá heo.
Rõ ràng là các cô nhóc dùng sức lắc lon nước, đưa cho học sinh chuyển trường chờ xem trò mèo của học sinh chuyển trường làm ra, ai có thể nghĩ tới dĩ nhiên trái lại, người mất mặt lại biến thành hai người bọn họ.
Tiểu bạch hoa đầu sỏ gây tội vô cùng kinh ngạc bối rối lấy ra khăn tay đưa cho nhóm bọn họ: “Là các người lung lay lon coca hả? Thật xin lỗi, tôi không biết.”
Hai người ăn thiệt thòi còn phải bị những bạn học khác trong lớp chế giễu, sắc mặt lúc thì đen lúc thì trắng, rốt cục nhịn không được vừa khóc hu hu hu vừa bỏ chạy.
Trầm Hủ cầm cơm hộp đứng ở cửa ra vào thấy cảnh này: “…”
Lúc đầu cậu muốn cảnh cáo các bạn học đừng khi dễ Tê Diệu, hiện tại xem ra, hẳn là để Tê Diệu đừng có lại khi dễ các bạn học thì đúng hơn.
Tê Diệu bình tĩnh ngồi xuống, lúc này mới nhìn đến Trầm Hủ.
“Sao cậu lại trở về đây ăn cơm vậy?”
Trầm Hủ không nói là do cậu cảm thấy Tê Diệu một người ở phòng học ăn cơm quá cô độc, dứt khoát xách về ăn chung cùng một chỗ.
Sắc mặt cậu xoắn xuýt liếc qua Tê Diệu, yên lặng ngồi ở chỗ của mình ăn cơm.
Tê Diệu: “Ể? Nấm hương của cậu nhìn không tệ, tôi có thể ăn một miếng hay không?”
Trầm Hủ: “… Ăn đi.”
Đại ca trường học nghĩ: Cô nữ sinh này, cậu không thể trêu vào.
Tê Diệu nghĩ: Nấm hương ăn ngon thật.
Một buổi cơm trưa giải quyết hài hòa.
Vào mùa hè thời gian làm việc và nghỉ ngơi của buổi trưa quả nhiên dài, Tê Diệu ăn không ngồi rồi mà chơi di động, chợt có điện thoại gọi tới.
Trên màn hình điện thoại di động hiện ra tên Tê Vọng, Tê Diệu nghĩ thầm nếu là chuyện quan trọng, Tê Vọng quả quyết sẽ không ở thời điểm cô còn trong trường học gọi tới.
Cô yên lòng nhận điện thoại, quả nhiên, Tê Vọng đơn thuần hỏi tình trạng thân thể của cô.
Trong điện thoại thanh âm Tê Vọng trầm thấp mà ôn hòa, trong thoáng chốc giống như Tê Diệu thật là em gái của anh.
Tê Diệu hơi híp mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, ừ một tiếng: “Có uống thuốc đầy đủ, anh yên tâm đi.”
Dù em gái của anh không còn ở đây, cô cũng sẽ không tùy ý chà đạp cỗ thân thể này.
Tê Vọng nói: “Chiếu cố chính mình cho tốt.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi đơn giản căn dặn vài lời, Tê Vọng cúp điện thoại, toàn bộ quá trình để cho Tê Diệu một mặt ngây ngốc.
Cô cũng không cảm thấy Tê Vọng thực sự có phần rãnh rỗi mà gọi điện thoại thăm hỏi cô, cho nên, rốt cuộc Tê Vọng là có ý gì đây?
Toà nhà văn phòng, Tê Vọng ngồi ở phòng làm việc của chính mình, để điện thoại xuống mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương.
Giữa trưa nghỉ trưa một lát, thế mà mơ tới Tê Diệu đột phát bệnh tim, sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, theo bản năng gọi điện thoại cho đối phương.
Khi anh nghe được thanh âm tinh tế mềm mại của Tê Diệu, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được mình rốt cuộc đã làm ra sự tình gì.
Anh không nên gọi điện thoại cho Tê Diệu.
Trong lòng Tê Vọng sinh ra vài phần ảo não, khiến cho anh không khỏi nhíu mày lại, thần sắc nghiêm túc lạnh lùng.
Lúc này, thư ký gõ gõ cửa đi tới.
“Tê tổng, Hoắc Ngu tiên sinh tới.”
Tê Vọng nửa tựa ở ghế nghe vậy ngồi thẳng thân thể: “Để cậu ấy vào đi.”
Hai người ngồi trên ghế mặt đối mặt, so với Tê Vọng lạnh lùng nghiêm túc, Hoắc Ngu có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Hắn nghiêng chân, nhấp một miếng cà phê, không nhanh không chậm nói ra: “Liên quan tới sự tình của Sở gia, cậu cũng biết đúng không.”
“Tôi đối với mấy cái này sự tình không có hứng thú.”
“Tôi là muốn đến nói chuyện hợp tác cùng cậu, Tê Vọng.”
“Tôi không làm đầu tư có nguy hiểm quá lớn.”
“Vậy liền thành lập quan hệ ổn định đi.”
Giống như là bị chạm đến vảy ngược, cách gọng kính viền vàng, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nhấc lên, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hoắc Ngu, đọng lại trong tròng mắt là một tầng băng bao phủ.
Bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt đóng băng, ngay cả Hoắc Ngu rời rạc ý cười cũng thu lại mấy phần.
Hắn chỉ là mở ra trò đùa không đứng đắn nho nhỏ, không nghĩ tới Tê Vọng phản ứng kịch liệt như thế, để Hoắc Ngu thật sự vô cùng bất ngờ.
Điều này làm hắn không thể không giải thích rõ ra, miễn cho Tê Vọng tức giận sẽ mất nhiều hơn được.
“Tôi còn chưa nói muốn động vào Tê Diệu.”
Nhắc tới tên Tê Diệu, ánh mắt của anh khẽ run, lại lạnh thêm mấy phần.
Tê Vọng thu tầm mắt lại, lãnh đạm mà nói: “Hi vọng không có lần thứ hai.”
Hoắc Ngu nhún nhún vai: “Tôi biết rồi.”
Có một số việc không thể nói đùa.
Ví dụ như liên quan tới Tê Diệu, ví dụ như liên quan tới Sở Du Du.
“Cho nên, cậu muốn tới để làm gì?” Tê Vọng đổi đề tài.
“Trên thực tế, đích thật là muốn nói chuyện hợp tác.”.