Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 123: 123: Hoàn Chính Văn
Hai mươi năm gông xiềng rốt cục được loại bỏ, Trình Lịch hẳn là nên mừng thay cho cô, mà không phải dùng thứ này thứ kia ràng buộc lấy cô.
Tê Diệu cần cuộc sống mới, cậu cũng vậy, cậu không thể lấy sự ích kỷ của mình làm nhiều người tổn thương.
Bởi vậy, cậu quyết định tạm thời rời khỏi nơi này, để cho trong lòng của cậu dễ chịu một chút.
Bọn họ đều cần nghênh đón cuộc sống mới.
Tê Diệu ở Tê gia khổ não không thôi.
Gần đây cha Tê mẹ Tê bận việc không thôi, không biết đang bận rộn cái gì.
Bên trường học cũng chậm chạp không đi, trong khoảng thời gian này ngược lại là Trầm Hủ gửi qua không ít tin nhắn, Tê Diệu nhìn thấy vừa cảm động vừa buồn cười, thề nhất định sẽ giúp cậu viết bài nhiều nửa tháng.
Trầm Hủ tức muốn hộc m.á.u mắng cô ngu ngốc, cô cũng không tức giận.
Tê Diệu gửi mấy cái tin tức, khóe môi không khỏi ngậm lấy mấy phần ý cười, đương nhiên cũng không thấy được một bóng dáng dần dần đi tới gần chỗ cô.
"Cao hứng vậy à." Trên đỉnh đầu bất thình lình vang lên một thanh âm, dọa đến Tê Diệu kém chút hồn phi phách tán.
"Anh tới khi nào thế? Sao không lên tiếng?" Cô oán trách nói.
Tê Vọng trầm mặc nhìn cô chăm chú.
Những ngày gần đây, cơ hội hai người bọn họ gặp mặt không nhiều, Tê Diệu lại cố ý tránh Tê Vọng, miễn cho để cha Tê mẹ Tê khổ sở.
Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Tê Diệu lại có chút chột dạ quay mặt chỗ khác.
"Anh đi đi, hai người chúng ta không thể đơn độc ở cùng nhau được."
Tê Vọng không nhúc nhích.
"Hiện tại chúng ta.."
Giọng Tê Vọng hơi có vẻ khàn khàn, không giống thanh âm trong trẻo lạnh lùng thường ngày.
Tê Diệu thấp giọng nói: "Không còn cách nào khác."
Ai trong hai người bọn họ cũng đều không thể đả thương trái tim cha mẹ.
Đang nói, sau lưng Tê Vọng lại vang lên một thanh âm so ngày thường còn muốn lạnh lẽo hơn một chút: "Tê Vọng, Diệu Diệu, hai người các con tới đây."
Tê Diệu sửng sốt một chút.
Là mẹ Tê?
Ánh mắt của cô có chút bối rối nhìn về phía Tê Vọng, Tê Vọng lại không chút do dự nắm chặt tay của cô, nắm tay cô tiến vào phòng khách.
Tê Diệu rất muốn hất tay ra, chỉ là giờ khắc này lòng bàn tay của Tê Vọng quá mức ấm áp, ấm áp đến nỗi cô khó mà buông ra.
Tê Diệu đối với chuyện sắp xảy ra cảm thấy lo lắng bất an.
Cô ý thức được mẹ Tê nhìn chằm chằm hai người nắm tay, vội vàng hất ra, quy củ đứng tại chỗ.
Cha Tê tằng hắng một cái: "Ngày hôm nay, là muốn tuyên bố một sự kiện."
Mẹ Tê gật đầu: "Sự tình phát sinh gần đây, hai người chúng ta đều nhìn ở trong mắt, cho nên đây là thời điểm làm ra một chút biện pháp."
Mẹ Tê căng thẳng trong lòng, luôn có loại dự cảm xấu.
Đón ánh mắt của bà, cha Tê hai tay chắp ở sau lưng, nói: "Từ hôm nay trở đi, Tê Vọng đã không phải con của chúng ta."
Tê Diệu quá sợ hãi, liền vội vàng tiến lên cầu xin: "Thật xin lỗi, con biết quan hệ của con cùng Tê Vọng làm các người bối rối, nhưng con cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa! Xin hai người đừng đuổi anh ấy ra khỏi nhà này!"
Cha Tê cùng Tê nhìn qua cô hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Cái con bé ngốc này, đang nói bậy bạ gì đó?"
Tê Diệu: "?"
Cha Tê cười híp mắt nói: "Ý của chúng ta là, Tê Vọng muốn biến thành con rể."
Tê Diệu: "Ai ai ai?"
"Kỳ thật Diệu Diệu con vẫn luôn không biết, Tê Vọng cũng không phải là con ruột của chúng ta, mà là trẻ mồ côi lúc trước được nhận nuôi.
Hai ngày này đã đem hộ khẩu của nó chuyển tới danh nghĩa nhà người bạn thân, cũng chỉ có thể ủy khuất Tê Vọng."
Tê Vọng khẽ gật đầu: "Không ủy khuất."
"?" Tê Diệu quay đầu lại, khiếp sợ nhìn về phía anh, "Anh biết?"
"Ngày hôm qua Tê Vọng mới biết được."
Những ngày này hai người vẫn luôn quan sát đến động thái của hai đứa nhỏ, xác định bọn họ là thật tâm thích, động tình, hai người mới không để ý người khác ngăn cản quyết định đem hộ khẩu Tê Vọng chuyển ra ngoài.
Mặc dù cách làm như thế có khả năng bị lên án, nhưng cái này lại có là gì, bọn họ vui vẻ là được rồi, ý nghĩ những người khác mới không quan trọng.
Mẹ Tê che lấy khuôn mặt đỏ phừng phừng, mắt tràn đầy vui vẻ: "Thật sự là thân càng thêm thân nha."
"Đúng vậy, sau này muốn ly hôn cũng khó khăn à nghen."
"Ly ly ly.." Tê Diệu cà lăm một chút, "Chúng con còn chưa kết hôn mà."
Bàn tay mẹ Tê vung lên: "Không có việc gì, trước đính hôn.
Chờ con đến tuổi pháp luật quy định lại kết hôn."
Tê Diệu trợn mắt há hốc mồm.
Cứ như vậy, mấy ngày lo lắng biến thành một trận sợ bóng sợ gió, cho đến khi về lại phòng, Tê Diệu vẫn còn thất hồn lạc phách hồi lâu, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Cô nghe được tiếng gõ cửa, không đợi Tê Diệu cự tuyệt, một bóng dáng thon dài đi tới.
Tê Diệu tỏ vẻ ngày hôm nay nhất định phải nổi giận để cho anh đẹp mặt.
Kết quả là.
Cô đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Tê Vọng ấn xuống hôn đến miệng môi sưng lên mới buông ra.
Hôm sau.
Ánh mắt mẹ Tê lưu luyến giữa hai người, một bên húp cháo một bên nhẹ nhàng nói ra: "Diệu Diệu bây giờ còn nhỏ, không thể phát sinh hành vi t.ì.n.h d.ụ.c nha."
"Phụt Khụ khụ khụ.." Tê Diệu kém chút đem một ngụm cháo ho ra hết.
Tê Vọng cau mày, đưa khăn tay cho cô, âm sắc thanh lãnh: "Như thế nào mà ăn cơm lại không cẩn thận như vậy."
Tê Diệu nghĩ, còn không phải trách anh hả!
Ăn xong cơm sáng, Tê Diệu quyết định khoác áo khoác ra ngoài phơi nắng.
Lúc này, cô nghe được thanh âm kinh hỉ của dì nấu cơm truyền ra từ trong sân: "Chồi non của hoa cúc mọc ra rồi!"
Người một nhà vừa mừng vừa sợ, bước chân vội vàng chạy chậm đến sau sân vườn.
Một trận tuyết lớn đã tan thành nước dưới ánh mặt trời, hôm qua vẫn là tuyết trắng mênh mang, lúc này khắp nơi đều có cỏ non xanh nhạt sinh trưởng, sinh cơ bừng bừng.
Tê Diệu tự mình lẩm bẩm: "Quá tốt rồi."
Cô bé ở trong mộng, cũng yêu cái nhà này đi.
Cha Tê mẹ Tê không kiềm được nước mắt, ôm nhau khóc thành tiếng.
Tê Vọng đứng bên cạnh Tê Diệu, nhìn lá non của hoa cúc, lại nhìn phía Tê Diệu, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Một tháng sau.
Quả b.o.m nghìn cân mang tên "Tê Vọng không phải là con ruột Tê gia" đã đủ gây kinh người, không nghĩ tới lại tới một tin khác.
Tê Vọng muốn đính hôn với Tê Diệu!
Tê Diệu nhìn tên trên thiệp mời, kém chút phụt cười ra tiếng.
"Bạch Vọng, cái tên này cũng quá kì quái đi ha ha ha ha!" Tê Vọng ngồi ở một bên làm việc bất động thanh sắc nhìn cô một cái, đem canh đã có chút nguội ở trên bàn uống sạch.
Mẹ Tê nói là để anh hạ "khí nóng" một chút, trên thực tế đúng là như thế.
Lấy được tiểu kiều thê, chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật đúng là mệt nhọc.
Tê Vọng cúi đầu làm việc nửa đường, bỗng nhiên từ tốn nói: "Chuẩn bị tốt rồi?"
"Chuẩn bị cái gì?" Tê Diệu cười đến chảy nước mắt.
Tê Vọng nói: "Chuẩn bị kỹ càng gả cho anh."
"..."
Tê Diệu đột nhiên im lặng.
Cô quay đầu lại, chẳng biết Tê Vọng ngừng làm việc từ lúc nào, đang ngưng thần chuyên chú mà nhìn cô.
Tê Diệu có chút giơ lên môi.
"Từ một phút quyết định ở bên nhau, em đã chuẩn bị xong."
- - Hoàn chính văn –.