Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 117: Chương 117
Nhân viên cảnh sát mang theo mấy người rời đi, trong nháy mắt Sở gia trống vắng không ít.
Lấy hình phạt mà cha Sở phạm phải, nhà cửa của Sở gia cũng không tránh khỏi bị bán đi gán nợ.
Tập đoàn Sở thị phá sản, hai chị em các cô có thể còn phải cõng thêm nợ nần, trong vòng một đêm không chỉ có từ xã hội thượng lưu biến thành người bình thường, thậm chí có lẽ phải cực khổ cả đời, đây là thứ Sở Giảo Giảo tuyệt không muốn tiếp nhận.
Lần đầu tiên chị ta thất thố, xông lên muốn nắm chặt Dư Xá, lại bị mấy người cảnh sát gắt gao ngăn lại.
Sở Giảo Giảo kêu khóc đến khàn cả giọng: "Các người trả cho tôi! Trả tôi!"
Câu nói kế tiếp mơ hồ không rõ, chỉ là tiếng nói đã nghẹn ngào khó nghe, không biết là đang nói gì.
Tê Diệu nhìn chị ta kêu khóc như vậy, đột nhiên sinh ra mấy phần vừa thương cảm vừa bi ai.
Trong vòng một đêm từ trên mây rơi xuống đất, cần thích ứng nào đâu chỉ một mình chị ta.
Nhưng càng nhiều hơn chính là thoải mái, là giải thoát cùng hi vọng về tuơng lai.
Nói chung cô cùng Sở Giảo Giảo có khác biệt.
Sở Giảo Giảo hi vọng mượn nhánh cây ngô đồng là Sở gia để bay lên làm Phượng Hoàng, bây giờ chị ta không có Sở gia, coi như thật sự muốn gả cho người khác, lại có thể tốt hơn chỗ nào được.
Lúc này trừ phi là tình yêu đích thực, nếu không ai cũng không tiếp nhận.
Nửa đời trước của các cô, từ một phút bước ra khỏi căn nhà này liền triệt để chấm dứt.
Tê Diệu nhất thời không có cách nào chán ghét được chị ta.
Cô nhẹ giọng thở dài, liền nghe được đứa con gái xa lạ đứng phía sau lạnh lùng nói: "Tất cả mọi thứ, đều phải nhận được kết cục của nó."
Tê Diệu cong người, nhìn chăm chú cái khuôn mặt thanh tú kia.
"Là cô."
"Là tôi."
"Không nghĩ tới chúng ta sẽ lấy phương thức như vậy gặp lại lần nữa đi." Tê Diệu hỏi.
Sở Du Du hai tay ôm vai: "Tôi từng nói qua.
Là các người chọc giận tôi, cho nên tôi mới có thể làm như vậy."
Tê Diệu thật tâm thật ý gật đầu: "Cảm ơn cô."
"!"
Sắc mặt của nàng ta biến đổi: "Tại sao cô muốn cám ơn tôi?"
"Bởi vì cô làm được chuyện mà tôi không làm được."
"Chẳng lẽ không phải cô nên hận tôi hay sao, không cảm thấy bi thương sao?"
"Không, vừa vặn tương phản." Tê Diệu lắc đầu, "Tôi chờ đợi ngày này, đã rất lâu rồi."
Lâu đến nỗi cô coi là đã không có hi vọng, không nghĩ tới có người thay cô thực hiện nguyện vọng này.
Tê Diệu giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, cô cũng không quay đầu lại rời khỏi Sở gia, Sở Du Du đang muốn tiến lên ngăn cản, chợt bị một cái còng tay còng lại.
Nàng ta sững sờ tại chỗ: "Anh đây là muốn làm gì?"
Lúc tỉnh lại lần nữa, nàng ta phát hiện mình về lại thân thể của chính mình, còn chưa kịp may mắn, tỉnh tỉnh mê mê dạo qua một vòng, không thể không tiếp nhận hiện thực tàn khốc mình vẫn còn ở thế giới trong sách.
Sở Du Du giãy dụa hồi lâu, rốt cục quyết định đi tìm nhân vật phản diện lớn nhất trong sách, cũng chính là Dư Xá.
Lợi dụng Dư Xá mang lòng trả thù với Hoắc gia, nàng ta đem một chút tin tức mang tính then chốt nói ra, lúc trước là nhờ những chuyện này mà Dư Xá tìm ra điểm mấu chốt đả kích Hoắc Ngu.
Chỉ là, trong nguyên tác là Hoắc Ngu phát giác trước, cho nên sớm đi ứng đối, mới không đến nỗi bị bắt vào tù không có cơ hội phản kích.
Bây giờ thì không giống vậy.
Sở Du Du lợi dụng lúc này Hoắc Ngu còn chưa hoàn toàn tiến triển đến kịch bản phát hiện hành vi của Dư Xá, tới cửa tìm Dư Xá, đem những gì mình biết nói ra hết.
Trong khoảng thời gian này, nàng ta đã từng động tâm với Dư Xá, càng hi vọng có thể từng chút từng chút hâm nóng lại trái tim lạnh giá dãi dầu sương gió kia.
Ai có thể nghĩ tới?
Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, Dư Xá một tay đỡ xe lăn một tay dựa ở trên, chậm rãi nói ra: "Vì sao lại biết nhiều tin tức như vậy? Nếu cô không nói rõ ràng, nhất định cũng không tránh khỏi có liên quan."
Ông vừa nói, Sở Du Du lập tức sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta vì để cho Dư Xá có thể tin tưởng nàng, đem biết toàn bộ thứ mình biết nói sạch sẽ, sao có thể nghĩ đến vào lúc này ngược lại lại trở thành chứng cứ?
Sở Du Du không dám tin lắc đầu: "Tôi không có tham dự vào trong đó, tôi trong sạch!"
"Vậy giải thích thế nào về những tin tức này?"
Nếu không tham dự, cũng nhất định là có đồng mưu qua, nếu không chắc chắn sẽ không biết rõ manh mối phát sinh lúc ấy của vụ án.
Dư Xá chưa từng tin tưởng đứa con gái này, chỉ có nàng ta đơn phương đem một màn báo thù xem như chất xúc tác lãng mạn mà thôi.
Sở Du Du trước mắt tối sầm.
Nàng ta căn bản không có cách nào giải thích, chẳng lẽ muốn nàng ta nói, tất cả mọi người ở đây đều là nhân vật ở thế giới trong sách?
Cảnh sát túm chặt còng tay, ánh mắt lạnh lùng: "Dẫn đến cục cảnh sát rồi nói sau."
* * *
Tê Diệu không thấy cảnh này, trên thực tế cô cũng không quan tâm đứa con gái kia đi hay ở.
Cô vốn là lười bát quái cuộc sống của người khác, bắt đầu từ đêm nay, nhân sinh sau này của các cô đều không có khả năng gặp lại lần nữa.
Trình Lịch tâm tình phức tạp, sau khi chào hỏi với Tê Diệu, cùng chú nhỏ rời khỏi Sở gia.
Sở Giảo Giảo mặt không thay đổi hỏi: "Mày muốn đi đâu?"
Tê Diệu trả lời vô cùng dứt khoát: "Trở về khách sạn, ngủ một giấc thật tốt."
Đợi ngày mai tỉnh lại, lại vì cuộc sống mới mà tính toán.
Đồng dạng đứng ở bên cạnh, Sở Giảo Giảo khóc đến mũi đỏ bừng đứng trong gió lạnh lau nước mắt, nghe vậy lạnh lùng liếc qua Tê Diệu: "Hai người chúng ta còn có cái gì khác biệt à.
Về sau, mày là người bình thường, tao cũng là người bình thường, thứ mày cướp của tao cũng mất đi rồi."
Khoé môi Tê Diệu có chút nhếch lên: "Nào có cái gì cướp đi, những vật kia cho tới bây giờ tôi đều không cần tới."
Sở Giảo Giảo cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Lúc này, bên trong Sở gia ầm ĩ thì ở bên ngoài cửa chính chậm rãi dừng một chiếc xe tư gia, một bóng dáng mảnh khảnh từ trên xe bước xuống.
Thân hình của anh thon dài, vai rộng eo hẹp, có lẽ là bởi vì chạy gấp tới, liền áo khoác cũng không kịp mặc, áo sơmi màu trắng ở trong đêm mưa đáng chú ý như thế.
Bước chân gấp rút của anh sau khi nhìn thấy Tê Diệu có chút thả chậm lại, làm cho chính mình có vẻ bình tĩnh ổn trọng một chút.
Anh đến gần rồi, tóc trên trán thấm ướt mồ hôi mới bại lộ ra là đã sốt ruột đến cỡ nào.
Là Tê Vọng..