Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 129: 129: Ngoại Truyện 6
Tê Vọng thở dài một hơi.
"Ngay từ đầu anh cảm thấy, đến thành phố khác cũng không có quan hệ gì.
Anh vẫn có thể đi theo em đến đó, công tác ở phân bộ cùng ở tổng bộ cũng không khác nhau quá lớn.
Nhưng mà sau đó, mẹ làm anh tỉnh ngộ ra.
Bà nói đây là lúc em bắt đầu một cuộc sống mới, có đôi khi can thiệp quá nhiều sẽ biến thành một loại trói buộc.
Em cũng cần phải trưởng thành."
Anh ngồi ở thư phòng một đêm.
Mới thuyết phục chính mình nghĩ thông suốt chuyện này.
Tê Diệu cùng người khác không giống, trong xương cốt không thích bị ràng buộc, anh tàn nhẫn theo đuổi, chưa chắc có thể có lấy được hiệu quả mong muốn.
"Cho nên, anh sẽ cho em một ít không gian để thở."
Điều này, làm Tê Diệu thật sự đỏ hốc mắt.
Lời Tê Vọng nói bình đạm, lại mơ hồ có thể từ trong đó nghe ra vài phần khàn khàn.
Một tờ giấy được xấp văn kiện nặng nề đè xuống, là chỗ anh có thể ở lại thời gian dài mà chi nhánh công ty chuẩn bị tốt cho anh, chỉ là anh không thể làm như vậy.
Anh khắc chế lại khắc chế, mới không đến nỗi làm để mình thay đổi quyết định.
Tê Diệu rầu rĩ nói: "Em sẽ nhớ anh."
Tê Vọng ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Anh cũng thế.
Mỗi giây mỗi phút.
***
Sinh viên mới báo danh ở khu số một, Tê Diệu liền đến đó.
Tiểu tiên nữ ngây thơ, thành tích ưu tú, tính cách lại tốt, ai cũng thích cô.
Người để ý càng ngày càng nhiều, ngay cả đi học cũng bị người ta nhìn lén.
Bọn họ sao có thể biết, tiểu tiên nữ mặt ngoài yếu đuối lại ngây thơ, ngay cả cự tuyệt người khác cũng ôn nhu, thực tế nội tâm là chị đại táo bạo.
- - tùy thời đều muốn tát bọn họ một phát bay lên tường.
Tê Diệu muốn học thật tốt, không muốn gây chuyện.
Cô hướng mọi người chung quanh tỏ vẻ mình đã đính hôn rồi, nhưng không ai tin, Tê Diệu không nghĩ tăng thêm buồn bực cho Tê Vọng, liền không thèm nhiều lời nữa.
Mỗi ngày cha Tê mẹ Tê đều sẽ gọi điện thoại tới dong dài thật lâu.
Tê Vọng thì nói đơn giản hơn, gọi điện thoại cho cô cũng không lâu, lúc nói chuyện cô cũng không đem phiền não rối loạn lung tung nói cho Tê Vọng nghe.
Cũng không phải chưa từng cảm nhận qua việc làm tâm điểm cho người ta chú ý, chẳng qua là một ít người nhàm chán mà thôi, thời gian dài, cũng không dây dưa với cô nữa.
Khóa tự chọn Tê Diệu chọn chương trình học mấy môn tài chính, tuy rằng cô đối với nó không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng cũng may quen thuộc, không cần lãng phí thời gian còn lại.
Tối thứ sáu có buổi tọa đàm, về một ít lý luận mậu dịch nhàm chán, để Tê Diệu ngoài ý muốn chính là, tờ đăng ký cư nhiên rất khó đoạt.
Bạn cùng phòng đối Tê Diệu thực tốt, giúp cô đoạt một tờ, thân mật mà kéo cô đi học.
Tê Diệu không có hứng thú, nhưng cũng không gây trở ngại cô đổi địa phương chơi di động.
Hoạt động tập thể cô vẫn rất vui lòng tham dự.
Các cô đi có chút muộn, chỉ có thể ngồi ở phía sau, Tê Diệu nhìn thấy mênh m.ô.n.g một mảnh người mà choáng váng đầu.
Trước khi bắt đầu tọa đàm cô liền mang tai nghe, nghe nhạc chơi game.
Tọa đàm không bao lâu, bất tri bất giác liền muốn kết thúc, Tê Diệu vẫn không hề hay biết mà chơi game như cũ, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng bạn cùng phòng si mê thảo luận ở bên cạnh.
Đột nhiên b.ắ.n ra một tin nhắn, thì ra là Tê Vọng gửi tin hỏi cô đang làm gì, Tê Diệu chột dạ cũng ráng nói, ỷ vào Tê Vọng nhìn không thấy, nói mình đang vùi đầu nỗ lực học tập.
Nhưng không, học tập làm sao bằng khả năng nói dối, thật là một kỹ năng sống..