Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 14: Chương 14
“Này, mới vừa rồi còn chưa có chào hỏi với em, anh gọi là Trình Lịch, là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn của Sở Du Du.” Trình Lịch ngày hôm nay ăn mặc ra dáng lắm, cười đến giống như chó mừng xương.
Lúc cậu nhìn chằm chằm Tê Diệu, tựa như là một con ch.ó cỡ lớn dịu dàng ngoan ngoãn, ánh mắt tròn xoe lóe ra ánh sáng lập loè, không chớp mắt nhìn Tê Diệu, người cũng không tự chủ được xích tới gần.
“Em có phải không biết chỗ nào chơi đúng không? Bình thường lúc có thời gian anh có thể mang em đi, em thích cái gì? Sáng mai có thời gian muốn đi ra ngoài chơi hay không?”
Trình Lịch ngày bình thường miệng lưỡi trơn tru không có nói lời nào nghiêm chỉnh nổi, giờ phút này nhưng có chút nói năng lộn xộn, rõ ràng là có chút thẹn thùng khẩn trương.
Tê Diệu thầm chửi thề trong đầu: “…”
Tôi đem cậu coi là anh em, cậu lại muốn tán tỉnh tôi?
Trình Lịch lau mặt nói: “Vậy anh gọi em là Diệu Diệu nhé, cho hai người chúng ta thêm thân cận.
Em có thể gọi anh là Trình ca.”
– – kêu “ca” cái beep!
Tê Diệu cố nén không có giơ lên miếng bánh gato nhỏ bên cạnh đập vô mặt Trình Lịch để cậu thanh tỉnh hành động của mình một chút.
Cô tỉnh táo nghĩ nghĩ, vừa vặn lúc trước cũng đang nghĩ cách lấy được liên lạc của Trình Lịch, Trình Lịch cũng là người cô tin tưởng nhất trên thế giới này.
Chỉ chẳng qua, lấy loại phương thức liên hệ như hiện tại này..
Tê Diệu còn nhớ rõ Trình Lịch vô số lần cùng với cô kêu gào, nói đời này cậu chỉ thích n.g.ự.c lớn gợn sóng nhấp nhô, thích đồ đê tiện yêu diễm, nếu ngày nào cậu nghĩ quẩn mà tìm cup C trở xuống, cậu liền đem đĩa nuốt vào ngay tại chỗ, quyết không nuốt lời.
Cậu còn nói qua, con gái toàn thế giới có c.h.ế.t hết, cỏ gần hang cũng sẽ không gặm đến trên người Sở Du Du, nếu cậu đối với cô có hứng thú, ngay tại chỗ đem cái chén trong tay ăn vào luôn, quyết không nuốt lời.
Tê Diệu yên lặng ở trong lòng nhe răng cười dữ tợn.
Tốt, rất tốt.
Cô đợi ngày Trình Lịch ăn bộ đồ ăn ngày ấy.
Đến lúc đó cậu dám nói ăn không vô — cô liền ngay tại chỗ đem đầu chó của cậu đánh cho nổi đom đóm, QUYẾT, KHÔNG, NÓI, NGOA.
Trình Lịch đột nhiên rùng mình một cái.
Kỳ quái, chẳng lẽ là điều hòa không khí quá lạnh hay sao?
Một cái tay khoác lên trên bờ vai của Tê Diệu, Tê Diệu thất vọng ý thức được ban đầu kế hoạch muốn đi tìm Sở Du Du của cô, xem ra lại phải nửa đường c.h.ế.t yểu.
Ánh mắt của Tê Vọng chậm rãi rơi vào trên thân Trình Lịch, lông mày nhướng lên, biểu tình lãnh đạm dị thường.
Trình Lịch não ngắn trống rỗng, trong lúc nhất thời đã quên tên của Tê Vọng, vô ý thức đem xưng hô trong lòng thốt ra: “Anh Rể?”
Anh em Tê gia: “?”
Tê Vọng đen mặt.
* * *
Bởi vì đồng đội heo Trình Lịch thành công kiến tạo, khiến cho nửa đoạn sau yến hội, Tê Diệu cũng không thể có bất kỳ cơ hội nào chuồn đi, ngay cả lấy cớ đi toilet, Tê Vọng cũng muốn theo cô đến cửa phòng rửa tay.
Cô cũng không thể từ cửa sổ toilet nhảy ra ngoài đúng không, Tê Diệu mệt mỏi đi sau lưng Tê Vọng, chỉ có thể tiếc nuối tuyên bố kế hoạch hôm nay dừng ở đây.
Trên đường trở về, cha Tê mẹ Tê một mực tẩy não cho Tê Diệu, lên án chỗ không tốt của Sở Du Du.
Vì ngăn chặn khả năng hai người ngồi thuyền bạn bè, hai người đem chuyện cũ năm xưa đều kéo ra cùng nhau nói.
“Con bé đó năm đó năm tuổi hoành hành bá đạo, dọa đến bạn học tè ra quần.”
“Con bé đó năm đó mười hai tuổi trốn học còn cùng hiệu trưởng chống đối, đem lão tặc Sở Tiêu này khụ khụ khục..
Cũng chính là cha con bé, tức giận đến nằm viện tại chỗ.”
“Con bé đó năm đó lên đại học lái xe thể thao đi ra ngoài chơi kém chút xảy ra tai nạn xe cộ, lên cả TV.”
“Con bé đó tính tình xấu thích đánh nhau.”
“Con bé đó..”
Mỗi một câu nói, Tê Diệu biểu lộ liền cứng đờ một phần.
Mắt thấy cha Tê mẹ Tê muốn đem cô nói giống như thành sài lang hổ báo có thể dùng để dọa trẻ con nín khóc giữa đêm, Tê Diệu yên lặng quay kiếng xe xuống, mặc cho gió đêm lạnh buốt lung tung đập vào trên mặt mình.
Cô ở trong lòng lưu lại nước mắt tang thương.
Thì ra, ở trong mắt người khác cô chính là một kẻ quyền đ.ấ.m cước đá hỗn thế “Tiểu bá vương” à.
“…”
“Chẳng qua, nha đầu kia vẫn có ưu điểm.” Mẹ Tê chen miệng nói.
Tê Diệu ánh mắt sáng lên, chờ đợi đoạn sau.
“Cũng chỉ có con bé đó mới có thể đem Sở Tiêu tức giận đến muốn qua đời ngay tại chỗ phụt..” Vừa nói, hai người mừng rỡ cười ha ha.
Tê Diệu hoang mang trong gió: “?”
Hai người cười đến nước mắt đều muốn chảy ra, lưu lại Tê Diệu mặt không biểu tình, tỏ vẻ người trong cuộc không cách nào tham dự vào bên trong bầu không khí sung sướng của bọn họ.
Mẹ Tê tiếp tục cười ha hả nói ra: “Lại nói tiếp, thời điểm Tê Vọng tuổi nhỏ vô tri còn..”
Tê Vọng ngồi ở ghế cạnh tài xế vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên đánh gãy: “Cha, mẹ, đến nhà rồi.”Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Cảm giác giống như bỏ qua một bí mật siêu kinh thiên động địa nào đó..