Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 20: Chương 20


Sở Du Du quả quyết không nghĩ tới là thẻ ngân hàng mình bị đóng băng, trước đó cũng không chuẩn bị quá nhiều tiền lẻ.

Dựa theo kịch bản xuyên sách bình thường, nàng ta lấy tiền rời đi, rời xa những tra nam tra nữ này, trải qua nhân sinh tiêu sái thuộc về nàng ta.
 
Hiện tại ngược lại thì hay rồi, nhân sinh tiêu sái mới mở bước đầu tiên liền im bặt mà dừng.
 
Nàng ta không rõ tại sao cha Sở muốn ngừng thẻ ngân hàng của mình.

Nói hay ho rằng thả nàng ta đi, sau đó lại đổi ý, làm cho nàng ta đột nhiên không kịp chuẩn bị trước mà làm trò hề ngay trước mặt mọi người, đặc biệt là cái ánh mắt lễ tân nhìn nàng ta, giống như thật sự nhìn thấu dưới cái lớp da mỹ lệ lộng lẫy này là một linh hồn cố chấp, cái này khiến nàng ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.
 
Nàng ta gửi tin nhắn cho Tê Diệu, mặt mũi lại có chút ngượng nghịu hối hận.
 
Ngay lúc còn đang xoắn xuýt, đối phương trả lời đến nhanh chóng.
 
Tê Diệu: “Mượn nhiều hay không?”
 
Sở Du Du nhếch môi, ánh mắt không tự chủ liếc qua liếc nhìn hai tên lễ tân ăn mặc trang điểm tinh xảo.

Nàng ta còn nhớ rõ đời trước mình từng trải qua loại chuyện giống như vậy, khi đó lễ tân cũng y như thế, khóe môi nở nụ cười sáo rỗng không che giấu được đáy mắt đầy khinh miệt.
 
“…”
 
Lễ tân mỉm cười nói: “Quý cô, khách sạn cũng có phòng phổ thông cho khách.”
 
Một câu nói kia giống như một cây châm đ.â.m vào trong lòng của nàng ta.


Nàng ta khẽ cắn môi, nói: “Chỉ có thể là phòng tổng thống, ở một tuần.

Bao nhiêu tiền nói đi?”
 

 
Tê gia.
 
Tê Diệu ban đầu vốn có chút mơ màng buồn ngủ, trong nháy mắt bị tiếng chuông nhắc nhở đặc thù của điện thoại làm bừng tỉnh.

Nhìn thấy cầu cứu đến từ tên giả mạo, Tê Diệu ánh mắt sáng lên.
 
Quả nhiên, lấy trình độ hiểu rõ của cô đối với cha Sở, khẳng định là sẽ làm ra biện pháp ngăn cản.
 
Cô kiên nhẫn chờ đợi Sở Du Du trả lời, ước chừng qua hơn một phút, đối phương đánh tới mấy cái chữ ngắn gọn: “Một trăm ngàn.”
 
Một trăm ngàn cũng không nhiều.

Với Tê Diệu mà nói, còn chưa đủ số tiền bình thường cô đi tiêu phí ở câu lạc bộ đẳng cấp thấp nhất.

Cô lập tức liền đáp ứng, ngón tay dừng ở trên màn hình điện thoại di động, bỗng nhiên sững sờ.
 
… Từ từ.
 
Cô, giống như là, không có thẻ.
 
“…”
 
Cái này quá xấu hổ.
 
Người duy nhất có thể liên hệ là Trình Lịch không biết sao lại xui xẻo để bị giam trong nhà, đừng nói là chuyển khoản cho cô, còn không biết đến lúc nào người mới có thể được thả tự do.

Tê Diệu xấu hổ ngồi ở trên giường rơi vào trầm mặc.
 
Bất luận mượn bao nhiêu tiền, cuối cùng đều tránh không khỏi cửa ải của Tê Vọng.

Cô chấp nhận số phận mở ra danh bạ liên lạc, run run rẩy rẩy dùng đầu ngón tay nhỏ mảnh chọc lấy tên Tê Vọng.
 
“Tút…”
 
Một tiếng còn chưa kịp kết thúc, đối phương liền nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại có âm thanh gió vù vù, Tê Vọng thanh âm thật thấp vang lên: “Diệu Diệu?”
 
“A.

Cái kia.” Tê Diệu chưa bao giờ từng trải qua chuyện mở miệng xin tiền, đặc biệt đối phương lại là Tê Vọng, liền càng xấu hổ.
 

“Ừm hứm?” âm cuối của Tê Vọng chậm rãi giơ lên.
 
Xuyên qua microphone tiếng gió biến mất,phía trước hai người bầu không khí đột nhiên an tĩnh đáng sợ.

Tê Diệu nuốt nuốt yết hầu khô khốc, có lẽ là bởi vì khẩn trương cùng không đủ tự tin, thanh âm đàm thoại đến chính cô cũng không dự kiến được lại mềm mại nũng nịu như thế.
 
“Ca ca ơi, có thể mượn tiền của anh được không?”
 
Tài xế ngồi ghế lái lái xe không tự chủ được nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Tê Vọng ngồi ở phía sau một tay nắm điện thoại, đôi mắt ngày bình thường lạnh lùng sắc bén, không biết có phải nguyên nhân do lấy xuống gọng kính viền vàng hay không, thế nhưng mà nhiễm phải vài phần ôn nhu.

Bầu trời đêm u tối, mắt phượng đen nhánh của anh buông xuống, khóe môi hiện độ cong nhu hòa.
 
“Mượn bao nhiêu tiền hửm?”
 
Tài xe: “…”
 
Tổng giám đốc của bọn họ sao thế này, cho người khác mượn tiền đều ôn nhu như vậy hả trời! Người không biết còn tưởng rằng là đang nói lời âu yếm đó.

Hại hắn suy nghĩ vớ vẩn nửa ngày.
 
Nghe được Tê Vọng dứt khoát như thế, Tê Diệu trong bụng nở hoa, mặt mày mang ý cười nói: “Chỉ một trăm ngàn.”
 
Tê Vọng tiếng nói vẫn ôn nhu như cũ, cực kỳ giống gió đêm ngày mùa hè, khiến cho người ta không tự chủ được đắm chìm trong thanh âm mát lạnh của anh, coi nhẹ vài phần phẫn nộ không rõ đang trộn lẫn trong đó: “Em cho ai mượn vậy?”
 
Tê Diệu trong nháy mắt suy sụp.
 
Quả nhiên, Tê Vọng cũng không phải người ngu, làm sao có thể cái gì cũng không hỏi liền đem tiền cho cô.

Cô xoắn xuýt một lát, vừa nghĩ tới Sở Du Du còn đang chờ, đành phải giao phó toàn bộ, đem chân tướng sự tình nói ra rõ rõ ràng ràng.
 
Tê Diệu giải thích xong, đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, ngay lúc Tê Diệu cho là anh thật sự muốn tức giận, Tê Vọng nói: “Được, anh biết rồi.


Chuyện này anh sẽ giúp em xử lý.”
 
Tê Diệu không biết là, anh cả của cô còn tưởng rằng là tên hỗn đản Trình Lịch kia rời nhà không thành, ngược lại dụ dỗ Tê Diệu vay tiền.

Nếu là Sở Du Du, sự tình ngược lại dễ làm hơn nhiều, nghe giải thích xong mấy phần tức giận cũng toàn bộ tiêu tán.
 
Tê Vọng giúp cô rồi?
 
Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Vậy…”
 
“Nghe lời anh, ngủ sớm một chút.”
 
Sở Du Du ở khách sạn chờ đợi hồi lâu.

Hai chân của nàng ta cứng đờ, một tay nắm tay vịn vali, thời gian càng lâu, nàng ta từ lúc mới bắt đầu cảm kích càng về sau dần dần cũng có chút nhấc lên oán trách, đặc biệt là lần thứ ba nàng ta hướng tới lễ tân xác nhận không đồng ý đổi phòng.
 
Lúc này, giám đốc ở đại sảnh bước nhanh từ cầu thang đi xuống, đi đến trước mặt Sở Du Du, mặt giống như bánh bao nặng ra nụ cười.
 
“Xin hỏi, quý cô là Sở Du Du đúng không?”
 
“Là tôi.”
 
“Không biết quý cô là bạn của Tê Vọng tiên sinh, có nhiều mạo phạm xin hãy thứ lỗi, hiện tại tôi liền đem quý cô đưa đến phòng nghỉ ngơi.

Xin hỏi quý cô có yêu cầu gì không? Bữa tối muốn ăn cái gì ạ? …”.


Bạn cần đăng nhập để bình luận