Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 103: Xiềng Xích Sương Dày.

Tương Trọng Kính đúng là đã đáp ứng, nhưng hắn không ngờ Cố Tòng Nhứ lại đàng hoàng trịnh trọng yêu cầu chuyện đó vào ngay lúc này.

Cố Tòng Nhứ vẫn đè trên người hắn, ánh mắt nóng bỏng kia có thể nuốt chửng lấy hắn.

Tương Trọng Kính hơi nghiêng đầu, không dám đối diện với tầm mắt của Cố Tòng Nhứ, trong miệng lẩm bẩm một câu có hay không có, như thể là đang từ chối.

Cố Tòng Nhứ khẽ nhướng mày: “Bây giờ?”

Hiện tại cổ tay của Tương Trọng Kính vẫn còn đau nhức, thật sự không dám nghĩ đến việc một khi đã song tu thì hắn sẽ bị con ác long này dày vò thành ra cái gì, hắn nhấc tay đẩy Cố Tòng Nhứ một cái, nói: “Đổi, đổi ngày khác đi.”

Cố Tòng Nhứ truy hỏi: “Ngày khác là ngày nào? Mấy giờ mấy phút mấy giây?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính thẹn quá hóa giận, đang muốn mở miệng thì đột nhiên nhìn thấy trên người Cố Tòng Nhứ tản ra một luồng tam độc nồng nặc, giống như ở sau lưng y mọc ra cái đuôi cáo, ngoe nguẩy giương nanh múa vuốt y hệt ác thú.

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.

Một giây sau, vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ trở nên lạnh lùng, tam độc bị y điều khiển gào thét hất tung màn giường lao ra ngoài, màn giường trắng như tuyết bị cuồng phong thổi tung sang hai bên, tam độc hóa thành lưỡi dao sắc bén nhắm ngay mặt của Vân Nghiễn Lý.

Trước kia Vân Nghiễn Lý đã chứng kiến cảnh thân mật của hai người họ, lần này coi như có kinh nghiệm, không để ý đến tam độc ác liệt suýt làm mặt mình bị thương, vẻ mặt của hắn tựa như cầu vồng biến đổi nhiều màu một hồi, cuối cùng mở miệng nói bằng giọng điệu sâu xa: “Ca, ngươi có tin là chúng ta vừa bước lên Lạc Xuyên, Phụ tôn sẽ bổ một đạo thiên lôi xuống đầu các ngươi không?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính bất giác đẩy Cố Tòng Nhứ ra, hoảng hốt lăn xuống giường, quần áo xốc xếch tung bay, nhìn y chang người bị bắt gian tại giường chỉ lo cắm đầu chạy trốn.

Cố Tòng Nhứ vô cảm thu hồi tam độc về.

Tương Trọng Kính sửa sang lại quần áo, vẻ mặt đỏ bừng như cà chua, hắn ho khan một tiếng, nói: “Canh Ba, chuyện này… Chờ lát nữa rồi nói tiếp— Nghiễn Lý, mấy ngày qua ngươi đã đi đâu?”

Vân Nghiễn Lý bất mãn nói: “Ngươi không muốn giải thích gì với ta…”

Hắn còn chưa chất vấn xong, Tương Trọng Kính đã kéo hắn cuống quýt chạy ra ngoài.

Vân Nghiễn Lý nhíu mày, vừa bị kéo chạy vừa mất hứng hỏi: “Bây giờ linh lực của ngươi đã khôi phục rồi mà, tại sao còn để cho ác long tùy tiện táy máy tay chân với ngươi? Hả? Chẳng lẽ ngươi thích hắn thật?”

Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn hắn: “Nhiêu đó còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Vân Nghiễn Lý dừng chân lại, phức tạp nhìn Tương Trọng Kính một hồi lâu, lo lắng nói: “Nếu không thì trong mấy ngày tới ngươi khoan hãy về Vân Trung Châu.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính còn tưởng Vân Nghiễn Lý nói giỡn, nhưng lại thấy vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, chần chừ nói: “Không phải ông ấy kêu ngươi đi theo ta, là để mang ta về Vân Trung Châu?”

Nếu bị Vân tôn chủ biết, không chừng sẽ giáng sét đánh luôn cả Vân Nghiễn Lý.

Vân Nghiễn Lý lườm hắn: “Ta sợ ngươi bây giờ đi về, Phụ tôn sẽ làm thịt con rồng kia.”

Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát, chợt kinh hãi nhận ra với tính tình thúi quắc của Vân tôn chủ, có thể hắn thật sự sẽ thẳng thừng ra tay làm gỏi Cố Tòng Nhứ.

Tương Trọng Kính nghĩ tới đây không khỏi nhức đầu, chẳng hiểu sao cảm thấy Vân tôn chủ đối xử với Cố Tòng Nhứ lại giống hệt như là đối xử với đứa con rể không vừa mắt?

Có điều hắn phải ở Cửu Châu trong quãng thời gian ngắn để tìm kiếm đoạn long cốt cuối cùng, vốn đang lo lắng Vân Nghiễn Lý vì sợ bị Vân tôn chủ trách cứ mà sẽ cưỡng ép bắt hắn về Vân Trung Châu, bây giờ xem như là bớt chuyện.

Tương Trọng Kính thương lượng với Vân Nghiễn Lý xong, lại không muốn trở về nói chuyện ăn hay không ăn với Cố Tòng Nhứ, hắn thấy trời đã sáng nên quyết định đi gặp Mãn Thu Hiệp.

“Vật như long cốt thật sự quá khó tìm, sau khi Kiếm tôn ra khỏi bí cảnh ta vẫn đang cặm cụi tìm, thời gian lâu như vậy mà cũng không tìm được bao nhiêu dấu vết.”

Mãn Thu Hiệp bưng thuốc uống, nhàn nhạt nói: “Không thể nào, long cốt hiện thế không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn ngươi đã không dốc hết sức.”

Tống Hữu Thu ngậm bánh trong miệng phồng má muốn khóc: “Đại nhân minh xét, Kiếm tôn ra tay hào phóng như thế, sao ta có thể không tận tâm làm việc chứ?”

Tương Trọng Kính vừa đẩy cửa ra nghe thấy câu này thì không khỏi bật cười.

Tống Hữu Thu vội vàng đứng dậy hành lễ: “Kiếm tôn!”

Tương Trọng Kính mỉm cười nhìn hắn: “Không sao, không tìm được thì thôi.”

Tống Hữu Thu chạy tới, trong tay cầm theo một nhành hoa hòe, cười tủm tỉm nói: “Đây là Thiết Hải Đường kêu ta mang tin tức đến cho ngài, mời ngài xem qua.”

Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhận lấy, trên hoa hòe vẫn tràn ngập âm khí, hắn mới chạm vào một ngón tay mà đã truyền tới luồng khí lạnh sống lưng.

Có điều hôm qua hắn được độ vài hớp long khí, âm khí vừa dính vào đầu ngón tay liền bị long khí bá đạo đánh nát.

Mãn Thu Hiệp nhíu mày nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ.

Hoa hòe tỏa ra luồng linh lực của Thiết Hải Đường, tiếp đó lóe lên ánh sáng, một bóng người màu trắng từ trong hoa hòe nhảy ra, hớn hở vui mừng chào Tương Trọng Kính: “Kiếm tôn một ngày tốt lành!”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, ngạc nhìn nhìn bộ dáng bán trong suốt của Thiết Hải Đường.

“Cô… Cô có thể rời khỏi cây hòe?”

Thiết Hải Đường vất vả lắm mới gặp được Tương Trọng Kính, thẹn thùng nói: “Chỉ là một sợi linh thể thôi, sẽ nhanh chóng tiêu tán ngay.”

Tương Trọng Kính nhìn nàng, không tự chủ được bật cười, dịu dàng nói: “Sau này đừng mạo hiểm như thế nữa.”

Thiết Hải Đường… Thiết Hải Đường suýt chút nữa hóa thành ấm nước phả khói sôi sùng sục.

“Không, không mạo hiểm.” Thiết Hải Đường cố làm ra vẻ trấn định nói: “Lần này ta tới là để báo một chuyện cho Kiếm tôn biết.”

Tương Trọng Kính: “Hửm?”

Thiết Hải Đường ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với ánh mắt xinh đẹp đó liền lật đật cúi đầu xuống, rõ ràng nàng là quỷ không có nhịp tim không có hô hấp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác động lòng xao xuyến năm đó khi còn là người.

Thiết Hải Đường cất giọng lí nhí: “Năm đó ngài rời khỏi cây hòe chưa được bao lâu, món đồ ngài chôn dưới gốc cây phát ra tiếng động rất lớn, suýt chút nữa làm vạn quỷ hồn ở cây hòe hồn phi phách tán.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, năm đó hắn rời khỏi cây hòe liền đi thẳng đến Tống Táng Các mua quan tài, sau đó tiến vào bí cảnh tam độc, cuối cùng bị phong ấn suốt sáu mươi năm.

Long cốt phát ra động tĩnh… Có lẽ là xảy ra sau khi hắn đã vào bí cảnh.

Tương Trọng Kính nói: “Nói rõ hơn đi.”

Thiết Hải Đường lập tức nói hết ra những gì mình biết.

Chắc chắn lúc Tương Trọng Kính đi vào bí cảnh đã nằm trong tính toán của Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh, long cốt chôn dưới gốc cây hòe đột nhiên phát ra chấn động dữ dội, giống như là bị cái gì đó kêu gọi.

Nhưng chỉ xảy ra trong phút chốc, luồng linh lực chập chờn kia nhanh chóng lắng xuống, không còn động tĩnh.

Tương Trọng Kính như có điều suy nghĩ, đột nhiên phát hiện một vấn đề.

Sáu mươi năm trước, liệu có phải Cố Tòng Nhứ đã ném đi một đoạn long cốt, mà đoạn long cốt kia lại đang chứa đựng một mảnh Thần hồn cuối cùng của hắn?

Như vậy là có thể thuyết phục.

Hắn vẫn không thể tiếp xúc âm khí là vì Thần hồn chưa hoàn thiện, Cố Tòng Nhứ cũng còn thiếu một đoạn long cốt cuối cùng.

Nếu đúng là vậy, chỉ cần hắn cảm ứng được mảnh Thần hồn cuối cùng là có thể tìm được long cốt.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng có đầu mối, hắn mỉm cười nói với Thiết Hải Đường: “Đa tạ, chuyện này rất hữu dụng với ta.”

Thiết Hải Đường sáng rực hai mắt: “Thật?!”

Tương Trọng Kính gật đầu.

Thiết Hải Đường thỏa mãn muốn bay lên trời, nàng dịu dàng cúi người hành lễ rồi tung tăng chạy đến chỗ Tống Hữu Thu, có lẽ muốn đi nghiên cứu làm thế nào để kéo dài thời gian ở bên ngoài lâu hơn một chút.

Tương Trọng Kính nhắm mắt phóng thần thức của mình ra xung quanh, dự định muốn tìm mảnh Thần hồn cuối cùng.

Chẳng qua Cửu Châu lớn như vậy, hắn có thể cảm nhận được nơi liên quan đến Thần hồn chỉ có thế giới nhỏ, Song Hàm Thành, Quỳnh Nhập Nhất, sói tuyết và Cố Tòng Nhứ.

Ngoài ra không còn nơi nào khác cả.

Tương Trọng Kính đã sớm chuẩn bị tâm lý nên không thất vọng nhiều, hắn mở mắt xoa mi tâm, Mãn Thu Hiệp ở bên cạnh nhìn hắn nãy giờ bỗng quái gở lên tiếng.

“Ta còn tưởng sau khi giải quyết xong sự tình ngươi sẽ song tu với chân long đại nhân, sao thế, chưa bàn chuyện này với rồng nhà ngươi à?”

Tương Trọng Kính suýt chút nữa sặc nước miếng.

Tương Trọng Kính rũ mắt che lại chỗ gáy bị cắn đau, im lặng hồi lâu mới nói: “Tam độc trong người hắn còn chưa ổn định, ta phải tìm về đoạn long cốt cuối cùng cho hắn.”

“À.” Mãn Thu Hiệp tỏ vẻ trầm trồ trước chuyện lạ, gật đầu nói: “Lần đầu tiên ta mới biết tìm long cốt cũng ảnh hưởng đến song tu.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính trợn mắt trừng hắn, nói: “Ngươi có thể bớt treo hai chữ song tu bên mép được không?”

Nói hay ghê, cứ như lúc trước cái người tối ngày bô bô hai chữ ‘song tu’ không phải là Tương Trọng Kính hắn vậy.

Mãn Thu Hiệp nghiêm túc nhìn mặt Tương Trọng Kính, giống như phát hiện ra gì đó mà hít sâu một hơi.

Tương Trọng Kính thấy vẻ mặt khiếp sợ của hắn, bỗng có dự cảm không lành, cảnh giác nói: “Ngươi có ý gì?”

“Trọng Kính, đừng nói là ngươi…” Mãn Thu Hiệp thử thăm dò hỏi: “Chưa học qua đạo pháp ân ái?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nghiến răng nói: “Cảm phiền, ta chỉ là một nam nhân bình thường.”

Mãn Thu Hiệp nói: “Vậy ngươi còn xoắn xuýt cái gì?”

Tương Trọng Kính bị hắn làm rối muốn uể oải, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Mãn đại nhân, Mãn dược sư, ngài có thể an phận dưỡng thương, đừng quan tâm đến mấy cái chuyện tào lao này được không?”

Mãn Thu Hiệp nghi ngờ nhìn hắn: “Tại sao gọi ta là dược sư? Ta cũng đâu có tinh thông thuốc thang đâu?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính trừng hắn: “Đi ngủ dùm đi.”

Mãn Thu Hiệp nhìn hắn như có điều suy nghĩ.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy từ sau khi hắn thay Tương Trọng Kính cứu Dịch Quận Đình, thái độ của Tương Trọng Kính đối với hắn mơ hồ có chút thay đổi.


Thật giống như hoàn toàn xem hắn là người một nhà, nói chuyện với hắn không còn khách sáo như trước nữa, thậm chí còn mang theo chút thân mật và tín nhiệm vô hình.

Trước đây chưa từng có chuyện này.

Mãn Thu Hiệp đột nhiên kích động, vực dậy cơ thể còn đang bệnh đau ngồi trên giường, cảm thấy hắn còn có thể thay Tương Trọng Kính chắn thêm vài đao nữa.

Tương Trọng Kính vốn định kêu Cố Tòng Nhứ cùng đi tìm long cốt, nhưng Cố Tòng Nhứ giống như đang né tránh gì đó, y trực tiếp phong ấn linh đài chìm vào giấc ngủ say, tam độc chứa đựng trong long thân cũng theo y an tĩnh ngủ đông.

Hắn nhìn dung nhan ngủ say ngoan ngoãn của Cố Tòng Nhứ hồi lâu, mắng nhẹ một tiếng: “Rồng ngốc.”

Nếu long cốt và mảnh Thần hồn còn dư lại của Tương Trọng Kính ở chung với nhau, Tương Trọng Kính cũng không ép Cố Tòng Nhứ đi theo, ngược lại một mình mang theo Quỳnh Nhập Nhất đi các nơi ở Cửu Châu để tìm long cốt.

Sau khi linh lực của hắn hồi phục lại thì tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong bốn ngày mà đã đi hết cả cái đất Cửu Châu.

Tay không đi về.

Trong thời gian này thương tích của Mãn Thu Hiệp đã hoàn hoàn hồi phục, hiện đang ở trong phòng vẽ tranh, bên cạnh chất đầy tranh mỹ nhân và ác long, phía trên còn có mấy dòng phê duyệt bằng mực đỏ, không biết là viết cái gì.

Lúc Tương Trọng Kính trở về, hiếm thấy Mãn Thu Hiệp không ra trước cửa nghênh đón, mà đang chuyên chú vẽ tranh mỹ nhân.

Tương Trọng Kính đi xem Cố Tòng Nhứ trước thì phát hiện y vẫn còn ngủ, hắn để Quỳnh Nhập Nhất trở về Song Hàm Thành chơi, còn mình đi tìm Mãn Thu Hiệp.

Mãn Thu Hiệp vừa bận tay vẽ vời vừa tranh thủ ngắm hắn, đến khi ngắm no mắt mới nhướng mày nói: “Sao rồi, vẫn không có tin tức?”

Tương Trọng Kính gật đầu: “Ta dùng trận pháp tìm kiếm khắp cả Cửu Châu, nhưng vẫn không tìm được chút khí tức liên quan đến Thần hồn và long cốt.”

Không ai tinh thông trận pháp hơn Tương Trọng Kính, cho dù có người chiếm long cốt làm của riêng thì cũng có thể dùng trận pháp tra ra.

Nếu dùng trận pháp mà vẫn không tìm được, chứng tỏ là thật sự không có.

Tương Trọng Kính đứng bên cạnh nhìn Mãn Thu Hiệp vẽ, hắn vốn xem Mãn Thu Hiệp là bạn tốt, hơn nữa còn biết người này là dược sư ngàn năm trước đầu thai chuyển thế, vì thế càng thêm bao dung với hắn.

Tương Trọng Kính thấy tranh vẽ mỹ nhân và ác long cũng không tức giận, chỉ khẽ nhíu mày nói: “Mấy ngày qua ngươi chỉ lo vẽ mấy thứ này?”

Mãn Thu Hiệp thuận miệng nói: “Ừ, ngày mai là phải nộp bản thảo rồi.”

Tương Trọng Kính: ? ? ?

Tương Trọng Kính: “Là thứ gì?”

“À.” Mãn Thu Hiệp không hề sợ Tương Trọng Kính tức giận, nói: “Tống Hữu Thu có viết một tuyển tập thoại bản về ‘Hương Nhi và Ác Long’, ta rảnh rỗi giúp hắn vẽ bìa minh họa và tranh tặng kèm, lần trước in ra đều bán hết sạch, cả Vô Tận Đạo cháy hàng chỉ trong một buổi, chỗ ta còn giữ này, ngươi muốn xem thử không?”

Tương Trọng Kính: “…”

Một hồi lâu sau Tương Trọng Kính mới tiêu hóa hết những lời của Mãn Thu Hiệp, hắn khẽ mỉm cười, u hỏa từ trong đan điền bỗng chốc bay ra, chiếu rọi một bên mặt của hắn.

“Được.” Tương Trọng Kính dịu dàng nói: “Đưa ta xem thử.”

Mãn Thu Hiệp thấy hắn không bài xích, lập tức phất tay áo, màn che trên tủ sách bên cạnh vén sang hai bên— lộ ra một đống thoại bản xếp chặt ních cả tủ.

Mãn Thu Hiệp vô cùng hào phóng: “Đó, chọn một quyển xem đi.”

Tương Trọng Kính: “…”

Ngón tay của Tương Trọng Kính ma sát vào nhau lóe lên tia lửa, u hỏa được hắn điều khiển phừng to thành ngọn đuốc chực chờ bay tới đốt sạch mớ thoại bản kia, nhưng khi ngọn lửa còn một tấc nữa là bén lửa lên tủ sách, Tương Trọng Kính giống như nghĩ tới gì đó mà dừng tay lại.

Mãn Thu Hiệp không quan tâm thoại bản có bị đốt sạch hay không, vẫn còn đang vùi đầu chạy bản thảo— Nếu có bị đốt hết thì hắn tới chỗ Tống Hữu Thu lấy thêm một mớ về, chỉ cần Tương Trọng Kính đốt sách vui vẻ là được.

Chẳng qua hắn vẽ xong một bức tranh nhưng mãi mà không nghe thấy tiếng lửa cháy quen thuộc, lấy làm lạ ngẩng đầu lên thì thấy Tương Trọng Kính đang đứng trước tủ sách, nhíu mày rút ra một quyển thoại bản lật xem.

Mãn Thu Hiệp: “…”

Mãn Thu Hiệp kinh ngạc: “Sao thế? Không đốt?

Tương Trọng Kính tằng hắng một tiếng, nhét mấy quyển thoại bản vào trong tay áo, quay đầu lại nói: “Lần này tha cho ngươi.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Mém xíu nữa Mãn Thu Hiệp cho là hắn bị đoạt xác.

Tương kiếm tôn bị ‘đoạt xác’ vội vã ra khỏi phòng vẽ tranh, chợt nhìn thấy một người hầu đeo khăn che mặt hối hả chạy về phía mình, cung kính nói: “Kiếm tôn, Dịch chưởng môn đã đợi nửa ngày, bảo là muốn gặp ngài.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt: “Dịch chưởng môn của Lâm Giang Phong?”

“Dạ phải.”

Mấy ngày nay toàn bộ Cửu Châu hỗn loạn vì tin tức Túc thủ tôn Túc Tàm Thanh đã bỏ mình và trưởng lão Tam môn là kẻ đầu sỏ ngàn năm trước, Tông chủ Tam môn chỉ còn có Dịch chưởng môn và Khúc Nguy Huyền, mà Khúc Nguy Huyền lại không phải là người làm đại sự, sau khi trở về Khứ Ý Tông liền bế quan, vì thế tất cả mọi chuyện đều do Dịch chưởng môn xử lý.

Bây giờ thế cục đã định, Dịch chưởng môn bèn dẫn Dịch Quận Đình đã tỉnh tới tìm Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính còn đang suy nghĩ nội dung trong thoại bản, vừa mới đến phòng khách chưa kịp ngước mắt thì Dịch Quận Đình đã không kịp chờ vọt tới, nhào vào trong lòng hắn.

“Kiếm tôn!”

Tương Trọng Kính bất ngờ không kịp phản ứng, bị đụng lảo đảo lui về sau nửa bước mới đứng vững, nghe thấy giọng nói kích động khó nén của Dịch Quận Đình, hắn không biết làm sao xoa cái đầu nhỏ của cậu, nói: “Được rồi, thân thể có đỡ hơn chút nào không?”

Dịch Quận Đình ngước mắt nhìn hắn: “Dạ, đã khỏe nhiều rồi! Đa tạ Kiếm tôn cứu mạng, Quận Đình không thể không báo đáp.”

Tương Trọng Kính buồn cười nhìn cậu: “Sao hả? Muốn lấy thân báo đáp?”

Hai tay vòng quanh ôm Tương Trọng Kính của cậu cứng đờ, trên mặt đỏ bừng.

Dịch Xích Hàn đứng một bên nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

Vị Kiếm tôn này… Sao vẫn thích chọc ghẹo người thế nhỉ?

Dịch chưởng môn nói: “Quận Đình, không được bất kính với Kiếm tôn.”

Lúc này Dịch Quận Đình lưu luyến rút tay về, ngước ánh mắt trong veo nói: “Ta nguyện hầu hạ Kiếm tôn để báo đáp, xin Kiếm tôn hãy chấp nhận ta!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính dở khóc dở cười: “Ta cần một cậu bé hầu hạ để làm gì?”

Dịch Quận Đình vỗ ngực nói: “Ta lợi hại lắm, cái gì cũng biết làm!”

Tương Trọng Kính bất đắc dĩ vỗ đầu cậu, nói: “Đường đường là Thiếu chưởng môn của Lâm Giang Phong, sao có thể không biết tiến thủ như vậy?”

Dịch Quận Đình bĩu môi: “Đi theo bên cạnh Kiếm tôn, sao có thể là không biết tiến thủ?”

Tương Trọng Kính thầm than, giơ tay chọt chọt vào má Dịch Quận Đình, sau đó cúi người ghé sát vào tai cậu, nói nhỏ: “Nếu ta thật sự giữ cậu bên cạnh hầu hạ, không chừng sư huynh của cậu sẽ nghĩ ta là cầm thú ra vẻ đạo mạo mất.”

Dịch Quận Đình: “…”

Dịch Xích Hàn: “…”

Dịch Quận Đình kinh ngạc quay đầu, đúng như dự đoán phát hiện ánh mắt phức tạp chưa kịp thay đổi của Dịch Xích Hàn.

Dịch Xích Hàn cố gắng giữ vẻ mặt sao cho thật tự nhiên, có chút hốt hoảng nói: “Kiếm tôn đừng trách, ta không có ý đó.”

Sở dĩ Dịch Xích Hàn lựa chọn kiếm đạo là vì lòng cuồng nhiệt si mê của Dịch chưởng môn dành cho Tương Trọng Kính, từ nhỏ hắn nghe sự tích một kiếm động trời của Tương Trọng Kính mà lớn lên, dẫn đến Tương kiếm tôn ở trong lòng hắn là một tượng đài vô cùng uy nghiêm rực sáng, mãi đến bây giờ tận mắt chứng kiến vị Kiếm tôn huyền thoại này lộ ra chân thân cực kỳ không đứng đắn chọc ghẹo tiểu sư đệ nhà mình, hình tượng Kiếm tôn tô điểm hoàn mỹ trong lòng hắn suốt mười mấy năm qua bỗng chốc sụp đổ tan tành.

Dịch Xích Hàn đối diện với ánh mắt cười nhạo của Tương Trọng Kính, bối rối cúi đầu xuống.

Tương Trọng Kính cảm thấy chọc mấy đứa trẻ này thật vui, cười cũng sảng khoái, nhưng vẫn là từ chối Dịch Quận Đình đi theo hắn.

Khoan nói đến việc hắn có dự định mang theo một đứa trẻ hay không, chỉ cần để Cố Tòng Nhứ biết hắn lén sau lưng y thu nhận một người hầu nhỏ, không chừng ngoài sáng trong tối nuốt chửng Dịch Quận Đình hồi nào không hay.

Tương Trọng Kính không dự định nhận đệ tử, nghiêm túc từ chối.

Dịch Quận Đình cũng không quá thất vọng, chớp mắt long lanh nói: “Vậy ta có thể thường xuyên đến tìm Kiếm tôn chơi không?”

“Có thể.” Tương Trọng Kính mỉm cười xoa đầu cậu, lặng lẽ bấm quyết chấn vỡ luồng tam độc cuối cùng còn sót lại trên người Dịch Quận Đình: “Có thể đến tìm ta chơi bất cứ lúc nào.”

Dịch Quận Đình vỗ tay hoan hô, vui vẻ muốn bay lên trời.

Tương Trọng Kính rất thích ở chung với đứa trẻ trong sáng thiện lương như Dịch Quận Đình, sau đó lại hàn huyên mấy câu với Dịch chưởng môn, đến khi ba người họ rời đi, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Cố Tòng Nhứ vẫn còn ngủ, Tương Trọng Kính tắm rửa tẩy sạch một thân bụi bặm mấy ngày qua, sau đó mặc một lớp áo đỏ mỏng tanh leo lên giường, tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, Cố Tòng Nhứ vốn đang ngủ say khẽ nhấp nháy hàng mi.

Tương Trọng Kính cũng không phát hiện, hắn ngồi xếp bằng bên cạnh Cố Tòng Nhứ rồi để đầu của y êm ái tựa vào ngực mình, một tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Cố Tòng Nhứ, tay còn lại duỗi tới lấy quyển thoại bản của Mãn Thu Hiệp lật ra để trước mặt.

“E hèm.” Tương Trọng Kính tằng hắng một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu còn nóng của Cố Tòng Nhứ, cố tỏ ra trấn định nói: “Trước kia ta đáp ứng sẽ đọc thoại bản cho ngươi nghe, e hèm, bây giờ đúng lúc có thời gian.”

Cố Tòng Nhứ tựa đầu vào ngực hắn, hàng mi dài khẽ cử động.

Tương Trọng Kính không biết gì cả, vừa lật ra trang đầu tiên thì ngay lập tức bức tranh vẽ mỹ nhân nô đùa với rồng của Mãn Thu Hiệp đập ngay vào mắt.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính không chịu nổi điều khiển u hỏa đốt trụi quyển thoại bản trước mặt không còn một mống tro tàn nào.

Ngón tay của Cố Tòng Nhứ đặt bên cạnh khẽ cử động.

Tương Trọng Kính lúng túng cầm một quyển khác tới, tiếp tục lật xem.

Hắn là một người có năng lực tiếp thu rất mạnh, khi lật tới những trang vẽ nửa kín nửa hở chọc người mơ màng, tư thế nhìn như bình thường nhưng lại cảm thấy lưu luyến khó hiểu, hắn đã hết sức ổn định, chỉ là ngón tay vẫn không tự chủ được búng ra một cái, đốt trụi trang vẽ kia.

Mặc dù đã nhìn quen nhưng vẫn rất mắc cỡ

“Đây là bút ký ghi lại chuyến du lịch vào mùa thu, kể về một câu chuyện có thật của Hương Nhi và Chân Long…” Tương Trọng Kính đọc ra câu đầu tiên, trong lòng tự thôi miên bản thân ‘Đây là Chân Long và Hương Nhi, không phải là mình và Cố Tòng Nhứ, chỉ là một câu chuyện tưởng tượng không có thật,’ sau khi hắn niệm câu này ba lần thành công thuyết phục bản thân, trở thành một độc giả bàng quan đọc về truyện của người khác.

Tương Trọng Kính vốn rất mặt dày, sau khi đưa mình và Cố Tòng Nhứ thoát khỏi nhân vật trong truyện, hắn hoàn toàn xem đây là một quyển thoại bản bình thường, hắn vừa vuốt rồng vừa đọc quyển thoại bản ‘Hương Nhi và Chân Long’ vô cùng mạch lạc và truyền cảm, chẳng mấy chốc đã đọc hơn phân nửa quyển.

Toàn bộ nội dung trong đây đều là Tống Hữu Thu bịa ra— Hắn còn chưa có lá gan viết chuyện thật của Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ rồi đem đi bán khắp nơi— Vì thế ngoài cái tên kì quái của nhân vật chính ra, tình tiết diễn biến bên trong đều không liên quan gì đến hai người, Tương Trọng Kính càng đọc càng không có gánh nặng trong lòng.

Mãi đến kết thúc truyện, Chân Long và Hương Nhi tu thành chánh quả, Tương Trọng Kính lần thứ hai bất ngờ không kịp đề phòng bị bức tranh mỹ nhân toàn thân quấn sương dày đặc và ác long dây dưa với nhau đập thẳng vào mặt, không khỏi ngẩn ngơ.

Bên cạnh còn kèm theo một câu: …Chân Long biến sương mù thành xiềng xích, vẽ đất làm tù, cuối cùng ở trên giường quấn quýt hành hạ Hương Nhi không ngừng nghỉ.

Hương Nhi: “…”

Trên mặt Tương Trọng Kính không cảm xúc, hắn đang định khép sách lại vứt qua một bên, đột nhiên một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới nhẹ nhàng giữ lại trang vẽ cung xuân đồ kia.

Tương Trọng Kính cứng đờ, ngạc nhiên cúi đầu nhìn người trong lòng.

Không biết Cố Tòng Nhứ tỉnh lại lúc nào, đang nhấc tay đè lại quyển thoại bản, ngẩng đầu mỉm cười với Tương Trọng Kính: “Sao không đọc nữa? Tiếp tục đi, ta đang nghe vui mà.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính đờ mặt ra, cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “Ngươi tỉnh lại lúc nào vậy?”

“Nghe thấy tiếng chuông liền tỉnh.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nhớ lại mình vừa dạt dào tình cảm đọc ra một đống lời vô liêm sỉ giữa Chân Long và Hương Nhi, kích thích đến nỗi người nghe cũng phải đỏ mặt, hắn không khỏi thẫn thờ, trong đầu hiện lên suy nghĩ ‘Nếu đã muốn trở thành đạo lữ, ta còn làm mình làm mẩy cái gì, hắn thích ta đọc cho hắn nghe là lẽ đương nhiên’.

Tương Trọng Kính cúi đầu hôn nhẹ lên môi Cố Tòng Nhứ, dịu dàng nói: “Tỉnh cũng tốt, đỡ cho ngươi kêu ta nói không biết giữ lời.”

Cố Tòng Nhứ hơi ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn dịu dàng của Tương Trọng Kính, nghe vậy hai mắt rồng hơi lóe sáng.

Vẻ mặt này của y khiến Tương Trọng Kính cảm thấy hoang mang sau mấy ngày chiến tranh lạnh, ngược lại giống như hồi trước ác long lén đi tửu lâu, kêu người kể chuyện lén đổi tên nhân vật trong thoại bản thành Chân Long và Hương Nhi, sau đó ngồi nghe vỗ tay khoái chí.

Tương Trọng Kính thấy ánh mắt quen thuộc này khiến tim hắn nhũn cả ra, hận không thể dâng hết mọi thứ lên cho y.

Tương Trọng Kính bình tĩnh đọc nốt mấy trang cuối cùng, phần cuối có lẽ là viết về kết cục viên mãn, kèm theo không ít tình tiết khiến người ta đỏ mặt, dù là da mặt dày như Tương Trọng Kính sau khi đọc xong không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô rát, rất muốn đi ra ngoài uống một ca nước lạnh.

Cố Tòng Nhứ rất thích nghe kể chuyện, càng thích nghe tên của hai người xuất hiện trong thoại bản, bây giờ được Tương Trọng Kính chính miệng đọc cho nghe, điều này càng khiến ác long thêm hưng phấn.

Mà hậu quả của việc ác long hưng phấn, chính là kỳ giao hoan phát tác.

Tương Trọng Kính vô tình liếc thấy, hắn không còn thấy xấu hổ nữa mà ngược lại là bất đắc dĩ.

“Ta thở dốc ngươi có phản ứng, ta đấm ngực ngươi ngươi cũng có phản ứng, bây giờ ta đọc thoại bản ngươi lại…” Tương Trọng Kính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi lại không thể thu liễm bớt sao, chờ chúng ta tìm được long cốt cuối cùng rồi hẳn vui vẻ được không?”

Cố Tòng Nhứ vô tội nhìn hắn, nói: “Ngươi ở bên cạnh ta, ta không kiềm chế được.”

Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, Tương Trọng Kính lập tức không tiếc nước miếng mắng kẻ đó là đồ háo sắc dâm dê các kiểu, nhưng những lời này lại thốt ra từ miệng của một ác long thanh thuần trong trắng, Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy trái tim như hóa thành vũng nước.

Cố Tòng Nhứ ngủ ba ngày, tam độc trong cơ thể đã lắng xuống không ít, bộ dáng tàn bạo lăm le muốn nuốt Tương Trọng Kính vào bụng trước đó đã không còn, bây giờ đã trở về dáng vẻ ngoài mặt hung dữ muốn cắn người nhưng thật ra lại kinh sợ lắp bắp như hồi mới quen.

Tương Trọng Kính không có sức đề kháng với dáng vẻ này của y, hắn rũ mắt cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nghiến răng hạ quyết tâm, cúi người đè lên người Cố Tòng Nhứ, chân mày hơi nhướng mang theo chút kiêu căng lạnh nhạt.

“Vậy thì đừng kiềm chế nữa.”

Chỉ với một câu nói mà làm cho hô hấp của ác long đột nhiên trở nên dồn dập, y giữ chặt eo thon của Tương Trọng Kính, khó khăn kiểm soát thần trí của mình, tránh cho tam độc còn chưa bị y triệt để thuần hóa lại nhân cơ hội trỗi dậy lần nữa.

“Trọng Kính…” Cố Tòng Nhứ nhíu mày nói: “Nhưng ta thật sự sẽ lây tam độc cho ngươi, ngươi sẽ khó chịu lắm.”

“Ngươi quên ta là ai rồi hả?” Không biết Tương Trọng Kính lấy đâu ra lá gan, giống như đã quên mất chuyện cổ tay còn đau của mình, rõ ràng Cố Tòng Nhứ đã từ chối nhưng hắn vẫn bám hoài không buông: “Về chuyện tam độc của ngươi, ta phất tay một cái là đánh tan ngay.”

Hai mắt Cố Tòng Nhứ sáng lên, nói: “Song tu cũng có thể sao?”

Tương Trọng Kính hơi do dự, về chuyện này thì hắn cũng không chắc lắm, cảm thấy Cố Tòng Nhứ cắn hắn một cái chỉ bị dính chút tam độc, có lẽ coi như song tu chắc cũng không để lại quá nhiều tam độc, hắn gật đầu nói: “Ừ, có thể.”

Cứ như vậy trực tiếp giải quyết dễ dàng khúc mắc và vấn đề ngủ đông của Cố Tòng Nhứ, lúc này y vồ vập muốn cởi áo Tương Trọng Kính ra.

Tương Trọng Kính đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày này, hà tất nhìn Cố Tòng Nhứ cố nhẫn nhịn không được thư giải.

Cho dù là khi song tu, Tương Trọng Kính cũng cực kỳ bá đạo, huống chi thân thể của hắn lại nhạy cảm như vậy, Cố Tòng Nhứ còn là rồng, thật sự không cần nghĩ cũng biết vị trí trên dưới của hai người.

Chính là vì biết được vị trí của mình là ở dưới nên Tương Trọng Kính càng không muốn để Cố Tòng Nhứ đoạt hết quyền chủ động, hắn đè lên người Cố Tòng Nhứ, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt rồng màu vàng cực kỳ đẹp đẽ của y, khẽ nhếch môi nói: “Thật sự muốn ăn ta?”

Cố Tòng Nhứ vốn đang trong kỳ giao hoan, lại bị gương mặt xinh đẹp mang tính xâm lược của Tương Trọng Kính làm cho thần hồn phải điên đảo, y trực tiếp nắm chặt eo hắn đảo khách thành chủ, xoay người nằm lên trên.

Tương Trọng Kính trong bộ áo đỏ mỏng tanh xốc xếch nửa che nửa hở nằm trong lòng Cố Tòng Nhứ bị hành động này dọa phát sợ, mái tóc đen nhánh còn mang theo hơi nước xõa tung trên giường, con ngươi của hắn hơi tối, mang theo chút thần sắc tương tự Cố Tòng Nhứ.

Hắn mỉm cười nhìn Cố Tòng Nhứ bận rộn cọ tới cọ lui trên người mình, đến khi quần áo bị cởi hơn phân nửa, Tương Trọng Kính mới bất giác nhận ra tình hình hiện tại, nụ cười trên mặt hơi sượng lại.

Cố Tòng Nhứ thấy vẻ mặt hắn thay đổi, cúi đầu hôn hắn một cái, tỏ vẻ đáng thương nói: “Ngươi sợ?”

Tương Trọng Kính có khổ không thể nói ra, vốn liếng giao hoan của ác long thật sự khiến người ta sợ hãi.

“Tòng, Tòng Nhứ…” Tương Trọng Kính có chút kinh sợ, nhưng vẫn cố cậy mạnh thương lượng với Cố Tòng Nhứ: “Đã giao kèo rồi, ngươi phải tuân theo quy củ, không được làm loạn biến thành rồng.”

Cố Tòng Nhứ hơi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, gương mặt khẽ ửng đỏ, gật đầu nói: “Được.”

Tương Trọng Kính đang định thở phào một hơi thì đột nhiên cảm giác từ trên người Cố Tòng Nhứ tản ra một luồng linh lực màu đen, duỗi tới nhặt quyển thoại bản bị vứt trên đất lên, lật đến bức tranh tặng kèm của Mãn Thu Hiệp ở trang cuối cùng rồi đưa đến trước mặt hai người.

Cố Tòng Nhứ vui vẻ háo hức nói: “Sẽ làm theo giống vậy.”

Tương Trọng Kính: ? ? ?

Tương Trọng Kính thấy người trong tranh bị quấn đầy xiềng xích hóa thành từ sương đen, kinh hoảng nói: “Cái gì?”

“Ừ.” Cố Tòng Nhứ giống như đứa bé, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn tìm được món đồ chơi yêu thích: “Ta thích cái này.”

Tương Trọng Kính: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận