Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 116: Phiên Ngoại 6.

Bên ngoài Ngọc Nhứ Tông có một thị trấn khá đông dân cư, đó là vì Quỳnh Nhập Nhất ở đây mở sòng bạc rộng rãi hơn rất nhiều nên dần dần có người đến ở, qua mấy năm nghiễm nhiên trở thành một thị trấn nhỏ, thậm chí còn có tu sĩ đến đây định cư.

Tương Trọng Kính dành cả ngày nghiên cứu pháp trận, luyện kiếm, song tu, nhưng lâu ngày cũng không còn cảm thấy hứng thú, dứt khoát đề nghị thu nhận đệ tử.

Cố Tòng Nhứ đang ngồi vắt giò trên bệ cửa sổ nghe vậy nhảy dựng lên, nói: “Không được.”

Tương Trọng Kính đang luyện kiếm trong sân, bông liễu bay vờn xung quanh, bị kiếm phong lướt qua đẩy bay ra xa.

Tương Trọng Kính nghe Cố Tòng Nhứ không đồng ý, rút kiếm về đi tới trước cửa sổ đối mặt với y, nhàn nhạt nói: “Tại sao không được?”

Cố Tòng Nhứ nghiêm túc đưa quyển thoại bản trong tay cho Tương Trọng Kính xem, hắn liếc sơ qua thì thấy trong đó ghi một hàng chữ lớn ‘Sư đồ diễm tình’.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính trợn mắt nói: “Ngại quá, ta là nam nhân đã có đạo lữ.”

Hơn nửa toàn bộ Cửu Châu rộng lớn này, làm gì có ai dám nảy sinh suy nghĩ kì quái với Tương kiếm tôn, trừ khi muốn trở thành bữa ăn cho ác long.

Cố Tòng Nhứ nghiện thoại bản, luôn sinh ra ảo tưởng có kẻ rình rập mơ ước đạo lữ nhà y.

Có điều cuối cùng Cố Tòng Nhứ thấy Tương Trọng Kính vì quá chán mà thường xuyên chạy ra ngoài Ngọc Nhứ Tông chơi, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng, còn thuận tiện nhận thù lao phong phú.

Đầu xuân năm sau, vô số môn phái khắp Cửu Châu nghe nói Tương kiếm tôn muốn thu đồ đệ vào Ngọc Nhứ Tông, rối rít đưa đệ tử thiên phú ưu tú của mình đến, mưu toan giành được sự xem trọng của Tương kiếm tôn.

Những thiếu niên tới bái sư mặt mũi sáng sủa lanh lợi, ai nấy đều hăng hái tích cực, tất cả đều là thiên chi kiêu tử của Tam giới Cửu Châu.

Tương Trọng Kính ngồi trên đài cao, híp mắt nhìn các thiếu niên sôi nổi hoạt bát phía dưới, không cảm thấy ghét bỏ gì.

Năm đó nếu không phải vì chuyện tam độc, có lẽ hắn cũng giống như những thiến niên này lớn lên trong vô ưu vô lo, không cần gánh vác trách nhiệm, cũng không cần hao phí tâm sức đi tìm tự do.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng thở ra một hơi, vô thức ngoái đầu tìm kiếm Cố Tòng Nhứ, chỉ là hai ngày trước Cố Tòng Nhứ bảo ra ngoài chơi rồi lặn mất tăm.

Tin tức Ngọc Nhứ Tông nhận đệ tử đã truyền đi khắp Cửu Châu, Tống Hữu Thu và Mãn Thu Hiệp tất nhiên cũng đến, ngay cả Thiết Hải Đường cũng che dù tới góp vui, nàng nhìn thấy Tương Trọng Kính là mặt mũi đỏ bừng hưng phấn, vui vẻ nhào tới.

“Kiếm tôn!”

Những năm này tu vi của Thiết Hải Đường đã tăng lên rất nhiều, không còn bị kẹt dưới tán cây hòe nữa, cầm dù che nắng là có thể tung tăng đi khắp Tam giới.

Tương Trọng Kính nhìn nàng cười tủm tỉm, giơ tay gọi đến một đám mây trắng che trên đầu Thiết Hải Đường, tránh cho nàng không may xảy ra bất trắc.

Trong lòng Thiết Hải Đường nổi bong bóng ấm áp, chỉ là nàng biết Tương Trọng Kính đã hợp tịch, đối xử tốt với nàng là vì coi nàng là bạn không hơn không kém, nhưng nàng nghĩ vậy cũng không cảm thấy khổ sở, chẳng qua là thường xuyên ngồi dưới gốc cây hòe há miệng mắng ác long chó ngáp phải ruồi.

Nàng chỉ là quỷ hồn, chưa bao giờ cầu mong ấm áp xa xỉ.

Thiết Hải Đường đứng bên cạnh Tương Trọng Kính, đon đả nói: “Hôm nay Kiếm tôn chuẩn bị nhận bao nhiêu đệ tử?”

Mãn Thu Hiệp thong thả ngồi xuống bên cạnh Tương Trọng Kính, nói: “Chân long đại nhân thật sự đồng ý cho ngươi nhận đệ tử, chậc chậc, hắn uống lộn thuốc hả ta?”

Tương Trọng Kính bật cười: “Có lẽ chỉ nhận một đệ tử, những người khác có căn cốt tốt nếu muốn cũng có thể ở lại Ngọc Nhứ Tông, ta sẽ truyền dạy kiếm chiêu và trận pháp cho bọn họ.”

Mãn Thu Hiệp nhướng mày: “Giống như đệ tử Tam môn gặp nhau luận đạo?”

Tương Trọng Kính gật đầu.

Mãn Thu Hiệp nói: “Tính vậy cũng được.”

Dù sao trận pháp và kiếm chiêu của Tương Trọng Kính là tuyệt đỉnh Cửu Châu, dù chỉ là hướng dẫn nhưng cũng giúp các thiếu niên này thu hoạch nhiều kiến thức hơn cả ở Tông môn của mình.

Các thiếu niên bên dưới đã bắt đầu tỷ thí, đây là cơ hội duy nhất có thể trổ tài trước mặt Tương kiếm tôn, tất nhiên mỗi một người đều vô cùng nghiêm túc giao đấu.

Tương Trọng Kính híp mắt quan sát hồi lâu, nói: “Những đệ tử này tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi không tồi.”

Chỉ là…

Tương Trọng Kính liếc nhìn một thiếu niên mặc áo đen đang đứng trong góc, hàng mi khẽ run lên.

Thiếu niên áo đen đứng trong góc không ra thi đấu với những người khác, ngược còn khoanh tay nhìn bằng ánh mắt ‘Chư vị ở đây đều là giun dế không chịu nổi một đòn của ta’, trong mắt toát ra lãnh ý và kiêu căng không hề che giấu.

Tầm mắt của Tương Trọng Kính chợt cứng lại, Mãn Thu Hiệp nghi ngờ nói: “Ngươi nhìn trúng người nào sao?”

Khi các thiếu niên tới Ngọc Nhứ Tông đều được phát thẻ ngọc có ghi số thứ tự, cũng thuận tiện cho Kiếm tôn có thể nhớ rõ người.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng nhấc tay chỉ, nhướng mày nói: “Không phải nói người đến thi đấu chỉ có mấy chục thôi sao, sao lại có tới số một trăm hai mươi ba?”

Mãn Thu Hiệp nhìn sang, giải thích cho hắn: “Đó là vì đứa bé kia đến đầu tiên, một mình cướp lấy ba thẻ ngọc số một, hai và ba, khuyên thế nào cũng không nghe.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, hình như đã đoán ra gì đó nên tiện tay chỉ rồi nói: “Vậy thì một hai ba đi.”

Mãn Thu Hiệp kinh ngạc nói: “Cậu ta còn chưa thi đấu mà, có tùy tiện quá không?”

Tương Trọng Kính không nói gì.

Mãn Thu Hiệp đành phải kêu người dẫn thiếu niên có số thứ tự ‘một hai ba’ đến.

Những thiếu niên nghe có người được Tương kiếm nhìn trúng đều cảm thấy chán nản, nhưng sau lại nghe có thể ở lại Ngọc Nhứ Tông một năm và được đích thân Tương kiếm tôn chỉ bảo, ai nấy đều vui vẻ không thôi.

Ngọc Nhứ Tông là nơi tụ hội nhiều linh khí nhất ở Cửu Châu, cộng thêm thân phận và truyền kì lưu truyền khắp Tam giới Cửu Châu của Tương Trọng Kính, nghe thấy có thể ở lại và được Tương kiếm tôn chỉ bảo, làm gì có ai ngu mà trở về, tất cả đều nháo nhào muốn ở lại.

‘Một hai ba’ nhanh chóng bước lên đài cao, xa xa nhìn thấy Tương Trọng Kính đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị, cách một lớp khăn che mặt trắng tinh cười như không cười nhìn y.

Mãn Thu Hiệp cẩn thận quan sát thiếu niên áo đen nhưng lại không phát hiện được gì, nếu không phải vì đôi mắt của thiếu niên quá lạnh lùng bức người, hắn chỉ nghĩ đây là một người phàm bình thường.

Tương Trọng Kính ngoắc tay với thiếu niên, ‘một hai ba’ nhanh chân đi tới, trước mặt bàn dân thiên hạ bổ nhào vào lòng Tương Trọng Kính.

Mọi người: “…”

Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu xanh lè cả mặt, trong mắt viết đầy những từ xấu xa không thể nói rõ, ví dụ như trên đầu chân long đại nhân mọc thảo nguyên xanh mướt, hay là tối nay ta sẽ nhảy lầu để truy điệu cho những quyển thoại bản mà ta đã dùng chân tâm viết ra.

Thiết Hải Đường giật mình, hóa đá tại chỗ không suy nghĩ được gì.

Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi phản ứng của Tương Trọng Kính, người hầu dẫn ‘một hai ba’ tới cũng kinh hoảng xám ngoét mặt mày, sợ vị đạo lữ khủng bố của Tương kiếm tôn sẽ trực tiếp băm người này thành thịt vụn.

Ngờ đâu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tương Trọng Kính vẫn bình thản như thường, thậm chí còn vòng tay ôm eo của thiếu niên, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

‘Một hai ba’— À không, Cố Tòng Nhứ lúc này đã thay đổi một khuôn mặt bình thường, thân mật ôm cổ Tương Trọng Kính, bĩu môi nói: “Ngươi đã nhận ta thì không được nhận thêm những người khác.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nhịn cười, hoàn toàn bội phục y, nói: “Được.”

Cố Tòng Nhứ có được lời cam kết của hắn, cuối cùng vui vẻ biến thành rồng nhỏ quấn lên người Tương Trọng Kính.

Tất cả mọi người ở đây đều bị pha biến thành rồng sờ sờ dọa hết hồn, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại nhận ra thiếu niên ‘một hai ba’ kia chính là chân long đại nhân.

Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu thầm vỗ về trái tim hoảng loạn của mình, nghĩ bụng hai người này đúng là biết chơi tình thú, đã thế còn dọa bọn họ lo lắng sợ hãi.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho những thiếu niên khác xong thì trời cũng đã sẩm tối, Tương Trọng Kính dẫn Cố Tòng Nhứ về di tích Linh Lung.

Vừa mới bước vào cửa, Tương Trọng Kính giống như nhớ ra gì đó mà dừng chân lại, quay đầu nhìn Cố Tòng Nhứ đang vui vẻ hừ ca bên cạnh với ánh mắt thâm sâu.

“Tòng Nhứ.”

Tâm trạng của Cố Tòng Nhứ rất tốt, cong mắt nhìn hắn: “Sao thế?”

Tương Trọng Kính không tỏ rõ cảm xúc, nói: “Nếu ngay từ đầu ngươi đã không thích ta nhận đệ tử, vì sao lại đáp ứng?”

Cố Tòng Nhứ nói: “Ta sợ ngươi chán, hơn nữa mấy con kiến hôi kia mặc dù không được ngươi nhận làm đệ tử nhưng vẫn có thể ở lại Ngọc Nhứ Tông, như vậy là ngươi sẽ không buồn chán nữa.”

Tương Trọng Kính lạnh lùng nói: “Không, ý ta là, vì sao ngươi phải thu ‘thù lao’ của ta?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ suýt chút nữa quên của nợ này, Tương Trọng vì chuyện nhận đệ tử mà trả cho ác long một khoản thù lao khá lớn— Chính là ở trên giường không cho phép hắn cầu xin tha thứ, không cho phép đạp đá rồng, chỉ cần nói một chữ ‘không’ là hủy kèo ngay.

Tương Trọng Kính đành phải im lặng cắn răng không lên tiếng hồi lâu, cuối cùng chịu không nổi, chỉ có thể vừa khóc vừa nói những lời hư hỏng vô liêm sỉ.

Cố Tòng Nhứ nghe những lời thô tục khẩu thị tâm phi như ‘làm chết ta đi’ hay ‘muốn sâu hơn nữa’, đã biết mà còn hỏi: “Ngươi nói thật sao?”

Tương Trọng Kính sững sờ hồi lâu, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Hắn bị giày vò hồi lâu, cuối cùng mới được đồng ý cho phép thu nhận đệ tử.

Sau đó vào buổi sáng đẹp trời hôm nay, giấc mộng thu nhận đệ tử tan tành mây khói.

Cố Tòng Nhứ ủy khuất ôm hắn: “Nhưng, chính ngươi đã thu nhận ta, hức hức, mà ta cũng đâu có ngăn cản ngươi nhận thêm những người khác đâu.”

Tương Trọng Kính bị y chọc tức cười: “Ngươi cũng ở đó, ta có thể chọn người khác được sao?”

Cố Tòng Nhứ chậm rãi mở to mắt, mãi lâu sau mới tằng hắng một tiếng, vành tai đỏ bừng không được tự nhiên, nói: “Ta, ta… Ngươi đừng nóng giận.”

Thật ra Tương Trọng Kính cũng không tức giận mấy, hắn chỉ muốn tìm thêm chút chuyện cho mình làm, có nhận đệ tử hay không thật ra cũng không quan trọng, chỉ là hắn thấy Cố Tòng Nhứ hao tổn tâm cơ như thế cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.

Vì để trà trộn vào đám tu sĩ nên Cố Tòng Nhứ cố ý biến thành dáng vẻ thiếu niên, còn đi xếp hàng giành trọn ba số đầu ‘một hai ba’, Tương Trọng Kính chỉ cần nghĩ đến rồng ngốc vừa ăn dấm vừa hùng hổ đứng xếp hàng lấy thẻ ngọc là không thể nhịn cười nổi.

Hắn xoa đầu Cố Tòng Nhứ, nhàn nhạt nói: “Ta đã nói rồi, ngươi không thích chuyện gì thì hãy nói cho ta biết, ta sẽ không làm.”

Cố Tòng Nhứ gật đầu, nói: “Ta biết.”

Cố Tòng Nhứ gây rối không cho Tương Trọng Kính thu nhận đệ tử, vì thế y định nghiêm túc làm đệ tử của hắn.

Cố Tòng Nhứ hừng hực chí khí, sáng hôm sau dậy thật sớm biến thành vóc dáng thiếu niên, thong thả đi bộ đến giảng đường của Ngọc Nhứ Tông, dự định nghiêm túc nghe giảng.

Mấy chục thiếu niên ngồi chật ních cả giảng đường, mỗi khuôn mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn khó nén, tụm ba tụm bốn rù rì với nhau, Cố Tòng Nhứ vừa bước vào, cả lớp bỗng im bặt, toàn bộ tầm mắt đổ dồn về phía Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ vốn không muốn tiếp xúc với đám nhãi con này, hừ nhỏ một tiếng rồi đi tới chỗ ngồi đã nhìn trúng, là vị trí cách bục giảng gần nhất, y giơ tay đập một cái lên bàn không nặng không nhẹ, nhìn thiếu niên đang ngồi trước mặt, lạnh nhạt nói: “Ta muốn ngồi chỗ này, ngươi, tránh ra.”

Thiếu niên: “…”

Thiếu niên cũng là người không chịu thua, trực tiếp đứng lên nói: “Ta đã ngồi trước.”

Cố Tòng Nhứ đã quen bị người kinh sợ, hiếm khi gặp kẻ lớn gan đốp chát lại như vậy, y hứng thú nhướng mày nói: “Vậy ngươi muốn đấu một trận với ta không?”

Thiếu niên hất đồng môn khuyên ngăn mình ra, cười lạnh nói: “Đấu thì đấu, ngược lại ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có gì đặc biệt mà để Kiếm tôn nhận ngươi làm đệ tử.”

Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nghĩ thầm, chỉ bằng ta là đạo lữ của hắn.

Đó gọi là tình thú, đám nhãi con lông mọc chưa đủ các ngươi mà biết cái gì?!

Cố Tòng Nhứ nói: “Được, ngươi muốn đấu thế nào?”

Giọng nói của thiếu niên vang vọng có lực, lấy ra sở trường mình tâm đắc nhất nói: “Đấu ngự thú!”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Đây có phải là buồn ngủ gặp chiếu manh không?

Cố Tòng Nhứ cười như không cười nói: “Được thôi, ngươi kêu linh thú của mình ra đi.”

Thiếu niên mang theo khí thế hung hăng gọi một con diều hâu ra.

Diều hâu rít một tiếng, các tu sĩ đứng gần bị tiếng kêu tràn ngập linh lực của nó làm xây xẩm đầu óc.

Thiếu niên kiêu ngạo nói: “Linh thú của ngươi đâu?”

Cố Tòng Nhứ nhìn đứa ngốc trước mặt với ánh mắt trìu mến đến lạ, tỏ vẻ thâm sâu nói: “Nếu ta thắng, ngươi phải gọi ta một tiếng cha.”

Thiếu niên: “…”

Thiếu niên nghe vậy suýt tức khóc, lập tức nâng diều hâu của mình lên thị uy thì phát hiện nó đã ngất xỉu từ lúc nào không hay.

Nhưng rõ ràng người trước mặt chưa gọi linh thú ra, mà cũng có thể tỏa ra uy áp lớn như vậy?

Thiếu niên đứng như trời trồng hồi lâu, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng, làm thế nào cũng không thể thốt ra được một tiếng ‘cha’.

Cố Tòng Nhứ vẫn ung dung nhìn cậu ta, không hề biết hai chữ thu liễm viết thế nào.

Ngay lúc này, giọng nói ôn hòa của Tương Trọng Kính từ ngoài cửa truyền vào.

“Có chuyện gì thế?”

Cố Tòng Nhứ lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, quay đầu nhìn Tương Trọng Kính nói: “Không có gì, ta đang thương lượng với nhãi… Vị tu sĩ này để đổi chỗ cho nhau.”

Mọi người thấy Tương Trọng Kính liền ngồi ngay ngắn lại, hai mắt dính chặt vào Kiếm tôn tựa như tiên nhân, thậm chí còn quên sạch chuyện vui vừa rồi.

Thiếu niên được giải vây, lật đật ôm diều hâu của mình chạy xuống bàn cuối ngồi, nước mắt rơi lã chã, ngẩng đầu nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt cảm kích.

Cố Tòng Nhứ giành được chỗ ngồi liền đặt mông ngồi xuống, gác hai chân lên bàn, mở to mắt nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính gần ngay trước mặt không chớp lấy một cái.

Tương Trọng Kính thoáng lườm y, sau đó không nói nhiều lập tức vào thẳng vấn đề: “Buổi học hôm nay chúng ta sẽ nói về trận pháp, sau giờ ngọ sẽ đến võ trường dạy các ngươi kiếm chiêu.” (giờ ngọ 11h-13h trưa)

Các thiếu niên vội vàng ngoan ngoãn đáp lại.

Cố Tòng Nhứ nghiêm túc nhìn Tương Trọng Kính, thấy miệng hắn hết mở lại khép nói ra các từ ngữ ly kỳ quái lạ liên quan đến trận pháp, chỉ cảm thấy đạo lữ của y đúng là học thức uyên bác, mọi cử động lời nói đều quyến rũ chết rồng.

Một lát sau, Cố Tòng Nhứ nằm nhoài ra bàn,vẫn chăm chú nhìn Tương Trọng Kính đang giảng bài, thầm nghĩ: “Nguy rồi, sao ta nghe không hiểu chữ nào vậy.”

Ác long không biết một chữ nào liên quan đến trận pháp, lần đầu tiên nghe Tương Trọng Kính nói chuyện giống như đang nghe thiên thư, nhìn đôi môi ướt át khép khép mở mở kia, một lòng chỉ muốn nhào tới hôn một miếng.

Sau khi giảng được một lúc, Tương Trọng Kính tùy ý chọn một thiếu niên để trả lời vài vấn đề của hắn, thật tình cờ, người được chọn là thiếu niên ngự thú mới nãy bị Cố Tòng Nhứ bắt nạt một trận.

Thiếu niên đã bình ổn lại ưu tư, lễ phép đứng dậy trả lời từng câu hỏi của Tương Trọng Kính một cách mạch lạc rõ ràng.

Tương Trọng Kính mang theo ý tán thưởng gật đầu nhìn cậu ta, rồi để người ngồi xuống.

Cố Tòng Nhứ trợn mắt há miệng.

Ngay cả nhãi con kia đều có thể nghe hiểu lời Tương Trọng Kính nói, còn y thì lại nghe không hiểu?!

Nhận biết này đột nhiên kích thích ác long, bây giờ y mới kiên cường ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, cố gắng động não để hiểu cho bằng được những từ ngữ nói về pháp trận kia rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Sau đó, không có kết quả.

Sau giờ học trận pháp, mọi người được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, kế tiếp sau giờ ngọ là đến buổi học kiếm đạo.

Kiếm chiêu của Tương Trọng Kính nổi danh ác liệt nhất Cửu Châu, thân hình cao ráo thon dài như ngọc của hắn đứng giữa sân, trong tay chỉ cầm một cành đào nở rộ nhưng kiếm ý tỏa ra trên đó khiến người nhìn phải nghẹt thở.

Có thiếu niên tu kiếm đạo thấy vậy hai mắt sáng rực, ước gì có thể nhào tới dính chặt lên người Kiếm tôn, có gỡ cũng gỡ không xuống.

Cố Tòng Nhứ cũng cầm một binh khí ra ngô ra khoai, tùy ý múa may vài đường, nhưng hễ mà y cầm đồ trong tay là chỉ muốn chọi bể đầu người ta, thà trực tiếp dùng móng vuốt giải quyết gọn lẹ, vì thế sau nửa buổi học kiếm chiêu, y phải đi nhặt kiếm mệt nghỉ.

Những tu sĩ khác nhìn y cười trộm.

Cố Tòng Nhứ nén giận nhặt thanh kiếm bị ném nhiều lần suýt gãy lên, đang định thử lại thì chẳng biết Tương Trọng Kính đã đi đến sau lưng y lúc nào, dùng tư thế bao bọc từ phía sau nâng cổ tay cầm kiếm của Cố Tòng Nhứ lên, ghé vào tai y cười nói: “Sao ngươi cứ vứt kiếm hoài vậy?

Lưng của Cố Tòng Nhứ dán vào ngực Tương Trọng Kính, bởi vì trong vóc dáng thiếu niên nên cả người y hầu như nằm gọn trong vòng tay của Tương Trọng Kính, hơi thở quen thuộc bao quanh khiến y có chút lo ra, không còn hứng thú muốn luyện kiếm nữa, thả lỏng cơ thể dựa hẳn vào lòng Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính cong ngón tay búng cái chóc vào eo y, khiển trách: “Thẳng lưng.”

Cố Tòng Nhứ đành phải đứng thẳng người, được Tương Trọng Kính cầm tay luyện kiếm chiêu.

Đám nhỏ đứng một bên vừa mới cười nhạo Cố Tòng Nhứ, bây giờ nhìn Cố Tòng Nhứ được Kiếm tôn đích thân cầm tay chỉ dẫn luyện kiếm chiêu, ai nấy đều ghen tị đỏ mắt.

Có tu sĩ cũng muốn được Kiếm tôn cầm tay luyện kiếm nên cố ý tuột tay vứt kiếm ra xa, nhưng Tương Trọng Kính chỉ lạnh nhạt liếc hắn, nói: “Nhặt lên, tiếp tục.”

Mọi người: “…”

Phân biệt đối xử quá nha Kiếm tôn!

Sau khi chỉ dẫn kiếm thuật xong, Tương Trọng Kính cũng không nán lại lâu, để bọn họ so tài với nhau để tự lĩnh ngộ, còn hắn cầm cành đào rời đi.

Cố Tòng Nhứ vốn đang giả bộ luyện kiếm, thấy vậy lập tức vứt kiếm qua một bên tò tò chạy theo.

Những người khác có giận cũng không dám nói gì, dù sao ai cũng biết thiếu niên áo đen kia chính là đệ tử do đích thân Kiếm tôn chọn.

Đêm đã khuya.

Thời thế thay đổi, ban ngày Tương kiếm tôn chỉ dẫn Cố Tòng Nhứ luyện kiếm nghiêm khắc bao nhiêu, thì buổi tối thê thảm bấy nhiêu.

Cố Tòng Nhứ nói với hắn: “Thẳng eo lên nha Kiếm tôn.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính hung dữ nhéo một phát vào tay y, tức giận nói: “Đã rất thẳng rồi— Cố Tòng Nhứ ngươi có chịu nghiêm túc chưa, làm gì có ai dạy học vào giờ này?! Sao ngươi không tự mình đọc sách đi!”

Cố Tòng Nhứ nói: “Nhưng ta chỉ thích ngươi đọc cho ta nghe.”

Tương Trọng Kính sắp bị chọc tức chết, đành phải cố gắng lặp lại bài giảng trận pháp hồi sáng bằng giọng điệu hổn hển đứt quãng.

Một hồi lâu sau, ác long nói: “Vẫn nghe không hiểu, lặp lại thêm lần nữa.”

Tương Trọng Kính mơ mơ màng màng, cuối cùng không nhịn được co giò đạp Cố Tòng Nhứ xuống giường.

Rồng không văn hóa không đặt tâm tư vào chính đạo, cho dù một đêm nói ba lần y cũng không hiểu được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận