Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên
Chương 44: Mắt Cá Chân Bị Ứ Máu.
Trong lúc đợi ‘trò vui’ đi vào, Thiết Hải Đường gác chéo chân hái thêm một đóa bỉ ngạn, sau đó đặt sát vào mũi giống như thưởng thức hương hoa vậy, chậm rãi hút âm khí vào trong cơ thể.
Một cô bé tóc bện đuôi sam ngồi xổm bên cạnh, bi bô nói: “Chị đại, lại có tin tức của kiếm tôn truyền tới.”
Thiết Hải Đường nghe thấy hai chữ ‘kiếm tôn’ thì đôi quỷ đồng vô thần của nàng liền sáng rực lên, nàng lật đật nắm tay vịn xoay người lại mở to mắt như đứa trẻ đòi kẹo nhìn cô bé kia, vươn tay túm lấy đuôi sam của cô bé thúc giục: “Mau, mau lên.”
Cô bé nhắm mặt lại đặt tay lên mi tâm, tựa như nhìn thấy gì đó liền giòn giã nói: “Xế trưa hôm nay kiếm tôn từ Khứ Ý Tông đi xuống núi, bên người còn dẫn theo một nam nhân áo đen.”
Thiết Hải Đường vừa nghe vừa bực bội ‘chậc’ một tiếng: “Nam nhân? Là nam nhân nào? Có phải là nam nhân có mưu đồ bất chính với hắn?!”
Cô bé bật cười: “Kiếm tôn cũng là nam nhân mà, sẽ không có nam nhân nào có mưu đồ bất chính với hắn đâu.”
“Chưa chắc.” Thiết Hải Đường nghiêng người dựa vào tay vịn khẽ miết môi, hờ hững chơi đùa với mấy lá bùa đổi vận dán trên chùy sắt, tâm trạng cực kỳ không vui: “Là cái tên Yêu tộc gì gì đó, chẳng phải hắn có hôn ước với kiếm tôn sao?”
Nàng càng nói càng cảm thấy khó chịu, bàn tay nắm tay vịn phát ra tiếng ken két, lại một lần nữa bóp nát đầu lâu gắn trên tay vịn thành bột.
“Sớm muộn gì sẽ có ngày ta làm gỏi con rắn độc kia!”
Cô bé cười khanh khách rồi tiếp tục nói: “Bọn họ đi tới thị trấn nhỏ dưới núi Khứ Ý Tông, a, sau đó vào trong Tống Táng Các của Tống Hữu Thu.”
Ác quỷ ngồi xổm bên cạnh sửa lại tay vịn cho Thiết Hải Đường, mới sửa xong còn chưa đứng dậy thì bị nàng bóp nát thêm lần nữa.
Ác quỷ: “…”
Thôi, ngồi luôn ở đây sửa tiếp vậy, dù sao sẽ bị bóp bể nữa cho coi.
Thiết Hải Đường im lặng nghiến răng: “Sau đó thì sao?”
Cô bé nói: “Sau đó… Ố… Há há há há!”
Thiết Hải Đường: ? ? ?
Cô bé cười nghiêng ngả suýt chút nữa té lộn cổ vào trong bụi hoa, được Thiết Hải Đường sốt ruột nắm tay kéo về, thúc giục hỏi: “Sau đó thì sao thì sao thì sao? Thằng đần Tống Hữu Thu kia có làm gì ngu xuẩn xúc phạm kiếm tôn không?!”
“Khí thế của nam nhân áo đen bên cạnh kiếm tôn quá cường hãn nên không có ác quỷ nào dám lại gần kiếm tôn, chỉ nhìn thấy bọn họ ở Tống Táng Các nói gì đó rồi kéo nhau đến Vô Tẫn Lâu sát vách.”
Cô bé nín cười, vừa nhắm mắt ‘nhìn’ vừa nói: “Chẳng biết tại sao cái người Mãn Thu Hiệp kia lại cho kiếm tôn mặc một bộ áo đỏ làm hắn trông giống như một cô gái, trên đầu còn cài hoa đào, sau đó ngồi trên lưng rồng đen bự rời đi, chúng ta không đuổi kịp— Chị đại, nam nhân áo đen đó là ác long!”
Thiết Hải Đường không quan tâm ác với chả long, tay vịn mới được sửa xong lại bị nàng bóp vỡ: “Mau phái quỷ đi tìm!”
Cô bé giòn giã đáp: “Vâng!”
‘Thằng ngu’ giả gái khiến chị đại bóp vỡ tay vịn ba lần đang thong thả đi vào thế giới nhỏ dưới gốc cây hòe.
Tương Trọng Kính không có linh lực hộ thân, dù đang khoác áo bào biến thành từ vảy rồng của Cố Tòng Nhứ nhưng âm khí vẫn có thể len lỏi từ dưới mắt cá chân bò lên trên— Nếu hắn chưa dung hợp Thần hồn tìm thấy ở cấm địa của Khứ Ý Tông thì e là bây giờ Thần hồn của hắn sắp sửa lung lay tản ra.
Cả người hắn mặc áo đỏ, dưới chân là vô số hoa bỉ ngạn nở rộ như máu tươi, khuôn mặt dưới lớp khăn che trở nên tái nhợt, môi cũng trắng bợt.
Cố Tòng Nhứ nhận ra mạch đập ở cổ tay hắn bắt đầu yếu dần, hơi sốt sắng nói: “Ngươi ổn chứ?”
Tương Trọng Kính chỉnh lại áo bào đen trên người, thuận miệng nói: “Vẫn ổn— Ngươi có nhận ra dưới gốc cây hòe chôn cái gì không?”
Cố Tòng Nhứ chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tương Trọng Kính, không rảnh để ý đến việc khác, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
“Không ngoài dự đoán chính là long cốt.” Tương Trọng Kính vừa nói vừa cười: “Đúng là vận may đến, tùy tiện tới bừa một chỗ cũng có thể tìm thấy long cốt.”
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nói: “Sao ta không nhận ra được?”
Tương Trọng Kính khẽ dừng chân, sau đó tiếp tục đi tới, thản nhiên nói: “Ta cũng đâu có cảm nhận được, nhưng bản năng nói cho ta biết vật chôn dưới gốc cây hòe, chắc chắn là long cốt.”
Cố Tòng Nhứ nghe hắn nói vậy, nhíu mày nói: “Vậy ta sẽ đào long cốt đó lên.”
“Khoan đã.” Tương Trọng Kính đã đi tới cuối đường hoa bỉ ngạn, xa xa nhìn thấy một nữ nhân mặc áo quần mỏng tanh đang ngồi trên ghế đầu lâu từ trên cao nhìn xuống hắn, khắp người tỏa ra sự uy nghiêm đáng sợ của quỷ già lâu năm không hề che giấu.
“Bây giờ ta sẽ hỏi vài thông tin từ miệng nàng ta, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Cố Tòng Nhứ đành phải quấn chặt hơn, định bụng sưởi ấm cổ tay cho Tương Trọng Kính.
Cô gái áo trắng đứng bên cạnh Thiết Hải Đường mở to đôi quỷ đồng kinh tủng trên khuôn mặt vô cảm, nhìn thẳng vào hắn.
Tương Trọng Kính cũng không sợ, trái lại còn nhà nhã đi tới.
Thiết Hải Đường vốn định xem gã nam nhân giả gái này có gì thú vị cho nàng giải trí, nhưng khi hắn càng đến gần, tầm mắt của Thiết Hải Đường nhìn vào bộ áo đỏ mỏng manh trên người Tương Trọng Kính, sau đó nhìn đến cành hoa đào cài trên tóc hắn, nàng sững sờ hồi lâu, đột nhiên hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn cô bé đuôi sam bên cạnh.
Cô bé đang hì hục trồng hoa, nhận ra tầm mắt của chị đại liền ngẩng đầu lên nhìn Tương Trọng Kính thì bụm miệng ‘A’ một tiếng.
Tương Trọng Kính đã đến trước mặt, hắn gật đầu dịu dàng nói: “Thiết cô nương.”
Thiết Hải Đường trợn mắt há mồm nhìn hắn, khẽ liếc cô bé đuôi sam đứng bụm miệng cười trộm bên cạnh, cô bé gật đầu với nàng tỏ ý chính là hắn.
Thiết Hải Đường: “…”
Thiết Hải Đường cứng ngắc cả người, gian nan nhìn lại dáng vẻ bây giờ của mình.
Khi còn sống Thiết Hải Đường bị nam nhân làm nhục, nhưng lại bị người ta mắng chửi ngược lại cho là nàng cố ý quyến rũ nam nhân, bất đắc dĩ nàng phải gả cho nam nhân đã hại đời nàng, cuối cùng bị ngược đãi đến chết.
Mà sau khi chết hài cốt của nàng cũng không được an táng tử tế, chỉ quấn trong miếng chiếu rách ném dưới một gốc cây hòe nơi hoang dã, trở thành cô hồn dã quỷ lượn lờ bên sông Ẩm Xuyên suốt mười năm.
Sau đó hài cốt của nàng được an táng đàng hoàng, cuối cùng Thiết Hải Đường cũng được vào luân hồi, quên mất cuộc đời đau khổ này, nhưng còn chưa kịp vào luân hồi thì gã nam nhân ngược đãi nàng đến chết kia dẫn theo vài người đến đào hài cốt của nàng ra.
Thiết Hải Đường ngơ ngác nhìn hài cốt của mình vất vả lắm mới được an táng giờ lại bị người khác đào lên, cuối cùng hoàn toàn mất khống chế, nàng đánh đổi lấy cơ duyên có thể giúp mình vào luân hồi để biến thành ác quỷ, sau đó múa vuốt nhào tới xé xác gã nam nhân kia thành tro bụi, ngay cả hồn phách của gã cũng bị xé tan nát vĩnh viễn không được siêu sinh. (dừa loz)
Từ đó về sau, Thiết Hải Đường không còn kiêng kỵ ánh nhìn của mọi người nữa, hoàn toàn buông thả thích gì làm nấy, ai dám chõ mỏ nói nàng nửa câu thì lập tức bị nàng xé nát hồn phách ném vào bụi hoa bỉ ngạn, bổ sung thêm âm khí để nàng tu quỷ đạo.
Hôm nay cũng vậy, trên người nàng mặc bộ áo tím mỏng tanh, quần áo nửa hở phơi bày ra da thịt trắng như tuyết, tựa như đại vương một cõi gác chéo cặp chân dài đặt lên bàn, phong thái cực kỳ cuồng dã.
Trên cái bàn trước mặt để một đóa bỉ ngạn đã héo cùng với chùy sắt to lớn nhìn kiểu gì cũng không thấy hợp với một cô gái như nàng.
Thiết Hải Đường xoay cái cổ cứng ngắc nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng của Tương Trọng Kính.
Quỷ đồng của nàng thoáng co rụt lại.
Đôi mắt ấy vẫn xinh đẹp và dịu dàng giống như sáu mươi năm trước.
Thiết Hải Đường bất chợt bỏ chân xuống, hai tay luống cuống chỉnh chu lại quần áo có phần hở hang trên người hòng muốn để lại ấn tượng tốt với ân nhân của mình, nhưng thường ngày nàng luôn buông thả không cố kỵ phép tắc gì, dù sửa sang thế nào thì những chỗ hở hang vẫn là hở hang, không che đậy được.
Thiết Hải Đường quýnh quáng muốn bật khóc.
Tương Trọng Kính nhìn nàng với ánh mắt kì lạ.
Tương Trọng Kính còn chưa nói xong thì Thiết Hải Đường bất thình lình hét toáng lên, nàng vác cái mặt đỏ bừng đứng dậy khỏi ghế, run rẩy nói to: “Kiếm tôn xin chờ một lát!”
Nói xong liền che mặt khóc lóc chạy đi.
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Cố Tòng Nhứ: ? ? ?
Tương Trọng Kính đần mặt hỏi Cố Tòng Nhứ: “Mới nãy nàng gọi ta là gì?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ không cảm xúc nói: “Có vẻ như ngươi đã bị nhìn ra.”
Tương Trọng Kính lấy làm kinh hãi, siết chặt ống tay áo: “Ta như vậy mà cũng bị nhìn ra?! Không thể nào, chẳng phải mới nãy ngươi cũng bị dáng vẻ của ta hớp hồn đó thôi?”
Cố Tòng Nhứ thẹn quá hóa giận: “Ta nào có?!”
Cô gái áo trắng dẫn Tương Trọng Kính vào hồi nãy đang đứng bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của hắn đành phải lên tiếng giải thích.
“Đúng là kiếm tôn cải trang rất hoàn mỹ, nhưng khí tức âm dương trên người nam và nữ hoàn toàn khác nhau, quỷ đồng của quỷ tu đã đạt tới cảnh giới nhất định có thể phân biệt rõ.”
Có lẽ là biết được Tương Trọng Kính là ân nhân cứu mạng của Thiết Hải Đường nên cô gái áo trắng hiếm khi không mở miệng chửi rủa độc ác, nàng thay đổi thái độ cung kính nói: “Mặc dù Thần hồn của kiếm tôn không đầy đủ nhưng vẫn có thể nhận ra nhờ vào khí tức.”
Tương Trọng Kính: “…”
Mặc dù sáu mươi năm trước Tương Trọng Kính liên tục đụng độ ác quỷ nhưng không hề biết chút gì về chuyện này, hắn nghe vậy liền bối rối tằng hắng một tiếng.
Tương Trọng Kính thấy minh bị lộ nên dứt khoát không che giấu nữa, u hỏa trong bông tai bay ra, đốm lửa chạm vào áo bào đen làm từ vảy rồng liền hóa thành hoa văn lửa nằm im bất động.
Cả người Tương Trọng Kính được u hỏa bao bọc sưởi ấm nên cảm thấy rất dễ chịu.
Một quỷ hồn mờ nhạt mà Tương Trọng Kính không nhìn thấy trôi dạt đến bên cạnh cô gái áo trắng thì thầm gì đó vào tai nàng, cô gái khẽ gật đầu.
“Kiếm tôn, chị đại nhà ta có chuyện bận nên tạm thời không đón tiếp ngài được, ngài theo ta đến phòng khách ngồi đợi một lát.”
Tương Trọng Kính nhướng mày, không ngờ một thế giới nhỏ toàn là xương trắng đầu lâu có thể sánh ngang với hoàng tuyền dưới địa ngục mà cũng có phòng tiếp khách?
Cô gái áo trắng không nói nhiều, cung kính dẫn Tương Trọng Kính đi vào biển hoa cách đó không xa.
Những bụi hoa bên cạnh sông Ẩm Xuyên khẽ lay động trong gió, lúc Tương Trọng Kính đi qua phảng phất có âm khí hóa thành bàn tay níu lấy vạt áo của hắn nhưng lại bị vảy rồng và u hỏa thẳng tay dập tan xác.
Tương Trọng Kính không chú ý đi thẳng về phía trước.
Cố Tòng Nhứ ló nửa đầu ra khỏi ống tay áo, đôi mắt lạnh lùng nhìn âm khí liên tục biến thành bàn tay vươn tới nắm lấy vạt áo của Tương trọng Kính, hận không thể há miệng nuốt sạch đám này vào bụng.
Cố Tòng Nhứ chỉ khẽ cử động nhưng bị Tương Trọng Kính dễ dàng nhận ra, hắn cúi đầu nhìn nửa cái đầu rồng ló ra của Cố Tòng Nhứ, đột nhiên sinh ra xúc động muốn vuốt ve.
Tương Trọng Kính nghĩ sao liền làm vậy, ngón tay lạnh như băng đụng nhẹ vào đầu rồng nhỏ của Cố Tòng Nhứ.
“Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ đang tức giận đùng đùng nhìn âm khí không yên phận dưới đất, bất ngờ bị sờ đầu khiến toàn thân rồng cứng ngắc, y nghiêng đầu trừng hắn: “Đừng sờ lung tung, ta đang…”
Y còn chưa nói xong thì từ trong một bụi hoa bỉ ngạn sinh trưởng trên vũng máu bất ngờ thò ra một cánh tay nhợt nhạt nắm chặt lấy cổ chân của Tương Trọng Kính, cánh tay kia cộng sinh với bụi hoa nên làm bụi hoa lay động theo động tác của nó, hoa văn lửa trên áo lập tức phun lửa đốt cánh tay khiến nó kêu gào thảm thiết, nhưng nó vẫn cố chấp kéo chân Tương Trọng Kinh hòng lôi người vào trong vũng máu.
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc, đang định tỏa ra uy áp của chân long để chấn nhiếp nó nhưng lại thấy Tương Trọng Kính không tỏ vẻ sốt sắng gì, hắn cong ngón tay bắn ra hai đốm lửa, hờ hững nhìn cánh tay kia bị đốt thành sương trắng.
Động tác của hắn thành thạo giống như đã quen với chuyện này, sau khi xử lý xong liền dợm bước đi theo cô gái áo trắng.
Cố Tòng Nhứ thấy vẻ mặt hắn bình thản như thể đã tập thành thói quen, không hiểu sao trong lòng chua xót: “Năm đó ngươi thường xuyên bị ác quỷ đeo bám như vậy sao?”
“Ừ.” Tương Trọng Kính thuận miệng nói, còn gật đầu cười khẽ: “Có điều sáu mươi năm qua chưa bị lại, cảm thấy khá bỡ ngỡ.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ còn chưa nhận ra mình đang đau lòng thì đã bị câu nói này của Tương Trọng Kính làm cho nín nghẹn.
Rất nhanh sau đó liền thấy một phòng khách giữa biển hoa ngay trước mắt.
Tương Trọng Kính thấy đất dưới chân mềm mềm như đất bùn, hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ phòng khách này vừa mới được gấp rút xây xong?
Cô gái áo trắng dẫn hắn đi vào, bên trong phòng khách được bố trí cực kỳ xa hoa, hành lang nối liền với biển hoa và dòng sông Ẩm Xuyên êm đêm chảy qua, quang cảnh tựa như tranh vẽ.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, chính giữa còn đặt một chậu than đốt bằng hỏa linh xua tan hết âm khí làm nơi đây còn ấm áp hơn gió xuân.
Tương Trọng Kính ngồi xuống bên cạnh chậu than, duỗi tay duỗi chân trông vô cùng thư thái.
Cô gái áo trắng không thích ứng nổi nơi quá ấm áp, sau khi dâng trà cho hắn liền lui ra ngoài.
Tương Trọng Kính bưng tách trà vừa hong lửa sưởi ấm vừa nghiêng đầu nhìn dòng sông Ẩm Xuyên bên ngoài, điềm tĩnh nói: “Ngươi nói xem Thiết Hải Đường đó rốt cuộc có ý gì? Không chỉ không giết ta, mà còn đối đãi ta như khách quý.”
Cố Tòng Nhứ hóa thành người ngồi bên cạnh hắn, hừ lạnh: “Vô sự lấy lòng, không phải lừa đảo tức là đạo chích.”
(无事献殷勤,非奸即盗: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, cũng không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với bạn, mà là muốn gì đó từ bạn hoặc nhờ vả bạn làm chuyện gì đó.)
Tương Trọng Kính nghiêng đầu nhớ lại dáng vẻ tay chân luống cuống hốt hoảng của Thiết Hải Đường, kì lạ nói: “Nhưng trông nàng như vậy thật sự không giống kẻ có ý đồ muốn hại ta.”
Trái lại càng giống như gặp lại cố nhân.
Sau khi Tương Trọng Kính ra khỏi bí cảnh, ngoài phần trí nhớ được hắn cố gắng nhớ lại thì những trí nhớ quan trọng khác vào sáu mươi năm trước vẫn còn lưu trữ sâu trong đầu, nếu không cố gắng nhớ thì sẽ không nhớ ra nổi.
Cố Tòng Nhứ cụp mắt, nhìn chằm chằm mắt cá chân lộ ra bên ngoài của Tương Trọng Kính đến ngơ ngẩn, thuận miệng đáp lại một câu.
Bởi vì Tương Trọng Kính co chân ngồi sưởi ấm nên ống quần bị kéo lên, mắt cá chân bị ác quỷ nắm chặt hồi nãy tạo thành một vòng máu ứ đọng cực kỳ rõ ràng, giống như vết bầm bị gông xiềng làm ra vậy.
Trên mắt cá chân còn đeo một sợi dây đỏ có gắn chuông vàng, rũ xuống bên trên vết bầm tụ máu, phảng phất như là báu vật tinh xảo được người nhốt trong nhà tù dùng để mua vui.
Cố Tòng Nhứ nhìn đến nỗi thất thần, thậm chí còn sinh ra xung động muốn nắm lấy mắt cá chân nhỏ gầy kia.
Tương Trọng Kính không biết gì, chân hắn bị lạnh cóng trên đường đến đây nên dứt khoát cởi giày ra tùy tiện để một bên, sau đó nhẹ nhàng huơ mũi chân trên chậu than để sưởi ấm.
Chậu than được đốt bằng hỏa linh thạch nên cực kỳ ấm áp, mũi chân của Tương Trọng Kính thoải mái đến mức mắt hắn phải híp lại, giống như một con mèo đang nằm sưởi nắng.
Cố Tòng Nhứ hoàn toàn nhìn ngây người.
Ở hành lang bên ngoài phòng khách, Thiết Hải Đường mặc một bộ áo tím cực kỳ hoa lệ rực rỡ, váy áo xếp ly từng tầng từng tầng như hoa hồng, nàng cố gắng làm bản thân trở nên đoan trang hiền thục, như vậy mới xóa sạch ấn tượng cẩu thả phóng đãng ban nãy với Tương Trọng Kính.
Mặc dù nàng không có thân thể nhưng vẫn cảm nhận được ngực mình của mình đang đập bum la bum.
“Trông, trông ta thế nào?” Thiết Hải Đường khẩn trương nhìn cô gái áo trắng bên cạnh: “Trông ta có ngoan không? Trông ta có dịu dàng đằm thắm không?”
Đã sáu mươi năm trôi quan nhưng nàng vẫn nhớ như in cảnh tượng năm đó, nam nhân tuy có vẻ mặt lạnh lùng khó gần nhưng lại dịu dàng xoa đầu nàng, còn gọi nàng một tiếng cô gái ngoan.
Cô gái áo trắng: “…”
Cô gái áo trắng đời nào thấy qua bộ dáng như vậy của Thiết Hải Đường, gian nan nói: “Rất ngoan, rất đẹp.”
Thiết Hải Đường vẫn còn khẩn trương, đi tới đi lui bên ngoài mãi không dám đi vào, cuối cùng mới lấy hết dũng khí hít một hơi thiệt sâu, nhấc tay đẩy cửa đi vào phòng khách.
Thiết Hải Đường tập dợt cách nói chuyện thùy mị trên đoạn đường đến đây, thậm chí còn tham khảo chín chín tám mốt kiểu lời chào hỏi trò chuyện hàn huyên dành cho thục nữ, sau khi đi vào nàng đầu tiên làm ra dáng điệu của một cô gái rụt rè không quen lễ nghĩa.
“Kiếm tôn.”
Chẳng qua khi vừa đưa mắt nhìn về phía Tương Trọng Kính, đôi quỷ đồng được Tiết Hải Đường vất vả biến thành mắt người bình thường bỗng chốc khôi phục lại nguyên hình nồng đượm sát khí, âm khí trên người được thu liễm vào cũng dần dần tản ra, dập tắt hỏa linh thạch đang cháy trong chậu than.
Trong mắt của nàng, hai tai Tương Trọng Kính đỏ bừng, hắn mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Cố Tòng Nhứ bên cạnh, thậm chí còn không phát hiện Thiết Hải Đường đã đến.
Cố Tòng Nhứ giống như bị ai nhập xác mà cử chỉ điên rồ, thụ đồng giãn ra hết cỡ, thần sắc có chút đờ đẫn, y đang nắm lấy mắt cá chân của Tương Trọng Kính trong tay, chuông vàng vừa vặn rơi trước mắt rồng, ánh sáng khúc xạ trên thân nó chiếu vào mắt khiến y cảm thấy lưu luyến không buông.
Tương Trọng Kính thường hay bị quỷ nắm mắt cá chân, có điều những con ác quỷ đó chỉ muốn kéo hắn vào bùn lầy, cùng bọn chúng rơi vào ao đầm thối rữa.
Đối với ác quỷ, Tương Trọng Kính một là vung kiếm chém nát hai là kêu u hỏa đốt trụi, nhưng hắn sống đã nhiều năm, cho đến nay chưa từng bị người ái muội nắm mắt cá chân như vậy.
Chứ đừng nói đến người nọ là Cố Tòng Nhứ mà hắn đánh cũng đánh không lại, giết cũng không nỡ giết.
Khuôn mặt dày cộm của Tương Trọng Kính bây giờ đỏ bừng như cà chua, hận không thể nắm lấy sừng rồng của Cố Tòng Nhứ không biết nhô ra từ khi nào rồi đè đầu y xuống tẩn cho một trận.
Cho dù Tương Trọng Kính đã từng vuốt ve sừng rồng hay bị đuôi rồng của Cố Tòng Nhứ quấn lấy mắt cá chân thì hắn chưa bao giờ tỏ ra khiếp sợ như ngày hôm nay.
Xúc cảm của đuôi rồng lạnh lẽo quấn mắt cá chân nào có giống xúc cảm ấm áp của tay người chứ?
Rốt cuộc con rồng này có biết mình đang làm gì không?!
Chỗ da thịt bị rồng nắm trong tay truyền đến cảm xúc tê dại khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, ngay khi Tương Trọng Kính chịu không nổi muốn đá văng tay y ra thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng dây xích khua loảng xoảng, tiếp theo là một chùy sắt to lớn xé gió bay tới, nhắm thẳng vào đầu rồng của Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ còn đang thẩn thờ giống như đang chìm vào ảo tưởng của bản thân, vốn không phân biệt rõ mắt cá chân của Tương Trọng Kính trong tay mình là đồ thật hay là đồ pha kè do bản thân tự tưởng tượng ra, mặc dù vậy nhưng y vẫn còn cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm xung quanh, tay còn lại của y vừa nhấc lên liền đỡ được chùy sắt to lớn có thể đập ra một cái hố sâu trên đất.
Thụ đồng của chân long uy nghiêm liếc sang.
Thiết Hải Đường tức đến run người, nắm chặt xích sắt trong tay, lạnh lùng nói: “Bà cô ta muốn làm gỏi ngươi!!”
Vừa dứt lời, cổ tay của nàng khẽ rung lên, chùy sắt lại một lần nữa xé gió bay đến chỗ Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính: “…”
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới tỉnh hồn, mờ mịt nhìn chùy sắt đang xé gió lao thẳng về phía mình, định nhấc tay lên đỡ lấy chùy sắt nhưng lại cảm thấy tay kia của mình đang cầm một thứ ấm áp như noãn ngọc, bị tay y khẽ dùng sức kéo một cái, thứ đó cũng bị kéo theo vừa vặn dẫm lên đầu gối của y.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ cứng ngắc cúi đầu nhìn tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt vừa tức giận vừa kinh hoàng của Tương Trọng Kính.
Cả người ác long đông cứng, thụ đồng co rút lại thành cây kim.