Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên
Chương 110: Không Hỏi Năm Tháng. (Kết Thúc Chính Văn)
Ngọc Nhứ Tông lại bận rộn suốt mấy tháng sau đó, cuối cùng cũng hoàn tất xong xuôi trước khi vào mùa đông.
Hài cốt của những tộc nhân trong bí cảnh đều đã được Tống Hữu Thu thu nhặt và đem đi mai táng trong khu nghĩa địa ở ngọn núi phía sau Ngọc Nhứ Tông.
Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ cùng nhau đến Khứ Ý Tông chờ Khúc Nguy Huyền xuất quan, thấy Tống Hữu Thu gấp gáp truyền tin về thì không khỏi lắc đầu bật cười.
Cố Tòng Nhứ không thích đến Khứ Ý Tông, vừa ngồi gác chéo chân như lão tổ tông, vừa dùng uy áp dọa sợ các đệ tử bưng trà tới.
Cố Tòng Nhứ nhìn thấy nụ cười của Tương Trọng Kính, lắc lắc mũi chân nói: “Đã xây xong Ngọc Nhứ Tông?”
“Ừ.” Tương Trọng Kính gật đầu: “Mấy ngày nữa là có thể dọn vào ở.”
Cố Tòng Nhứ lập tức bỏ chân xuống, trên khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng: “Được, được đó.”
Y rất mong chờ Đại điển hợp tịch mau mau đến, để tất cả mọi người đều biết Tương Trọng Kính là của ác long y.
Tin tức linh mạch của Vân Trung Châu từ Lạc Xuyên chảy vào địa mạch đã chấn động toàn bộ Cửu Châu, hầu như mấy tháng qua các tu sĩ hễ chạm mặt nhau là bàn tán sôi nổi vấn đề này.
Mọi người thật sự không dám tin Vân Trung Châu sẽ tốt bụng đưa linh mạch xuống Cửu Châu, dè dặt điều tra hồi lâu mới chịu thừa nhận, thượng giới Vân Trung Châu không màng thế sự suốt mười triệu năm qua thật sự đang giúp đỡ Cửu Châu.
Càng kỳ lạ hơn là, theo lý Vân Trung Châu vốn không được nhúng tay vào chuyện của Cửu Châu, nhưng sau khi linh mạch hạ xuống, Thiên đạo cũng không cản trở.
Cho đến mùa đông năm nay, linh lực vẫn tiếp tục xuôi theo dòng Lạc Xuyên chảy vào địa mạch chưa hề dừng lại, lúc này tu sĩ Cửu Châu mới hoàn toàn ngộ ra.
Sau đó là một trận vui mừng như điên.
Dù sao nhiều năm qua ở Tam giới Cửu Châu chưa từng có vị đại năng nào phi thăng, sau khi linh lực cực kỳ tinh khiết của Vân Trung Châu chảy xuống Cửu Châu, vô số tu sĩ đại năng đang mắc kẹt trong bình cảnh mơ hồ phát hiện mình chạm tới ranh giới đột phá, tất cả lập tức chạy đi bế quan.
Tu vi của Tương Trọng Kính vốn đứng đầu Cửu Châu, cộng thêm mấy tháng qua bị Cố Tòng Nhứ đòi song tu, linh lực và tâm cảnh trực tiếp vượt qua cảnh giới phi thăng, có thể bước vào hàng ngũ đại năng ở Vân Trung Châu.
Mặc dù hắn không tản ra uy áp, chỉ vẻn vẹn ngồi tại chỗ, thậm chí còn tỏ ra bông hậu thân thiện, nhưng các đệ tử Khứ Ý Tông không một ai dám đến gần hắn.
Hai người ngồi đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng chờ được Khúc Nguy Huyền xuất quan.
Mấy tháng không gặp, Khúc Nguy Huyền trông còn gầy hơn lúc trước, nhưng thần sắc không còn vẻ ngờ nghệch ngu ngốc nữa, hắn mặc áo bào trắng như tuyết, ánh mắt nhìn Tương Trọng Kính hiện lên vẻ dịu dàng.
“Trọng Kính, Trọng Kính ơi.”
Mỗi lần Khúc Nguy Huyền gọi tên Tương Trọng Kính luôn gọi đến hai lần, còn kéo dài âm cuối, nếu không phải vì khuôn mặt như búp bê không cảm xúc của hắn, mọi người còn nghĩ hắn đang làm nũng.
Tương Trọng Kính vén lọn tóc rối do vội tới đây mà chưa kịp chải vuốt của Khúc Nguy Huyền ra sau tai, cười nói: “Khá hơn chút nào không?”
Giữa mi tâm của Khúc Nguy Huyền có một nốt ruồi son đỏ như máu, hắn cố nặn ra nụ cười không mấy tự nhiên, điềm tĩnh nói: “Khá hơn rất nhiều.”
Tương Trọng Kính đưa tay tới dò xét kinh mạch của hắn, nhận ra kinh mạch bị lửa độc tàn phá hơn nửa đang từ từ vận chuyển linh lực, vùng hoang vu trong Thức hải cũng đang rơi mưa xuân tí tách, tưới ướt mặt đất khô cằn nứt nẻ.
Tin chắc không bao lâu nữa, hắn có thể đột phá nguyên anh.
Ở trung tâm Thức hải có một giọt nước đầy đặn treo lơ lửng giữa không trung, trông cực kỳ bắt mắt.
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn, sau khi ra ngoài Thức hải liền mở mắt hỏi hắn: “Giọt nước kia là gì vậy?”
Khúc Nguy Huyền đang chăm chú nhìn hắn, nghe vậy cả người lập tức hóa đá, giống như đứa trẻ muốn che giấu lỗi lầm của mình, luống cuống tay chân nói: “Nguy Huyền…Không phải cố ý đâu, ta, ta không thích.”
Tương Trọng Kính không hiểu lắm, hỏi: “Hả? Không thích gì cơ?”
Khúc Nguy Huyền thấy Tương Trọng Kính không có ý trách mình, mới kéo tay áo của Tương Trọng Kính, ấp úng: “Đó là… Túc Tàm Thanh để lại cho ta, ta, ta không biết làm sao để lấy đi, Trọng Kính, phải làm sao đây?”
Lúc này Tương Trọng Kính biết được tại sao giọt nước kia lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy, hóa ra là linh lực mà Túc Tàm Thanh để lại cho Khúc Nguy Huyền.
Hắn khẽ nhíu mày, lờ mờ phát hiện ra nguyên nhân linh đài và kinh mạch của Khúc Nguy Huyền đang được chầm chậm chữa trị không thoát khỏi liên quan đến giọt nước kia, hắn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu ngươi muốn giữ lại, vậy thì không lấy đi.”
Con ngươi của Khúc Nguy Huyền hơi giãn ra, mờ mịt lặp lại: “Không lấy đi?”
“Ừ.” Tương Trọng Kính xoa đầu hắn, nói: “Thức hải của ngươi do chính ngươi điều khiển, ngươi không biết làm thế nào lấy đi, chỉ có thể nói rõ trong lòng ngươi không muốn xua tan nó.”
Khúc Nguy Huyền ngơ ngác không hiểu: “A?”
Tương Trọng Kính thở dài nói: “Nếu có một ngày, ngươi không còn cần giọt nước này nữa, đến lúc đó cho dù ngươi không xua đuổi, nó cũng sẽ tự động biến mất. Nguy Huyền, cứ để thuận theo tự nhiên.”
Với người có tính tình như Khúc Nguy Huyền, cưỡng ép hắn quên đi bản tâm, thay đổi tiềm thức của mình là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.
Khúc Nguy Huyền nhíu mày rơi vào suy tư.
Hắn vốn không được thông minh, không hiểu những gì Tương Trọng Kính nói, chỉ có thể chậm rãi dùng đầu óc không quá linh hoạt của mình để hiểu từng chữ một.
Tương Trọng Kính thầm than thở, thấy hắn lầm bầm lặp lại lời nói của mình thì có chút không đành lòng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Nguy Huyền, chúng ta khoan nói chuyện này đã, trong thời gian này ngươi rảnh chứ, có muốn tới Ngọc Nhứ Tông của ta chơi không?”
Đúng như dự đoán, Khúc Nguy Huyền dễ dàng bị kéo sang đề tài khác: “Ngọc Nhứ Tông ở đâu?”
Tương Trọng Kính nói: “Ở địa điểm cũ của bí cảnh tam độc, nơi đó giờ đã là nhà của ta, muốn đi không?”
Khúc Nguy Huyền cẩn thận suy nghĩ chuyện của Khứ Ý Tông, bỗng phát hiện toàn bộ chuyện ở Cửu Châu bây giờ đều đã có Dịch chưởng môn của Lâm Giang Phong quản lý, ngay cả các sự vụ lớn nhỏ ở Khúc Ý Tông cũng đã được trưởng lão mà cha hắn để lại giúp đỡ hắn xử lý ổn thỏa, còn hắn ngoài bế quan và đảm nhận làm bình bông di động ra thì dường như không chuyện gì phải bận rộn.
Khúc Nguy Huyền gật đầu nói: “Được.”
Cố Tòng Nhứ ngồi một bên thầm vặn ngón tay nghe vây liền xanh lè cả mặt.
Tương Trọng Kính biết y bất mãn, quay đầu đá lông nheo với y, trong mắt chứa đầy ý cười.
Hắn mở miệng nói nhỏ: “Xem đèn.”
Cố Tòng Nhứ luôn thích vào trong Thức hải của Tương Trọng Kính xem đèn, nhiều lần xác nhận Tương Trọng Kính dành tình yêu cho mình là nhiều vô bờ lập tức bị hai chữ này dỗ xẹp vảy.
Ba người đi bằng tháp Linh Lung trở về Ngọc Nhứ Tông.
Trong mấy tháng xây dựng Ngọc Nhứ Tông, Tương Trọng Kính giao toàn bộ công việc cho Tống Hữu Thu quyết định, trừ lúc vừa trở về từ Vân Trung Châu đến xem một lần, còn lại thì chưa tới xem lần nào.
Bí cảnh tam độc vốn toàn là phế tích ngổn ngang được hạ xuống trên đất, tọa lạc bên cạnh dãy núi nối dài, những cái cây khô héo đã được dọn sạch sẽ và trồng lại nhiều cây linh thụ mới xum xuê rợp trời.
Tương Trọng Kính từ phía xa nhìn vùng đất xanh ươm tươi tốt trước mắt, không khỏi khẽ sửng sốt.
Đến gần thêm chút nữa là có thể nhìn thấy bảng tên đá treo trên cổng chính cao bằng hai người trưởng thành giống hệt Tông môn năm xưa, bên trên bảng đá là ba chữ do chính tay Tương Trọng Kính khắc.
—Ngọc Nhứ Tông, bên cạnh là dấu vuốt rồng đen nhánh.
Tống Hữu Thu không chỉ làm ra quan tài bền đẹp, mà xây lầu trang trí nhà cửa cũng tuyệt không kém, Tương Trọng Kính từ bên ngoài đi vào nhìn bố trí quen thuộc xung quanh, không khỏi làm hắn có cảm giác thời gian như đọng lại ngàn năm trước.
Hắn phảng phất như quay về quá khứ, vóc dáng khỏe khoắn của thiếu niên thoăn thoắt chạy băng qua cổng Tông môn to lớn, bên người rơi đầy lá phong đỏ, theo gió thu se lạnh bay vút lên trời.
Đường mòn vắng vẻ dài ngoằn ngoèo dẫn tới một thung lũng sâu, cao ốc được xây khảm vào trên vách núi cao, bên ngoài là hành lang dẫn đến chòi nghỉ mát ẩn nấp sau dây leo rậm rạp.
Tương Trọng Kính kinh ngạc đi tới, một hồi lâu sau mới khó khăn tỉnh hồn lại, xoay người đi xem xung quanh.
Cố Tòng Nhứ đi theo sau lưng hắn hào hứng tham quan xung quanh, khi đối diện với ánh mắt của Tương Trọng Kính thì nhướng mày nói: “Đây là Tông môn ngàn năm trước của ngươi?”
Tương Trọng Kính gật đầu: “Ừm.”
Giống gần đến tám mươi phần trăm, không biết đầu óc của Tống Hữu Thu làm bằng gì mà chỉ dựa vào một bản vẽ đại khái là có thể xây dựng gần giống với bản gốc.
Khúc Nguy Huyền bị một bông hoa hấp dẫn chú ý, đang ngồi xổm xuống đất ngơ ngác nhìn.
Cố Tòng Nhứ chỉ di tích Linh Lung cách đó không xa, nói: “Đằng kia là chỗ ở của chúng ta?”
Tương Trọng Kính nhìn theo hướng y chỉ, thấy di tích Linh Lung mới xây trước mặt trông không khác gì di tích Linh Lung độc nhất vô nhị của năm đó, ánh mắt của hắn lóe lên chút thẩn thờ.
Cố Tòng Nhứ vui vẻ không chú ý đến ánh mắt bi thương hoài niệm của Tương Trọng Kính, y nhanh chóng biến thành rồng dùng đuôi cuốn lấy hắn bay vèo đến di tích Linh Lung.
Một cơn gió thổi qua, mái tóc của Khúc Nguy Huyền bị thổi tán loạn, mãi một lúc lâu sau hắn mới mờ mịt quay đầu nhìn lại.
Người mới nãy còn đứng đây bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu.
Cố Tòng Nhứ mang Tương Trọng Kính bay đến di tích Linh Lung, đảo mắt thấy chòi nghỉ mát trong vườn thuốc và tòa cao ốc u tĩnh bên cạnh, y lập tức hóa thành người vịn chặt vào hông Tương Trọng Kính, hài lòng gật đầu khen ngợi: “Ta rất thích nơi này.”
Tương Trọng Kính càng nhìn càng thấy kì lạ, cho dù Tống Hữu Thu có thông minh đến mấy đi nữa thì sao có thể biết trong sân của hắn có trồng thảo dược?
Trong lúc này, khổng tước cách đó không xa bay tới, đậu lên ngón tay của Tương Trọng Kính, kêu hai tiếng chíp chíp.
Lúc này Tương Trọng Kính mới hiểu ra, nói: “Ngọc Nhứ Tông là do ngươi và Tống Hữu Thu làm ra?”
Tiểu khổng tước gật mạnh một cái.
Tương Trọng Kính thở dài xoa cái đầu nhỏ của nó, khổng tước thụ sủng nhược kinh, hơi xấu hổ đứng trên ngón tay của Tương Trọng Kính, trúc trắc xòe đuôi ra, muốn làm chủ nhân vui vẻ.
Chẳng qua nó mới xòe ra được phân nửa thì Cố Tòng Nhứ đã đoán ngay nó muốn xòe đuôi quyến rũ phối ngẫu, y lạnh lùng xách ngược hai cái chân nó lên, nổi giận đùng đùng ném cái thân mập ú của nó ra ngoài.
Khổng tước ‘chíp’ một tiếng đầy thê lương biến mất sau bờ tường.
Cố Tòng Nhứ ôm Tương Trọng Kính, tựa cằm vào hõm cổ của hắn, buồn bực nói: “Ta không thích ngươi nói chuyện với người khác.”
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng nhếch môi nở nụ cười, vuốt ve sau gáy của Cố Tòng Nhứ, mỉm cười đề nghị: “Vậy ngươi giam ta lại, như vậy là không ai có thể thấy ta.”
Ai ngờ Cố Tòng Nhứ nghe vậy càng không vui: “Ta không muốn nhốt ngươi, ngươi không thích.”
Tương Trọng Kính vui vẻ cười: “Ai nói ta không thích?”
Cố Tòng Nhứ buồn thiu nói: “Ngươi không thích người khác trói buộc ngươi.”
Tương Trọng Kính nói với vẻ xa xôi: “Cứ thích dùng sương dày trói tay trói chân của ta, là con rồng nào ấy nhỉ?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ tức giận nói: “Đâu có giống nhau?! Ta nói là trói buộc mất đi tự do chứ không phải trói buộc kia, não của ngươi đi xa lắm rồi đó!”
Cuối cùng y cũng có cơ hội lên lớp Tương Trọng Kính, lập tức chộp lấy cơ hội lớn tiếng mắng hắn: “Háo sắc!”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính ngoài cười trong không cười nói: “Rốt cuộc ngươi có muốn giam ta không?”
Cố Tòng Nhứ nói: “Hai chuyện này vốn không liên quan gì cả.”
Tương Trọng Kính cũng bị chọc nổi tính cáu kỉnh, trực tiếp vói tay vào trong ngực y, chuông vàng trên cổ tay kêu lên vang dội, vảy rồng khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp.
“Ngươi nhốt ta đi, ta sẽ đứng im bất động ở đây.”
Cố Tòng Nhứ nhìn cổ tay của hắn, thật lâu sau mới ngộ ra hành động này của Tương Trọng Kính là có ý gì.
Tương Trọng Kính sợ tối yêu đèn, nhưng ở trước mặt ác long thì lại không muốn đốt đèn.
Tương Trọng Kính ghét nhất giam cầm trói buộc, nhưng cam tâm tình nguyện giao toàn bộ tự do của mình cho ác long.
Tình yêu sâu đậm nhất trên đời này chỉ dành cho một người độc nhất vô nhị.
Cố Tòng Nhứ ngơ ngác nhìn khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp của Tương Trọng Kính, một hồi lâu sau mới lầm bầm: “Ta muốn xem đèn.”
Tương Trọng Kính vẫn còn lắc lắc cổ tay, bị hỏi bất ngờ không kịp phản ứng: “Gì cơ?”
Cố Tòng Nhứ đưa tay tới điểm nhẹ vào mi tâm của Tương Trọng Kính, nói: “Đèn.”
Tương Trọng Kính không biết phải làm sao, nên đành phải mở Thức hải ra cho Cố Tòng Nhứ tiến vào.
Biển đèn bao la trên trời vẫn như xưa không khác gì, bởi vì ác long tiến vào mà hơi tản ra giữa không trung, đèn hoa văn mây và đèn hoa văn gấp khúc vẫn tỏa sáng như trước.
Mà sáng nhất chính là đèn hoa văn rồng vây quanh Cố Tòng Nhứ.
Ánh sáng trong đèn giống như nắng ấm mùa xuân, sưởi ấm toàn bộ Thức hải lạnh lẽo của Tương Trọng Kính.
Cố Tòng Nhứ hài lòng ngắm đèn, sau khi ra ngoài Thức hải, vành tai của y đỏ bừng, tằng hắng nói: “Đi, cho ngươi xem cái này hay lắm.”
Y vừa nói vừa kéo tay Tương Trọng Kính chạy như bay vào phòng ngủ.
Trong khoảng thời gian này, Tương Trọng Kính luôn bị Cố Tòng Nhứ quấn lấy đòi song tu, cho dù là Thần hồn giao nhau hay làm trong hình rồng, cái nào cũng dày vò Tương Trọng Kính chịu không nổi, đôi lúc hắn rất sợ Cố Tòng Nhứ đòi hỏi vô độ.
Tương Trọng Kính có điều kiện phản xạ với giường, vừa bị Cố Tòng Nhứ kéo vào trong buồng là hắn theo bản năng nắm lấy màn giường, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng ác long ở trên người mình hết đưa lại đẩy cực kỳ xuân sắc.
Hai tai Tương Trọng Kính đỏ bừng, nhưng tóm lại hắn cũng đã thoải mái, cho đến nay vẫn không bài xích với đòi hỏi của Cố Tòng Nhứ, vì thế nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ tâm lý làm một trận với y.
Khổng tước không nhớ rõ giường ngủ của Tương Trọng Kính có kiểu dáng gì, vì thế Tống Hữu Thu liền bê cái giường của hắn ở Vô Tẫn Lâu qua đây, màn giường tầng tầng lớp lớp, bị gió thu thổi khẽ phấp phới.
Cố Tòng Nhứ cho xả hết các màn giường xuống làm không gian bên trong mờ mờ tối tối, y có chút hưng phấn gọi tên Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính ‘Ừ’ một tiếng, chủ động móc ngón tay vào đai lưng tháo ra, sợ Cố Tòng Nhứ trong cơn kích động lỡ tay xé rách quần áo của mình.
Nhưng hắn mới tháo ra một nửa thì bỗng nhiên có một cốc đèn chầm chậm sáng lên trong không gian mờ tối trên giường.
Ngón tay của Tương Trọng Kính cứng đờ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
Cố Tòng Nhứ tràn ngập phấn khởi dùng hai tay nâng lên cốc đèn mang hoa văn rồng do chính tay y làm, ngọn lửa bên trong được thắp bằng dầu giao nhân cháy vĩnh viễn, đang bùng sáng rực rỡ, thắp sáng và sưởi ấm toàn bộ không gian xung quanh trở thành một ngày xuân ấm áp.
Cố Tòng Nhứ mất mấy tháng mới làm xong cốc đèn này, có lẽ là vì muốn tạo bất ngờ với Tương Trọng Kính nên đã lén lút làm, nhưng vẫn là bị Tương Trọng Kính vô tình phát hiện mấy lần.
Mỗi lần Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ sốt sắng vòng hai tay ra sau lưng để giấu đồ, hắn phải làm bộ như không biết gì.
Cố Tòng Nhứ vui vẻ nói: “Nhìn nè, ta tự làm đó, phải tốn tới mấy tháng lận!”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng rũ ngón tay xuống, trên mặt không tỏ cảm xúc gì ‘Ờ’ một tiếng.
Cố Tòng Nhứ vẫn nói tiếp: “Ta nên treo cốc đèn ở đâu trên giường đây, chắc chắn sẽ phát sáng khiến ngươi hài lòng.”
Tương Trọng Kính: “…”
Cố Tòng Nhứ khoe khoang xong liền bắt đầu tìm chỗ treo đèn.
Quần áo của Tương Trọng Kính xốc xếch nửa hở nửa che, hắn nằm nghiêng người chống đầu cười như không cười nhìn y.
Hắn vốn còn khó chịu trong lòng, nhưng khi thấy ác long giống như trẻ con đi vòng quanh giường giơ đèn ướm thử hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng cũng tìm được một chỗ tốt rồi vui vẻ treo đèn lên, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cố Tòng Nhứ đã treo xong đèn, quay đầu mỉm cười với hắn: “Tuyệt vời.”
Tương Trọng Kính hơi ngẩng đầu nhìn long văn vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo trên thân đèn, híp mắt khen ngợi: “Rất đẹp.”
Hắn ở thế gian rất nhiều năm, đi khắp nơi gom góp vô số đèn, nhưng cho đến bây giờ không có ngọn đèn nào có thể làm sâu trong trái tim hắn cảm thấy ấm ám vui mừng.
Cốc đèn này vừa sáng vừa ấm, Cố Tòng Nhứ vui vẻ lăn lộn trên giường một hồi rồi lăn đến trên gối của Tương Trọng Kính, được Tương Trọng Kính dịu dàng vuốt ve đầu một lúc, sau đó nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ say.
Tương Trọng Kính dịu dàng nhìn dung nhan ngủ say của y, nhẹ nhàng xuống giường vén màn giường đi ra ngoài.
Trong sân vườn của di tích Linh Lung có trồng một cây cổ thụ xum xuê rợp trời, gió thu vừa thổi, bông liễu như hoa tuyết bay đầy trời, lả tả lướt qua toàn bộ Ngọc Nhứ Tông.
Bạch nhứ trong mây, không hỏi năm tháng.