Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên
Chương 7: Vực sâu vạn trượng
Khi Cố Tòng Nhứ hoàn toàn điều khiển thân xác Tương Trọng Kính, tất cả hung thú trong bí cảnh đều không hẹn mà cùng quỳ xuống mặt đất, theo bản năng phục tùng.
Tấn Sở Linh đứng gần nhất, hồng quang trong mắt phút chốc bị khí thế trên người Cố Tòng Nhứ xoá tan, khiến hắn có chút thất thần mà chớp chớp mắt.
Cố Tòng Nhứ mặt vô biểu tình, tay nắm Tấn Sở Linh đột nhiên dùng thêm chút lực, Tấn Sở Linh đã đạt tu vi Đại Thừa nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản một kích này, xương cổ tay cứ thế mà nát ra.
Răng rắc, là âm thanh xương cốt bị đứt gãy.
Tấn Sở Linh hoàn hồn trong giây lát, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn xuất thần thấy Cố Tòng Nhứ ném bàn tay mình đi, thong thả từ trong thạch quan đi ra.
Nhất cử nhất động của Cố Tòng Nhứ đều là khí độ ung dung, cự long cao ngạo như hắn căn bản không thèm liếc nhìn một con rắn nhỏ, đầu luôn ngẩng cao đến trời, kiệt ngạo khó thuần quả thực không thể đánh bại.
Cố Tòng Nhứ nói với Tương Trọng Kính ở trong thức hải: "Ta giúp ngươi báo thù."
Tương Trọng Kính ở trong thức hải kiều chân dựa vào người cự long, lười biếng mà xoa xoa môi, ôn nhu nói "Ngốc long, ngươi báo sai người rồi, tay trái của ta là bị cái tên cầm kiếm kia đả thương."
Cố Tòng Nhứ "......"
Cố Tòng Nhứ duy trì tự tôn của cự long không thể xâm phạm, nói "Ta không sai, ta đã tính toán giết hết ba kẻ này."
Tương Trọng Kính "......"
Tống Hữu Thu ôm quan tài nghiêng đầu hắt xì một cái, cảm thấy Tam Độc Bí Cảnh này dường như càng ngày càng lạnh.
Tương Trọng Kính chống đầu, không chút hoang mang nói "Ngươi dùng thân thể của ta không được nửa khắc, việc cấp bách trước mắt là thoát ra khỏi bí cảnh, báo thù có rất nhiều cơ hội."
Dù sao cũng không phải thù của mình, Cố Tòng Nhứ cũng không vội vàng báo thù, không lãng phí thời gian làm gì.
Cố Tòng Nhứ phất tay áo, U Hỏa vờn quanh quanh thân hắn, cháy sáng rực rỡ xưa nay chưa từng có, nhưng nhìn kỹ mới biết được, U Hỏa kia rõ ràng là bị dọa đến run bần bật.
Tấn Sở Linh gắt gao trừng mắt hắn dùng tay bẻ gãy xương cổ tay của mình, giống như không biết đau, trong giây lát hắn liền nối lại cổ tay bị đứt kia.
Hắn hung ác nói: "Tương Trọng Kính đâu?"
Cố Tòng Nhứ căn bản không để ý đến hắn, chỉ một mực đi về trước tìm đường xuống bí cảnh.
Túc Tàm Thanh ngẩn ngơ nhìn, cuối cùng cũng phản ứng lại, không thể tin tưởng hỏi "Ngươi đoạt xác y?!"
Từ nhỏ thần hồn Tương Trọng Kính đã không ổn, gặp phải lệ quỷ mưu toan đoạt xác là chuyện cơm bữa, 60 năm trước Túc Tàm Thanh còn trong tối ngoài sáng giúp y loại bỏ vô số ác quỷ.
Túc Tàm Thanh có chết cũng không nghĩ tới, Tương Trọng Kính vậy mà sẽ bị một ác long đoạt xác.
Nhưng rõ ràng mới vừa rồi còn tốt......
Túc Tàm Thanh nắm chặt kiến trong tay, sát ý không thể khống chế cuốn quanh mũi kiếm sắc bén.
Hắn muốn giết ác long này!
Khi trong lòng Túc Tàm Thanh phẫn nộ khiến sát khí dâng lên như một đỉnh núi, lại nghe Cố Tòng Nhứ đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Đoạt xác?" Ánh mắt Cố Tòng Nhứ như đang nhìn con kiến hèn mọn đáng thương, trào phúng nói, "Là Tương Trọng Kính cam tâm tình nguyện đem thân thể cung phụng ta."
Túc Tàm Thanh sửng sốt, kiếm ý quanh thân trong giây lát hóa thành từng mảnh lưu li rất nhỏ, ào ạt rơi trên mặt đất.
Hắn theo bản năng nói "Không có khả năng!"
Tính tình Tương Trọng Kính cao ngạo cỡ nào, sao có thể chủ động để ma long đoạt xác mình?!
Trừ khi......
Túc Tàm Thanh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trắng nhợt.
Trừ khi, Tương Trọng Kính vì muốn tránh bọn họ, mới chủ động giao thân thể mình cho ác long.
Cố Tòng Nhứ rất có hứng thú mà cười "60 năm trước, khi Tương Trọng Kính cùng ác long thông đồng làm bậy kết sinh tử khế, các ngươi cũng hung ác như hiện tại."
Hai người sửng sốt.
Cố Tòng Nhứ mở tay phải ra, ống tay áo rộng rách nát bay nhẹ theo gió, tùy ý để long văn phong ấn chậm rãi bò trên khuôn mặt "Năm đó, nhân loại vô tri không phân biệt được sinh tử khế và long văn phong ấn, qua 60 năm vẫn không hề tiến bộ, đoạt xác hay tình nguyện giao thân thể cũng không thể phân rõ."
Cả người Túc Tàm Thanh phát run, kiếm trong tay dường như nắm không vững nữa, sát ý trên mũi kiếm đối với Cố Tòng Nhứ tựa như một tầng sương dần tản đi.
Túc Tàm Thanh một bộ thất hồn lạc phách, Tấn Sở Linh lại không nghĩ nhiều như vậy, dường như hắn không biết đau, ngược lại còn vung máu trên người lên, đem huyết tích chuẩn xác rơi trên mặt đất, hình thành hình dạng ban đầu của trận pháp.
"Mặc kệ là ngươi đoạt xác, hay là y cam tâm tình nguyện vứt bỏ thân thể......" Đồng tử Tấn Sở Linh hiện lên màu đỏ tươi, tất cả đều là cuồng điên ý loạn, đuôi mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ, lúc này, vậy mà hắn còn cười được, thần sắc như ác quỷ, thanh âm lại mềm mại giống như thủ thỉ bên tai tình nhân, "Chỉ cần giữ y lại, bất kể sớm hay muộn ta đều có thể đuổi ngươi ra khỏi cơ thể y."
Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nhìn trận pháp trên mặt đất, kiêu căng nói "Ngươi cứ việc thử xem."
Tương Trọng Kính tính toán ra vẻ cao thâm "Ít nói nhảm, ngươi không trụ được bao lâu, chạy mau!"
Cố Tòng Nhứ "......"
Cố Tòng Nhứ cả giận nói "Ta đường đường là chân long, sao ngươi có thể dùng cái từ ' chạy ' này với ta?!"
Tương Trọng Kính "......"
Tương Trọng Kính quả thực cảm thấy bất đắc dĩ với con rồng này, đành phải thay đổi cách nói "Chân long đại nhân, ngài có thể khởi giá chưa?"
Chỉ cần Tương Trọng Kính không đáp ứng đem thân thể giao cho hắn, thì Cố Tòng Nhứ không thể kiểm soát cơ thể này trong thời gian dài được, hắn hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng "Khởi giá".
Thấy Cố Tòng Nhứ sắp đi, con ngươi Tấn Sở Linh thoáng hiện hung quang, lòng bàn tay hướng vào mắt trận trên mặt đất, chợt lấy linh lực thúc giục, huyết châu trên đất nháy mắt liền thành một trận pháp thật lớn, hiện lên rất nhiều xiềng xích màu đen bay vút lên không trung hướng đến bên người Cố Tòng Nhứ.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể Cố Tòng Nhứ bị vô số xiềng xích vây khốn.
Tương Trọng Kính nghiêng đầu "Ha."
Y hơi ngồi thẳng người, chờ xem kịch.
Con rắn nhỏ chiến đấu với chân long, ách, quá xuất sắc.
Cố Tòng Nhứ vốn dĩ không định giao thủ với Tấn Sở Linh, nhưng con rắn này quá quấn người, dùng xiềng xích cuốn lấy tứ chi hắn, thậm chí còn có hai dây gắt gao bó quanh vòng eo hắn, tựa hồ muốn thít chặt hồn phách không thuộc về thân thể này
Cố Tòng Nhứ cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa, cổ tay hắn nhấc lên, không rõ hắn đã dùng bao nhiêu lực, xiềng xích của trận pháp liền "bùm" một tiếng đứt đoạn, sau một tiếng nổ lớn hóa thành khói hồng tiêu tán.
Thân thể lại được tự do, xiềng xích như lệ quỷ đánh úp dưới chân kia không thể tạo được bất cứ uy hiếp gì cho Cố Tòng Nhứ, kim sắc trong mắt hắn lãnh lệ, lạnh lùng nhìn về phía Tấn Sở Linh.
Uy áp của chân long quá cường hãn, tuy rằng Tấn Sở Linh không sợ hắn, nhưng sâu trong huyết mạch của yêu thú đã chấp nhận thần phục, thân thể hắn không chịu khống chế đột nhiên cứng đờ.
Cố Tòng Nhứ khẽ mở môi mỏng, thanh âm tựa như truyền đến từ chân trời, thâm hậu trầm thấp.
Tấn Sở Linh cắn răng, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi uy áp của Cố Tòng Nhứ, phịch một tiếng trầm đục, một đầu gối của hắn quỳ trên mặt đất, nhưng lực đạo chống cự của hắn quá lớn, khi đầu gối đập xuống đã tạo nên một lỗ hổng.
Sự sỉ nhục gần như che trời lấp đất đánh vào đầu Tấn Sở Linh, hắn oán hận ngẩng đầu, ánh mắt hận không thể thiên đao vạn quả người trước mặt.
Cố Tòng Nhứ rất có hứng thú mà "Ha?" Một tiếng, vừa rồi hắn chỉ mới dùng năm phần uy áp, nhưng toàn bộ tam giới Cửu Châu cho dù là yêu thú có huyết mạch thuần khiết, cũng sẽ cúi đầu xưng thần trước hắn.
Xương cốt của con rắn nhỏ này dường như rất cứng, vậy mà còn sức phản kháng.
Túc Tàm Thanh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hắn nhìn gương mặt vừa thân thuộc lại vừa xa lạ kia, nhanh chóng bài trừ tạp niệm trong nội tâm.
Tuy hắn và Tấn Sở Linh bất hòa, nhưng lúc này lại rất tán đồng lời nói của Tấn Sở Linh.
Chỉ có giữ thân xác Tương Trọng Kính lại, mới có thể cứu y từ trong tay ác long.
Nếu Cố Tòng Nhứ thật sự mang cơ thể giao cho Tương Trọng Kính thì với năng lực của ác long kia, một khi để bọn họ đến Cửu Châu, cũng đừng nghĩ cứu được Tương Trọng Kính.
Thần sắc Túc Tàm Thanh chợt lạnh, lại lần nữa nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Tống Hữu Thu ở một bên xem kịch, kích động đến chân cũng run lên.
Chân long, Tông chủ Yêu tộc, Thủ tôn tam giới, ba người cùng quyết đấu, thật là một trận chiến trọng đại nha.
Hắn phải may mắn thế nào mới có thể tận mắt nhìn thấy tình cảnh này.
Tống Hữu Thu một bên xem kịch, một bên cảm tạ Tương họa thủy, mang đến may mắn giúp hắn trở thành người xem đầu tiên.
Tương họa thủy cũng đang xem kịch, khi nhìn thấy vẻ mặt dường như đã nổi điên của Tấn Sở Linh và khuôn mặt mặt hờ hững không chút lưu tình của Túc Tàm Thanh cầm kiếm lao đến, y rốt cuộc cũng buông xuống một tia hi vọng cuối cùng.
Hai người này đối với y, quả thực không có nửa phần chân tình.
Bọn họ không hề nghĩ đến, nếu huỷ hoại thân xác này, không riêng gì ác long phải chết, đến cả y cũng phải hồn phi phách tán hay sao?
Tương Trọng Kính lười nhác mà dựa trên lớp vảy lạnh lẽo của cự long, nhàn nhạt nói "Đừng đùa, đi thôi, ngươi chịu không nổi đâu."
Không đợi Cố Tòng Nhứ mắng mình, Tương Trọng Kính lập tức bồi thêm một câu "Đại nhân, nên khởi giá."
Cố Tòng Nhứ "......"
Lời nói của Cố Tòng Nhứ tức khắc bị nghẹn trong cổ họng.
Thân thể Tương Trọng Kính đã bắt đầu có dấu hiệu bài xích Cố Tòng Nhứ, hắn không kiên nhẫn mà "ách" một tiếng, giơ tay chém ra một đạo linh lực, sắc mặt không đổi tấn công đến Túc Tàm Thanh đang cầm trường kiếm.
Túc Tàm Thanh không hổ là Thủ tôn tam giới, khi dùng hết toàn lực cơ hồ đánh ngang tay với ác long.
Tấn Sở Linh lúc này đã hoàn toàn thoát khỏi uy áp của chân long, khóe môi có máu tươi chảy không ngừng, lại bị hắn tiện tay lau sạch, màu đỏ tươi trong đồng tử điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
Cố Tòng Nhứ hơi nhướng mày.
Tương Trọng Kính nhìn bàn tay dần dần trở nên trong suốt, thở dài nói "Nếu ngươi còn không đi, chúng ta chỉ có thể mặc người ta xâu xé."
Cố Tòng Nhứ hừ một tiếng, một kích đánh nát trận pháp trên mặt đất đang vây khốn hắn, tiếp theo, không chút do dự mà nhướng mũi chân muốn lao về một hướng rời đi.
Tống Hữu Thu thấy thế, cũng không thèm để ý rắn độc trên vai, vội vàng nói "Đó không phải là đường xuống linh thụ!"
Tương Trọng Kính "......"
Cố Tòng Nhứ "......"
Tấn Sở Linh cùng Túc Tàm Thanh không có tâm tư đi quản Tống Hữu Thu, bọn họ một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc giữ lại thân xác của Tương Trọng Kính, vô số các loài rắn sặc sỡ không biết từ nơi nào bò đến, tê tê hướng tới chỗ Cố Tòng Nhứ.
Kiếm ý của Túc Tàm Thanh cũng theo sát phía sau, đuổi theo không chịu từ bỏ.
Cố Tòng Nhứ biết phía trước là tử lộ, nhưng lại không thể quay đầu.
Sau hai nhịp thở, mũi chân của Cố Tòng Nhứ chạm đất, khó khăn lắm dừng lại được, hai ngọn U Hỏa trong nhất thời không theo kịp, suýt nữa thì rời khỏi người hắn.
Tử lộ trước mặt, đó là vực sâu.
Tam Độc Bí Cảnh và Linh Thụ Thiên Thê có mối quan hệ không rõ ràng, cho dù người có tu vi lợi hại cũng phải mượn linh lực của linh thụ mới có thể leo lên Tam Độc Bí Cảnh.
Nếu từ trên đỉnh linh thụ nhảy xuống, cho dù ngươi có tu vi ngập trời cũng không thể bình an rơi xuống đất.
Cố Tòng Nhứ nhíu mày, nhìn vực sâu vạn trượng dưới chân.
Tương Trọng Kính vừa thấy dưới chân là một mảnh màu đen quỷ dị, có chút hoảng loạn mà đứng lại "Đừng đừng đừng! Đừng nhảy!"
Cố Tòng Nhứ "Không nhảy ngươi sẽ chết ở chỗ này."
Tương Trọng Kính "Chết thì chết! Dù sao cũng không thể nhảy!"
Cố Tòng Nhứ đã dần dần không khống chế được thân thể này, phía sau còn có hai người đang đuổi theo, nếu không nhảy thì không có cơ hội thoát thân.
Cố Tòng Nhứ mặc kệ Tương Trọng Kính ngăn cản, lập tức muốn nhảy xuống, nhưng vừa nâng bước, trong chớp mắt, hắn đã hoàn toàn mất đi cơ hội kiểm soát cơ thể, ý thức trực tiếp trở lại thức hải.
Cố Tòng Nhứ "......"
Tương Trọng Kính đoạt lại quyền chủ động, đứng ở bên cạnh linh thụ, nhìn vực sâu một mảnh đen nhánh như mực, bắp chân đều nhũn ra.
Y không dấu vết lui về sau nửa bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tương Trọng Kính mờ mịt quay đầu, vừa lúc tầm mắt nhìn đến Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh.
Tương Trọng Kính phía trước thành thạo đã kể hết không thấy, hốc mắt y ửng đỏ, trong mắt đỡ một tầng khinh bạc ba quang, thật dài lông mi phảng phất nháy mắt là có thể rớt xuống một giọt thủy dường như.
Cố Tòng Nhứ còn tưởng rằng y đang diễn trò, nhưng hải trung hàng năm không xao động lúc này lại nổi lên sóng to gió lớn, từng đợt sóng ào ạt đập vào thân thể cự long.
Cố Tòng Nhứ có chút sững sờ.
Tương Trọng Kính...... Đang sợ hãi?
Sợ cái gì?
Cái chết y còn không sợ.
Túc Tàm Thanh, Tấn Sở Linh đều đã đến gần, nhìn thấy dáng vẻ này của Tương Trọng Kính đều sửng sốt.
Tấn Sở Linh còn nổi điên, Túc Tàm Thanh lại cực kỳ thanh tỉnh, thử thăm dò nói "Trọng Kính?"
Trước mắt Tương Trọng Kính đều biến thành màu đen, không thể nhìn rõ người đó là ai, chỉ nghe được thanh âm quen thuộc, dường như mình đã trở về 60 năm trước, ngẩn ngơ nói "Tàm Thanh......"
Túc Tàm Thanh sửng sốt, lập tức mừng rỡ như điên, muốn bước nhanh đến, nhưng lại sợ dọa đến y, chỉ có thể vươn tay về phía y, nói "Ngươi lại đây, nơi đó rất nguy hiểm."
Tương Trọng Kính mê mang nghiêng đầu.
Cố Tòng Nhứ lại lạnh lùng nói "Không được đi, bọn họ muốn giết ngươi!"
Bên tai Tương Trọng Kính là một trận vù vù, trong khoảnh khắc bị Cố Tòng Nhứ quát chói tai mới hoàn hồn, y che tay trái đang chảy mâu, thần trí loạn lạc mới vừa rồi tròn nháy mắt liền biến mất.
Túc Tàm Thanh bị động tác cùng ánh mắt này của y khiến cả người cứng đờ.
Cố Tòng Nhứ "Nhảy xuống đi, ta tiếp được ngươi."
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi "Trước dừng một chút, dừng một chút."
Cố Tòng Nhứ nói "Dừng cái gì?"
Tương Trọng Kính cũng không biết chính mình muốn dừng cái gì, hai người đối diện kia đều khiến y cảm thấy ghê tởm, nhưng nếu bảo y nhảy xuống đi, y lại không tình nguyện chọn cách chạy trốn chật vật như vậy.
Y lại một lần lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tương Trọng Kính đang do dự, Cố Tòng Nhứ thấy hai người kia lại muốn xông tới, không kiên nhẫn nói "Nhắm mắt lại."
Tương Trọng Kính sửng sốt "Cái gì?"
"Nhắm lại!"
Tương Trọng Kính biết tính mạng hai người ảnh hưởng lẫn nhau, Cố Tòng Nhứ hẳn sẽ không lấy mệnh mình ra nói giỡn, liền thuận theo tự nhiên nhắm hai mắt lại.
Cố Tòng Nhứ dùng một tia linh lực cuối cùng, từ trong Nguyên Anh của Tương Trọng Kính bay ra hóa thành một sợi u hồn.
Thần hồn này không ai có thể nhìn thấy, Cố Tòng Nhứ cong môi nhìn hai người kia, không chút do dự giơ tay đẩy Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính đột nhiên không kịp phòng bị liền ngã về phía trước, cả người từ trên linh thụ rơi vào bóng đêm vô tận.
Nhìn qua giống như chính y thả người nhảy xuống.
Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh trơ mắt nhìn y nhảy xuống, trong nhất thời không kịp phản ứng.
Cảm giác không trọng lực nảy lên trong ngực, tóc dài tung bay, Tương Trọng Kính rơi xuống một hồi mới mở to mắt, ngạc nhiên nhìn ánh sáng của Tê Chiếu U Hỏa trên linh thụ đang càng ngày càng cách xa mình.
Bóng tối tựa như đôi tay của quỷ dữ từng chút từng chút kéo y xuống vũng bùn, đồng tử Tương Trọng Kính trong nháy mắt có chút thất thần.
Tất cả mọi người đều không biết, y rất sợ bóng tối.
Hơn nửa ngày Tương Trọng Kính mới phát hiện chính mình bị đẩy xuống, lập tức phát ra tiếng gầm.
"Cố Tam Canh! Ta muốn giết ngươi a a a ——"
Nói xong, cả người và U Hỏa thẳng tắp rơi vào vực sâu không thấy đáy.
Hai chữ "Giết ngươi" theo cuồng phong thổi đến lối vào của bí cảnh, vang bên tai Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tương Trọng Kính: ta đã nói không nhảy, ngươi dám đẩy ta xuống.
Phần cuối của Cẩu huyết Tu La hạ màn, tiếp theo hãy chờ đợi cảnh Tương Trọng Kính báo thù.