Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên
Chương 112: Phiên Ngoại 2.
Mặc dù thoạt nhìn Tống Hữu Thu không phải người đứng đắn nhưng rất tận tâm trong công việc, chỉ vẻn vẹn bảy ngày đã chuẩn bị Đại điển hợp tịch xong xuôi đâu ra đấy.
Toàn bộ Ngọc Nhứ Tông giăng đèn kết hoa, treo đầy dải lụa đỏ khắp nơi, Tương Trọng Kính nằm trên giường tận ba bốn ngày, lúc mở cửa đi ra thì đã thấy nơi nơi đỏ rực, suýt chút nữa hắn còn tưởng mình liệt giường đến tận tết năm sau.
Ngàn năm trước, Tương Trọng Kính rất chờ mong mỗi năm tết đến, bởi vì khi đó sẽ có rất nhiều người đến Tông môn chúc mừng năm mới, toàn bộ Tông môn sẽ trở nên náo nhiệt đông vui, mà hắn cũng được phá lệ cho phép ra ngoài chơi hơn mấy canh giờ.
Cảnh tượng quen thuộc trước mắt làm Tương Trọng Kính đã lâu rồi không nhớ về cảm giác đón năm mới ở kiếp trước, trong lòng dâng lên niềm vui sướng khó tả.
Hắn thong thả dạo quanh Ngọc Nhứ Tông một vòng, phát hiện cả Tông môn rộng lớn như vậy mà lại có không ít người đang bận rộn trang trí.
Bọn họ thấy Tương nhác thấy Trọng Kính liền sáng rực hai mắt, cung kính hành lễ với hắn.
Tương Trọng Kính lạnh nhạt gật đầu đáp lại, bình thản đi tới.
Tu vi của hắn cực cao, cách một khoảng xa mà có thể loáng thoáng nghe thấy có hai tu sĩ đang túm tụm nói nhỏ.
“Đó chính là Tương kiếm tôn?! Quả nhiên mang cốt cách thiên nhân!”
“Lúc trước ta đọc thoại bản vẫn chưa tin lắm, không ngờ Kiếm tôn thật sự muốn hợp tịch với chân long, đúng là…”
“Quả nhiên Mãn đại nhân không lừa chúng ta!”
“Ngươi nói xem, nếu ta tới xin Kiếm tôn làm mẫu vẽ một bức, cái đầu trên cổ của ta còn giữ nổi không?”
“Khó lắm.”
Xì xà xì xồ, chiếp chiếp meo meo.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính suýt chút nữa quay trở về tuốt kiếm gọt mỗi người một nhát, trên mặt nổi lên một lớp đỏ ửng nhàn nhạt, nổi giận đùng đùng về phòng không muốn đi dạo nữa.
—Khó trách vừa rồi hắn đi tới, những tu sĩ phụ giúp trang trí Tông môn nhìn hắn với ánh mắt kì quái như vậy, hóa ra tất cả đều là vì thoại bản cưỡi rồng đó, chứ không phải là đang thưởng thức phong thái của hắn!
Tương Trọng Kính buồn thiu quay về di tích Linh Lung.
Sáng sớm hôm nay, hắn thức dậy còn sớm hơn cả Cố Tòng Nhứ, lúc xuống giường Cố Tòng Nhứ vẫn ngủ mê man, Tương Trọng Kính đi dạo quanh Ngọc Nhứ Tông một vòng trở về, con rồng háo sắc kia mới nhập nhèm tỉnh dậy.
Trong sân của di tích Linh Lung là Linh thụ, bên trên treo vô số đèn sáng, lúc Tương Trọng Kính đi nhanh tới, giống như phát hiện ra điều gì mà khẽ ngẩng đầu lên nhìn lên tán cây— Cố Tòng Nhứ đang ngồi trên đó không biết đang làm gì.
Tương Trọng Kính vừa nhìn thấy y, bao nhiêu buồn bực trong lòng đều tan sạch hết, hắn nâng tay chạm vào dây tua rua dưới lồng đèn, phát hiện bên cạnh còn treo bùa đổi vận rải rác từ cành này sang cành khác.
Trong tay áo của Cố Tòng Nhứ nhét đầy bùa đổi vận không biết lấy từ đâu, đang hì hục treo lên cành cây Linh thụ.
Tương Trọng Kính nhìn bùa đổi vận treo đầy khắp tán cây, trái tim mềm nhũn ra: “Mấy chuyện này cần gì phải tự làm?”
Cố Tòng Nhứ treo một lá bùa đổi vận màu đỏ và một chiếc lồng đèn cùng chung một chỗ, thuận miệng đáp: “Chuyện như vậy phải đích thân làm mới đúng.”
Tương Trọng Kính ngồi trên ghế dưới tán cây, đôi mắt cong cong nhìn Cố Tòng Nhứ bận rộn.
Một lát sau, Cố Tòng Nhứ đã treo xong bùa đổi vận, ngón út móc lấy lá bùa cuối cùng lấy đà từ trên cành cây nhảy xuống, sau đó mang theo lá bùa có vẽ long văn đi tới cúi người cột lên trên eo của Tương Trọng Kính.
Rõ ràng chỉ là treo bùa nhưng lại khơi dậy bóng ma nào đó trong lòng Tương Trọng Kính, hắn lập tức chộp lấy tay Cố Tòng Nhứ, cảnh giác nhìn y.
Cố Tòng Nhứ vô tội nói: “Sao thế? Ta không xé quần áo của ngươi đâu.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính cẩn thận quan sát Cố Tòng Nhứ, khi chắc chắn y không ‘hứng’ thì hắn mới do dự thả tay xuống, tùy ý để Cố Tòng Nhứ táy máy bên hông mình.
Lần này ác long rất ngoan ngoãn, chỉ chăm chú treo lá bùa lên hông Tương Trọng Kính, sau đó đi vòng ra sau lưng hắn ngồi xuống ôm người vào lòng, híp mắt tựa cằm vào hõm cổ của Tương Trọng Kính, cùng nhau ngắm nhìn Ngọc Nhứ Tông đỏ rực náo nhiệt.
Vết cắn chỗ gáy của Tương Trọng Kính vẫn chưa biến mất hoàn toàn, tóc của Cố Tòng Nhứ sượt qua làm hắn khẽ run lên, không được tự nhiên nghiêng người né tránh.
Có vẻ như tâm tình của Cố Tòng Nhứ rất tốt, y vui vẻ nói: “Ngày mai hợp tịch, ai sẽ đến vậy?”
Tương Trọng Kính dựa vào ngực y, nói: “Ta quen biết Lâm Giang Phong, Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu, những Tông môn khác có lẽ sẽ cử người tới, có điều chỉ là đến chúc mừng rồi đi ngay, ngươi đừng quá để ý.”
“Sao lại tới chúc mừng rồi đi? “Cố Tòng Nhứ nghe vậy không vui: “Nếu đã tới, phải tham gia đến khi Đại lễ hợp tịch kết thúc thì mới được đi.”
Tương Trọng Kính nghiêng đầu mỉm cười nhìn y: “Canh Ba chúng ta không phải rất ghét tu sĩ loài người à?”
Cố Tòng Nhứ nói nhỏ: “Ghét thì ghét, nhưng đại lễ hợp tịch của chúng ta, nhất định khách khứa phải xếp hàng dài thật dài, vui vẻ náo nhiệt đến khi tàn tiệc mới thôi.”
Tương Trọng Kính không khỏi bật cười: “Vui vẻ náo nhiệt không nhất thiết phải nhiều người, dù chỉ có hai hay ba người cũng đã đủ rồi.”
Cố Tòng Nhứ suy nghĩ một lát, cảm thấy như vậy cũng không tệ, ôm Tương Trọng Kính không lên tiếng nữa.
Tương Trọng Kính được chân long ôm vào lòng, thoáng chốc đột nhiên cảm thấy có gì đó lành lạnh rớt vào mi tâm.
Bông tuyết đầu tiên rơi xuống.
Tuyết đầu mùa đến.
Tương Trọng Kính cũng không đi, hơi ngửa đầu nhìn bầu trời ngày càng đổ nhiều tuyết.
Bông tuyết cuốn theo bông liễu trên cây tung bay dưới tán Linh thụ, Tương Trọng Kính nâng tay đón lấy một bông tuyết, trông nó cực kỳ đẹp, hắn nhanh chóng dùng linh lực đóng băng nó lại rồi để lên ngón tay đưa đến trước mặt Cố Tòng Nhứ.
Dù chỉ là một bông tuyết nhỏ xinh đẹp nhưng hắn cũng muốn chia sẻ với Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ nhìn đầu ngón tay tựa ngọc của hắn, há miệng ‘ùm’ một tiếng nuốt mất bông tuyết.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lườm y: “Cái đó là cho ngươi ăn hả?”
Cố Tòng Nhứ không nói gì, y ăn xong bông tuyết cũng không nhả ra, răng nhọn khẽ cắn vào ngón tay hắn, đầu lưỡi hơi lạnh liếm quanh một vòng, khiến Tương Trọng Kính vốn nhạy cảm phải tê rần nguyên cả bàn tay.
Tương Trọng Kính suýt chút nữa nhảy dựng lên— Cho dù Cố Tòng Nhứ chạm vào hắn bao nhiêu lần, tấm thân bị Thần hồn chân long thẩm thấu của Tương Trọng Kính vẫn là không tự chủ được mà nổi lên phản ứng kịch liệt với đụng chạm của y.
Cố Tòng Nhứ thả tay hắn ra, đặt cái tay lên eo Tương Trọng Kính khẽ vỗ vỗ như đang dỗ con, y càng nhìn lụa đỏ giăng đầy trước mắt càng thấy vui mừng.
Ngày mai.
Chưa tới một ngày, toàn bộ người Cửu Châu đều sẽ biết hai người họ là đạo lữ.
Lòng ham muốn độc chiếm của Cố Tòng Nhứ rất mạnh, muốn cho tất cả người trên thế gian đều thấy chủ nhân là thuộc về y, muốn cướp cũng cướp không được, mà hợp tịch chứng đạo chính là biện pháp tốt nhất có thể trấn an nỗi lòng lo được lo mất của y.
Cố Tòng Nhứ nghĩ tới đây, thụ đồng khẽ híp lại.
Tương Trọng Kính đang dựa vào lòng y đột nhiên quay đầu lại, tỏ vẻ sâu xa nói với y: “Không thể.”
Cố Tòng Nhứ đáng thương nói: “Ta chỉ ‘hứng’ một tí thôi, không làm gì đâu.”
Tương Trọng Kính có ngu mới tin câu nói hoang đường này của ác long— Lần trước cũng vậy, Cố Tòng Nhứ nói chỉ biến thành rồng nhỏ quấn lên người hắn, ngoài ra sẽ không làm gì cả, Tương Trọng Kính tội nghiệp suýt chút nữa bị cạ đến toàn thân nhạy cảm, mơ màng đáp ứng, cuối cùng bị dụ tứ chi dang rộng hoàn toàn mở ra cơ thể, bị rót đầy tam độc, mãi một hồi lâu sau mới được ác long dùng linh lực thanh tẩy sạch sẽ.
Hậu quả là hắn phải nằm liệt giường hai ngày, trong thoáng chốc cảm thấy bản thân giống như đã tiến vào cõi niết bàn, từ giã hồng trần.
Cố Tòng Nhứ thấy vẻ mặt ‘Ngươi đừng hòng lừa ta nữa’ của Tương Trọng Kính, cũng biết mình không thể lừa bịp hắn thêm được, đành phải biết lui xin xỏ: “Vậy cho ta ôm ngươi một cái thôi.”
Cái này xem ra còn đỡ.
Tương Trọng Kính miễn cưỡng bằng lòng.
Nửa tiếng sau, Tương Trọng Kính rốt cuộc không có cách nào ngó lơ cái đang ‘hứng’ ở sau lưng, hết nhịn nổi lên tiếng: “Ngươi còn miếng lương tâm nào không vậy, ngay mai là hợp tịch rồi, ngươi muốn ta ngay cả đi đường cũng không thể sao?”
Thân thể của tu sĩ cường hãn, tu vi được tăng tiến sau khi song tu, nhưng không biết có phải Thần hồn của Tương Trọng Kính và long hồn chân long giao hòa vào nhau quá ác không, mỗi lần song tu đều khiến Tương Trọng Kính như mất toi nửa cái mạng— Nói đơn giản là cực khoái.
Tương Trọng Kính rất thích cảm giác song tu nhưng đồng thời lại sợ quá sung sướng, vì hậu quả để lại rất thê thảm, thế nên mỗi lần ác long cầu hoan hắn đều muốn cự tuyệt, nhưng hễ mà Cố Tòng Nhứ lắc đuôi làm nũng là Tương Trọng Kính không cưỡng lại được, bị dụ mở thân thể ra cho y đòi hỏi vô độ.
Ngày mai là ngày hợp tịch, các nhân vật lớn ở Cửu Châu sẽ đến chúc mừng— Vân Nghiễn Lý chắc chắn cũng sẽ tới— Tương Trọng Kính không muốn vác một thân đầy mùi rồng khập khiễng đi làm lễ hợp tịch.
Hắn, còn, muốn, mặt.
Cố Tòng Nhứ tỏ ra tội nghiệp hơn cả Tương Trọng Kính, cạ cạ vào gáy hắn, giống như tâm ma nhỏ giọng thầm thì cám dỗ bên tai: “Chẳng lẽ ngươi không thích sao?”
“Thích.” Tương Trọng Kính không hề bị lay động, mặt mũi lạnh tanh, nói: “Thích đến mức ta sắp ngủm luôn.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Câu nói rồng bản tính dâm không hề bịa đặt, Cố Tòng Nhứ đòi hỏi vô độ đến nỗi mỗi lần kết thúc là Tương Trọng Kính mệt mỏi mà ngủ quên mất, không kịp dùng linh lực thanh tẩy tam độc bị rót vào trong cơ thể, huống chi chuyện này còn xảy ra thường xuyên.
Cố Tòng Nhứ không muốn lễ hợp tịch ngày mai có gì bất trắc, nên đành phải dằn ham muốn của bản thân xuống thả Tương Trọng Kính ra.
Tương Trọng Kính vừa lấy lại tự do là nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, phất tay áo đỏ quay người trừng y.
Cố Tòng Nhứ biến thành rồng nhỏ, ủy khuất cuộn tròn thành một cục trên ghế, ngay cả chóp đuôi cũng xìu xuống.
Tương Trọng Kính không dễ dàng gì cưỡng lại được bộ dạng đáng thương này của y, hắn liếc một cái rồi nhanh chóng chạy mất.
Khúc Nguy Huyền ở Ngọc Nhứ Tông làm khách, không cần Tương Trọng Kính tiếp đón mà tự mình đi bộ xung quanh tham quan, đồng thời hay tìm hiểu các loại thảo dược được trồng trong Ngọc Nhứ Tông.
Tương Trọng Kính cùng Khúc Nguy Huyền đào đất trồng cây thuốc, thấy Khúc Nguy Huyền có vẻ như rất hứng thú với thảo dược, thỉnh thoảng còn quên mất Tương Trọng Kính đang ngồi bên cạnh, làm hắn không khỏi phì cười.
Tương Trọng Kính thấy Khúc Nguy Huyền không còn đắm chìm trong cái chết của Túc Tàm Thanh, lúc này mới tạm yên lòng, lặng lẽ rời khỏi không quấy rầy hắn nữa.
Tạm thời không thể quay về di tích Linh Lung, nếu không chắc chắn sẽ bị ác long chơi xấu, Tương Trọng Kính còn đang do dự thì bỗng nhiên cảm nhận địa mạch dưới chân truyền đến một cơn chấn động nhẹ.
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, lúc này mới bất giác nhận ra chắc là vì có linh thuyền từ Vân Trung Châu xuống nên mới làm kinh động địa mạch.
Người từ Vân Trung Châu xuống chỉ có thể là Vân Nghiễn Lý.
Tương Trọng Kính bận bịu rời khỏi Ngọc Nhứ Tông, tới bến cảng vừa được xây xong bên cạnh Lạc Xuyên để đón người.
Đúng như dự đoán, Vân Nghiễn Lý và tiểu phượng hoàng nhàn nhã ngồi trên thuyền hoa xuôi dòng đi tới, dọc đường có tu sĩ nhìn thấy có người từ trên Lạc Xuyên đi xuống, tất cả đều trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn hắn.
Vân Nghiễn Lý trừng bọn họ: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Giun dế ngu đần thấp hèn—”
Tu sĩ: “…”
Vân Nghiễn Lý thấy trên bến thuyền cách đó không xa có một người áo đỏ đang đứng chờ, hai mắt sáng rực, trực tiếp nhón chân nhảy từ trên linh thuyền xuống, vui vẻ nói: “Ngọc Chu!”
Tương Trọng Kính cười nói: “Ta còn tưởng ngươi không tới.”
“Sao có thể?” Vân Nghiễn Lý nói: “Phụ tôn và mẫu thân muốn ta mang vài thứ đến cho ngươi, ta phải tốn thời gian thu xếp nên bây giờ mới đến.”
Tương Trọng Kính nói: “Ừm? Là cái gì thế?”
“Đại lễ hợp tịch.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, bật cười nói: “Không phải Phụ tôn đã đưa đại lễ hợp tịch rồi sao?”
Vân Nghiễn Lý nói nhỏ: “Đó cũng không phải.”
Hắn vừa nói vừa lấy ra một một cái vòng không gian.
Tương Trọng Kính thấy đó chỉ là một cái vòng đựng đồ thì thở phào nhẹ nhõm.
May mà không đưa đến một núi đồ.
Tương Trọng Kính nhận lấy vòng không gian, tùy ý nhìn vào bên trong, đột nhiên vẻ mặt thay đổi.
Bên trong vòng không gian chứa đầy… Vô số vòng không gian khác.
Vân Nghiễn Lý đắc ý nói: “Đây là những gì mà Phụ tôn và mẫu thân tích cóp cho ngươi mấy chục năm qua, ta đã sàng lọc phân loại xong xuôi. Trong đó có cả một đống linh thạch mà Phụ tôn đưa cho, ta chưa đếm kỹ bao nhiêu, dù sao mấy thứ này chỉ có thể làm gạch lót đường ở Vân Trung Châu, đặt ở trong phòng hay cất trong kho đều chiếm chỗ không cần thiết, cho nên đều đưa toàn bộ đến chỗ ngươi. À đúng rồi, còn có mấy món linh khí mà ta chưa kịp phân loại, ngươi cứ chọn bừa một cái dùng…”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không còn sức bộc lộ cảm xúc: “Ta không…”
Còn chưa nói xong lời từ chối thì phía chân trời đột nhiên truyền tới tiếng sấm, giống như chỉ cần hắn mở miệng từ chối là thiên lôi sẽ bổ sét xuống đầu hắn ngay.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhướng mày: “Phụ tôn còn dám giáng thiên lôi? Chẳng lẽ ông ấy không sợ bị Thiên đạo phạt cấm ngôn nữa sao?”
Nói đến đây, Vân Nghiễn Lý suýt chút nữa cười ra tiếng, hắn cố gắng nhịn cười, duy trì nghiêm túc nói: “Không biết Phụ tôn lại chọc chuyện gì mà bị Thiên đạo cấm ngôn tận nửa năm, bây giờ vò mẻ chẳng sợ nứt giáng sét đánh người khắp nơi, nghe nói bảng hiệu của Khứ Ý Tông đều bị ông ấy đánh tan tành, ngươi dặn con rồng nhà ngươi nhớ phải cẩn thận đó.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Nửa năm?!