Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 50: Trong Tháp Phù Đồ Nói Liên Miên.

Giọng nói đó vừa trầm vừa nhu thuận, tựa như tiếng chuông vang vọng bên tai Tương Trọng Kính.

Đôi mắt của Tương Trọng Kính hoàn toàn trở nên rét lạnh, năm ngón tay cong lại, linh kiếm xuất hiện nằm gọn trong lòng bàn tay, hắn lạnh lùng nói: “Tòng Nhứ.”

Gần như là Tương Trọng Kính vừa triệu hồi ra Quỳnh Nhập Nhất, Cố Tòng Nhứ đã hóa thành nguyên hình gầm thét xông thẳng tới chỗ Tố Nhất.

Uy áp của ác long dường như là tòa núi lớn đối với sinh linh khắp Tam giới, huống chi Cố Tòng Nhứ đã nghe ra sát ý trong lời nói của Tương Trọng Kính, vốn không hề định nương tay.

Tố Nhất nhìn hai người nọ đằng đằng sát khí nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi, trái lại chắp tay niệm phật hiệu. (Phật hiệu=A di đà phật)

Ầm ầm gây ra tiếng vang rung trời, Cố Tòng Nhứ xông đến trước mặt Tố Nhất nhưng trơ mắt nhìn hắn tan biến tại chỗ như khói mù.

Lại để xổng mất.

Cố Tòng Nhứ hừ một tiếng, còn tưởng hắn sợ nguyên hình chân long nên mới bỏ chạy, y hóa thành người nhìn về phía Tương Trọng Kính: “Ngươi nói hắn…”

Y nói nửa chừng liền im bặt.

Cấm địa phía sau núi chìm trong màn đêm đen kịt, chỗ Tương Trọng Kính vừa đứng hồi nãy giờ chỉ còn lại hai đốm u hỏa bay lơ lửng.

Quỳnh Nhập Nhất bị rớt trong đống gạch đá.

Chỉ có Tương Trọng Kính là không thấy đâu.

Không đúng.

Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ co rụt lại thành cây kim, theo đó là nỗi kinh hoàng ùn ùn kéo đến nhấn chìm trái tim y.

Không chỉ không thấy bóng dáng của Tương Trọng Kính, mà ngay cả sợi dây cảm ứng giữa y và Nguyên anh của hắn đã biến mất.

Thậm chí Cố Tòng Nhứ muốn quay trở về trong Thức hải của Tương Trọng Kính cũng không được.

Sáu mươi năm qua Cố Tòng Nhứ luôn muốn thoát khỏi phong ấn của Tương Trọng Kính, nhưng khi sự tự do bất ngờ ập đến không báo trước như vậy lại khiến ác long chưng hửng tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.

Thật giống như trong trái tim có một mảnh ghép vô cùng quan trọng nhưng lại bị người cưỡng ép dùng dao khoét mất, chỉ để lại một lỗ hổng mặc gió lạnh ùa vào khiến toàn thân rét buốt.

Sắc mặt của Cố Tòng Nhứ trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, y nắm chặt Quỳnh Nhập Nhất lên bắt hắn hóa thành người, lạnh lùng nói: “Tương Trọng Kính đâu?!”

Quỳnh Nhập Nhất cũng bị sự tình trước mắt dọa hết hồn: “Không phải chủ nhân vừa mới đứng đó sao…”

Hắn đột nhiên khựng lại, sợ hãi nói: “Ta không cảm ứng được khế ước sinh tử của mình với chủ nhân!”

Cố Tòng Nhứ truy hỏi: “Giống cảm giác lúc hắn bị kẹt trong bí cảnh?”

Quỳnh Nhập Nhất gật mạnh.

Cố Tòng Nhứ và Quỳnh Nhập Nhất rối loạn không biết phải làm sao, Tương Trọng Kính cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ hóa thành cự long tấn công về phía Tố Nhất, nhưng không biết Tố Nhất giở mánh khóe gì, hắn chỉ khẽ cử động ngón tay mà làm cho cả thân rồng to lớn của Cố Tòng Nhứ nháy mắt tiêu tán trong không trung.

Tương Trọng Kính đã vọt đến trước mặt Tố Nhất, nhác thấy Cố Tòng Nhứ đột nhiên biến mất liền khiến lồng ngực của hắn như bị đè nặng không thở nổi, hắn lạnh mặt cầm kiếm chém mạnh xuống.

Trong nháy mắt, thanh kiếm trong tay hắn cũng biến mất theo, còn cổ tay thì bị Tố Nhất nhẹ nhàng nắm lấy.

Chỉ trong một giây, rồng, kiếm và u hỏa của Tương Trọng Kính, tất cả đều như sương khói tan biến trong không trung.

Cố Tòng Nhứ là chân long, không thể nào chưa kịp phản kháng thì đã bị giết chết, có lẽ là do con lừa trọc này đã giở bí thuật gì đó.

Tương Trọng Kính cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, lạnh lùng ngước mắt nhìn hắn.

Tố Nhất nắm chặt cổ tay không cho Tương Trọng Kính tránh thoát, mặc dù không dùng nhiều lực nhưng lại khiến một người không có linh lực, linh kiếm và u hỏa như Tương Trọng Kính không có sức lực để giãy giụa, chứ đừng nói gì đến việc giết hắn.

Tương Trọng Kính dứt khoát không giãy giụa nữa, đỡ khỏi càng giãy càng trở thành trò cười trong mắt đối phương.

Hắn ngoài cười trong không cười nói: “Tố Nhất đại sư là người xuất gia sao lại có cái miệng toàn phun lời dối trá thế? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị Phật giáng tội?”

Tố Nhất thấy hắn có vẻ đã bình tĩnh lại liền thả tay ra, bất đắc dĩ cười nói: “Đã nhiều năm rồi, tính tình của ngươi vẫn như trước không có gì thay đổi, lần này ta cũng đâu có đắc tội ngươi.”

Tương Trọng Kính: “…”

Dáng vẻ thân quen của Tố Nhất khiến Tương Trọng Kính sửng sốt khẽ chớp mắt, hắn xoa cổ tay lùi về sau vài bước, nhíu mày nói: “Ngươi biết ta?”

“Ngươi không cần dò xét ta.” Tố Nhất tựa như thuộc nằm lòng tính tình của hắn, thản nhiên nói: “Ngươi đã đến cấm địa của Khứ Ý Tông, cũng đã khôi phục một phần trí nhớ sau khi dung hợp Thần hồn trong long cốt.”

Tương Trọng Kính chưa từng gặp phải tình huống nào như bây giờ, hắn chưa kịp đào hố thì kẻ đó đã tự cầm xẻng đào hố rồi tự nhảy xuống, hắn nghẹn họng một lát, sau đó cười lạnh giành lại quyền chủ động: “Đúng là ta đã khôi phục lại một phần trí nhớ, nhưng trong trí nhớ được khôi phục lại không có ngươi, xem ra nhiều năm trước ta và ngươi cũng chẳng tính là quan hệ thân thiết gì.”

Tương Trọng Kính gặp Tố Nhất vài lần, cho dù hắn trông giống bộ dáng lúc nào cũng mỉm cười tỏ ra từ bi thương hại chúng sanh, nhưng cả người lại tỏa ra hơi thở thanh lãnh như đầm nước sâu tối om không đáy, khiến người ta khó lường.

Sau khi Tương Trọng Kính nói ra một câu dễ bị phát hiện là nói dối, nụ cười từ bi bất biến trên mặt Tố Nhất khẽ thay đổi, đôi mắt luôn khép hờ bây giờ lại nhẹ nhàng mở ra, lộ ra con ngươi giống như ba cánh hoa xòe ra.

Mặc dù hắn vẫn mỉm cười từ bi nhưng khí chất ôn hòa như gió xuân thường ngày đã hoàn toàn thay đổi.

“Trọng Kính, từ giờ về sau không nên nói đùa kiểu này.” Hắn dịu dàng nhìn Tương Trọng Kính: “Ngươi và ta sống nương tựa lẫn nhau qua nhiều năm như vậy, trong trí nhớ của ngươi không có ta, chẳng lẽ chỉ có con ác long mọc chưa đủ lông kia?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nói với vẻ sâu xa: “Đại sư, lời này vốn là không nên thốt ra từ miệng của một cao tăng đắc đạo như ngài chứ nhỉ?”

Tố Nhất vừa nói xong liền ý thức được điều này, hắn chắp tay niệm một bài kinh, trên mặt lộ ra vẻ ảo não, hiển nhiên là bị câu nói của Tương Trọng Kính làm lúng túng, ngay cả hình tượng cao tăng cũng suýt không giữ được.

Tương Trọng Kính hoàn toàn không phân rõ người này là địch hay bạn, nói: “Bây giờ ta đang ở chỗ nào? Rồng của ta đâu?”

Tố Nhất niệm xong một bài kinh, khép hờ đôi mắt khôi phục lại hình tượng cao tăng thâm sâu khó lường như trước, điềm nhiên nói: “Tháp Phù Đồ.”

Tương Trọng Kính: “Cái gì?”

Tố Nhất cong ngón tay bắn ra, từ nơi cấm địa toàn đất đá đổ nát xung quanh mọc ra một tòa tháp bằng ngọc lưu ly, gồm chín mươi chín tầng đều được thắp đèn đuốc sáng choang, khí thế hùng vĩ, thậm chí còn tinh xảo hơn cả tháp Linh Lung gấp trăm lần.

Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn, hắn cực kì yêu thích những thứ sáng lấp lánh, suýt chút nữa buột miệng nói ‘muốn’.

Trong chớp mắt, hai người đã tiến vào trong tháp Phù Đồ, Tố Nhất dẫn hắn đến bên cạnh bàn ngọc lưu ly ngay trung tâm đại sảnh của tháp, nhướng mày nói: “Muốn?”

Tương Trọng Kính nghẹn họng, nhíu mày nói: “Ngươi biết thuật độc tâm?”

Tố Nhất chỉ cười không nói.

Tương Trọng Kính là người thoải mái không gò bó, thấy Tố Nhất không có địch ý liền ngồi đối diện với Tố Nhất, nói: “Lúc nào để ta đi?”

Tố Nhất giống như làm ảo thuật lấy ra một bộ trà cụ, thong thả pha trà nói: “Cố nhân gặp lại, không muốn ôn chuyện với ta một lát sao?”

“Cố nhân gì?” Tương Trọng Kính châm chọc: “Bắt cóc ta từ Vân Trung Châu đưa xuống hạ giới, giao ta cho Khúc Hành chịu ngược đãi đủ thứ mà là cố nhân?”

Tố Nhất khẽ cong mắt: “Cho nên ta đã thay ngươi giết hắn, không phải sao?”

Tương Trọng Kính lạnh lùng nhìn hắn: “Mùi trên người Túc Tàm Thanh quả nhiên là của ngươi.”

Tố Nhất rót cho hắn một ly trà, nhưng Tương Trọng Kính không dám đụng vào ly trà này hay bất kì đồ vật nào của tên yêu tăng trước mắt, hắn giơ tay hất bay ly trà nóng: “Ngươi cố ý để Túc Tàm Thanh giết Khúc Hành, rốt cuộc có mục đích gì?”

Tố Nhất thấy ly trà bị hất đổ cũng không tức giận, chỉ nghiêm túc ôn hòa nhìn hắn, sau đó lại lấy ra một vò rượu rót một ly cho Tương Trọng Kính.


“Ta đã nói, đó là trả thù cho ngươi.”

Tương Trọng Kính không tin bất kì lời nào của hắn: “Tại sao ngươi lại cưỡng ép để ta chuyển thế, hơn nữa năm đó chuyện Tam môn lập mưu hại ta có quan hệ gì với ngươi, long cốt trong cấm địa của Khứ Ý Tông có phải là do ngươi sắp xếp, ngươi có biết chỗ những long cốt khác…”

Tương Trọng Kính còn chưa hỏi xong tất cả vấn đề thì Tố Nhất đã đẩy ly rượu tới, cắt ngang lời hắn: “Rõ ràng ngươi không tin một lời nào của ta, sao lại liên tục hỏi nhiều vậy, chẳng lẽ ta trả lời là ngươi sẽ tin?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính cảm thấy rất có lý.

“Cho nên.” Tố Nhất nói: “Hiếm khi gặp lại, chúng ta không ngại nói những chuyện khác.”

Tương Trọng Kính không có đồ phòng thân, vốn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị Tố Nhất không báo trước bắt tới tháp Phù Đồ, bây giờ chẳng khác gì cá nằm trên thớt, mà lá gan của hắn cũng lớn, thầm nghĩ nếu Tố Nhất không định giết hắn thì hẳn là sẽ thả hắn ra, giờ mà hắn gây chuyện thì chỉ càng làm mọi việc bết bát hơn.

Lần này họ Tương không tim không phổi nào đó không từ chối ly rượu của Tố Nhất, hắn cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch, cười như không cười nói: “Được thôi, đại sư muốn trò chuyện gì thì ta sẽ chiều theo.”

Tố Nhất uống một hớp trà, con ngươi xuyên qua hàng mi dài quan sát Tương Trọng Kính từ trên xuống dưới, không biết phát hiện ra gì mà khẽ đặt ly trà trong tay xuống, hờ hững nói: “Đầu tiên nói về chuyện tại sao trên người ngươi toàn là mùi vị khó ngửi.”

Tương Trọng Kính nhíu mày: “Mùi gì?”

Tầm mắt của Tố Nhất nhìn vào vết thương nhỏ trên môi Tương Trọng Kính, ngón tay bấu chặt vào ly trà đến nỗi trắng bệch, sau đó ly ngọc trực tiếp hóa thành bột rơi trên mặt bàn.

“Rốt cuộc ngươi thích con rồng đó đến mức nào?” Tố Nhất còn nhíu chặt mày hơn hắn: “Không chỉ đặt cái tên ‘Nhứ’ cho hắn, tùy ý để hắn xúc phạm ngươi, đã thế còn để hắn sống đến tận bây giờ?”

Tương Trọng Kính nhìn ra Tố Nhất kỳ thị Cố Tòng Nhứ, nhướng mày nói: “Thì sao, ta đặt tên gì cho hắn cần phải có sự đồng ý của ngươi à? Ta cứ thích gọi hắn là Nhứ nè, A Nhứ nè, Nhứ Nhứ nè, ta thích gọi hắn là gì thì kệ tía ta.”

Tố Nhất: “…”

Tương Trọng Kính thấy hắn lặng thinh không nói gì, đột nhiên nhướng mày cười nói: “Đại sư, nếu chúng ta không thể hòa thuận ôn chuyện thì hãy quay về vấn đề chính đi.”

Tố Nhất ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Ta cho là hắn chết thì ngươi sẽ sảng khoái vỗ tay.”

Tương Trọng Kính cười như không cười: “Nếu là ta tự tay giết hắn, tự nhiên sẽ cảm thấy sảng khoái.”

Tố Nhất nhận ra hắn không vui, cười khẽ nói: “Được, ta sẽ để ngươi tự tay giải quyết người kế tiếp.”

Người kế tiếp?

Hai mắt của Tương Trọng Kính sáng quắc: “Người kế tiếp? Ngươi định dắt ra thêm một tên ngu si nào nữa vậy?”

Tố Nhất mỉm cười, nhận ra hắn đang hỏi gài mình, đang định lên tiếng thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Đèn lưu ly lớn nhất trong tháp Phù Đồ khẽ lung lay, tựa hồ như có động đất.

Đôi mắt của Tố Nhất khẽ mở ra một khe hở, trong con ngươi ba cánh hoa toàn là ý lạnh.

Tương Trọng Kính thấy vẻ mặt của hắn thay đổi: “Sao thế?”

Tố Nhất bình thản nói: “Ngươi nên hy vọng con rồng nhà ngươi có thể biết điều một chút, nếu không người kế tiếp chính là hắn.”

Tương Trọng Kính vừa nghe thì không hiểu lắm, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền hiểu.

Một giây tiếp theo, toàn bộ đèn trong tháp Phù Đồ bị thổi tắt một loạt, mặt đất dưới chân khẽ rung động, rượu trong tay Tương Trọng Kính bị sánh ra ngoài.

Đi đôi sau đó là tiếng gầm thét thịnh nộ của cự long, đồ vật bằng lưu ly xung quanh bị chấn bể tan tành.

Tố Nhất không cảm xúc cất tháp Thù Đồ vào, thế giới nhỏ xung quanh giống như bị cái gì đó dùng lực cực lớn tông mạnh vào, trên không trung dần bị đụng nứt ra một vết nứt.

Tương Trọng Kính lờ mờ đoán ra được, hắn nhanh chóng uống cạn ly rượu trong tay, sau đó bước nhanh tới chỗ vết nứt.

Tố Nhất không cản hắn, chẳng qua là tiện tay ném tới một món đồ.

Tương Trọng Kính giơ tay đón lấy, kinh ngạc nhìn hắn.

Là tháp Phù Đồ.

Tố Nhất nói: “Cầm đi.”

Tương Trọng Kính định nói gì đó thì chỗ vết nứt của thế giới nhỏ hoàn toàn bị đụng vỡ thành một cái động lớn, một con hắc long khổng lồ bay vào giận giữ gầm thét một tiếng dài, sau đó nhe răng nanh với Tố Nhất muốn nuốt hắn vào bụng.

Tương Trọng Kính vui mừng gọi to: “Cố Nhứ Nhứ!!”

Tố Nhất: “…”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Nhứ Nhứ là cái quễ gì?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận