Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 95: Phật Cốt Linh Lung.

Không biết Tương Trọng Kính phát hiện ra điều gì mà đột nhiên năm ngón tay nắm lại, Quỳnh Nhập Nhất vừa xuất hiện trong tay liền bị hắn siết thật chặt, ngay cả mu bàn tay cũng nổi lên gân xanh.

Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tương Trọng Kính đã nhón chân biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại nửa miếng ngọc thạch bị Quỳnh Nhập còn đang nhai dở rớt xuống đất, phát ra tiếng vang leng keng.

Cố Tòng Nhứ chợt kinh ngạc, lập tức duỗi tay bắt Tương Trọng Kính lại nhưng không kịp.

Chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh chói tai, một luồng kiếm quang từ đỉnh đầu ập xuống rồi thoáng biến mất trông như sấm chớp.

Tương Trọng Kính đang đứng trên đỉnh ngọn của Linh thụ, không chớp mắt vung kiếm đánh xuống vô số kiếm ý về phía Tố Nhất, từng chiêu kiếm ý cực kỳ hiểm ác, lúc này trên ngọn Linh thụ phát ra tiếng va chạm vang dội, vô số bông liễu bay lên không trung, theo gió bay tới vây xung quanh Tương Trọng Kính rồi vỡ lụp bụp như bong bóng.

Kiếm phong sắc bén của Quỳnh Nhập Nhất cắm sâu vào kết giới bảo hộ quanh thân Tố Nhất, vô số sương đen tam độc dày đặc cuốn theo bông liễu bao vây lấy thân kiếm, linh kiếm chém sắt như chém bùn liên tục run rẩy vì bị tam độc ăn mòn, cổ tay cầm kiếm của Tương Trọng Kính cũng run rẩy theo.

Tương Trọng Kính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó của Tố Nhất với ánh mắt điềm tĩnh không chút gợn sóng nào, thậm chí còn tựa như đang nhẹ nhàng mỉm cười: “Năm đó ta đã giết Tố Nhất và an táng cho hắn, qua nhiều năm rồi, ngươi vẫn thích dùng khuôn mặt này tới chọc ta phát tởm sao?”

Dù Tố Nhất lấy được thân thể của Tấn Sở Linh nhưng lại dùng ảo thuật biến thân thể này thành dáng vẻ của Tố Nhất, hắn chắp hai tay trước ngực, ngay cả kết giới sắp bị đâm rách nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười: “Phật cốt linh lung trời sinh, chú định là thân thể lấy đạo Phật phi thăng, ta rất thích.”

Thoáng chốc đôi mắt của Tương Trọng Kính lóe lên vẻ dữ tợn, cổ tay trái hung hăng áp xuống, ầm một tiếng phá vỡ kết giới của Tố Nhất.

Sương đen dày đặc tựa như bị cuồng phong thổi tan, mái tóc dài của Tương Trọng Kính bay phấp phới trong gió, trong con ngươi ánh lên kiếm quang cuồn cuộn, không chút lưu tình đâm xuyên qua thân thể sắp hợp thành làm một kia.

Phật cốt linh lung trời sinh…

Chú định là người lấy đạo Phật phi thăng, nhưng lại bị tam độc ăn mòn, rơi vào kết quả toàn thân tràn ngập sát nghiệt.

Tố Nhất vẫn đứng tại chỗ, mặc dù thân thể bị kiếm quang chém nát bươm nhưng lại không chảy ra giọt máu nào, ngược lại giống như đánh chém vào màn sương mù dày đặc vậy, chỗ nào trên thân thể kia bị kiếm quang chém đứt đều sẽ nhanh chóng khép lại như cũ.

Sương đen dày đặc vây xung quanh giương nanh múa vuốt giống như cái đuôi to lớn quét mạnh về phía Tương Trọng Kính, hắn thoáng lui về sau, còn chưa kịp vung kiếm tiếp thì nghe thấy tiếng rồng ngâm, cự long gào thét bay vụt về phía Tương Trọng Kính, há to miệng nuốt sạch tam độc trước mặt.

Tương Trọng Kính vội vàng khuyên can: “Đừng ăn, bộ không thấy bẩn hả!”

Tố Nhất: “…”

Nụ cười trên mặt Tố Nhất phút chốc hóa đá.

Tố Nhất không hề sợ hai người họ, vẫn đứng im tại chỗ không di chuyển một bước nào.

Tương Trọng Kính cũng không nóng vội, ngược lại dáng vẻ bây giờ của Tố Nhất lại làm cho hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có thể triệt để điều khiển tam độc, ngay cả kiếm quang đâm thủng mà thân thể vẫn có thể khép lại như cũ, như vậy chỉ có thể là căn nguyên của tam độc, chứ không còn là hai thể xác phàm tục như trước nữa.

Tố Nhất vì suy nghĩ tham lam sai lầm nên đã bị căn nguyên của tam độc ăn mòn Thức hải dẫn đến nhập ma, ‘Tố Nhất’ bị Tương Trọng Kính chém chết ở Lâm Giang Phong khi đó không ngoài dự liệu là hận, còn ở Vân Trung Châu thì là si.

‘Tố Nhất’ bị thiên đạo đánh tan tam độc khi mang theo si phi thăng vào Vân Trung Châu, sau đó thì bị Vân tôn chủ kết liễu.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cho dù đánh tan hết tam độc, người kia đã không còn là Tố Nhất nữa.

Thân xác bạn thân nhất của hắn đã bị hắn tự tay cắt đứt con đường sống, chôn sâu dưới lòng đất vào ngàn năm trước.

Tương Trọng Kính không cho ăn, Cố Tòng Nhứ liền nghe lời không ăn, thụ đồng dữ tợn của y nhìn chằm chằm kẻ địch, cuộn tròn thân thể to lớn bao quanh Tương Trọng Kính vào chính giữa, nếu có thể, y thậm chí còn muốn đặt Tương Trọng Kính vào nơi nghịch lân để che chở, không để hắn chịu bất kỳ tổn thương nào.

Ngàn năm trước, căn nguyên tam độc chạy ra khỏi nơi sâu nhất trong địa mạch, xâm nhập vào Thức hải của Tố Nhất, từng chút từng chút lôi kéo hắn nhập ma.

Đã nhiều năm như vậy, căn nguyên kia đã đồng hóa với ý thức sau khi nhập ma của Tố Nhất, nó vốn hận Tương Trọng Kính thấu xương, nhưng lại vì ý thức còn sót lại của Tố Nhất nên không thể hạ độc thủ.

Ngàn năm qua, tam độc ở Cửu Châu dần trở nên ít ỏi, nếu căn nguyên tam độc muốn sống thì nhất định phải phá bỏ phong ấn, giết Tương Trọng Kính, hoàn toàn hủy diệt Thần hồn của hắn.

Tương Trọng Kính đạp gió bay lên trên thân rồng, đôi mắt mang theo sát ý nồng đượm từ trên cao nhìn xuống Tố Nhất, nhếch môi lãnh ngạo cười, phảng phất không coi hắn là cái đinh gì cả.

Đôi mắt ưu sầu thương hại chúng sanh của Tố Nhất ngước lên, hung ác trừng Tương Trọng Kính.

Tam độc hóa thành sương đen dày đặc thế như chẻ tre mãnh liệt nhào về phía Tương Trọng Kính, nhưng Tương Trọng Kính cũng không thèm nhìn tới, hắn giao Tố Nhất cho Cố Tòng Nhứ xử lý rồi một mình tung người nhảy đến trước lối vào bí cảnh.

Tống Hữu Thu đang ngồi xổm dưới đất nhặt ngọc thạch cắn dở của Quỳnh Nhập Nhất, giống như trận chiến ác liệt của ác long và tam độc không quan trọng bằng ngọc thạch, hắn thấy Tương Trọng Kính đáp xuống liền vội vàng đứng dậy: “Kiếm tôn.”

Tương Trọng Kính nói: “Giúp ta một chuyện.”

Tống Hữu Thu biết Tương Trọng Kính ra tay hào phóng, có thể khiến hắn trực tiếp mở miệng nói giúp đỡ thì chắc chắn là một đơn đặt hàng cực lớn, gật đầu lia lịa nói: “Được.”

“Các ngươi nhìn xem có thể tìm ra Dịch Quận Đình không.”

Mãn Thu Hiệp đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằmTương Trọng Kính nghe vậy liền nhíu mày nói: “Các ngươi?”

Tương Trọng Kính mỉm cười dịu dàng với hắn: “Ngươi cũng giúp ta.”

Mãn Thu Hiệp chợt ngừng thở, đầu óc bị nụ cười này của Tương Trọng Kính quấy thành nồi cám heo, đến khi lấy lại tinh thần thì hắn đã chạy xuống Linh thụ thang trời với Tống Hữu Thu.

Mãn Thu Hiệp: “…”

Sắc đẹp hại người.

Tương Trọng Kính để hai người họ đi tìm Dịch Quận Đình, khi vuốt tay áo chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên thì Cố Tòng Nhứ và Tố Nhất đã đánh nhau mấy trăm chiêu không thể tách ra.


Có lẽ Cố Tòng Nhứ dồn hết tất cả oán khí— bao gồm cơn tức giận vì bị cắt đứt song tu, và toàn bộ hũ dấm mà y có thể ăn— Liều mạng trút xả hết lên người Tố Nhất, mọi đòn tấn công càng lúc càng trở nên ác liệt.

Tam độc ngưng tụ sương đen dày đặc thành một con mãng xà khổng lồ, lao tới giao chiến với ác long trên không trung.

Cố Tòng Nhứ da dày thịt béo, không bị đánh rơi một cái vảy nào, ngược lại còn cắn xé con mãng xà kia thành nhiều mảnh rớt lả tả xuống, còn chưa kịp chạm đất đã hóa thành sương mù tiêu tán.

Đều là tam độc giống nhau, nhưng tam độc trong cơ thể ác long còn cường hãn hơn hẳn một đẳng cấp.

Tố Nhất không cảm xúc đứng trên cành cây, hờ hững nhìn Cố Tòng Nhứ dùng răng nanh và vuốt nhọn cấu xé mãng xà nát bấy như tương, trong con ngươi không chút gợn sóng nào, giống như một lượng lớn tam độc bị lãng phí này không phải là của hắn vậy.

Lúc trước Tương Trọng Kính bị Tố Nhất lặng lẽ đánh lén sau lưng, chỉ cần chểnh mảng một giây thôi là trúng chiêu ngay, lần này hắn nâng cao cảnh giác nhìn chằm chằm Tố Nhất, linh kiếm trong tay nhẹ nhàng chạm đất, bên tai đều là tiếng gầm thét của ác thú.

Ngay tại lúc này, tay áo của hắn chợt giật nhẹ, Tương Trọng Kính nhíu mày cúi đầu nhìn thì thấy tiểu khổng tước không biết đã chui vào tay áo của hắn từ khi nào, lúc này đang đu mép tay áo trèo ra ngoài.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính kinh ngạc nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Hắn cứ nghĩ tiểu khổng tước đã bị hắn bỏ quên ở Vân Trung Châu.

Tiểu khổng tước từ nhỏ luôn thích chui vào trong tay áo của Tương Trọng Kính, nó thuần phục bò ra ngoài rồi xòe cánh ưỡn ngực, ngoan ngoãn chiếp một tiếng với hắn.

Tương Trọng Kính đoán nó đang gọi mình là cha.

Tiểu khổng tước đứng trên cổ tay hắn nhảy tưng tưng kêu tiếp hai tiếng, sau đó chỉa cánh vào trong tay áo như thể đang nhắc nhở hắn điều gì đó.

Tương Trọng Kính thắc mắc thò tay vào trong tay áo tìm kiếm, phát hiện bên trong chỉ có tháp Phù Đồ mà Tố Nhất đã đưa cho hắn.

Tháp Phù Đồ này bị Vân tôn chủ bóp mẻ một góc, Tương Trọng Kính vuốt nhẹ hai lần rồi nói: “Tháp Phù Đồ, thì sao?”

Hắn cầm tháp Phù Đồ lên ngắm nghía cẩn thận một phen, sau khi chắc chắn ngọn tháp này không bị hạ pháp trận kì quái nào đó mới dám giữ lại bên người, đến khi vào Vân Trung Châu đưa cho Vân tôn chủ xem qua, ngay cả người cha hở nổi quạu là giáng sét đánh người của hắn cũng không nhìn ra vấn đề gì.

Ngọn tháp này không có chỗ nào kì lạ cả.

Tiểu khổng tước xòe cánh nhảy tưng tưng líu ríu không ngừng, nhưng Tương Trọng Kính thật sự nghe không hiểu gì.

Tiểu khổng tước mệt mỏi không khoa tay múa chân nữa, nó muốn nhìn vào mắt hắn để khởi động nhiếp hồn.

Tương Trọng Kính buồn cười nói: “Ngươi nhiếp hồn với ta cũng vô dụng…”

Hắn vừa dứt lời đột nhiên giống như nhận ra điều gì đó, lập tức nhìn chằm chằm vào mắt tiểu khổng tước, nói: “Thử lại một lần.”


Tiểu khổng tước nghiêm túc khởi động nhiếp hồn với Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính để Thần thức trống rỗng, cố gắng không bài xích nhiếp hồn của tiểu khổng tước.

Nhiếp hồn nhanh chóng phát huy tác dụng, Tương Trọng Kính giống như chậm rãi đi vào một ảo cảnh, cảnh tượng xung quanh thay đổi, sau khi bóng tối tản đi, thay vào đó là vệt sáng của một ngọn nến.

Ngọn lửa lay lắt như thể đang bị gió thổi vào.

Một luồng sương đen ngưng tụ thành hình người đứng bên cạnh ngọn nến, cất lên âm thanh phảng phất như vô số giọng nói già trẻ nam nữ trộn lẫn vào nhau, nghe cực kỳ quỷ dị.

“Phật cốt trời sinh, bị an táng dưới lòng đất, thật là đáng tiếc.”

Con ngươi của Tương Trọng Kính lập tức co rụt lại, trong lòng dần hình thành một phỏng đoán khó có thể tin, hắn chậm rãi mở to mắt nhìn luồng sương đen trước mặt.

Có lẽ đây là một đoạn trí nhớ của khổng tước, tầm mắt của Tương Trọng Kính giống như đang ở giữa không trung, trơ mắt nhìn sương đen dày đặc chậm rãi tản đi, lộ ra một bộ hài cốt tán loạn.

Trong hài cốt có một khúc xương trông như ngọc, dưới ánh nến phát ra vầng sáng nhàn nhạt tựa như ánh trăng.

Sương đen dày đặc thô bạo khuấy bể toàn bộ hài cốt, sau đó dùng bàn tay biến ảo từ sương đen nhặt Phật cốt lên, cười u ám: “Phật cốt linh lung, có thể chịu được sát nghiệt.”

Những lời này ẩn chứa quá nhiều tin tức, phảng phất như thiên lôi bổ một tia sét vào linh đài của hắn, khiến hắn ngơ ngác đứng như trời trồng tại chỗ.

Phật cốt linh lung trời sinh.

Phật cốt của Tố Nhất…

Tháp Phù Đồ.

Một giây sau, sương đen dày đặc kia hình như phát hiện ra có người theo dõi, chợt xoay người lại, vô số luồng sương đen quấn chặt cổ khổng tước tha xuống, khiến nó ngã rầm trên mặt đất.

Khổng tước rít cao một tiếng, nó mở to đôi mắt ngấn lệ dữ tợn khạc ra một ngọn lửa màu vàng về phía sương đen dày đặc kia.

Sương đen dày đặc cười khặc khặc, thân hình chầm chậm biến ảo, thoáng chốc hóa thành Tố Nhất mặc tăng bào trắng muốt.

Hắn mỉm cười dịu dàng, cúi người duỗi tay với khổng tước: “Thì ra là khổng tước bé nhỏ của ta.”

Trên mặt khổng tước đẫm nước mắt, há miệng gào thét phun ra tiếng người: “Sao ngươi dám—”

‘Tố Nhất’ nhẹ nhàng cử động, sương đen dày đặc hóa thành vài mũi tên nhọn vụt bay tới đâm mạnh vào cánh của khổng tước, đóng đinh nó cứng ngắc trên đất.

Khổng tước khạc ra một búng máu yêu, khàn giọng rít lên, trong con ngươi nở rộ đóa hoa, lại thấy ‘Tố Nhất’ cười như không cười cầm ra một đoạn long cốt, cười nói: “Nhiếp hồn không có tác dụng với ta đâu, đừng nên uổng phí sức lực.”

Cả người khổng tước cứng đờ, giãy giụa nâng cái cổ thon dài lên xem đoạn long cốt.

Ở trong long cốt có một luồng hơi thở cực kỳ quen thuộc.

Đó là Thần hồn vỡ vụn của Tương Trọng Kính.

Khổng tước trợn to hai mắt, Tương Trọng Kính… Vẫn chưa bị hồn phi phách tán?!

Nó kiềm nén niềm vui sướng như điên hóa thành hình người, sương đen dày đặc đâm vào lòng bàn tay của nó, máu tươi chảy ngoằn ngoèo trên đất, sau khi đâm xong liền bốc hơi thành sương trắng rồi tan biến.

“Muốn chủ nhân ngươi sống lại, chặt bỏ hết móng vuốt đi.” Tố Nhất hờ hững nhìn nó: “Ta có thể giết hắn, tất nhiên cũng có thể cho hắn sống lại.”

Móng tay thon dài của khổng tước khẽ run lên, đâm sâu vào trong bùn đất như thể nói lên sự phản kháng, nó oán hận lẫn khuất nhục nhìn chằm chằm Tố Nhất hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ chậm rãi trượt xuống. (thanh lệ: nước mắt trong veo)

Lần nữa mở mắt ra, móng tay sắc bén của nó đã biến mất, nó lẩm bẩm mở miệng.

“Được.”

Nó vì tự do, vì duy trì hình người, không muốn trở thành khổng tước mặc người đùa bỡn lấy làm vui nên đã bỏ Tương Trọng Kính rời đi, nhưng cuối cùng lại vì Tương Trọng Kính mà cam tâm tình nguyện bị người nô dịch.

Tố Nhất hờ hững nhìn nó, không biết nghĩ tới điều gì mà khẽ nhíu mày.

“Từ nay về sau ngươi vĩnh viễn ở trong lốt yêu, muôn đời không được hóa thành người.”

Khổng tước bị sương đen dày đặc xung quanh trói chặt, dù không có mảnh Thần hồn của Tương Trọng Kính thì nó vẫn không là đối thủ của Tố Nhất, nó gắng gượng ngước cổ lên, một hồi lâu sau mới hóa thành nguyên hình là một con khổng tước.

Khổng tước duy trì lốt yêu ngàn năm, mãi cho đến ngày đó tìm chết, nó cuối cùng cũng hóa thành hình người sau ngàn năm dài đằng đẵng, từ trên cây đáp xuống, từng bước đi về phía Tương Trọng Kính đã sống lại.

Nó vì một ý nghĩ sai lầm mà phải trả cái giá ngàn năm không được tự do.

Cuối cùng Tương Trọng Kính cũng đã hiểu rõ vì sao sáu mươi năm trước hắn chưa từng thấy khổng tước hóa thành hình người.

Thì ra chân tướng là như vậy.

Trong lúc hắn đang nhìn chằm chằm khổng tước máu me đầm đìa nằm rạp trên đất, Tố Nhất chẳng biết từ lúc nào đã luyện đoạn Phật cốt kia thành một tòa tháp lưu ly.

—Đó chính là tháp Phù Đồ.

Trong ảo ảnh, ngọn tháp lưu ly dưới ánh nến mờ dần, cuối cùng hòa làm một với tháp Phù Đồ trong tay Tương Trọng Kính.

Tiểu khổng tước đứng trên cổ tay Tương Trọng Kính, đang kêu chiếp chiếp với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận