Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên
Chương 62: Giúp Ta Ấp Trứng.
Mãn Thu Hiệp sâu xa nói: “Ngươi đã nói vậy, ta vẽ tranh xuân cung đồ thì có gì sai?”
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Tương Trọng Kính không thể tin nổi nhìn hắn.
Quỳnh Nhập Nhất che ngực giống như bị thương nặng, đau khổ nói: “Còn thanh kiếm đáng thương ta đây rốt cuộc đã sai chỗ nào vậy hả chủ nhân?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lẳng lặng nhìn Mãn Thu Hiệp rồi lại nhìn sang Quỳnh Nhập Nhất, im lặng một lúc lâu sau, hắn phờ phạc không còn sức sống nói: “Ta… Ta vừa mới nói cái gì?”
Mãn Thu Hiệp thấy vậy liền không sợ chết tường thuật lại sự việc Tương Trọng Kính bị ác long úp sọt như thế nào, đã thế còn thêm mắm dặm muối bôi ra cho thêm phần sinh động, nhưng Quỳnh Nhập Nhất đứng bên cạnh vốn biết rõ tính tình của chủ nhân nhà mình nên đã nhìn ra hắn đang sắp sửa bùng nổ, lập tức đi tới la lớn một tiếng ‘A’ để lấn át câu nói ‘Ngươi nói ngươi và ác long ở trong bụi cỏ mây mưa…’ của Mãn Thu Hiệp.
“Chủ nhân không nói gì hết!” Quỳnh Nhập Nhất nhắm mắt trái lương tâm nói: “Chúng ta hoàn toàn không nghe gì!”
Tương Trọng Kính im lặng.
Mãn Thu Hiệp bất mãn trừng Quỳnh Nhập Nhất, nói: “Rõ ràng mới nãy hắn nói…”
Quỳnh Nhập Nhất thật sự muốn hét lên, hắn cố gằn thấp giọng nói: “Ngươi muốn hắn diệt khẩu ta và ngươi ngay tại chỗ sao?!”
Mãn Thu Hiệp: ? ? ?
Tương Trọng Kính lạnh lùng siết chặt nắm đấm, xương cốt va chạm phát ra tiếng ‘lách cách’, trong tình huống im lặng đến đáng sợ này, tầm mắt hờ hững của Tương Trọng Kính còn đáng sợ hơn cả đao kiếm.
Rõ ràng là khuôn mặt khiến Mãn Thu Hiệp thần hồn điên đảo nhưng vẻ mặt lại rét lạnh đáng sợ.
Mãn Thu Hiệp không dám nói nữa.
Tương Trọng Kính hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn hít sâu một hơi rồi để Quỳnh Nhập Nhất biến thành kiếm nắm trong tay, lạnh lùng nhìn Mãn Thu Hiệp.
“Nếu để ta phát hiện có người thứ tư biết lời ta nói hôm nay…” Tương Trọng Kính cúi người vỗ nhẹ lên mặt Mãn Thu Hiệp cách một lớp khăn che mặt, đôi mắt đen nhánh tựa như vực sâu không đáy khiến người đắm chìm khó cưỡng lại: “Ngươi sẽ không muốn biết hậu quả như thế nào đâu.”
Theo lời cảnh cáo của hắn, linh kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, tất cả đều là sát ý lạnh lẽo.
Mãn Thu Hiệp không dám thở mạnh, con ngươi co rụt lại tựa như đã bị dọa sợ.
Thật ra hắn không nghe lọt một chữ nào, chỉ chăm chú si mê nhìn khuôn mặt đẹp ná thở gần trong gang tấc của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính hài lòng nhìn bộ dáng bị dọa đần thối của hắn, cười lạnh phất tay áo rời đi.
Mãn Thu Hiệp ung dung đưa mắt nhìn Tương Trọng Kính rời đi, cuối cùng còn phóng ra một tia thần thức để bảo đảm Tương Trọng Kính thật sự đã đi xa, sau đó quay phắt trở về nhảy lên ghế cuống cuồng tìm một tờ giấy trắng nguyên vẹn, nhanh chóng nhặt bút lên phác họa lại những gì Tương Trọng Kính lỡ miệng nói hớ.
Mãn Thu Hiệp vẽ tranh cực nhanh, trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã vẽ ra một xấp tranh phác thảo sơ bộ, cho đến khi chắc chắn đã vẽ hết sạch linh cảm thì hắn mới dọn bút cuộn giấy lại, định từ từ về nhà vẽ lại bản hoàn chỉnh.
Chỉ là vừa mới xuống tới trấn nhỏ dưới núi, Mãn Thu Hiệp liền nhìn thấy Tống Hữu Thu đang vội vàng chạy từ trong Tống Táng Các ra, lúc xuống bậc tam cấp không chú ý sảy chân té ngã lăn xuống đất.
Mãn Thu Hiệp dừng chân nhíu mày, thấy người sắp lăn tới chỗ mình nhưng tốc độ không giảm, hắn nhấc chân lên dùng mũi giày đặt lên lưng Tống Hữu Thu để chặn người đụng trúng.
Tống Hữu Thu chưa tỉnh hồn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
Mãn Thu Hiệp nói: “Sao thế, bộ có người chết hay sao mà ngươi gấp gáp thế?”
Tống Hữu Thu vội vàng víu quần áo của Mãn Thu Hiệp đứng dậy, lo lắng nói: “Đại nhân có chuyện lớn rồi! Túc Tàm Thanh đã chạy mất!”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Mãn Thu Hiệp không tưởng tượng nổi: “Hả? Không phải đã nhốt hắn vào quan tài à, sao còn để cho hắn chạy ra?”
“Ta cũng đâu có biết, kết giới của Tống Táng Các là ta tốn giá cao mời người tới làm, mấy năm qua chưa bị người nào phá thủng, nhưng lần này kẻ xâm nhập lại không gây ra một chút động tĩnh nào.” Tống Hữu Thu gấp đến mức xoay vòng vòng: “Ta vừa viết xong một chương thoại bản là đi đến hậu viện kiểm tra quan tài, cái quan tài nhốt Túc Tàm Thanh hình như bị người dùng tay không cạy ra, rõ ràng mấy phút trước còn bình thường, chắc chắn hắn vẫn chưa chạy xa!”
Mãn Thu Hiệp nghe đúng trọng tâm, lập tức hỏi: “Thoại bản? Thoại bản gì? Cho ta xem thử đi.” (thoại bản = tiểu thuyết)
Tống Hữu Thu: ? ? ?
Tống Hữu Thu không tin nổi nhìn Mãn Thu Hiệp: “Tất nhiên là Kiếm tôn và ác long.”
Cái này mà còn phải hỏi?
Mãn Thu Hiệp: “Ồ, đợi lát nữa chia một phần cho ta xem.”
Tống Hữu Thu: “Được.”
Hai người nói nói một hồi kéo đề tài lệch khỏi đường ray.
So với Mãn Thu Hiệp trong đầu toàn là Tương Trọng Kính, Tống Hữu Thu xem ra còn chưa sa đọa lắm, đang nói chuyện vui vẻ thì sực nhớ tới chính sự, lo lắng nói: “Ta phải đi báo cho kiếm tôn biết Túc Tàm Thanh đã chạy trốn trước đã!”
“Báo cho hắn có ích gì?” Mãn Thu Hiệp không để ý nói: “Kẻ đưa Túc Tàm Thanh đi có thể phá kết giới của ngươi mà không gây ra một tiếng động thì chắc chắn tu vi của kẻ đó không thấp. Bây giờ Tương Trọng Kính vẫn chưa khôi phục lại linh lực, ngươi nói xem, coi như hắn đuổi kịp thì có thể đánh lại kẻ đó không?”
Tống Hữu Thu do dự một lúc mới lắc đầu: “Không thể.”
Mãn Thu Hiệp: “Vậy thì đúng rồi, ngươi báo hay không báo cũng chẳng thay đổi được gì, cứ thong thả đi.”
Tống Hữu Thu cảm thấy Mãn Thu Hiệp nói rất có lý.
***
Bên phía Khứ Ý Tông, Khúc Nguy Huyền đã tỉnh lại, lửa độc hành hạ hắn suốt sáu mươi năm đã hoàn toàn được loại trừ, hắn thẩn thờ ngồi trên giường hồi lâu mới quay đầu nhìn Tương Trọng Kính ngồi bên cạnh đang thổi nguội thìa thuốc.
“Trọng Kính, Trọng Kính.” Khúc Nguy Huyền ngơ ngác nói: “Có phải ta đau lâu quá nên tê liệt rồi không, tại sao không còn cảm giác đau nữa?”
Cái muỗng trên tay Tương Trọng Kính suýt rớt xuống, hắn than thở không biết phải nói gì, sau đó duỗi tay tới búng một phát vào trán Khúc Nguy Huyền rồi nói bằng giọng dỗ con nít: “Đau không?”
“Vậy thì đúng rồi.” Tương Trọng Kính thấy thuốc nguội vừa uống nên đưa cho Khúc Nguy Huyền: “Uống thuốc bổ cơ thể nào.”
Khúc Nguy Huyền ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay nhận lấy rồi nhấp một miếng nhỏ, trên mặt không thay đổi chút nào.
Tương Trọng Kính vô cùng kinh ngạc, vị giác của Khúc Nguy Huyền không nhạy à, thuốc đắng như vậy mà trông hắn uống như thể đang uống nước vậy.
Sáu mươi năm qua, Khúc Nguy Huyền chỉ cảm thấy đau đớn vị bị thiêu cháy, hầu như mỗi giờ mỗi phút mỗi giây hắn đều chống chọi lại lửa độc nên không còn tâm trí để quan tâm chua ngọt đắng cay.
Chén thuốc đắng này với Khúc Nguy Huyền mà nói chính là đang nhắc nhở hắn đã không còn phải chịu cơn đau vật vã từ lửa độc, làm gì có chuyện nhăn mặt nhíu mày vì chút đắng cỏn con này?
Tương Trọng Kính có lẽ đã hiểu ra chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Khúc Nguy Huyền càng thêm dịu dàng.
Trong lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đệ tử thông báo Tống Hữu Thu đến.
Tống Hữu Thu nhanh chóng đi vào, thấy Tương Trọng Kính và Khúc Nguy Huyền thì từ tốn khom người chào, cười tủm tỉm nói: “Bái kiến Kiếm tôn và Tông chủ.”
Tương Trọng Kính nói: “Có chuyện gì?”
Tống Hữu Thu cười híp mắt nói: “Có chuyện lớn.”
Tương Trọng Kính thấy bộ dáng hắn như vậy thì chắc mẩm không phải là chuyện ghê gớm gì, hắn nhìn Khúc Nguy Huyền uống xong chén thuốc rồi mới chống cằm lười biếng nói: “Nói đi.”
Tống Hữu Thu: “Túc thủ tôn mất tích.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính đơ người trong giây lát, không dám tin vào lỗ tai của mình, hắn từ từ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Xảy ra lâu chưa?”
Tống Hữu Thu nghe theo Mãn Thu Hiệp thuật lại đúng sự thật, sau đó nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính thấy Tống Hữu Thu như vậy cũng không tức giận nổi, chỉ đành ngán ngẩm đỡ trán, bất lực nói: “Cảm ơn, ta đã biết.”
Tống Hữu Thu giúp hắn quá nhiều, có thể nhốt Túc Tàm Thanh ở Tống Táng Các là đã hết tình hết nghĩa, Tương Trọng Kính không thể xem lòng tốt của người ta thành chuyện đương nhiên được.
Tống Hữu Thu nói xong cũng không đi ngay mà là lén lút tới gần.
Hắn đang định đặt mông xuống ngồi cạnh Tương Trọng Kính thì Khúc Nguy Huyền bên kia nhướng mày hờ hững nhìn hắn.
Tống Hữu Thu bị ánh mắt này làm đóng đinh tại chỗ, lập tức ngồi xổm xuống đất.
Hắn ngửa đầu nhìn Tương Trọng Kính, an ủi: “Thật ra Kiếm tôn không cần phải lo lắng đâu, vì để phòng ngừa xảy ra bất trắc, ta đã cắm nhan theo dõi lên người Túc thủ tôn, có thể nhanh chóng tìm ra được.”
Tương Trọng Kính hơi nghiêng đầu nhíu mày nhìn hắn: “Hương theo dõi? Tống Táng Các các ngươi còn làm ra thứ này?”
Tống Hữu Thu vỗ ngực, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Nếu không thì sao chúng ta có thể tìm được hài cốt của khách hàng bị chết thảm đâu đó ngoài kia chứ, với lại ai mà không biết cửa hàng quan tài đều có bán nhan đèn?”
Tương Trọng suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý.
Có điều…
Tương Trọng Kính sâu xa nói: “Cho nên sáu mươi năm trước ngươi cũng cắm nhan theo dõi lên người ta?”
Tống Hữu Thu: “…”
Tống Hữu Thu cười khan nói: “Kiếm tôn… Nói đùa, cửa hàng rách của ta làm vậy cũng chỉ để bảo đảm quyền lợi của khách hàng thôi mà.”
Tương Trọng Kính cười như không cười nhìn hắn, biết hai người Tống Hữu Thu và Mãn Thu Hiệp không có ai là người tốt lành cả, cho nên cũng không nói nhiều.
“Làm sao để biết mà lần theo?”
Tống Hữu Thu xoa tay, nở nụ cười tỏa nắng nhìn Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính sớm đã quen: “Tới Song Hàm Thành lấy ngọc thạch.”
Hai mắt Tống Hữu Thu sáng rực, lập tức móc ra một cây nhan ngắn bằng ngón út từ trong tay áo rồi đưa cho Tương Trọng Kính.
“Sau khi đốt, đi theo hướng khói bay là được.”
Tương Trọng Kính tò mò nhận lấy.
Mùi hương của cây nhan này không khác mấy với cây nhan bình thường, chẳng qua nhìn kỹ thì cây nhan này có hình dáng giống như con chim, hai bên còn mọc ra hai cánh nhỏ kì quái— Mỗi bên cánh một bên khắc chữ ‘Điện’ và bên còn lại khắc chữ ‘Hỉ’, giống hệt trên tay áo của Tống Hữu Thu. (Điện奠 là cúng tế, cúng bái)
Tương Trọng Kính chỉ đánh giá sơ hình dáng kì quái của cây nhan này một lát, sau đó quay đầu nhìn Khúc Nguy Huyền.
“Đi tìm hắn đi.” Khúc Nguy Huyền hơi ngẩng đầu nhìn Tương Trọng Kính, ánh mắt hắn như đầm nước đọng không chút gợn sóng: “Trọng Kính cứ đi làm chuyện cần làm đi, không cần kiêng kị những thứ khác.”
Tương Trọng Kính nhìn vào ánh mắt của hắn, một hồi lâu sau đột nhiên bật cười.
“Được.”
Tống Hữu Thu lanh trí kiếm về cho mình một khoản tiền kha khá, sau đó vui vẻ quay về Tống Táng Các cử người tới Song Hàm Thành lấy ngọc thạch.
Mặc dù lửa độc của Khúc Nguy Huyền đã được giải nhưng hắn vẫn cần nghỉ ngơi thêm, biết được Tương Trọng Kính đi tìm Túc Tàm Thanh xong sẽ đến Lâm Giang Đỉnh, hắn vốn định đi theo nhưng lại bị Tương Trọng Kính bắt buộc ở lại Khứ Ý Tông nghỉ ngơi cho khỏe.
Khúc Nguy Huyền rất ngoan ngoãn, cơ hồ không cần khuyên bảo thì đã gật đầu nghe lời.
Tương Trọng Kính cầm cây nhan kì quái vừa suy nghĩ vừa đi về phòng.
Nhưng còn chưa mở cửa thì Tương Trọng Kính sực nhớ Cố Tòng Nhứ còn đang nằm ngủ trên giường, cái tay vừa đặt lên cửa liền cứng ngắc, hắn nghệch mặt chớp mắt một cái rồi rút tay về.
Trong nhất thời hắn không dám mở cửa đi vào đối mặt với Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính thầm mắng bản thân không có tiền đồ, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Đứng trước cửa làm gì đấy?”
Tương Trọng Kính quay đầu lại thấy Vân Nghiễn Lý bưng một đống đồ ăn vặt đang nhíu mày nhìn hắn.
Mặc dù Vân Nghiễn Lý ngoài miệng nói người Cửu Châu toàn là kiến hôi nhưng lại không cưỡng được sức hấp dẫn của đủ loại ẩm thực ở Cửu Châu, trong khoảng thời gian này mỗi khi rảnh rỗi hắn sẽ dẫn tiểu phượng hoàng xuống núi tìm món ngon.
Tương Trọng Kính thấy trên người hắn có tuyết, nghi ngờ hỏi: “Ngươi đã đi đâu vậy?”
“Nghe nói đồ ăn bên phía bắc Cửu Châu là số một.” Vẫn Nghiễn Lý đến đó ăn thì thấy rất ngon, còn gói một phần mang về, tiện tay đưa cho Tương Trọng Kính: “Cho ngươi, ăn thử một miếng đi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Ngươi tới tận phía bắc để ăn?
Tương Trọng Kính thở dài một hơi, hèn gì mấy ngày qua không thấy Vân Nghiễn Lý đâu.
“Không cần, ta đã ích cốc nhiều năm.”
Vân Nghiễn Lý ‘Ồ’ một tiếng rồi cầm về tiếp tục ăn.
Tương Trọng Kính ngoắc tay với tiểu phượng hoàng: “Phượng hoàng, tới đây.”
Tiểu phượng hoàng hơi sợ hắn, nhưng nó không dám không nghe lời Tôn chủ tương lai, liền xòe cánh bay tới đậu trên ngón tay của Tương Trọng Kính.
Lúc trước tiểu phượng hoàng tới gần Tương Trọng Kính thì đã bị Vân Nghiễn Lý nổi giận đùng đùng mắng là bạch nhãn lang (kẻ vô ơn), nhưng sau khi biết được thân phận của Tương Trọng kính, Vân Nghiễn Lý không còn bài xích nữa, không những không mắng phượng hoàng mà còn vô tâm ngồi nhai đồ ăn.
Tương Trọng Kính nhìn Vân Nghiễn Lý, cốc đèn có hoa văn mây trong Thức hải khẽ sáng thêm một chút.
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Tương Trọng Kính cụp mắt nhìn tiểu phượng hoàng, nghiêm túc nói: “Trên đời này chỉ có ngươi mới có thể hoàn thành được.”
Vừa dứt lời, không biết Vân Nghiễn Lý lấy đâu ra lòng háo thắng, hừ nói: “Nó chỉ là một cục lông mập biết bay, làm gì có chuyện chỉ có nó mới làm được…”
Hắn còn chưa nói hết thì Tương Trọng Kính đã lấy ra quả trứng khổng tước như ngọc lưu ly từ trong tay áo ra rồi nhét vào ngực tiểu phượng hoàng, dịu dàng nói: “Ngoan, giúp ta ấp trứng.”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Tiểu phượng hoàng: “…”
Chiếp?
Vân Nghiễn Lý nghiêm túc nói: “Quả nhiên chỉ có nó mới có thể làm được.”
Tiểu phượng hoàng: ? ? ?