Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 19

Kỳ động dục của Omega thường diễn ra trong khoảng thời gian từ 6-8 ngày, những ngày ở giữa sẽ trở nên rất thích ngủ, còn tỏ ra tham lam đối với một số loại "hành động". Trong giai đoạn này, Vân Khởi hầu như luôn ở nhà, hoặc cụ thể hơn, là ở trong phòng ngủ của mình.

Lâm Thần cũng ở trong phòng ngủ của Vân Khởi. Vân Khởi không yêu cầu nàng trở về phòng ngủ của mình, nên nàng cũng rất tự nhiên ở lại. Tới tối nàng lại trở về phòng của Vân Khởi, như thể nơi đó vốn dĩ là chỗ của nàng.

Một điểm duy nhất khác với các Alpha cùng Omega khác là các nàng trong khoảng thời gian này lại quá thuần khiết. Ngoại trừ lần đầu ý loạn tình mê, đến nay Vân Khởi cũng không cùng Lâm Thân "tiếp xúc sâu", đa phần chỉ là ôm nhau.

Theo quan điểm của Vân Khởi, nàng cuối cùng cũng phải rời đi. Nguyên nhân mối quan hệ giữa nàng và Lâm Thần không bình thường là do tác dụng của tin tức tố. Độ phù hợp 100% khả năng sẽ làm người ta sinh ra ảo giác.

Chờ đến khi Mục Ngộ lên sân khấu, Lâm Thần sẽ hiểu được sự khác biệt giữa "vì tình yêu mà đến gần nhau" và "vì ảnh hưởng của tin tức tố mà đến gần nhau".

Thời gian 8 ngày nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm.

Ngày nọ, khi Vân Khởi tỉnh dậy, cảm thấy trong phòng ngủ có chút khác thường, như thể thiếu đi cái gì đó.

Cô nhìn quanh bốn phía rồi lại không phát hiện ra thiếu đồ vật gì, sau đó theo thói quen mới tính ôm ôm Omega đang ngủ ngoan trong lòng ngực, cô mới phát hiện ra thứ bị thiếu chính là tin tức tố.

Lúc này nhìn Omega không khác gì lúc bình thường, vẫn tản ra nhàn nhạt hương hoa bách hợp. Bản thân Vân Khởi cũng không còn cảm giác lúc nào cũng muốn chọn người để giải toả dục vọng nữa, răng nanh trở nên an phận thủ thường, giống như một chiếc răng bình thường.

"Thoạt nhìn thời kỳ đặc biệt của nàng đã hết"

Omega trong lòng lúc này cũng động đậy, trông giống như sắp tỉnh rồi.

"Cho nên, hảo thê tử của ta còn định ở lại đến khi nào?" Đại công mặt vô biểu tình nhìn người trong lòng ngực, đôi mắt người kia vẫn còn buồn ngủ mông lung. Ý thức được hành động của mình, cô nhanh chóng thu hồi cánh tay. Trở về thời kỳ bình thường, không còn bị ảnh hưởng bởi bản năng Alpha, cô khôi phục thái độ ngày xưa đối với Lâm Thần, thậm chí còn lạnh lùng hơn.

Hồi ức của mấy ngày nay hiện lên trong đầu, đại công thực sự không thể tin được người dường như mắc chứng đói khát da thịt chính là mình.

"Đúng là cặn bả! Vừa mới mặc quần vào liền không quan tâm người ta, thật quá đáng đi, làm sao trên đời có thể tồn tại loại người như vậy chứ?? Tiểu Tra ngươi nói xem phải không?"

【 Cặn bã giá trị +30】Mỗi lần Vân Khởi bắt đầu màn biểu diễn phù hoa, hệ thống liền biết nàng lại muốn cặn bã đáng giá.

Theo từng động tác lớn của Vân Khởi, Lâm Thần cũng dần tỉnh lại. Nàng ngẩng đầu cùng Vân Khởi đối diện, cả hai đều giữ vẻ mặt vô cảm. Ánh mắt của Lâm Thần nhìn chằm chằm khiến Vân Khởi bắt đầu cảm thấy hỗn loạn mới chịu dời ánh mắt đi.

Lâm Thần không nói gì với Vân Khởi, trực tiếp xốc chăn lên, bước xuống giường. Tìm áo ngủ của mình ở góc giường rồi mặc vào, bế lên con gấu bông màu hồng mà Vân Khởi tặng rồi ra khỏi cửa.

"Lâm Thần có phải..... đang giận không?"

【Ngươi đoán xem.】

- -----

Bên kia --

Lâm Thần đầu tiên đi đến phòng của Lâm Hề để ôm Hề Nhi dỗ dành một lúc. Mấy ngày nay nàng hầu như luôn ở bên cạnh Vân Khởi, để cho Hề Nhi phải ngủ một mình.

Sau khi an ủi con gái xong, Lâm Thần trở về phòng ngủ của mình, gọi điện thoại cho Nam Nguyệt.

"Hoá ra ngài còn chưa quên ta ha?" Nam Nguyệt có chút giận dỗi vì nhiều ngày không nhận được liên lạc từ Lâm Thần.

"Lúc ấy không phải đã nói rõ nguyên nhân với ngươi rồi sao?" Lâm Thần sờ sờ vết kim nhỏ trên cánh tay.

Nàng thừa nhận, lúc đó nàng đúng thật là có chút xúc động nhưng hiện tại nàng cũng không hối hận. Lúc nhìn thấy Lâm Dao Dao nghênh ngang lại đây mang sách cổ đến, nghe nàng trò chuyện với Vân Khởi không giấu được sự thân mật, lửa giận trong lòng Lâm Thần liền không thể kiềm chế.

Không biết từ khi nào, em gái của nàng đã thông đồng với Alpha của chị mình. Mặc dù biểu hiện của Vân Khởi lúc đó rất đúng mực, nhưng việc cho mượn sách cổ là sự thật, chứng minh họ đã có tiếp xúc sau lưng nàng.

Vì vậy, đêm đó nàng đã sử dụng loại thuốc mới của phòng thí nghiệm, có thể kích hoạt thời kỳ đặc thù của Omega hoặc Alpha, rồi đoán chắc thời gian đi tìm Vân Khởi.

Nam Nguyệt không hài lòng với hành động của nàng sau khi tiêm thuốc. Thuốc này chủ yếu dành cho Alpha, nó có nhiều tác dụng phụ cũng chưa được kiểm chứng. Mặc dù lý thuyết cho rằng nó vô hại, nhưng không ai dám chắc chắn về hiệu quả thực tế.

"Ngươi hiện tại có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"

"So với thời kỳ đặc thù bình thường, ta chỉ thích ngủ nhiều hơn một chút, mặc khác mới khôi phục sẽ có chút mệt mỏi." Lâm Thần dùng tình trạng nhiều ngày qua của mình mà đánh giá, "Giai đoạn nghiên cứu và phát minh lúc trước cũng là ta xem qua phương án của các nàng, tất cả đều rất hợp lý."

"Vậy là tốt rồi. Ta nghe nói gần đây đại công kia vẫn luôn ở nhà nha." Sau khi Nam Nguyệt được giải toả lo lắng liền bắt đầu trêu chọc Lâm Thần.

Nàng vẫn không thích Vân Khởi y như cũ, không thể chấp nhận được những hành động trước kia của Vân Khởi. Nhưng vì Lâm Thần thích, nàng cũng không muốn vì một người như vậy mà gây sự với bạn thân của mình. Nàng cũng rất hiểu tính cách của Lâm Thần, thích đánh cược và khi đã quyết định điều gì thì sẽ theo đuổi đến cùng, chỉ khi đến đường cùng mới quay đầu lại. Nếu không, Lâm Thần cũng sẽ không quyết đoán gia nhập tổ chức, còn kéo nàng vào cùng.

Có những cái hố trong cuộc đời mà mình nhất định phải dẫm qua, nhưng nàng sẽ luôn giống như một hậu thuẫn, canh giữ phía sau bạn thân của mình.

"Ngươi từ khi nào cũng bắt đầu nghe bát quái vậy?" Lâm Thần nhướng mày, bạn tốt này của mình, nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại rất quan tâm.

"Không phải vì gần đây mỗi ngày đều có người nhắc mãi bên tai ta sao."

"Ai dám nhắc mãi bên tai ngươi vậy?" Lâm Thần tò mò hỏi, rồi nghe thấy một cái tên quen thuộc - Mộc Họa.

- -----

Trong bữa cơm chiều, Lâm Hề ngồi bên cạnh Lâm Thần, thỉnh thoảng dùng đôi mắt xinh đẹp giống mẹ mình liếc nhìn Vân Khởi.

Vân Khởi rất muốn đến gần cô bé này, nhưng vì giữ hình tượng nên đành thôi. Lâm Hề nghĩ ánh mắt của mình rất kín đáo, nhưng thực ra mọi hành động nhỏ của nàng đều bị hai người lớn trên bàn nhìn thấy.

Lâm Thần cũng rất tò mò không biết Hề Nhi bị làm sao, nhưng nàng sẽ hỏi sau khi ăn xong.

"Trường học...... Trường học gần đây có hoạt động du lịch học tập." Khi bữa cơm gần kết thúc, Lâm Hề mới ấp úng nói ra.

Thực ra hoạt động này năm nào cũng có, hơn nữa còn yêu cầu học sinh phải có phụ huynh đi cùng. Nhưng trước đây, mẫu thân của cô bé rất đáng sợ, con không dám nói với mẫu thân, còn mẹ lại luôn có thương tích trên người, cô bé không muốn người của mẹ đau mà phải đi chơi cùng mình. Vì vậy, mỗi lần có hoạt động, Lâm Hề chỉ có thể hâm mộ nhìn các bạn nhỏ khác tham gia, rồi về nhà nói dối mẹ trường cho nghỉ học vài ngày.

Mỗi lần các bạn nhỏ trở về, họ đều tụ tập lại bên nhau, kể về chuyến du lịch lần này có bao nhiêu thú vị, họ lại học được cái gì cái gì, còn cô bé chỉ có thể đứng bên cạnh, tò mò lắng nghe.

Gần đây mẫu thân thay đổi thật nhiều, còn cùng mẹ dẫn mình đi ra ngoài chúc mừng sinh nhật, khiến cô bé cảm thấy có lẽ năm nay mình cũng có thể tham gia hoạt động du lịch học tập của trường.

"Vậy đi thôi." Đại công nói với Lâm Hề một cách phiền chán. Đứa nhỏ này luôn nhút nhát, chẳng giống con của nàng chút nào.

"Trường học yêu cầu...... học sinh tham gia hoạt động phải có phụ huynh đi cùng." Giọng nói không kiên nhẫn của mẫu thân làm cho Lâm Hề vừa vươn râu nhỏ ra liền bị doạ rụt trở về, giọng cô bé cũng càng ngày càng nhỏ.

Về trường học của Lâm Hề, Vân Khởi biết đó là một trường bình thường, tài nguyên giáo dục ở mức trung bình của đế quốc. Quyết định này là do Lâm Thần đưa ra, vì nguyên chủ lúc đó không quan tâm đến con gái Omega của mình.

Xét thấy tính cách cũ của nguyên chủ, từng thu hút nhiều thù hận, Lâm Thần có lẽ sợ Lâm Hề bị liên lụy, nên không để nàng dùng diện mạo thật đi học, mỗi lần đều mang theo dung mạo giả để che giấu tung tích.

Đại công nhìn chằm chằm con gái mình, trầm tư.

"Thật ra, đi có thể còn tệ hơn không đi."

【Nói "cao kiến" của ngươi đi.】

"Ta không đi, Lâm Hề còn có thể lừa bạn học rằng mẫu thân bận quá không đến được, thật ra ta rất yêu nàng. Nhưng nếu ta đi, rồi thể hiện như một đại gia phủi tay, khiến bạn học và phụ huynh của nàng khinh thường, không vui với con gái mình, thì thật tệ."

【... Được rồi, ngươi muốn đi thì đi thôi.】

"Cặn bã giá trị đâu? Lần này không có sao?"

【Ta cảnh cáo ngươi không được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc đi rồi sẽ thêm.】

Thật ra, Vân Khởi không thực sự muốn cặn bã giá trị, nàng chỉ muốn trêu chọc hệ thống một chút đỡ thèm, vì không thể trêu chọc Lâm Hề.

"Cũng có thể đi, dù sao gần đây không có việc gì quan trọng." Đại công chậm rãi nói, "Yêu cầu chuẩn bị đồ vật thì đi tìm mẹ ngươi đi."

Nói xong, đại công liền đứng dậy rời đi.

Chờ Vân Khởi đi rồi, Lâm Hề vui vẻ nhảy đến trong lòng Lâm Thần cọ cọ.

"Ngoan." Thấy con gái cọ lâu như vậy cũng không chịu ngừng, Lâm Thần vỗ vỗ mông cô bé, làm cô bé khôi phục bình tĩnh.

"Bây giờ tiểu công chúa của chúng ta có thể giải thích một chút về hoạt động du lịch học tập không?"

Lâm Hề bị mẹ đét mông, có chút ngượng ngùng, im lặng một hồi mới trả lời.

"Du lịch học tập là hoạt động kết hợp giữa du lịch và học tập. Trường học sẽ đưa chúng ta đến một số địa điểm du lịch, sau đó giảng giải những kiến thức liên quan. Đây là con nghe từ các bạn học đã tham gia trước đó."

"Bạn học trước đó đã đi rồi sao?" Lâm Thần nhíu mày hỏi.

"Trước đây con không hứng thú lắm, nhưng năm nay bạn bè cứ kéo con đi, con không từ chối được." Lâm Hề cười gượng, không muốn mẹ buồn.

Mẹ luôn là người hiểu con nhất, dù Lâm Hề ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, thậm chí có chút khó xử, nhưng Lâm Thần biết con gái mình thật sự rất muốn đi. Lý do vì sao không đi cũng dễ đoán, là do nàng liên lụy Hề Nhi.

Quyết định của nàng có hậu quả như thế nào nàng cũng có thể chấp nhận, không hối hận, chỉ có duy nhất Hề Nhi, Lâm Thần cảm thấy những gì con gái chịu đựng bản thân mình vĩnh viễn cũng không thể bù đắp được.

Lâm Hề cảm giác nói xong nhìn mẹ vẫn có chút buồn, cô bé nắm lấy tay mẹ, áp vào má mình, như một chú mèo con cọ cọ.

"Mẹ, chúng ta nói một chút về chuyện chuẩn bị đồ đạc đi. Mỗi lần các bạn đi đều mang theo rất nhiều đồ, nặng lắm, may mà con không cần đi."

"Trường học có nói lần này đi đâu không?" Lâm Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười hỏi con gái trong lòng.

Lâm Hề ngẩn ra một chút, rồi lắc đầu.

"Trường học có nói cần chuẩn bị gì không?"

"Thật nhiều thật nhiều, có đồ ăn, quần áo......" Lâm Hề bẻ đầu ngón tay mà đếm.

Nếu để con kể hết, chắc cả ngày cũng không xong. Lâm Thần có chút dở khóc dở cười, con gái mình sao lại đáng yêu thế này?

Nhưng mà chuyện chuẩn bị đồ đạc để trẻ em ghi nhớ cũng không yên tâm lắm, nàng vẫn muốn tự mình gọi điện hỏi thầy cô cho kỹ càng.

Sau khi cúp máy, Lâm Thần cùng Lâm Hề bắt đầu quá trình dài lâu mà sắp xếp hành lý. Thực ra, Lâm Thần muốn tự mình làm, để Lâm Hề về phòng ngủ, nhưng con gái quá hưng phấn, muốn tự tay chuẩn bị đồ đạc của mình.

Không còn cách nào khác, Lâm Thần liền cho cô bé một cái túi nhỏ, để con tự sắp xếp những thứ mình thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận