Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 80

"Em.... em hình như em sắp sinh rồi..."

Đây là câu đầu tiên Vân Khởi nghe thấy sau khi bị đánh thức, làm cô nháy mắt liền không còn buồn ngủ nữa.

Omega nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không thoải mái.

Chờ Vân Khởi kịp hoàn hồn, cô đã xuất hiện ở bệnh viện.

Hết thảy mọi thứ đều không chân thực, Vân Khởi có chút hoảng hốt. Hiện tại Lâm Thần đang nằm trong phòng phẫu thuật, cũng chỉ cách cô có một cánh cửa.

Vân Khởi vốn định vào trong, nhưng lại bị Omega và bác sĩ ngăn lại.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Omega nói mình không cần đi vào, cuối cùng Vân Khởi vẫn là ngoan ngoãn nghe theo.

Khi đau đớn hoặc sợ hãi, bên cạnh có ai đó xuất hiện nắm lấy tay mình sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều – đây là kinh nghiệm từ thời thơ ấu của Vân Khởi, cho nên lúc nãy cô đã vô thức muốn vào ở bên cạnh Lâm Thần.

Vân Khởi nhớ có lần mình tập đi xe đạp rồi sau đó bị ngã trầy chân. Nhìn vào miệng vết thương ở trên đùi, nó lớn đến mức làm bản thân Vân Khởi cảm thấy giống như mình sắp chết đến nơi. Nhưng sau đó ở bên cạnh có người nắm lấy tay cô, hát một giai điệu quen thuộc an ủi cô, rồi nhờ người giúp việc giúp băng bó vết thương.

Cô nhớ rõ bàn tay ấy thực ấm áp, giọng hát kia cũng thực dịu dàng....

Mỗi lần nhớ lại Vân Khởi thường theo bản năng mà nhìn xuống chân mình, nơi đó da dẻ trắng mịn không tỳ vết, không còn chút dấu vết nào của vết thương ngày xưa.

Nhưng điều đó là không thể, vì cô vẫn nhớ rất rõ cảnh máu trào ra từ vết thương, không thể nào không để lại sẹo.

Cô cũng đi hỏi những người giúp việc trong nhà về chuyện lúc còn nhỏ mình tập đi xe đạp trong bao lâu, họ đều nói lần đầu tiên cô tiếp xúc với xe đạp thì đã tỏ ra rất thành thạo.

Vân Khởi liền coi sự việc đó như một giấc mơ, có lẽ chỉ là do cô quá khao khát sự quan tâm từ người thân, cho nên đã tự tạo ra một hình ảnh giống như chị gái trong mơ.

Khi tỉnh khỏi dòng hồi ức, lo lắng cùng bồn chồn lại tràn ngập trong tâm trí cô.

Đã qua lâu như vậy mà Lâm Thần vẫn chưa ra, cũng không biết tình hình bên trong như thế nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bên ngoài phòng phẫu thuật quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi làm Vân Khởi càng không thể kiềm chế được sự lo lắng trong lòng.

Có lẽ cô nên làm chuyện gì đó để phân tán suy nghĩ của mình.

Sinh con là chuyện rất tốn sức, sau khi Lâm Thần ra khỏi phòng, nói không chừng nàng ấy sẽ muốn ăn gì đó.

Vân Khởi lấy điện thoại ra rồi mở ghi chú. Trước đó lúc đọc sách liên quan đến chuyện sinh con, cô đã ghi lại một số thông tin quan trọng.

"Sau khi sản phụ ra khỏi phòng sinh có thể ăn một ít mì sợi, trứng hấp, cháo kê... Lưu ý: không ăn đồ quá dầu mỡ. Sau sinh, sản phụ cần đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ, có thể ăn cải bắp, thịt nạc, cá, tôm..."

Vân Khởi gọi cho quản gia, bảo bà ấy nhờ đầu bếp chuẩn bị chút cháo kê và trứng hấp cho Lâm Thần.

Mì thì thôi, cô nhớ rõ Lâm Thần không thích ăn mì cho lắm.

......

Khoảng 5-6 giờ chiều, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Nữ hộ sinh bế một đứa bé bước ra ngoài.

"Chúc mừng, là một bé gái vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh." Nữ hộ sinh cười cười nói với Vân Khởi.

Đứa bé trong vòng tay của nữ hộ sinh đang yên lặng ngủ, dù da em bé vẫn còn nhăn nheo như bao đứa trẻ mới sinh khác, nhưng trong mắt Vân Khởi lại vô cùng đáng yêu – đây là đứa con của cô và Lâm Thần. Một lần nữa Vân Khởi ý thức được chuyện này.

Sự xúc động tràn ngập trong lòng cô. Cô không biết mình nên bế em bé trước hay hỏi thăm tình trạng của Lâm Thần trước, cho nên cứ đứng đó bối rối không biết làm gì.

Em bé này thoạt nhìn còn quá yếu ớt, cô có chút không dám bế lên, sợ mình dùng quá sức hoặc là bế không đúng cách sẽ làm em bé đau.

Là nữ hộ sinh nhưng cô vẫn rất hiếm khi nhìn thấy mẫu thân nào như vậy. Cô trao em bé vào tay Vân Khởi, cười cười xem Vân Khởi vụng về ôm em bé.

Mặc dù trước đó Vân Khởi cũng đã trộm học cách bế em bé, sau đó còn dùng con cú tuyết nhỏ để luyện tập. Nhưng mà bây giờ tất cả kiến thức đó dường như biến mất. Cô luống cuống tay chân làm theo hướng dẫn của nữ hộ sinh.

Chờ đến khi Vân Khởi cuối cùng cũng điều chỉnh được tư thế bế đúng, cô nhẹ nhàng nâng đứa bé bụ bẫm lên, nhìn từ bên này sang bên kia, nụ cười bắt đầu theo động tác mà tràn ra ngoài, hoà tan sự chờ đợi căng thẳng trước đó.

"Bây giờ có thể vào thăm vợ tôi một chút được không?" Lúc này Omega khẳng định là người muốn gặp em bé nhất, đứa trẻ mà nàng đã vất vả sinh ra sau nhiều giờ liền.

"Được rồi."

Nữ hộ sinh này cũng biết Vân Khởi và Lâm Thần. Lúc rảnh rỗi chuyện cô thích làm nhất là theo dõi những chuyện bát quái trên mạng xã hội.

Bởi vì đã nghe quá nhiều chuyện bát quái, cô vẫn thường nói với bạn bè là trong các gia đình quý tộc không có tình yêu thật sự, những vị phu nhân đó chỉ thể hiện vẻ bề ngoài hào nhoáng của mình, nhưng sau lưng lại phải chịu đựng rất nhiều chuyện bất công. Đối với những tin đồn gần đây về chuyện "Lâm Thần lội ngược dòng", cô chỉ tin là đại công cảm thấy mình cần một người thừa kế Alpha, chứ không phải vì thật lòng yêu thương Lâm Thần.

Nhưng bây giờ cô cũng phải thay đổi quan điểm của mình. Vân Khởi hành xử như một mẫu thân yêu thương con cái cùng bạn đời của mình, vụng về nhưng đầy tình cảm. Nếu Vân Khởi không yêu Lâm Thần, thì cô ấy cũng chẳng cần phải đến đây, cũng không thể nở nụ cười ngớ ngẩn như thế khi ôm con.

Một người chỉ quan tâm đến việc có một người thừa kế Alpha sẽ không có những hành động vụng về đến vậy.

......

Trong phòng sinh, Lâm Thần híp lại hai mắt, trông có vẻ mệt mỏi. Lúc nhìn thấy Vân Khởi ôm đứa con của hai người bước vào, nàng liền muốn ngồi dậy.

"Không cần, em cứ nằm yên nghỉ ngơi là được." Vân Khởi vội chạy tới, quên mất chuyện mình vẫn đang ôm đứa trẻ mới sinh.

"Cẩn thận em bé, đừng làm nó thức giấc." Lâm Thần khẽ đưa tay vỗ nhẹ Vân Khởi, có thể là bởi vì vừa sinh xong cho nên nàng cũng không còn nhiều sức lực.

Cũng may em bé vẫn ngủ say như một con lợn con, cũng không bởi vì hành động của mẫu thân mà bị đánh thức.

"Ngủ say như một con lợn con, cũng không biết là giống ai nữa." Vân Khởi trộm liếc nhìn Lâm Thần vài lần.

Trên khuôn mặt Omega có vài giọt mồ hôi, làm cho tóc mai hai bên dính vào mặt, nhưng trong mắt Vân Khởi, hình ảnh này lại mang đến một vẻ quyến rũ kinh người.

Lâm Thần vừa mới sinh xong, trên người tỏa ra một loại ánh hào quang dịu dàng, còn có chút yếu ớt, giống như bệnh mỹ nhân hoặc là một mỹ nhân chiến binh đang kiệt sức, làm người khác không cưỡng lại được mà muốn ôm nàng vào lòng che chở.

"Muốn ôm con của chúng ta không?" Nhìn Lâm Thần như thế, Vân Khởi không tự chủ được mà dịu giọng hỏi.

Thật ra là cô muốn giải phóng đôi tay để ôm lấy Lâm Thần.

Lâm Thần cũng không nói gì, nàng trực tiếp trả lời bằng hành động.

Vân Khởi nhẹ nhàng đặt đứa bé vào tay Lâm Thần, khác với mẫu thân vụng về nào đó, Lâm Thần ôm đứa bé với tư thế hoàn hảo nhất.

"Con thực ngoan, cũng thực đáng yêu." Nhìn chằm chằm con mình, Lâm Thần nói.

Nhìn đứa bé đang ngủ ngon lành, Lâm Thần nhẹ nhàng hôn lên đầu con, đồng thời cũng nhận được một nụ hôn từ bạn đời.

"Đó là vì tiểu Alpha của ta." Đại Alpha quay mặt đi, không muốn bạn đời nhìn thấy biểu cảm của mình.

"Trên người em nhão dính dính như thế, chị ôm mà không thấy khó chịu à?" Lâm Thần đẩy đẩy Vân Khởi, cũng làm lơ nụ hôn ngọt ngào vừa nãy.

Nàng không hiểu tại sao hiện tại ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy khó chịu, mà không hiểu tại sao Vân Khởi lại có thể ôm mình lâu như vậy.

Trong giọng nói Lâm Thần mang theo ghét bỏ, nhưng khóe mắt lại tràn đầy xuân sắc.

Vân Khởi cũng không buông tay, tiếp tục ôm Lâm Thần một lúc. Từ giây phút nhìn thấy em bé, một sự xúc động không thể kìm nén đã lan toả trong máu, và cùng lúc đó còn có tình yêu tràn đầy dành cho Omega nhà mình cũng bùng cháy.

Cô cần phải tìm cách để giải tỏa tình yêu này, bằng không cô liền sẽ phát nổ!

Ôm Lâm Thần là một lựa chọn tuyệt vời.

"Quấy rầy một chút, bây giờ ngài có thể đẩy phu nhân về phòng bệnh rồi." Nữ hộ sinh xuất hiện ở cửa, nhìn cặp đôi đang ôm nhau rồi "thân thiện" nhắc nhở họ một chút.

Cô vẫn chỉ là một Omega đang độc thân, tại sao lại phải chứng kiến những cảnh này, cô không có thói quen ăn cẩu lương!

Sau khi nhìn thấy nữ hộ sinh, Vân Khởi có chút ngượng ngùng rút tay khỏi người Lâm Thần.

"Giờ cô ấy có thể ăn thức ăn lỏng không?" Vân Khởi hỏi sau khi đã bình tĩnh lại.

Dù đã đọc những cuốn sách chuyên ngành, nhưng cô vẫn cảm thấy hỏi y tá sẽ an toàn hơn. Và... cô cũng chú ý thấy Omega nhà mình lúc nghe nhắc đến đồ ăn hai mắt liền sáng lên.

"Có thể, nhà ăn của bệnh viện có những món phù hợp cho sản phụ, cô có thể lấy về."

"Cháo kê cùng một ít trứng hấp do nhà bếp ở nhà làm có được không?" Đồ ăn của đầu bếp trong nhà hẳn là sẽ hợp khẩu vị của Lâm Thần hơn một chút.

"Được."

"Vậy thì..." Vân Khởi còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng bị Lâm Thần kéo lại.

"Em muốn nghỉ ngơi." Mỗi lần Vân Khởi hỏi, nữ hộ sinh lại nhìn nàng một cái, cảm giác này có chút quái quái.

Nàng cũng đã sinh con một lần rồi, những kiến thức này nàng đều biết, Alpha không cần phải hỏi thêm nữa.

"Được thôi." Cảm nhận của Lâm Thần là quan trọng nhất, Vân Khởi cùng nữ hộ sinh đẩy giường vào phòng bệnh riêng.

......

"Cháo kê đâu?" Lâm Thần hỏi, nàng đã đói lắm rồi, đôi mắt cũng muốn phát sáng đến nơi.

Cháo kê do đầu bếp gia đình nấu, thơm thơm ngọt ngọt, mềm mềm dẻo dẻo là món nàng thích ăn nhất.

"Sắp tới rồi, quản gia nói đã gần đến nơi." Không còn nữ hộ sinh ở đó, Vân Khởi lại rúc vào người Lâm Thần.

"Em có hôi không?"

Quần áo của Lâm Thần bị mồ hôi thấm dính vào da, nàng cảm thấy bản thân mình lúc này giống như là cái vũ khí sinh học.

"Mũi ta cũng không bị hư." Alpha vẫn ôm chặt bạn đời, không chịu buông.

"Chị nghĩ nên đặt con tên gì?" Nếu Vân Khởi không thèm để ý, thì nàng cũng không phiền lòng nữa.

Omega tựa vào bạn đời, nhỏ giọng hỏi.

Đứa trẻ trong vòng tay nàng cựa mình một chút, dưới ánh mắt lo lắng của cả mẫu thân và mẹ, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

"Về nhà rồi hẳn nghĩ." Không biết văn hóa của thế giới này có khác gì so với Trái Đất không, cô định về nhà tra từ điển để chọn cho con một cái tên đẹp ý nghĩa.

"Chị có nói cho Hề Nhi chưa?" Lâm Thần đột nhiên nhớ ra.

"Hôm nay con đi học rồi."

Cộc cộc.

Cộc cộc.

Vân Khởi nghĩ đến đây hẳn là quản gia đến.

Nhìn thấy đồ ăn trên tay quản gia, đôi mắt như mắt mèo liếc mắt một cái, sau đó liền lập tức trợn tròn. Chờ lúc sau nhìn thấy quản gia nhìn mình cười cười, nàng mới nhận ra mình đã làm gì, vội vã vùi mặt vào chăn trốn.

Sau khi Vân Khởi nhận lấy cháo kê, quản gia liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.

"Có muốn xem em bé không?" Không hiểu vì sao, Vân Khởi thốt ra câu hỏi.

Có lẽ trong tiềm thức cô đã xem người quản gia này như người thân của mình, cho nên cũng nhịn không được muốn đưa con cho bà xem.

"Muốn chứ." Vân Khởi thấy trong mắt quản gia toát ra kinh hỉ, còn có một ít cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Quản gia bước vào một cách nhẹ nhàng, nhìn đứa bé đang ngủ trong lòng Lâm Thần, nhịn không được lộ ra tươi cười.

Em bé mới sinh luôn mang làm người ta tinh thần phấn chấn.

Một lát sau, quản gia chào tạm biệt ra về.

Bởi vì Lâm Thần đang ôm con, cho nên cháo kê chỉ có thể do Vân Khởi đút.

"Em muốn bánh trong tiệm Càng Viên." Omega dùng ngón tay chọc chọc vào bé lơn con đang ngủ say.

Tiệm bánh ngọt Càng Viên chính là tiệm mà Vân Khởi cùng Lâm Thần đã ghé ăn lần trước, tên tiệm là kết hợp của chữ "Càng" trong tên Hoàng Càng và chữ "Viên" trong tên Ngô Viên Viên.

"Vài ngày nữa là ăn được rồi." Vân Khởi đút cho Lâm Thần một muỗng cháo kê.

"Sao con ngủ say quá vậy? Có khi nào nó muốn ngủ trước rồi đợi đến tối để quấy không?" Lâm Thần có chút lo lắng. Trước kia nàng cũng từng nghe người lớn nói một ít chuyện về trẻ con, nói là trẻ mới sinh mà khóc lóc là dấu hiệu của sức khỏe tốt.

Nhưng bé của của hai người ngoài lúc mới sinh ra khóc vài tiếng, thì hầu hết khoảng thời gian sau đều là ngủ. Nàng cùng Vân Khởi đã ngồi nói chuyện với nhau lâu như vậy rồi mà hành động duy nhất của em bé chỉ là lật mình.

"Nếu nó quấy, ta sẽ đánh nó." Alpha thản nhiên nói, sau đó liền bị bạn đời lườm một cái.

Không biết có phải do tâm linh tương thông giữa con cái và người sinh thành không, nhưng sau khi Vân Khởi vừa nói xong, em bé liền mở mắt, tròn xoe đôi mắt nhìn mẫu thân một lúc. Sau đó đột nhiên oa oa khóc lớn, giống như là bị mẫu thân làm phật ý.

"Tất cả là tại chị nói bậy." Omega nhẹ nhàng dỗ con, sau đó nàng liền phát hiện ra một chuyện phi thường kỳ diệu.

Mỗi lần nàng che tầm nhìn của em bé về phía Vân Khởi thì em bé không khóc nữa. Nhưng lúc nàng xoay người để em bé có thể thấy Vân Khởi thì em bé lại tiếp tục khóc to.

Phát hiện này vừa thú vị vừa hài hước, nhìn đại Alpha ở bên cạnh sắc mặt càng ngày càng đen, Lâm Thần nhịn không được mà bật cười.

"Xem xem, ngay cả con cũng ghét bỏ chị." Lâm Thần hôn hôn em bé. "Em bé ngoan, mẹ sẽ không để mẫu thân đánh con. Bé ngoan của mẹ là nghe lời nhất, mẹ mới không thèm để ý đến kẻ xấu muốn bắt nạt con."

Trong lời dỗ ngọt ngào của Lâm Thần, em bé dần dần chìm vào giấc ngủ.

"Em đói." Đại Alpha ngồi bên cạnh cầm bát cháo kê trong tay vẫn không nhúc nhích. Lâm Thần nhích nhích lại gần, đụng đụng người kia một chút.

"Cái tên xấu xa này mà còn làm thêm động tác nào nữa, sợ là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà luôn quá." Alpha lạnh lạnh nói, nhưng tay thì lại bắt đầu hành động, tiếp tục đút cháo cho bạn đời.

"Hồi nãy là đang dỗ con mà." Omega ấm ức nói, ánh mắt giống như đang chỉ trích bạn đời bụng dạ hẹp hòi.

Em bé vẫn ngủ ngon lành, không hay biết gì về rắc rối mà mình gây ra.

......

Ba ngày sau, Lâm Thần xuất viện, ôm em bé cùng Vân Khởi trở về nhà.

Cũng không biết ai đã làm lộ thông tin, trong ba ngày này luôn có vài tên phóng viên giả làm nhân viên y tế trà trộn vào chụp ảnh Lâm Thần cùng em bé. Một trong số họ còn lẻn vào phòng bệnh riêng, sau đó bị Vân Khởi phát hiện.

Alpha giẫm nát máy ảnh của hắn, chuẩn bị dạy cho tên phóng viên liều lĩnh này một trận rồi mới ném ra ngoài.

Còn Lâm Thần thì đứng bên cạnh dỗ dỗ em bé đang bị dọa khóc.

Điều kỳ diệu là lúc em bé thấy Vân Khởi đánh người, liền mở to đôi mắt tròn xoe rồi vỗ vỗ tay khúc khích cười.

Vân Khởi cũng chú ý tới tiếng cười của con, sau đó cố ý kéo dài thời gian "xử lý" tên phóng viên này.

Dù sao thì danh tiếng của cô ở bên ngoài cũng đã thành ra như vậy, bây giờ thêm mấy lời đồn đánh phóng viên cũng không sao, làm cho con vui vẻ là chuyện quan trọng nhất.

Sau đó vài tên phóng viên khác lại lẻn vào, nhưng cũng không ai là ngoại lệ, đều bị Vân Khởi đánh một trận rồi ném ra ngoài.

"Thật là, chị dạy hư con rồi." Chờ sau khi Vân Khởi lại một lần nữa ném phóng viên ra ngoài, Lâm Thần phàn nàn.

Em bé nhà người ta thì thích được ôm ấp, hôn hít, nâng lên cao, còn em bé nhà mình thì thích xem mẫu thân đánh người.

"Alpha vốn dĩ nên có loại tính cách như vậy." Đại Alpha cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, thậm chí còn vui vẻ trước biểu hiện này của em bé. Con gái của cô chính là phải can đảm dũng cảm như vậy.

Vân Khởi vốn nghĩ rằng sau khi đánh những tên phóng viên đó, bên ngoài sẽ xuất hiện rất những tin tức xấu về cô, kiểu như "Đại công vô đạo đức, ỷ thế hiếp người, nhiều lần đánh những phóng viên vô tội". Nhưng lúc xuất hiện những tin tức dạng này, phản ứng của mọi người trên mạng lại nằm ngoài dự kiến của cô.

"Đã lâu rồi cũng muốn đánh bọn phóng viên này một trận. Ngày nào cũng chụp chụp chụp, một chút riêng tư cũng không có." Người lên tiếng đầu tiên là một diễn viên Alpha, khi mới vào nghề cô đã bị đám phóng viên này đeo bám chụp cận mặt, còn luôn thích dựng lên mấy tin đồn tình cảm hoặc là bịa đặt những chỗ nào trên mặt cô là phẫu thuật thẩm mỹ.

Lúc đó cô chỉ là một diễn viên nhỏ cho nên chỉ có thể nén giận, nhưng giờ cô cũng đã có danh có tiếng, cho nên không cần bận tâm nữa.

"Xem tin này sướng thật. Cuối cùng bọn họ cũng chọc tới người không thể chọc rồi." Đây là bình luận của một cư dân mạng, bởi vì có quá nhiều lượt thích nên đã được đẩy lên.

"Mặc dù ta không ủng hộ mấy chuyện trước đây của đại công, nhưng lần này ta phải tán dương mới được." Một thành viên của Lâm Thần hậu viện hội nói.

......

Những bình luận tương tự còn rất nhiều. Dĩ nhiên cũng có một vài ý kiến không ủng hộ việc Vân Khởi đánh người, cho rằng bất kể đối phương làm gì thì đánh người vẫn là sai, nhưng những bình luận này nhanh chóng bị dìm xuống.

Cuối cùng, bình luận của Vân Lan đại công đã đặt dấu chấm hết cho sự việc lần này.

"Con của A Khởi hẳn là cần có sự riêng tư. Tôi không muốn nhìn thấy bất kể người nào tiết lộ hình ảnh của con bé mà chưa có sự cho phép của chúng tôi. Còn với những người trước đó, chúng tôi sẽ giải quyết theo con đường pháp luật."

Nhìn lời bá phụ, Vân Khởi cảm thấy có chút xúc động.

"Con thấy không, có rất nhiều người yêu thương con, cho nên con nhất định phải lớn lên thật là mạnh mẽ, đừng để mẹ con với ông con phải lo lắng." Vân Khởi chọc chọc bé lợn con đang ngủ.

- --------------

Editor: Mấy chương này chương nào cũng dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận