Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 57

Trong khoảng thời gian này, Vân Khởi không cần phải đi theo bá phụ nữa.

"Thời gian gần đây con cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi vài ngày đi, cũng có thể đi gặp bạn bè thư giãn một chút." Đây là câu nói mà Vân Lan đại công nói với Vân Khởi khi cô chuẩn bị về nhà hai ngày trước, một câu nói rất bình thường, nhưng khi nó xuất phát từ miệng của Vân Lan đại công thì lại không hề bình thường.

Ông vẫn luôn không thích những người bạn của cháu gái mình, cho rằng bọn họ đều là hồ bằng cẩu hữu đã làm cho Vân Khởi trở nên hư hỏng, nhưng lần này ông lại nói cô đi tìm những người bạn đó chơi làm cho Vân Khởi cảm thấy có chút khó tin.

Cô đoán bá phụ có thể đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi muốn giấu cô. Dù Vân Khởi cũng đã trưởng thành, bây giờ còn sắp có đứa con thứ hai, nhưng đôi khi Vân Lan cùng Bạch Danh Xu vẫn vô thức coi cô như một đứa trẻ.

Bất quá cô cũng vui vẻ về nhà, ở bên cạnh chăm sóc Omega nhà mình đang mang thai.

......

Dịch vụ giao hàng của đế quốc rất nhanh, hoặc có thể là do họ thấy địa chỉ giao hàng là đại công phủ, cho nên đến ngày thứ ba, con thỏ tai cụp màu hồng đã về đến nhà mới của nó, vừa đúng lúc Lâm Hề được nghỉ học.

Người hầu đặt thùng hàng dưới tầng một, cô bé cứ lượn quanh thùng hàng, nhìn nhìn mẹ, dường như đang chờ mẹ gọi mẫu thân ra để "unbox" đón thành viên mới của gia đình.

"Đây là thỏ con mà Hề nhi đã chọn, nên để Hề nhi bế nó ra." Lâm Thần nhẹ nhàng ôm con gái, vì đã mang thai được một thời gian, giờ nàng không thể ngồi xổm xuống nữa.

Người hầu bên cạnh thấy vậy liền đưa công cụ mở hộp.

Những người có thể làm việc lâu trong đại công phủ cũng không phải kẻ ngốc, họ cũng nhận ra sự thay đổi gần đây của đại công đối với phu nhân, mặc dù lời nói vẫn mang chút khinh thường, nhưng hành động thì lại dịu dàng hơn trước, cũng ít khi nổi giận. Họ đoán có thể là tiểu Alpha trong bụng phu nhân đã đánh thức bản năng làm mẫu thân của đại công.

Bất kể lý do là gì, sự thay đổi của đại công cũng là sự thật, vì vậy họ cũng điều chỉnh thái độ của mình đối với phu nhân. Những người trước đây thích nói những lời đồn nhảm, nhàn ngôn toái ngữ đã bị điều chuyển ra phía sau, không còn cơ hội tiếp xúc trực tiếp với phu nhân nữa, tất nhiên đãi ngộ cũng giảm đi.

Lâm Thần biết rõ những chuyện này. Trước đây lúc Vân Khởi "không bình thường", quản gia không tiện làm gì công khai, hoặc dù có làm cũng chẳng ích gì. Giờ đây thấy tiểu chủ nhân ngày càng tốt lên, bà cũng kể lại một số tình hình trong phủ đại công cho Lâm Thần nghe.

Cô bé Lâm Hề, người không hề hay biết gì về những chuyện đó, chỉ cảm thấy gần đây các anh chị xung quanh trở nên dịu dàng hơn, không như trước đây chẳng ai đưa cho cô bé thứ gì cả.

Một con dao nhỏ mở chiếc hộp ra, một con thỏ tai cụp màu hồng xuất hiện, bên trong còn có vài cọng cỏ mèo rải rác, trông giống như những gì thỏ con ăn còn thừa lại.

"Dễ thương quá!" Đôi mắt Lâm Hề sáng lấp lánh, nhìn nhìn thỏ con.

Thỏ con cũng không sợ hãi khi đến môi trường mới, nó nhìn thẳng vào Lâm Hề đang chăm chú nhìn mình.

Người hầu bên cạnh lại đưa tới vài cọng cỏ mèo lấy lòng, đó là thức ăn mà họ đã mua sẵn cho thỏ con, dùng để giúp nó làm quen với những người ở đây.

Những cọng cỏ mèo này tươi hơn những cọng trong hộp, khi nhìn thấy chúng mắt thỏ con sáng lên, nó bắt đầu theo đuổi cọng cỏ mèo trong tay Lâm Hề.

......

Dưới lầu hoà thuận vui vẻ, còn trên lầu thì ồn ào nhốn nháo.

Con cú tuyết nhỏ vốn dĩ đang đi theo Lâm Thần, đã lâu rồi nó chưa được gần gũi với nàng. Sau đó liền nghe thấy người hầu nói hàng đã đến, nó còn tưởng là đồ ăn vặt của mình, vì trước đây luôn là thế.

"Thỏ con tới rồi!" Rồi nó nghe được tin không hay từ Lâm Hề.

Không ai ở đó có thể an ủi nó cho nên nó tự chạy lên tìm Vân Khởi.

"Gù gù!" Con cú tuyết nhỏ cáo trạng với Vân Khởi.

"Được rồi, được rồi, nó đến rồi nhưng con vẫn là đại ca trong nhà mà." Vân Khởi an ủi có lệ.

"Gù! Gù!" Sự qua loa của Vân Khởi càng làm con cú tuyết nhỏ tức giận, nó bắt đầu mổ vào quyển sách trên bàn của Vân Khởi.

Cuối cùng, chỉ khi Vân Khởi đổi ba quả cầu tuyết thì con cú tuyết nhỏ mới chịu yên lặng.

Nhìn thời gian mang thai của Lâm Thần càng ngày càng lâu, Vân Khởi bắt đầu suy nghĩ về việc đổi một lọ thuốc cường hoá thân thể sơ cấp cho Omega.

Cuốn sách trên tay cô là sách hướng dẫn thai kỳ dành cho Omega, trong đó chứa tất cả những gì liên quan đến việc mang thai của Omega. Thế giới này đã có kỹ thuật sinh con không đau, khác với mức giảm đau ở thế giới cũ, "không đau" ở đây thực sự là không đau.

Trong ca phẫu thuật, Omega giống như ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, đứa trẻ đã được lấy ra khỏi cơ thể, kỹ thuật khâu vết thương cũng rất hoàn thiện, không để lại sẹo...

Mọi thứ trong sách đều nói với người đọc là việc mang thai rất đơn giản, một chút cũng không đau.

Chuyện này làm cho Vân Khởi cảm thấy có chút bực bội, đây là cuốn sách được đánh giá cao nhất mà cô có thể tìm được, nhưng nội dung bên trong cũng không thể xoa dịu được cảm xúc của cô.

Đến ngày sinh càng gần, tâm trạng Omega thoạt nhìn không có gì thay đổi, vẫn ngoan ngoãn như cũ, vẫn quấn quít như cũ, chỉ có khẩu vị thay đổi đôi chút, nhưng Vân Khởi thì lại có chút bất ổn. Cô cảm thấy mình giống như đang mắc chứng lo âu tiền sản. Trước mặt Lâm Thần cô có thể tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng khi ở một mình cô lại liên tục tìm kiếm các tài liệu liên quan, trong đầu liên tục mô phỏng cảnh tượng vào ngày sinh.

Tối qua còn nằm mơ, cô mơ thấy Lâm Thần xuất hiện ở thế giới cũ, vì kỹ thuật lạc hậu cùng nhóm máu không phù hợp mà trong giấc mơ, nàng nằm trên bàn phẫu thuật rên rỉ đau đớn, cuối cùng yên lặng nhắm mắt, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cô cũng bị cơn ác mộng này đánh thức, sau đó quay sang nhìn Omega đang nằm bên cạnh mình cô mới dần dần lấy lại bình tĩnh.

Vân Khởi nhận ra bây giờ cô có chút không dám đối diện với Lâm Thần nữa, đặc biệt là với vòng bụng tròn trịa của nàng ấy.

Vòng eo thon gọn ngày xưa, giờ đã có một chỗ phình tròn, có lẽ vì chưa đến giai đoạn cuối thai kỳ nên độ cong hình bầu dục vẫn chưa lớn lắm.

Vân Khởi tự nhủ nơi đó có đứa con của mình, là biểu tượng của hạnh phúc, đứa trẻ nhất định sẽ yêu thương Lâm Thần như cô, cho nên đứa trẻ cũng không để cho Lâm Thần bị tổn thương. Lý trí là vậy, nhưng cảm xúc lại là một chuyện khác.

Bây giờ nhìn Lâm Thần, liền không tự chủ được mà nhìn vào cái bụng nhô ra, không tự chủ mà nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, nghĩ đến ánh mắt bất lực của Omega trên bàn phẫu thuật cùng một màu đỏ tươi của máu.

Là một mẫu thân, lẽ ra cô phải mong đợi sự ra đời của đứa nhỏ, nhưng giờ đây cảm xúc quan trọng nhất lại là sợ hãi, chuyện này không nên xảy ra. Có đôi khi cô thậm chí còn lạnh lùng mà nghĩ, họ đã có Lâm Hề rồi, nếu Lâm Thần không mang thai đứa nhỏ này thì tốt biết bao, rồi những cảm xúc đó lại bị nỗi tội lỗi đối với đứa nhỏ đè nén. Vì cha mẹ của cô như vậy cho nên từ nhỏ cô đã nghĩ nếu sau này mình có con, dù là con ruột hay con nuôi, cô cũng sẽ đối xử tốt với chúng, làm một người mẹ đủ tiêu chuẩn. Nhưng bây giờ, đứa trẻ còn chưa ra đời, cô vậy mà đã nghĩ nếu không có đứa nhỏ này thì tốt biết bao. Nếu đứa nhỏ này biết mẫu thân của nó có suy nghĩ này, không biết sẽ tủi thân thế nào.

Cô thật là một mẫu thân không đủ tiêu chuẩn.

Vân Khởi buông cuốn sách trên tay, vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, thả lỏng tâm trí.

Hôm nay trời nắng rất đẹp, ánh sáng chiếu vào làm cho căn phòng trở nên ấm áp, phủ lên một lớp ánh sáng vàng óng.

Nếu không phải bị ràng buộc bởi tính cách nhân vật, cô sẽ muốn đi tìm một vài Omega đã mang thai hoặc đang mang thai, hỏi họ về suy nghĩ và cảm giác, sau đó tìm bác sĩ để hỏi chi tiết về ca phẫu thuật. Thậm chí nếu có thể, cô còn muốn trả tiền để tìm một sản phụ sắp sinh nhưng rất cần tiền, để hỏi xem có thể vào phòng phẫu thuật quan sát không, giá bao nhiêu cũng được.

Mặc dù đã lo lắng đến mức này nhưng trước mặt Lâm Thần, cô vẫn không thể hiện ra. Người mang thai là Lâm Thần, người sẽ thực hiện ca sinh mổ vài tháng sau cũng là Lâm Thần, cô không thể truyền sự lo lắng của mình cho Omega, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Omega.

Theo lý thuyết, Lâm Thần nên sợ hãi hơn cô, một "người ngoài cuộc", vì vậy cô cần phải tỏ ra mạnh mẽ để Omega có chỗ dựa tinh thần.

Cô thở dài một hơi, đến mức không muốn quan tâm đến việc con cú tuyết nhỏ trên đùi đang ăn quả cầu tuyết, nước trái cây văng lên cả quần.

Nếu như con cái mọc ra từ trên cây thì tốt biết mấy, Vân Khởi từng có lần xem "The Twelve Kingdoms" cùng em họ. Trong đó, nếu muốn có con, người ta có thể đến miếu thờ, cúng dường những cống phẩm, rồi ước muốn có một đứa con, sau 10 tháng quả trứng sẽ mọc ra từ cành cây, hái quả trứng xuống là có thể có con.

Vân Khởi sau khi xem xong, rất thích thiết lập đó, như vậy sẽ không cần thân thể người mẹ phải chịu nhiều khổ sở đau đớn.

Cộc cộc.

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, không cần nghi ngờ gì, giờ này đến tìm cô chắc chắn là Lâm Thần.

Vân Khởi đẩy con cú tuyết nhỏ trên đùi ra một bên rồi nhẹ nhàng đặt cuốn sách liên quan đến thai kỳ trên bàn về lại giá sách, tiện tay rút một cuốn sách khác mở ra trên giá, giả vờ như mình đang đọc.

"Vào đi." Vị công tước đang chăm chú đọc sách có chút không kiên nhẫn nhìn về phía người bạn đời đang bước tới.

Người đến quả nhiên là Lâm Thần, nàng ấy ôm một con thỏ con tai cụp, phía sau còn có Lâm Hề đi cùng.

"Hề Nhi nói muốn hỏi ngài một chút, nên đặt tên gì cho thỏ con tai cụp này?" Omega mở cửa bước vào, tiện tay liếc nhìn cuốn sách Alpha đang đọc.

"Đệ Ngũ Dịch" Omega nhìn vào quyển sách quen thuộc trước mặt, còn có năm đứa trẻ trạc tuổi mình bên cạnh mình và chị ấy, những ký ức xưa tràn về trong lòng....." Đệ Ngũ Dịch", cái tên này Lâm Thần không thể quen thuộc hơn, đó là tên của Alpha trong cuốn tiểu thuyết AO nổi tiếng nhất thời nàng còn nhỏ, sau này còn được chuyển thể thành phim truyền hình, thời gian đó mẹ nàng còn thức đêm để xem phim, mỗi khi đến công tước phủ còn cùng mẹ Vân Khởi chửi rủa Alpha này là tra A.

Mặc dù nội dung có phần cẩu huyết, nhưng tên của cuốn tiểu thuyết này lại rất nghệ thuật, khó ai liên tưởng nó lại là một cuốn tiểu thuyết.

Nhưng vài năm sau, cuốn tiểu thuyết này đã bị những tác phẩm mới ra lấn át, nàng cũng ít nghe người khác nhắc đến.

Vân Khởi từ khi nào thích đọc những thứ này? Hay là Alpha thực ra luôn âm thầm thích những tình tiết cẩu huyết này? Lâm Thần có chút bị sốc, nhưng bề ngoài lại không biểu lộ điều gì.

Lâm Thần chưa từng đọc cuốn sách này, những tình tiết mẹ từng phàn nàn cũng đã quên hết, nhưng nàng quyết định lát nữa sẽ tìm hiểu lại, nếu Vân Khởi thích, nàng học hỏi một chút cũng không sao, giữa bạn đời với nhau, vẫn cần một chút sở thích chung để tình cảm thêm sâu đậm.

Tự cho rằng mình đã phát hiện ra sở thích bí mật của Alpha mà người khác không nên biết, Omega tốt bụng giả vờ như mình không phát hiện ra gì cả, để bạn đời giữ nguyên vẻ nghiêm túc của mình.

Vân Khởi hoàn toàn không nhận ra, Omega với nụ cười dịu dàng đã nghĩ tới chuyện rất lâu về sau.

Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng tiêu đề cuốn sách trông rất học thuật nên tiện tay rút ra, nội dung trang sách mở ra cô cũng chưa đọc, vì vậy không biết mình đã bị Omega hiểu lầm thành cái dạng gì.

"Các người tùy ý đi." Đại công không hài lòng Lâm Thần cùng Lâm Hề lại đến làm phiền mình chỉ vì chuyện này.

Đây vốn là món quà tặng cho Hề Nhi, hẳn là Hề Nhi nên tự đặt tên.

"Vậy gọi là Kem đi." Lâm Hề nói xong, còn trông mong nhìn mẫu thân, hy vọng mẫu thân sẽ thích cái tên này.

Gần đây có một loại kem mới ra mắt màu hồng, vừa ra đã trở thành sản phẩm bán chạy, khi Lâm Hề nhìn thấy thỏ con tai cụp này, cô bé không kìm được mà nghĩ ngay đến cái tên "Kem", cũng rất xứng đôi với con cú tuyết nhà mình.

"Sao cũng được." Đại công không có tình cảm với con thỏ này, vốn mua về để trừng phạt Lâm Hề cho nên cũng không quan tâm đến tên của nó.

Nhưng trong mắt Lâm Hề đó lại là sự công nhận của mẫu thân đối với cái tên mà mình đặt, cô bé vui mừng ôm mẹ dụi dụi.

Cùng với hành động của Lâm Hề, ánh mắt Vân Khởi vô thức hướng về phía bụng của Lâm Thần, cảm giác lo lắng lại dâng trào, hay nói chính xác hơn là cảm giác khủng hoảng.

Vân Khởi cực kỳ chán ghét bản thân của hiện tại, nhưng lại bất lực không thể làm gì. Cô vô thức nắm chặt cuốn sách trong tay, đồng thời chi tiết này cũng được Lâm Thần chú ý.

Lời tác giả: Phiên bản tiếng Anh của bài hát Bad Apple nghe thật hay (/ω\), nghe có chút u buồn cùng cảm giác tuyệt vọng không thể thoát ra, khiến người ta nghĩ đến vị thần và cô gái được thần yêu thương.

Thần ghét ánh nhìn của cô gái hướng về người khác, cũng ghét sự thèm muốn của người khác dành cho cô gái, nhốt cô lại. Sau khi cô gái tuyệt vọng, tự sát hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi lần đều được cứu sống, liền bị người phụ nữ xinh đẹp ôm vào lòng, không thể thoát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận