Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 96-2
"Hôm qua em bận lắm sao?" Mục Mộ nhìn vẻ mặt không vui của Lâm Thần, ấp úng hỏi.
"Rất bận, hôm nay cũng bận. Vậy nên, có thể tránh ra không?" Bởi vì tối hôm qua vận động cho nên cả người Lâm Thần đều rã rời, dù bây giờ có tức giận thì nhìn cũng không có một tí uy hiếp nào.
"Hôm qua chị có gọi cho em vài cuộc."
"Vài cuộc?" Từ này nghe cũng nhẹ nhàng quá. Lâm Thần nghĩ đến hôm qua tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, cộng với vô số cuộc gọi từ số lạ. Bây giờ nàng chỉ cần nhớ đến buổi sáng lúc xem lịch sử cuộc gọi nhỡ thấy trên đó là một chuỗi những con số dài dằng dặc thì liền cảm thấy đau đầu.
Nàng đoán những cuộc gọi lạ kia là do Mục Mộ thấy số đang dùng không liên lạc được cho nên mới đổi số.
"Em chặn số. Nếu có việc gì thì chị có thể tìm Nam Nguyệt. Gần đây chị ấy tương đối rảnh." Lâm Thần gọn gàng dứt khoát nói. Nàng không thể tưởng tượng được nếu Vân Khởi nhìn thấy Mục Mộ bám riết lấy nàng thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Vân Khởi vốn dĩ đã không ưa Mục Mộ, lại còn có giấc mơ kỳ lạ kia của nàng......
Lâm Thần không muốn dính dáng gì thêm với người này nữa. Nàng có dự cảm không lành.
"Lâm Dao Dao..... em gái em nói với chị là lúc nhỏ em từng thích một Alpha." Mục Mộ giống như không để ý đến sự bực bội của Lâm Thần, vẫn không ngừng lải nhải, không chịu buông tha.
"Em ấy nói em gặp người đó ở hồ Walden, còn nói em có một quyển sách về hồ Walden. Trong sách có vài nét vẽ đơn giản, vẽ ước mơ về cuộc sống sau này." Nói xong, Mục Mộ căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Thần.
"Vậy thì sao?" Lâm Thần nhìn Mục Mộ. Nàng không hiểu tại sao lần đầu gặp người này lại có chút cảm tình, nhưng mà càng tiếp xúc lâu, nàng lại càng cảm thấy chán ghét.
Nàng ghét bị người khác quấn lấy.
"Em đang lo cho Vân Khởi sao? Đế quốc sắp..."
"Em không thích chị. Đúng là em có thích một người, nhưng người đó cũng không phải chị!"
"Mẹ em cùng mẹ Vân Khởi quen biết nhau, chị biết không? Em cùng Vân Khởi đã quen biết nhau từ nhỏ, từ nhỏ đã chơi với nhau, từ nhỏ em đã thích chị ấy, muốn gả cho chị ấy."
"Trước khi gặp chị em đã hẹn với Vân Khởi cùng nhau đến hồ Walden. Chỉ là do Vân Khởi có việc nên em mới một mình đi đến đó. Còn về chuyện có gặp chị ở đó hay không, em cũng không nhớ rõ." Lâm Thần nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của Mục Mộ. Lần này, Mục Mộ không ngăn nàng nữa.
......
"Lâm Dao Dao." Lâm Thần nhẹ giọng nói. Vốn dĩ ban đầu nàng định cho người này thêm chút thời gian, nhưng người này lại gấp không chờ nổi, vội vàng muốn chuốc lấy rắc rối. Thì ra là mày chọn cái chết.
"Tâm trạng không tốt sao?" Nam Nguyệt không nghe rõ lời Lâm Thần, chỉ để ý đến vẻ mặt u ám của nàng khi tới đây.
"Không có gì."
"Không coi chị là bạn à?" Nam Nguyệt nhướng mày hỏi.
"Chỉ là trên đường bị một người đáng ghét quấy rầy thôi, giờ thì không sao rồi." Lâm Thần thở một hơi thật sâu.
"Ai vậy? Là ai dám quấy rầy "thỏ con" của chúng ta vậy?" Một Alpha lạ mặt bước vào, chính là người mà lần trước nàng gặp trong đám cưới Lâm Dao Dao.
Lâm Thần nhìn Alpha lạ mặt này, vào mà không thèm gõ cửa, lại còn dùng biệt danh "thỏ con" mà Vân Khởi gọi nàng, làm như hai người quen thân lắm. Làm cho nàng có chút khó chịu.
Nàng không thích ai khác gọi mình là "thỏ con". Cái tên này thật là ngớ ngẩn, chỉ Vân Khởi gọi thì nàng mới có thể phần nào chịu đựng được.
Nhưng mà... cảm giác quen thuộc lại càng mạnh hơn.
Trong đám cưới lần trước nàng đã cảm thấy Alpha này thoạt nhìn có chút quen mắt, hôm nay nghe được cách nói chuyện cường điệu của người này thì lại càng thấy quen hơn.
"Vẫn chưa nhận ra em à?" Alpha cười cười nhìn Lâm Thần, tay làm động tác đặt lên tim.
Lâm Thần quay sang nhìn Nam Nguyệt, cô ấy cũng giống như Alpha, cười cười như đang xem kịch.
"Mộc Họa?" Lâm Thần do dự nói. Giọng điệu của Alpha này quá giống với Mộc Họa.
"Câu trả lời chính xác, nhưng tiếc là không có phần thưởng."
"Thật sự là em à? Còn chuyện em với Lâm Dao Dao là sao?" Lâm Thần nhìn Mộc Họa đã thay đổi lớn đến như vậy, tức giận hỏi.
Bộ dạng của Mộc Họa thoạt nhìn không hề giống như đang sử dụng thiết bị ngụy trang.
"Em chỉ là làm một cái tiểu phẫu thôi, xem ra hiệu quả cũng không tồi, đến chị cũng không nhận ra em, tỷ tỷ." Mộc Họa từ tốn nói ra hai chữ cuối cùng, đây là xưng hô mà đã lâu rồi hắn chưa được nói ra.
Lâm Thần thực ra có một người em trai, một người em "đã chết từ lâu", một người bị tất cả mọi người lãng quên.
Ngày mẹ nàng còn sống, Lâm Hân từng bị một người giúp việc trong nhà bắt cóc. Người này có đứa con bị bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn, thế là cô ta nhắm vào Lâm Hân, đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhà. Sau đó tiền cũng đã giao cho người giúp việc, nhưng Lâm Hân thì vẫn biệt tăm. Người giúp việc kia khai rằng đã nhốt cậu bé ở quê, nhưng lúc đến nơi thì lại không thấy người đâu.
Sau đó họ cũng đã tìm kiếm rất lâu, nhưng đều không có kết quả. Vậy nên Lâm Hân mặc nhiên được coi là đã qua đời.
Lâm Thần không bao giờ tin rằng em trai mình đã ra đi. Sau này nàng thành công tìm lại được em trai trong tổ chức, chỉ là người em này đã thay đổi rất nhiều so với cậu bé rụt rè, nhút nhát ngày xưa.
"Sao em lại đính hôn với Lâm Dao Dao? Còn thay đổi cả ngoại hình nữa?"
Lần trước lúc gặp em trai, Lâm Thần phát hiện đối phương từ Omega biến thành Alpha, bây giờ lại thay đổi cả ngoại hình.
"Em chỉ là muốn thử nghiệm diện mạo hoàn toàn mới thôi.” Lâm Hân, cũng chính là Mộc Họa, nói một cách thản nhiên, vẫn rất hài lòng với diện mạo mới của mình.
"Lâm Dao Dao." Lâm Thần lại một lần nữa lặp lại. Bạn nghĩ gì về việc thay đổi ngoại hình và danh tính của nhân vật như vậy?
"Em cũng không biết nha. Cái bà già mà không chịu chết kia vừa nhìn thấy em đã nói là có cảm giác quen thuộc với em, còn hỏi em có độc thân không. Em nói có, thế là bà ta muốn gả con gái cho em." Mộc Họa kể lại một cách nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một sự cố.
Nhưng với người quen thuộc Mộc Họa như Lâm Thần, nàng biết để đi từ cảm giác quen thuộc đến việc Lâm Giác muốn gả con gái cho cậu, Mộc Họa nhất định đã làm gì đó.
"Đừng để bản thân bị cuốn vào chuyện này." Lâm Thần nhìn em trai một lúc, cuối cùng lại bất đắc dĩ nói.
Nàng không biết trong thời gian mất tích, sau đó được tổ chức cứu thoát, Mộc Họa đã trải qua những gì, cũng không dám hỏi. Lúc đó nàng đã hỏi vị tiền bối đã cứu Mộc Họa. Người này nói khi tìm thấy cậu, trên người cậu đã có đầy vết máu, đôi mắt thì vô hồn.
Vị tiền bối ấy từng mất con gái, vì thế đã đưa Mộc Họa về nuôi.
Lâm Thần chỉ biết rằng em trai mình rất căm ghét Alpha, sau khi biết chuyện của mẹ và mẫu thân, cậu đã trút hết hận thù lên người Lâm Giác.
"Sao có thể được chứ? Nam tỷ tỷ, chị khuyên chị em đi. Chị ấy cứ lo lắng cho em, giống như em sẽ xảy ra chuyện gì vậy. Rõ ràng em là người luôn tuân thủ quy tắc nhất mà." Mộc Họa vẫn giữ thái độ bất cần như thường lệ.
"Nghe lời chị em đi."
"Sao ai cũng như vậy."
......
"Có việc?" Vân Khởi cũng không hiểu sao gần đây nhiều người lại liên tục gọi điện cho cô, giống như có hẹn trước với nhau.
"Dối xử tốt với Lâm Thần một chút." Mục Mộ chậm rãi nói, giọng điệu nặng nề.
"Hả?" Vân Khởi cảm thấy đối phương có chút không thể hiểu được. "Không cần người khác nhắc, tôi tự nhiên sẽ đối tốt với vợ mình."
Và cũng chỉ tốt với "thỏ con" của mình thôi.
Sau đó đầu dây bên kia không nói gì nữa, Vân Khởi tỉnh dậy cũng không có gì làm cho nên tiếp tục cùng Mục Mộ kéo dài thời gian.
"Cô thắng rồi." Sau một lúc lâu, Mục Mộ bất ngờ nói ra câu đó.
"Rồi sao?" Vân Khởi không cảm thấy đối phương gọi điện chỉ để nói như vậy.
"Cô chỉ thắng tôi ở chỗ quen Lâm Thần sớm hơn mà thôi." Sau một khoảng im lặng, Mục Mộ cuối cùng cũng đem chuyện không cam lòng trong lòng nói ra. "Cô bất quá chỉ là ỷ vào việc từ nhỏ đã quen biết Lâm Thần, ỷ vào chuyện lớn lên bên cạnh em ấy."
"Hả?"
"Lâm Thần nói với tôi, hai người từ nhỏ đã ước định bên nhau. Sao hồi sau cô lại đối xử với em ấy như vậy? Nếu không phải do cô gặp em ấy trước, tôi sẽ không thua cô đâu."
Vân Khởi từ lúc ban đầu còn thờ ơ không để ý nhiều, đến khi nghe xong, mặt cô không còn cảm xúc gì.
Mục Mộ vẫn như cũ, tiếp tục thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia, nhưng ở đầu dây bên đây cô đã không thể nghe nổi nữa.
Cô vẫn luôn cảm thấy lạ, tại sao nguyên chủ đối xử tàn nhẫn với Lâm Thần như vậy. Nhưng từ khi cô đến, cô lại không cảm nhận được nhiều sự oán hận từ Omega. Hóa ra, hóa ra từ nhỏ hai người đã quen biết.
Cũng đúng, đã đính hôn rồi, hai người sao có thể không quen biết nhau được?
Cho nên những cử chỉ nhu tình mật ý của "thỏ con", rốt cuộc là dành cho cô, hay vẫn là... cho nguyên chủ?
【Có lẽ nên buông tay thôi, ngươi nên trở về rồi. Ngươi vốn dĩ cũng không thuộc về nơi này. Ngươi không nhớ ông nội của ngươi sao? Ông ấy vẫn luôn tìm ngươi đấy.】Tiếng nói nhẹ nhàng của hệ thống vang lên trong đầu Vân Khởi, lần này âm sắc của nó không khác gì giọng nói của cô.
"Có lẽ ta nên về nhà." Vân Khởi lặp lại, cô cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nghe được Vân Khởi lặp lại, hệ thống trở nên kích động, cuối cùng nó cũng đợi được khoảnh khắc này.
Có lẽ vì hệ thống đã lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu cô không biết bao nhiêu lần, cho nên trong khoảng thời gian này, hệ thống luôn vô thức mà nhảy ra, tiếp tục lặp đi lặp lại câu nói này. Hơn nữa giọng nói lại càng ngày càng giống cô hơn, từ từ theo thời gian, Vân Khởi bắt đầu quen thuộc với câu nói này. Có đôi khi cô còn tự hỏi, những lời này có phải là lời của hệ thống, hay chính là tiếng lòng của cô?
Một con thỏ to lông mượt trắng như tuyết bất ngờ chen vào tâm trí cô. Cô không tin "thỏ con" đối với cô một chút tình cảm cũng không có. Khi cô mới đến, bên ngoài "thỏ con" bệnh rụng lông, đối với cô cũng rất cảnh giác, nhưng bây giờ "thỏ con" có thể để cô thoải mái vuốt ve tai cùng đuôi thỏ. Cách "thỏ con" đối xử với cô cũng khác hoàn toàn so với những gì cô nhìn trộm trong ký ức của nguyên chủ.
"Thỏ con" có hai cách đối xử khác nhau với cô và nguyên chủ!
Vân Khởi đột nhiên hiểu ra. Cô muốn đi hỏi Lâm Thần xem, liệu em ấy có yêu con người hiện tại của cô, hay vẫn là yêu người trước kia? Cô tự tin vào bản thân, nhưng không hiểu sao, cô càng ngày càng buồn ngủ, không thể mở mắt ra.
Thôi, ngủ một lát đã. Đợi "thỏ con" về, cô sẽ hỏi kỹ thiệt kỹ. Dù cho "thỏ con" có yêu người trước kia đi chăng nữa, cô cũng sẽ không buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận