Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 92-2
Bé thỏ ra ngoài không lâu lại trở về với đôi mắt đỏ hoe, hẳn là đã gặp phải chuyện gì liên quan đến mẹ. Khi nhìn thấy di vật của mẹ ở nhà, thỏ con cũng không khó chịu đến mức này.
Hơn nữa... Hôm qua Lâm Thần có nhắc đến hồ Walden vào ban đêm, có liên quan đến Mục Mộ không?
"Kế Lâm, em kiểm tra xem sáng hôm qua Mục Mộ có ở quân đội không."
Một lúc sau, cô nhận được câu trả lời phủ định, Mục Mộ là buổi chiều mới đến quân đội.
Vậy ngày hôm qua có phải Lâm Thần đã gặp Mục Mộ?
Thêm vào đó, dựa trên mô tả ngày hôm qua của Lâm Thần, vào ngày mẹ nàng ấy qua đời, Vân Khởi hẳn là được nhìn thấy ký ức vào thời điểm đó.
Vẫn còn... một chút băn khoăn.
......
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ bắt đầu khó chịu lộn xộn, Vân Khởi đã cầm nó một lúc lâu rồi.
"Đừng nhúc nhích, con có biết mô hình là phải cần giữ yên không hả?” Alpha càu nhàu, xung quanh còn đầy những món đồ bằng bạc bị khắc hư.
Ban đầu Vân Khởi nghĩ chỉ cần khắc chậm rãi trên bạc theo hình dáng con cú tuyết là đủ. Miễn là hành động đủ chậm và tỉ mỉ, cô có thể tạo ra một mô hình đẹp. Nhưng khi bắt tay vào làm, cô mới nhận ra lúc trước suy nghĩ của mình có bao nhiêu sai trái.
Con cú tuyết béo ú làm mẫu cứ thi thoảng lại cử động, làm cho cô đang khắc hình thì bị lệch.
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ tức giận phản bác, nó đã đứng yên cả buổi sáng rồi. Cuối cùng kết quả Vân Khởi đã khắc được là cái gì vậy? Nó thậm chí còn không nhận ra đó là một con chim!
Con cú tuyết quay đầu mổ vào tay Vân Khởi. Sau khi được đặt xuống, nó chạy đến đống đồ phế liệu bên cạnh, chọn lựa một món bằng móng vuốt rồi đặt trước mặt Vân Khởi, còn gù gù tỏ vẻ không hài lòng.
"Con nhìn xem mấy con khác như thế nào, con thỏ tai cụp kia cũng ngồi im cả buổi sáng mà đâu có phàn nàn. Nó làm mẫu mà sao không động đậy đây nhỉ?" Alpha chỉ vào con thỏ tai cụp đang ngủ yên bên cạnh, rồi ôm lấy con cú nhỏ càu nhàu mà xoa bóp.
Một buổi sáng tỉ mỉ khắc chạm đã làm cho Vân Khởi mất dần kiên nhẫn. Nhìn con cú tuyết không chịu hợp tác còn liên tục càu nhàu, cô cảm thấy như mình đã tìm thấy một chỗ để phát tiết cho sự bực bội của bản thân.
Cô còn muốn phàn nàn đây, con cú này chỉ có việc là nằm thoải mái, cái gì cũng không cần làm, vậy mà lại còn dám phàn nàn trước mặt cô?
"Ai là người vừa mới ăn vặt không ngừng, cười híp mắt rồi hứa sẽ ngoan ngoãn làm mẫu?" Vân Khởi bắt đầu hành động như Đường Tăng niệm kinh.
Chờ Lâm Thần quay về, nàng liền nhìn thấy hai hình bóng mềm oặt nằm trên giường, bên cạnh là con thỏ tai cụp đang ăn vặt một cách yên lặng.
"Làm sao vậy?"
"Gù gù."
"Mệt rồi."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
"Đúng rồi, có phải chị làm gì sau lưng em phải không?" Lâm Thần nhìn chằm chằm vào Vân Khởi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"?" Alpha suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây, cô không có làm gì nha, hơn nữa cũng chẳng có gì là sau lưng Lâm Thần cả.
"Lần trước lúc người bên quân đội gửi quà tới, có phải chị đã giấu thứ gì không?"
Quà? Vân Khởi nghĩ đến cuốn sách kia, cuốn sách bị cô xé.
Mục Mộ đây là còn trực tiếp chạy đến hỏi Lâm Thần? Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Vân Khởi có chút không vui.
Cuốn sách đó vốn dĩ đã rất mờ ám, vậy mà Mục Mộ lại còn dám đến hỏi mấy chuyện linh tinh này trước mặt Lâm Thần.
"Không có." Alpha đúng lý hợp tình trả lời, cô bất quá chỉ là vứt vài thứ rác rưởi thôi mà.
"Thật không?"
"Là ai đã nói gì với em à?" Alpha không thể tin được nhìn người bạn đời của mình, "Em vậy mà lại thà tin một người xa lạ còn hơn tin chị?”
Càng nói Alpha càng tỏ ra tủi thân, cô còn đưa tay che mặt giả vờ khóc thút thít, con cú tuyết nhỏ bên cạnh cũng nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt trách móc.
Nó cùng Vân Khởi đánh nhau suốt nguyên một ngày, cảm giác giữa nó và Vân Khởi lại được gắn kết một cách thần kỳ.
"Tất nhiên là em tin tưởng chị nhất." Lâm Thần tặng cho Vân Khởi một cái thơm thơm, rồi dành cho con cú tuyết một cái nắm đấm.
Con cú tuyết không thể tin được nhìn Lâm Thần vừa đánh mình, đây là lần đầu tiên nó bị Lâm Thần đánh, và ngay sau đó, nó chứng kiến cảnh còn khó tin hơn.
Vân Khởi, người vừa nãy còn cùng phe với nó, giờ đang ôm lấy Lâm Thần, hôn trả lại nàng. Hai người họ quấn quýt bên nhau, thân thân mật mật, chẳng ai quan tâm đến con cú tuyết tội nghiệp vừa bị đánh.
Con cú tuyết giận dữ gù gù cố gắng thu hút sự chú ý, nhưng chỉ nhận lại hai cái nhìn đe dọa đầy sát khí. Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì nó mong đợi!
Cảm thấy bị phản bội, con cú tuyết tủi thân chạy đến chỗ con thỏ tai cụp để tìm sự an ủi, nhưng con thỏ tham ăn vẫn không buồn nhìn nó, chỉ tập trung vào đồ ăn vặt của mình.
"Gù!" Cái nhà này không thể ở nổi nữa!
......
"Chị định xử lý Cao Minh thế nào?" Chờ con cú giận dữ bỏ chạy ra ngoài, Lâm Thần hỏi.
"Cao Minh?" Cái tên này nghe quen quen, Vân Khởi nghĩ, hình như trước đây cô đã từng nghe qua cái tên này.
"Alpha của quân đội đã giúp Dễ Phi."
"Hôm nay họ đi tìm em à?" Alpha dần dần mím môi, "Ai? Mục Mộ?"
"Tại sao lúc nào cũng nhắc đến cái tên này?" Lâm Thần áp sát Vân Khởi, "Chị ghen à?"
Alpha có chút không tự nhiên, quay đầu đi tránh ánh mắt của vợ.
"Thật sự là ghen rồi à?" Nhìn thấy biểu hiện của Vân Khởi, Lâm Thần cũng không ngờ mình chỉ là thuận miệng nói vậy mà lại đúng rồi.
Trong khi bị ánh mắt sắc bén của Lâm Thần ép sát, Alpha vẫn như cũ không chịu quay đầu lại.
Lâm Thần bất chợt nghĩ, không biết ngay từ đầu sự quan tâm của Vân Khởi dành cho Mục Mộ có liên quan gì đến nàng không?
Ý nghĩ bất ngờ này làm Lâm Thần bật cười, Alpha thoáng thấy qua khóe mắt, điều đó càng khiến cô không muốn đối thoại với con thỏ này nữa.
Có phải là trước khi Mục Mộ tìm nàng, đã gặp Vân Khởi trước cho nên Vân Khởi mới để tâm như vậy?
Nghĩ đến chuyện Alpha đã hiểu lầm nhưng vẫn cất giấu những suy nghĩ sai lầm trong lòng, rồi một mình buồn, một mình tủi thân, cái gì cũng không nói, yên lặng ăn dấm. Lâm Thần vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy buồn cười.
"Em với cô ta không có gì cả, ngày nào em cũng ở bên cạnh chị, lấy đâu ra thời gian đi gặp Alpha khác chứ." Lâm Thần bẻ mặt Vân Khởi lại đối diện mình.
Vân Khởi lại không hiểu Lâm Thần đang ám chỉ điều gì. Cô tự nhận mình cũng không hề biểu hiện rõ ràng, thái độ của cô với Mục Mộ cũng chẳng khác gì với các Alpha khác trong quân đội, luôn luôn rất tồi tệ. Nhưng tại sao Omega lại nghĩ cô đang ghen với Mục Mộ?
Liệu mối quan hệ mờ ám giữa hai người họ còn có cái gì mà cô không biết? Cho nên Omega mới vô thức cho rằng cô đang ghen với Mục Mộ?
Còn có hồ Walden, từ những gì cô biết hiện tại, Mục Mộ và Lâm Thần đã có những kỷ niệm tại nơi này khi còn nhỏ, hơn nữa hiện tại cả hai vẫn còn rất thích nơi này.
Trước đây cô chỉ nghĩ là do cốt truyện muốn cho hai nhân vật chính có sở thích giống nhau, tạo cơ hội cho họ gặp nhau rồi tạo ra những đề tài nói chuyện chung. Nhưng bây giờ cô lại suy nghĩ có lẽ cốt truyện muốn diễn ra theo một cảnh hồi tưởng.
Trong ký ức mà cô thấy, Mục Mộ vẫn luôn đi theo Lâm Thần về nhà, cũng không biết sau đó họ còn có tương tác gì nữa không. Nhưng bây giờ cặn bã giá trị của cô cũng không đủ, hệ thống cũng luôn gặp sự cố, gần đây không có cơ hội nào để tăng điểm.
Cô đã quen với kiểu sống chung với "bé thỏ" như hiện tại, cho nên cũng không muốn chỉ vì cặn bã giá trị mà quay lại trạng thái cứng đầu như trước đây.
Bất quá Vân Khởi không định hỏi ra chuyện này. Cô không rõ liệu bây giờ thỏ con này có nhớ lại cuộc gặp gỡ hồi nhỏ với Mục Mộ ở hồ Walden mà không quan tâm, hay là đã quên hết mọi ký ức về Mục Mộ từ lúc nhỏ rồi. Cho nên bây giờ mới ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.
Bây giờ thật tốt rồi. Cô không muốn tự mình khơi lên những chủ đề không vui, không muốn phá vỡ sự yên bình như hiện tại.
"Đang nghĩ gì thế?" Lâm Thần kéo kéo mặt Vân Khởi quay về phía mình, phát hiện ánh mắt của Alpha lại đang lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.
"Không phải chị vẫn còn ghen chứ? Em đã nói rồi, em không thích cô ta chút nào, một chút cũng không!" Bốn chữ cuối cùng Lâm Thần gằn từng chữ một nói.
Vân Khởi thỉnh thoảng sẽ hay ghen tuông, chuyện này làm cho Lâm Thần cảm thấy vui vẻ, cảm thấy mình là bảo bối của đối phương. Đôi khi sự ghen tuông này có thể trở thành một sự bất ngờ nhỏ trong tình yêu, có thể thúc đẩy tình cảm giữa hai người. Nhưng nếu ghen quá nhiều thì lại trở thành rào cản trong tình yêu.
Ghen tuông liên tục là một việc rất mệt mỏi và đau khổ. Nàng không nỡ để Vân Khởi mệt mỏi như vậy. Hơn nữa nó sẽ làm hao mòn tinh lực của Vân Khởi, khiến cô cảm thấy mệt mỏi, bất an về mối quan hệ của hai người, sau đó dần dần làm phai nhạt tình cảm giữa cả hai.
"Chị biết mà, bé thỏ nhà chúng ta là người tình cảm nhất." Vân Khởi xoa xoa má Omega, trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại phản bác những gì chủ nhân của nó vừa nói.
"Biểu hiện của em làm cho chị không có cảm giác an toàn đến vậy sao?" Lâm Thần quyết định đổi chiến thuật.
"Hay chị nghĩ em là một Omega lẳng lơ?" Biểu cảm của thỏ con càng ngày càng tủi thân, giống như đang thật sự bị vu oan.
"Sao có thể? Bé thỏ nhà chị chỉ thích mỗi mình chị." Và cũng chỉ có thể là chị.
Vân Khởi thay đổi suy nghĩ rồi. Bất kể sau này Lâm Thần có nghĩ thế nào, cô cũng không để Lâm Thần đi nữa. Đây là thỏ con mà cô đã nuôi suốt bấy lâu, đồ cũng đã dâng tới miệng rồi, cô sẽ không để ai khác tranh mất.
"Vậy mà chị còn chưa tin em?"
"Chị tin bé thỏ nhà mình nhất mà. Chị chỉ sợ người khác dùng thủ đoạn để cướp em đi thôi."
Lời nói của Vân Khởi cũng gián tiếp thừa nhận vừa nãy cô thực sự đã ghen.
"Không có đâu." Lâm Thần nằm trên người Vân Khởi, dụi dụi thể hiện tình cảm của mình.
Khi Lâm Thần cúi đầu, nét mặt của Vân Khởi lại trở lại như ban đầu.
Cảm giác bất an của cô quá rõ ràng. Dự cảm của cô cho thấy chuyện mà cô không muốn thấy sắp sửa xảy ra rồi.
"Vậy còn Cao Minh? Chị định xử lý như nào?" Lâm Thần tự cho là mình đã giải quyết được nút thắt trong lòng Alpha, bắt đầu hỏi về vấn đề ban đầu.
Nàng có chút lo lắng về những người trong quân đội. Bây giờ mọi thứ đã khác trước, họ đã bắt đầu chuẩn bị lật đổ đế quốc. Thân phận Đại công tước của Vân Khởi có thể không còn sức uy hiếp mạnh như ban đầu nữa. Còn về Jack, nghe nói lão tướng quân vẫn luôn muốn từ miệng Vân Khởi hỏi ra một số chuyện, chẳng qua là do cô ấy mất trí nhớ, hơn nữa còn có sự bảo vệ của Vân Lam đối với cháu gái mình cho nên họ vẫn chưa có hành động gì cụ thể.
Lâm Thần nghĩ chờ đến lúc họ bắt đầu hành động, nàng sẽ ngay lập tức mang Vân Khởi về tổ chức, cách ly khỏi những người trong quân đội.
"Cứ theo pháp luật mà làm." Dù sao cũng không cần phải duy trì tính cách nhân vật nữa. Sau lần trước hệ thống phát điên, nó đã im lặng đến bây giờ, cũng không biết nó đã đi đâu.
......
Đêm xuống, khi Vân Khởi đang ôm thỏ con sắp chìm vào giấc ngủ--
"Đừng tin người đó." Giọng nói kỳ lạ mà cô từng nghe lúc ở quân đội lại vang lên trong đầu.
"Ngươi là ai?" Vân Khởi giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng ở trong lòng hỏi, sau đó đúng như dự đoán, không có câu trả lời.
Giống như lần trước, giọng nói ấy chỉ nói đúng một câu rồi biến mất.
"Người đó? Là ai?" Vân Khởi tự hỏi.
Người đang nằm bên cạnh cô lúc này là thỏ con của cô.
Vân Khởi nhớ lại câu nói cô từng nghe lúc trong quân đội: "Đừng để Lâm Thần gặp Mục Mộ." Nhưng bây giờ họ đã gặp nhau rồi. Cô còn nhớ rõ nửa câu sau của câu nói đó là "nếu không, cô sẽ hối hận."
Lúc này giọng nói đó lại xuất hiện, liệu có phải là đang nhắc nhở cô không nên tin vào lời hứa lúc ban ngày của Lâm Thần?
Hay là nói về hệ thống? Cô nhớ lại lúc giọng nói này xuất hiện, hệ thống trong đầu cũng không nghe thấy. Có thể thấy giọng nói này đang tránh hệ thống.
Hệ thống đã làm nhiều chuyện kỳ lạ rồi, giống như chuyện lần trước nó phát điên, hay việc lục lại ký ức của cô về ông nội, hoặc như việc gần đây thường xuyên biến mất....
Còn có chuyện những ký ức của cô bị lộn xộn. Khả năng của hệ thống lại có liên quan đến ký ức, làm cô không thể giữ được sự tin tưởng như trước đây đối với hệ thống.
Nhưng hệ thống cũng từng tặng cho cô con cú tuyết nhỏ làm quà sinh nhật, Vân Khởi nghĩ về những kỷ niệm giữa cô và hệ thống, lại cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hoặc có lẽ, "người đó" là một thực thể khác?
"Sao thế?" Nhìn thấy Vân Khởi vốn đã gần như ngủ, đột nhiên giật mình, rồi sau đó vẫn luôn mở to mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Omega có chút buồn ngủ mềm mại hỏi một câu.
"Không có gì, thỏ con mau ngủ đi, mai còn phải dậy sớm." Vân Khởi hạ giọng nói, em bé vẫn đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
"Đừng gọi em là thỏ quài." Omega nửa nhắm nửa mở mắt, có chút không hài lòng bĩu môi lẩm bẩm.
"Được rồi, được rồi, đại bách hợp mau ngủ đi, em xem em sắp mở mắt không nổi rồi." Vân Khởi nhẹ nhàng dỗ dành "đại bách hợp" trong lòng mình.
Cái "người đó", rốt cuộc là ai? Vân Khởi ôm thắc mắc này rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
- --------------
Editor: mới thấy truyện mình làm bị cắp lên web lậu, đã v còn nhiều việc viu hơn bản mình đăng? (٥↼_↼)
T chịu thua, up đi up lại mấy lần, xoá app tải app mấy lần nó vẫn k có thông báo. Thôi hữu duyên ai vô check thì phát hiện ra chương mới đi chứ t hết cách r ༎ຶ‿༎ຶ
Bạn cần đăng nhập để bình luận