Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 98

"Mẹ, mẫu thân lại bị bệnh nữa hả?" Lâm Hề ôm chặt con gấu bông, nhìn mẹ mình.

Con gấu bông này từ lúc cô bé còn rất nhỏ là mẹ đã tặng cho cô, giống như một vị thần bảo vệ luôn che chở cô. Sau này lúc mẫu thân khỏi bệnh rồi, cô không còn ôm con gấu bông này mỗi ngày nữa.

Chỉ là gần đây, mẫu thân hình như lại phát bệnh. Mặc dù đối xử với cô vẫn rất tốt, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng cô bé lại cảm thấy sợ hãi vô cớ, sợ hãi một cách không hiểu tại sao, khác hẳn với mẫu thân trước đây, cũng không thể nói là khác ở điểm nào nhưng vẫn cảm thấy khác. Ngay cả mẹ cũng không cho cô lại gần mẫu thân nữa.

"Đúng rồi, thời gian này con đi chơi với Tiểu Tuyết với Kem đi." Lâm Thần ôm con gái mình, nhẹ nhàng nói, trong mắt có chút quầng thâm.

"Vậy chừng nào mẫu thân mới khỏi bệnh?" Thực ra Hề Nhi muốn hỏi là mẹ có thể khỏi bệnh được hay không.

"Sắp rồi, Hề Nhi của chúng ta đi ngủ một giấc thật ngon, mẫu thân sẽ khỏi bệnh, sau đó còn đến xin lỗi Hề Nhi vì đã làm con sợ nữa." Lâm Thần xoa xoa đầu con gái.

"Được rồi, đi ngủ đi, đừng quên mẫu thân con còn hứa sẽ làm hình Kem với Tiểu Tuyết cho con với em nữa. Nếu mẫu thân dám nuốt lời, mẹ sẽ giúp con đánh mẫu thân." Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hề Nhi, Lâm Thần giả vờ thoải mái nói, mặc kệ bản thân nàng có lo lắng thế nào cũng không thể để Hề Nhi lo lắng theo.

"Vâng ạ." Lâm Hề thì thầm, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô bé gắt gao ôm chặt con gấu bông của mình, lại trở lại trạng thái bất an như trước.

"Mẫu thân là yêu Hề Nhi cùng em bé nhất, cho nên mẫu thân sẽ sớm trở lại thôi." Lâm Thần nhìn theo bóng lưng của Hề Nhi lẩm bẩm, phảng phất giống như đang tự an ủi chính mình.

......

Buổi tối, Lâm Thần lại mơ thấy lúc sự thay đổi này bắt đầu.

"Cú cú!" Vừa bước vào nhà Lâm Thần đã nghe thấy tiếng của con cú tuyết nhỏ.

Khác với mọi khi, tiếng kêu của nó lại tràn ngập giận dữ, giống như đang đe dọa điều gì đó, âm thanh rất lớn, làm cho nàng ở tầng một cũng nghe thấy.

Sau khi Lâm Thần nghe thấy, nàng liền nghĩ đến tiếng gầm của các loài thú trong thế giới động vật, lúc có kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của mình bọn chúng cũng kêu như vậy.

Có phải Tiểu Tuyết phát hiện ra Kem ăn trộm đồ ăn vặt của nó không? Hay là nó đã trưởng thành, bắt đầu có ý thức về lãnh thổ?

Lúc Lâm Thần ở dưới lầu, nàng cũng không nhận ra có vấn đề gì trong nhà, vì Vân Khởi vẫn luôn thích trêu chọc con cú tuyết nhỏ, chỉ là hình như lần này có vẻ quá đà.

Nghĩ đến tính cách của Vân Khởi, thỏ con liền bĩu môi, lúc đầu thoạt nhìn có vẻ cũng rất đàng hoàng, nàng còn tưởng Vân Khởi đã cải tà quy chính rồi, nhưng sống chung lâu mới phát hiện Alpha từ nhỏ đến lớn đều như vậy, thích cái gì thì liền đi trêu cái đó, một hai phải trêu đến khi cái mình thích nổi giận mới chịu bỏ qua, tính tình như vậy cũng đáng ghét quá rồi.

Nghĩ đến những lần bị "bắt nạt" từ nhỏ đến giờ, Lâm Thần không khỏi cảm thấy đồng cảm với con cú tuyết nhỏ, nàng đi lên lầu, tính cùng con cú tuyết nhỏ trả thù Alpha có sở thích kỳ quái đó, nếu Alpha dám trốn hoặc đánh trả, nàng sẽ không thèm để ý đến chị ấy nữa.

Chờ đến khi bước vào phòng ngủ, Lâm Thần bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Con cú tuyết nhỏ đang dang rộng đôi cánh, nhìn chằm chằm vào "Vân Khởi" bằng ánh mắt hung dữ, còn móng vuốt sắc nhọn kia thì lại dính máu đỏ, phía sau lưng là em bé đang khóc nháo.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thần thấy Tiểu Tuyết trông giống như một "con thú dữ" như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh ngốc nghếch dễ thương thường ngày.

Còn về phần "Vân Khởi", trên tay xuất hiện những vết cào rõ ràng, tương ứng với vết máu trên móng vuốt của con cú tuyết nhỏ.

Khuôn mặt của "Vân Khởi" bị cơn giận dữ chiếm lĩnh, cô nhìn chằm chằm vào con cú tuyết, giống như là muốn dạy dỗ con cầm thú này, vậy mà lại dám cào mình. Nhưng lại sợ móng vuốt sắc nhọn của nó, vẫn không dám tiến lên.

Lâm Thần không chút suy nghĩ, liền chạy đi lục tìm hộp thuốc trong phòng ngủ rồi lại bên cạnh Vân Khởi, nâng cánh tay bị thương của "Vân Khởi" lên băng bó.

"Cú cú!" Con cú tuyết nhỏ ở phía sau dùng móng vuốt kéo lấy áo của Lâm Thần, muốn kéo nàng ra.

Cánh tay bị thương của "Vân Khởi" để mặc cho Lâm Thần nắm lấy, còn cánh tay còn lại đặt lên sau gáy nàng, trong đáy mắt hiện lên một mảng u tối.

"Đau." Tuyến mềm mại bị móng tay bấm vào, cảm giác đau nhói truyền thẳng lên não Lâm Thần.

Sau khi "Vân Khởi" nhìn thấy liền quái dị cười cười, cô cũng không vì tiếng kêu đau của Omega mà buông tay, ngược lại còn có xu hướng bấm sâu hơn.

Con cú tuyết nhỏ nhìn thấy vậy liền dùng mỏ của nó mổ vào tay "Vân Khởi", cơn đau làm cho "Vân Khởi" rút tay lại, sau đó càng tức giận nhìn chằm chằm vào con "dã thú" trước mặt.

Cô ghét những thứ không có não như vậy, không hiểu tại sao người đó lại muốn nuôi thứ này trong nhà, không sợ bị phản lại sao?

Lâm Thần nhìn tay của "Vân Khởi", trên đó có hai loại máu, trên mu bàn tay là vết máu do Tiểu Tuyết mổ, còn đầu ngón tay là máu của nàng.

Mà cánh tay bị thương lúc đầu của "Vân Khởi" vẫn đang bị nàng nắm chặt.

Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, cơn đau ở tuyến thể sau gáy là thực sự chân thật như vậy.

"Oa ~--" Tiếng khóc của em bé kêu càng lớn hơn nữa, lúc đầu Lâm Thần chỉ bị máu trên tay của "Vân Khởi" làm cho hoảng sợ mà quên mất em bé.

Nàng muốn chạy qua để dỗ con, nhưng cổ tay lại bị Alpha nắm chặt.

"Cô lại hèn hạ như vậy à?" Giọng nói quen thuộc, nhưng lời lẽ lại xa lạ.

Giọng điệu trịch thượng kia, ánh mắt mang đầy ác ý kia, còn có cơn đau quen thuộc này, làm cho Lâm Thần như nhìn thấy "Vân Khởi" bất thường của ngày xưa.

Alpha của nàng sẽ không bấm vào tuyến của nàng đến chảy máu, cũng sẽ không dùng những từ ngữ đó để miệt thị nàng.

Lâm Thần quay đầu lại nhìn Vân Khởi, ánh mắt này, nàng không thể nhầm được, kia chính là "Vân Khởi".

Tiếng khóc của em bé càng lúc càng lớn, Lâm Thần muốn thoát ra, nhưng lại không thể so với sức mạnh của Alpha, cổ tay bị nắm chặt không buông.

"Chị buông ra!"

"Sao, thả cô đi xem cái đứa con hoang đó à?"

Đúng vậy, con hoang, trong mắt "Vân Khởi" đó cũng không phải là con của cô, ngược lại lại là biểu tượng của sự nhục nhã.

Cái đứa con hoang đó, nếu mà khóc tới chết luôn thì càng tốt.

Vừa nãy cô định bóp chết đứa con hoang này, kết quả lại bị con dã thú màu trắng kia phát hiện rồi mổ vào tay cô.

Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của "Vân Khởi" càng thêm u ám.

Còn Lâm Thần trước mặt, đang ăn mặc cái kiểu gì vậy? Hở hang như thế, lại còn ngày nào cũng ra ngoài, nói là đi làm nhưng mà ai biết là đi làm gì?

Omega thì nên ngoan ngoãn an phận ở nhà, chứ không phải lộ tay lộ chân ra ngoài phô trương.

Tuy rằng sau khi trở lại thân thể này rồi tiếp nhận được toàn bộ ký ức, biết được nơi làm việc của Lâm Thần trông như thế nào, nhưng cô vẫn cảm thấy không vui. Một đám Omega tụ tập lại với nhau, ai biết họ đang làm gì chứ? Thậm chí cô còn ác ý nghĩ rằng công ty này là nơi mà các Omega dùng sắc đẹp để đổi lấy đơn hàng.

"Chị có bệnh à?" Nghe thấy Alpha miêu tả em bé như vậy, Lâm Thần thực sự nổi giận, nàng không ngừng giãy giụa, còn gọi tên Tiểu Tuyết.

Quen tay quen chân, Tiểu Tuyết giơ vuốt chính xác về phía Vân Khởi, thành công làm cho Vân Khởi phải buông cánh tay đang ghì chặt Lâm Thần ra.

Chờ sau khi Lâm Thần chạy đến bên con, nàng mới phát hiện ra trên cổ con còn có một vết bị véo.

Con cũng rất ngoan ngoãn, lúc nhìn thấy mẹ đến liền ngừng khóc rồi giơ đôi tay nhỏ xíu mũm mĩm của mình lên đòi mẹ bế.

Sau khi Lâm Thần bế con lên, em bé chỉ tay về phía "Vân Khởi", ê ê a a tố cáo, trong ánh mắt mang đầy ấm ức cùng tổn thương.

Đứa bé còn nhỏ còn chưa hiểu chuyện, không biết vì sao người mẫu thân vẫn luôn yêu chiều mình lại nỡ lòng làm tổn thương mình. Ban đầu con còn tưởng rằng đó là một trò chơi mới, nhưng kết quả là cảm giác càng ngày càng khó chịu mà mẫu thân vẫn không chịu buông tay, lại còn cười với mình một cách kỳ lạ.

Cũng may là mẹ thì vẫn như trước, không thay đổi.

Lâm Thần ôm con định rời đi nhưng Alpha phía sau lại lên tiếng.

"Tôi đã cho phép cô rời đi chưa? Chẳng qua chỉ là cách một khoản thời gian thôi mà cô đã quên hết quy củ rồi sao?"

"Gù gù!" Không đợi Lâm Thần lên tiếng, Tiểu Tuyết đã lên tiếng trước, nó giơ vuốt về phía Alpha, nhìn chằm chằm đầy đe dọa.

Lâm Thần không quay người lại cũng không đáp lời Alpha, cứ thế thẳng bước ra khỏi phòng ngủ.

Đến đây thì giấc mơ kết thúc, Lâm Thần cũng tỉnh dậy.

Omega chạm chạm vào tuyến sau cổ mình, nơi đó đã đóng vảy, nhưng bây giờ lại thấy đau như lúc mới bị thương.

Đã có lúc nơi này là chỗ Alpha yêu thích nhất. Cho dù là lúc đánh dấu Alpha vẫn luôn cắn rất nhẹ nhàng, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ giúp nàng bôi thuốc, sẽ áy náy xin lỗi nàng.

Trừ những lúc vào thời kỳ đặc biệt, Vân Khởi sẽ không bao giờ cắn mạnh vào đây. Cho dù nàng đã cảm nhận được Vân Khởi đã toát ra răng nanh giúp cho Vân Khởi có thể cắn mạnh vào nơi đó, nhưng Alpha cũng chỉ ngậm lấy tuyến thể của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nó, làm nàng toàn thân rung rẩy.

Lâm Thần vùi mình vào chăn. Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vân Khởi đột nhiên thay đổi, trở lại như trước đây, thậm chí còn hung ác hơn.

Nàng không hiểu tại sao "Vân Khởi" lại ra tay với em bé, còn gọi em bé là con hoang. Dù có ghét nàng đến đâu thì em bé vẫn là đứa con Alpha đầu tiên của Vân Khởi. Còn có, chuyện làm nàng nghi hoặc hơn chính là thái độ của Vân Khởi đối với Hề Nhi lại trở nên tốt lên.

Bất quá bây giờ nàng đã khác trước kia rồi. Trong khoảng thời gian này, tình hình đế quốc đã thay đổi. Mặc dù đế quốc vẫn tồn tại, nhưng sức mạnh uy hiếp đã giảm đi nhiều.

Trên danh nghĩa quân đội đã tuyên chiến với đế quốc, mà tổ chức của nàng cũng sẽ cung cấp thuốc men làm tiếp viện.

Cho nên hiện tại đại công phủ là do nàng tiếp quản, nàng không còn là Lâm Thần yếu đuối như trước nữa.

Nàng sẽ không để Alpha bất thường đó làm hại em bé, làm hại Hề Nhi, và cả... làm hại chính mình.

Lâm Thần vẫn luôn nhớ rõ Vân Khởi đã từng nói, nàng là bảo bối của Vân Khởi, là người quan trọng nhất. Nếu như nàng bị thương, Vân Khởi chắc chắn sẽ đau lòng cùng tự trách. Nàng phải bảo vệ bản thân thật tốt, để khi Alpha trở về sẽ thấy một bé thỏ xinh đẹp, mượt mà.

Sự thay đổi này của Alpha, nàng sẽ không nói cho bạn bè mình biết.

Cái "Vân Khởi" đó vẫn ngu ngốc như trước. Nàng đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của đối phương, đợi khi cô ta ngủ, khóa cô ta trong phòng ngủ, chờ đợi ngày Vân Khởi của mình trở về.

Lâm Thần chưa bao giờ nghĩ rằng Vân Khởi của mình sẽ không trở lại. Dù sao Vân Khởi yêu nàng như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ rời xa nàng. Vân Khởi chắc chắn đang ở một nơi nào đó mà nàng không biết, tìm kiếm thỏ con của mình.

Trước kia vào buổi tối Alpha thường ôm nàng, gọi nàng là thỏ ngốc, còn nói giỡn nói thỏ nuôi trong nhà ngốc như vậy, nếu lỡ cô không có ở đó chắc chắn sẽ bị người khác lừa bán.

"Sao chị còn chưa về, thỏ ngốc của chị bị người ta bắt nạt rồi, phải có bạn đời thông minh của cô ấy ở bên cạnh giúp đỡ." Lâm Thần lẩm bẩm.

Mỗi lần nàng đến gặp cái "Vân Khởi" đó, đều nổ ra những cuộc cãi vã kịch liệt. Đối phương dùng vô số lời lẽ thô tục chửi mắng nàng, nàng cũng không nhịn, đáp trả trở lại.

Nhưng mà trong lòng vẫn không tránh khỏi bị những lời đó làm tổn thương.

Điều duy nhất giúp cho nàng vui là trong những cuộc cãi vã, cái "Vân Khởi" đó thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những câu mà Vân Khởi hay nói, giọng điệu cũng rất giống.

Chỉ là mỗi lần nói xong, cái "Vân Khởi" đó lại trở về như ban đầu, phảng phất giống như những thay đổi vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng Lâm Thần tin rằng đó không phải là ảo giác. Alpha của nàng nhất định là vì lý do nào đó không thể xuất hiện, nhưng lại quá yêu nàng cho nên thỉnh thoảng sẽ lén trộm xuất hiện.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thần lại suy nghĩ về những giấc mơ trước đây của mình. Nếu Vân Khởi vẫn luôn giữ thái độ như trước đây, có lẽ nàng sẽ thật sự hết hy vọng, vì không nỡ nhẫn tâm giết Alpha mà đẩy cô ta đến một nơi xa xôi, hoặc có thể vì tiện lợi mà kết hôn với một Alpha mà nàng không ghét?

Nhưng mà Vân Khởi đã thay đổi rồi, Vân Khởi đã trở lại giống như người trước đây, người mà nàng yêu thích, cho nên nàng sẽ không hết hy vọng như trong giấc mơ kia, sẽ không để Alpha đi, cũng sẽ không tùy tiện kết hôn với người mà nàng không yêu.

Dù cho trong lòng có đau khổ đến đâu, nàng cũng sẽ không để Alpha rời đi. Nàng sẽ khóa Alpha lại, giữ bên cạnh mình, chờ đợi người mà nàng yêu trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận