Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 82

"Em thực sự thích hồ Walden nhỉ." Nhìn người bạn đời đang dỗ dành em bé, Alpha sắc mặt u ám cảm thán một câu.

Cô nhớ rõ ngay từ đầu là chính Lâm Thần đề nghị đến công viên Walden chơi, mặc dù sau đó cô tỏ ra không hào hứng nhưng Lâm Thần vẫn kiên quyết đòi đi. Đúng rồi, vào buổi tối, Lâm Thần còn mang cuốn Hồ Walden ra đọc cho cô nghe.....

Omega thật sự rất thích nơi này, chỉ là không biết có liên quan gì đến Mục Mộ hay không.

"Cái gì?" Âm thanh của Vân Khởi quá nhỏ, vừa nãy Lâm Thần đang nói chuyện với em bé cho nên không nghe rõ.

"Ta có thể xem cuốn Hồ Walden kia của em được không?"

"Được chứ." Lâm Thần rất vui khi thấy Vân Khởi hứng thú với Hồ Walden.

"A, a." Nhìn thấy mẹ chuyển sự chú ý đi, em bé có chút không vui kêu lên.

"Con ngoan, mẹ quay lại ngay." Lâm Thần đặt em bé trở lại giường cũi.

Sau khi Lâm Thần rời đi, em bé giơ đôi tay nhỏ xíu của mình về phía Vân Khởi.

"Muốn được bế à?" Alpha ngồi trên giường, vẫn không động đậy hỏi.

"A, a." Trong mắt em bé lấp lánh ánh sáng, con vẫn còn muốn nhìn những chú cá bạc nhỏ mà mình đã nhìn thấy lần trước.

Vân Khởi không hiểu ý tứ từ tiếng gọi của con, cho nên chỉ ôm con xoay vòng vòng trong phòng ngủ.

"Không phải con vươn tay muốn bế sao?" Vân Khởi hỏi, nhìn đứa trẻ dễ thương trong lòng, giọng nói không tự chủ mà trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Thật là, bản thân là một tiểu Alpha mà lại yếu đuối thế này." Vân Khởi nắm lấy bàn tay nhỏ của em bé đang giận dữ vỗ vỗ vào mình, cười cười nhìn con gái từ từ biến thành một con cá nóc tức giận.

"A, a, a!" Tiếng kêu của em bé càng ngày càng lớn, Vân Khởi sợ điều này có thể làm tổn thương cổ họng của bé, liền thả ra nắm tay nhỏ mà cô đang giữ.

Sức lực của em bé rất yếu, dù giận dữ đánh Vân Khởi thì lực cũng mềm nhẹ như bông.

Vân Khởi không nhịn được mà bật cười, làm cho em bé giận đến nỗi khóc ra những giọt nước mắt to tròn.

"Sao lại khóc rồi?" Lúc Lâm Thần cầm cuốn sách quay lại, nàng vừa kịp nhìn thấy Vân Khởi đang luống cuống tay chân dỗ dành em bé đang khóc.

"Cũng không biết cái thói quen hay khóc này được di truyền từ ai nữa. Alpha nhà ta từ trước đến giờ chưa bao lúc nào yếu đuối như vậy, kể cả khi còn bé cũng không bao giờ khóc như vậy." Thấy Lâm Thần quay lại, Alpha lập tức thay đổi thành dáng vẻ vân đạm phong kinh, châm chọc nói, ám chỉ bảo em bé giống Lâm Thần nên mới dễ khóc như vậy.

"Ít nhất trong vòng vài phút em cũng không làm con khóc." Lâm Thần đáp trả, đặt cuốn sách lên giường rồi bế em bé từ tay Vân Khởi.

Sau khi nhìn thấy mẹ quay lại, em bé ngừng khóc, dùng chỉ tay về phía Vân Khởi, a a a như thể đang mách tội.

Từ khi em bé chào đời, thái độ của Lâm Thần dường như càng ngày càng thoải mái hơn, mối quan hệ với cô cũng càng ngày càng thân thiết hơn, Vân Khởi nghĩ.

Đây mới là hình ảnh của một cặp đôi ở bên nhau bình thường.

Những phiền muộn mà Mục Mộ mang lại, lúc này dường như đã giảm bớt đôi chút.

Omega ôm em bé, cố ý trách móc Vân Khởi đã làm em bé khóc. Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, căn phòng tràn ngập hơi thở của cuộc sống, đây là hình ảnh về gia đình lý tưởng mà Vân Khởi hằng mong muốn.

"Còn không phải em quá nuông chiều con sao, một Alpha mà không thấy mẹ thì liền khóc." Alpha ghét bỏ nói, nhưng ánh mắt lại chột dạ không dám nhìn thẳng Lâm Thần cùng em bé.

Cô cũng không biết tại sao em bé lại dễ khóc như vậy, trong lòng Vân Khởi có chút áy náy. Trước đây cô thấy những người lớn trong gia đình dỗ dành làm trẻ con khóc, cô cảm thấy là do họ làm quá tay, cũng không hiểu tại sao có người lại thích một thứ ồn ào như vậy.

Nhưng khi đến lượt con mình, Vân Khởi bắt đầu hiểu được. Lúc em bé tức giận, nhìn bộ dáng như vậy đúng là thật đáng yêu, làm cho cô nhịn không được muốn trêu chọc. Những tiếng kêu ngây thơ đầy sức sống ấy trong tai cô, giống như ánh bình minh khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Và rồi chỉ trong chốc lát không chú ý, cô đã khiến em bé khóc.

"Muốn ra ngoài chơi sao?" Có lẽ nhờ mẹ con tâm linh tương thông, Lâm Thần thần kỳ hiểu được ý của em bé từ tiếng kêu của con

Lâm Thần nhìn Vân Khởi, nhớ lại lần trước Vân Khởi dẫn em bé ra ngoài chơi, dường như sau lần đó em bé luôn chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

"Lần trước ta dẫn con đến cái hồ nhỏ gần đây, có vẻ con cũng thích những con cá bạc nhỏ ở đó." Đúng vậy, chỉ thích cá bạc nhỏ thôi, Vân Khởi đã dẫn con đi xem rất nhiều loại cá, nhưng chỉ khi nhìn thấy cá bạc nhỏ, con mới vui vẻ kêu lên.

"Có lẽ có người xấu nào đó làm con khóc có thể bù đắp tội lỗi bằng cách đưa con đi xem cá bạc nhỏ đấy." Lâm Thần chọc cho em bé cười tủm tỉm, "Ví dụ như đưa con đi xem những con cá bạc đáng yêu?"

"A, a." Nghe thấy ba từ quen thuộc, em bé vui vẻ kêu lên.

"Gù, gù." Bên cạnh cũng có tiếng kêu phụ họa.

Vừa nãy lúc đi ra ngoài Lâm Thần đã mang theo con cú tuyết nhỏ vào, đây chính là vị khách ít khi đến.

Con cú tuyết nhỏ vẫn luôn nghĩ rằng Lâm Thần sẽ mang về một quả trứng trắng xinh đẹp, nó không còn ngủ trên giường nữa mà liên tục nằm trong cái ổ mà nó làm cho em bé, cố gắng làm ổ trở nên thoải mái hơn.

Kết quả khi Lâm Thần trở về thì lại mang theo một em bé, mà không phải quả trứng trắng nó hằng mong đợi.

Nó vây quanh Vân Khởi và Lâm Thần rất lâu, nhưng cũng không thấy quả trứng trắng được giấu ở đâu.

"Gù! Gù!" Trứng của con đâu?

Đó là câu cuối cùng mà con cú tuyết nhỏ nói với Lâm Thần và Vân Khởi.

Bị tổn thương sâu sắc, con cú tuyết nhỏ chạy đến phòng của quản gia rồi tự nhốt mình.

"Cuối cùng cũng ra ngoài rồi hả?" Vân Khởi nhìn con cú tuyết nhỏ dưới sàn nói.

"Gù, gù." Con cú tuyết nhỏ vỗ cánh phành phạch bay lên, đậu trên vai Lâm Thần, nhìn em bé đang tò mò nhìn chằm chằm mình.

Con cú tuyết tròn vo nhanh chóng được em bé yêu thích.

Dưới ánh mắt của Vân Khởi, em bé nở nụ cười rạng rỡ với con cú tuyết nhỏ.

Thực ra không có trứng trắng cũng chẳng sao, Tiểu Tuyết nghĩ, nó chìa cánh của mình ra cho bàn tay nhỏ mũm mĩm của em bé, để em chạm vào lông của nó.

......

Lâm Hề đang đi học cho nên không có mặt trong buổi hoạt động gia đình lần này.

Không biết liệu sau khi về nhà Hề Nhi có giận phồng má như cá nóc không. Vân Khởi nghĩ.

Biết rằng em bé thích cá bạc nhỏ, con cú tuyết nhỏ xung phong nhận việc giúp em bé bắt cá.

Với cơ thể tròn trĩnh của nó, hành động nhanh nhẹn không khỏi khiến người ta bất ngờ. Nước hồ trong vắt, con cú tuyết nhỏ dễ dàng bắt được một con cá bạc mang lên bờ.

Nó bay đến bên cạnh Lâm Thần, đặt con cá bạc xuống từ móng vuốt của mình, rồi gù gù gọi em bé như thể đang khoe chiến tích.

"Tiểu Tuyết của chúng ta thật lợi hại, giúp em bé có thể nhìn cá bạc nhỏ ở cự ly gần. Nếu lần trước mang Tiểu Tuyết đi cùng thì tốt rồi." Lâm Thần nói, còn nhìn thoáng qua Alpha.

Đùa à, đây là lãnh địa của cô, Alpha nghĩ, không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng miệng lưỡi của Lâm Thần càng ngày càng sắc bén, hơn nữa hình như mỗi lần như vậy đều là đối với cô, còn đối với quản gia, Tiểu Tuyết, đối với những người khác trong phủ thì Lâm Thần vẫn là một Omega dịu dàng như cũ.

Lúc ra ngoài Vân Khởi cũng không hiểu tại sao Lâm Thần lại mang theo cuốn Hồ Walden ra ngoài theo. Hiện tại cuốn sách ấy đang nằm trên bãi cỏ cạnh cô.

Những người hầu ở đây đều bị Vân Khởi phân đi làm chuyện khác từ sớm, lúc này chỉ còn gia đình cô trong buổi dã ngoại này.

Lâm Thần ôm em bé, từ từ dựa vào lòng Vân Khởi.

"Con nói muốn nghe mẹ kể chuyện xưa." Omega mở to đôi mắt, nhìn người bạn đời của mình. Đứa bé trong lòng nàng cũng mở to đôi mắt tương tự, chăm chú nhìn con cá bạc nhỏ mà con cú tuyết đang cào lấy.

Ánh nắng chói lóa khiến Vân Khởi mơ màng cầm cuốn sách lên đọc.

"Khi mà các loài chuột chũi hoặc sóc nhảy nhót trên con đường, hoặc trước khi mặt trời lên cao khỏi tán cây sồi thấp, mọi thứ đều phủ sương sớm. Tôi đã bắt đầu nhổ bỏ cỏ dại trong ruộng đậu, hơn nữa còn đem bùn đất chất lên chúng, mặc dù một số nông dân không cho tôi làm vậy, nhưng tôi vẫn khuyên mọi người hãy tranh thủ làm xong mọi công việc trước khi sương tan...."

Lật sang trang sau, Vân Khởi đột nhiên ngừng lại.

Trên trang này có vẽ hai người que, đây rõ ràng là hai cô bé. Bên cạnh là một căn nhà gỗ đơn sơ và vài con sóc nhỏ đang ăn trộm thức ăn. Trong đó có một cô bé dường như đang trồng khoai tây, còn cô bé còn lại thì đang ngắm sóc.

Bức vẽ có vài chỗ đã phai màu, có vẻ là được vẽ từ rất lâu rồi.

Có phải là do Lâm Thần vẽ không? Còn cô bé bên cạnh là ai?

Cảm giác đau nhè nhẹ truyền đến từ cánh tay, đó là vì Vân Khởi ngừng lại quá lâu, Lâm Thần khẽ nhéo cô để nhắc nhở.

Đoạn này là về việc trồng khoai tây, Lâm Thần nhớ rất rõ. Nàng rất quen thuộc với phần này.

Hồi bé, nàng và Vân Khởi đã hẹn nhau sẽ đến bên hồ Walden trồng khoai tây và sống một cuộc sống tự cung tự cấp giống như trong sách.

Nàng nhớ rõ trang này còn có vài nét vẽ đơn giản, là do nàng và Vân Khởi cùng nhau vẽ.

Hồi đó Alpha rất thích những mô tả trong sách về cuộc sống này, thích cảm giác bước ra ngoài là có thể nhìn thấy thỏ hoặc sóc nhỏ, cho nên nhiều bức vẽ đơn giản là do Alpha thực hiện, thể hiện những kế hoạch về tương lai.

Lâm Thần ngay từ đầu cũng không mấy quan tâm, chỉ vẽ một chút.

Vân Khởi ngừng lại là do chị ấy nhìn thấy những bức vẽ đơn giản mà mình từng vẽ rồi nhớ lại chuyện gì đó sao?

Lâm Thần cảm thấy rằng khoảng cách để Vân Khởi hồi tưởng về quá khứ không còn xa nữa.

Cảm nhận được sự thúc giục từ Omega, Vân Khởi nuốt xuống những thắc mắc trong đầu rồi tiếp tục đọc.

Hồ Walden là nơi Lâm Thần và Mục Ngộ gặp nhau, cuốn sách này đã hơi ố vàng, có vẻ như là vẽ từ thời điểm đó cũng không có gì lạ.

Còn về cảm giác quen thuộc mà những bức vẽ đơn giản trong sách mang lại, Vân Khởi vứt ra sau đầu.

Từ khi đến đây cô đã nhiều lần có cảm giác quen thuộc với những người và sự việc khác nhau. Có lẽ đó là cảm xúc còn sót lại trong cơ thể của nguyên chủ.

"Em muốn mang con đến đây ở một thời gian." Lâm Thần nói.

"Hả?"

"Nhưng ở đó buổi tối rất tối, lại chẳng có ai, em sợ lắm." Omega tiếp tục ám chỉ.

"Em cảm thấy... Mục Mộ như thế nào?" Vân Khởi đột ngột hỏi một câu chẳng liên quan gì.

"Tại sao lại nhắc đến người này?" Lâm Thần tỏ vẻ có chút không vui. Buổi họp mặt gia đình tại sao lại nhắc đến người khác, hơn nữa giác quan thứ sáu của nàng cho nàng biết, mình không nên để Vân Khởi và Mục Ngộ tiếp xúc với nhau, hoặc là không nên để hai người họ mâu thuẫn, nếu không sẽ xảy ra chuyện không hay.

Omega dựa sát vào người bạn đời, cảm giác ấm áp làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng nàng.

"Thế nào?" Alpha không buông tha.

Lâm Thần đột nhiên nhớ đến giấc mơ rất lâu trước đây, trong đó nàng kết hôn với Mục Mộ.

"Không tốt bằng vợ em." Omega dán vào người bạn đời mà cọ cọ, nàng nhận ra Vân Khởi là đang ghen.

"Alpha của em là người vợ tốt nhất trên đời, bà xã em number 1." Lâm Thần lặp lại, dùng tay che mắt con lại rồi trao cho Vân Khởi một nụ hôn nồng cháy mang theo hương bách hợp.

Lâm Thần cảm thấy hình như mình đã hiểu tại sao trước đây Vân Khởi luôn có ác cảm với Mục Mộ, phát hiện này làm cho nàng không khỏi vui mừng.

Dù cho Vân Khởi chưa bao giờ nói yêu nàng, nhưng mọi hành động đều lộ ra tình yêu.

Có lẽ vì một số hành động sau khi Alpha mất trí nhớ đã làm tan vỡ sự tự tin của nàng, cho nên mặc dù bây giờ Alpha dần trở lại như xưa, thỉnh thoảng nàng vẫn còn nghi ngờ bản thân.

Bây giờ ý thức được Vân Khởi thực ra cũng giống như nàng, cũng có lúc thiếu tự tin, cũng có lúc ghen. Tự nhiên lại có một loại cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng nàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Thần lại hôn Vân Khởi.

"Gù gù?" Con cú tuyết kêu lên không đúng lúc, không hiểu sao hai người này lại dính lấy nhau một cách kỳ lạ như vậy. Bị Vân Khởi đá một cái, nó bực bội đi cào lấy con cá bạc nhỏ của mình.

Chỉ có em bé là bị tai bay vạ gió, thật vất vả mới được ra ngoài chơi, vậy mà còn bị mẹ che mắt suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận