Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 83
Con đã 10 tháng tuổi rồi, nhưng vẫn cứ gọi là "con", nhìn giống như mình chưa thực sự chú trọng đến đứa trẻ này. Hôm qua bá mẫu cũng gọi điện hỏi tên con.
"Thư." Ngón tay của Vân Khởi dừng lại ở chữ này. Giống như trên Trái Đất, từ "Thư" trong thế giới này cũng mang ý nghĩa là "mỹ nhân", "tốt đẹp".
Con gái của cô bây giờ còn nhỏ, cũng chưa phát triển nhưng ánh mắt và nét mặt đã có chút dáng dấp của mẹ nó. Khi lớn lên, khẳng định con bé sẽ là một đại mỹ nhân mê người, cùng với chữ "Thư" này lại rất hợp.
"Vân Thư, Vân Thư, Vân Thư?" Vân Khởi lẩm bẩm, vẫn cảm thấy cái tên này hình như còn thiếu thiếu gì đó.
Đột nhiên cô nhớ đến tiệm bánh ngọt của Ngô Viên Viên – Tiệm bánh Càng Viên. Vậy thì có lẽ tên của con gái cô cũng có thể kết hợp với tên của mẹ nó.
"Lâm (林), Lâm (霖)." Vân Khởi tìm thấy chữ có âm giống nhau.
*Chữ Lâm đầu tiên (林) là chữ trong tên Lâm Thần.
Trong từ điển, chữ "Lâm" (霖) có nghĩa là cơn mưa dai dẳng. "Vào tháng Giêng của mùa xuân, cơn mưa lớn kéo dài không ngớt. Kể từ đó mọi cơn mưa kéo dài từ ba ngày trở lên đều được gọi là "Lâm" (霖). Bởi vậy "Lâm" (霖) còn có một ý nghĩa mở rộng là ân huệ. Đứa bé này còn không phải là một món quà mà ông trời đã ban cho cô và Lâm Thần hay sao?
"Vân Lâm Thư", ba chữ này lăn qua lăn lại quay cuồng trên đầu môi của Vân Khởi, cô càng đọc càng yêu thích cái tên này.
Bất quá hiện tại cô vẫn chưa thể quyết định, cũng không biết liệu Omega nhà mình có nghĩ ra cái tên nào hay hơn không.
......
Lúc này Lâm Thần cũng không có ở nhà, nàng đang cùng Nam Nguyệt tham quan Đại học Mery.
Từ lần trước đại học Mery gọi điện cũng đã lâu lắm rồi, sáng nay lúc Lâm Thần thấy tin nhắn trong hộp thư, nàng còn có hơi ngẩn người, sau đó mới nhớ ra rồi gửi lời mời cho Nam Nguyệt.
"Hôm nay có lời mời tham quan đại học Mery, chị có muốn đi cùng không?" Lâm Thần biết bạn thân của mình chắc chắn sẽ đồng ý. Không lâu trước đây, lúc Nam Nguyệt đến đại học Mery tìm Omega, nhưng mà cuối cùng lại bị bảo vệ chặn lại. Sau đó Nam Nguyệt còn vì vậy mà buồn bực suốt mấy ngày.
Đúng như dự đoán, Nam Nguyệt nhanh chóng đồng ý.
Cũng trùng hợp thay, người được sắp xếp làm "hướng dẫn viên" cho họ lại chính là Omega mà Nam Nguyệt thích.
"Đã lâu không gặp." Nam Nguyệt chủ động tiến lại gần.
"Đây là bạn chị, Lâm Thần," Nam Nguyệt giới thiệu với Omega, "còn đây là Tả Phi Thanh."
Lúc Nam Nguyệt nói, cô còn nháy mắt với Lâm Thần, ám chỉ rằng đây chính là Omega mà cô ấy thích.
Nam Nguyệt cũng đã thay đổi quan điểm, bất kể hiện tại Tả Phi Thanh là cái hình dạng gì, đó vẫn là Omega mà cô thích. Nam Nguyệt tin bạn thân của mình sẽ không đánh giá người khác dựa trên những yếu tố bên ngoài.
Omega tối tăm này dẫn đường phía trước mà cũng không nói lời nào, cũng không để ý đến Nam Nguyệt.
Lúc Tả Phi Thanh đến thì khuôn mặt cô ấy đã u ám, nhưng Lâm Thần cảm thấy khi cô ấy nhìn thấy Nam Nguyệt, sắc mặt dường như còn tệ hơn.
"Chị đã tìm em mấy lần rồi, lần trước còn bị bảo vệ chặn ở ngoài." Nam Nguyệt có chút uất ức nói, hoàn toàn bỏ qua sắc mặt càng ngày càng kém của Tả Phi Thanh.
"Tôi nghĩ các người đến đây để tham quan trường, cũng không phải đến tham quan tôi." Thấy Nam Nguyệt có vẻ không muốn dừng lại, Tả Phi Thanh nóng nảy ngắt lời.
"Lâm Thần là đến đây tham quan trường, còn chị là đến để tìm em chơi." Nam Nguyệt nhanh chóng giải thích, tỏ rõ lập trường của mình, thậm chí còn chạy đến bên cạnh Tả Phi Thanh, đi cùng cô ấy.
Lâm Thần.... Con đường nhỏ này có hai người, giờ chen vào ba người, nàng lcảm thấy mình có chút thừa thãi.
Còn Omega trước mặt, từ đầu đến chân đều mang sắc đen, lưng hơi khom, kết hợp với khuôn mặt u ám, thực sự không dễ chịu chút nào.
Lâm Thần hiểu rõ bạn thân của mình, mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất nữ tính, thích những con vật lông xù xù, thích quần áo sặc sỡ, thích thời tiết nắng đẹp. Omega trước mặt, nhìn như thế nào cũng không phải là kiểu người mà Nam Nguyệt thích.
"Em có thể nói với bảo vệ cho chị không? Để lần sau chị đến tìm em sẽ không bị chặn nữa." Nam Nguyệt đối với lần trước đến mà phải bất lực trở về vẫn còn đang canh cánh trong lòng.
"Là tôi đã bảo họ chặn chị lại." Tả Phi Thanh nhanh chóng đáp.
"Em là sợ chị đến đây quá tốn thời gian, định lần sau tự mình đến tìm chị sao?"
Lần đầu tiên Lâm Thần phát hiện ra bạn thân của mình có khả năng bám riết không rời, lì lợm la liếm như vậy. Hai câu nói liên tiếp nhưng liên hệ giữa chúng làm cho nàng phải suy nghĩ một lúc mới hiểu ra.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng tệ của Tả Phi Thanh, Lâm Thần chợt nhớ đến mối quan hệ giữa mình và Vân Khởi.
Thời gian trước đây, nàng cũng coi như là "lì lợm bám riết" Vân Khởi, luôn bóp méo ý nghĩa những lời Alpha nói. Tuy nhiên, ý nghĩ này nhanh chóng bị Lâm Thần phủ nhận.
Alpha đối với nàng rất rõ ràng là ngoài cứng trong mềm, phía trước là những câu thiếu kiên nhẫn, nhưng sau lưng lại là đôi tai đỏ bừng. Hơn nữa nếu nàng tiến lại gần, ôm lấy Alpha, làm nũng mà cọ cọ, giọng nói của Alpha sẽ tự động dịu xuống. Nếu may mắn nàng còn có thể thấy màu đỏ ửng leo lên gò má Alpha.
"Không phải chị chỉ đang quan tâm đến nhân viên của mình sao?" Lâm Thần cũng không biết phía trước hai người nói gì, chỉ nghe được Nam Nguyệt nói như vậy.
Nghe xong Tả Phi Thanh liền dừng bước, vô thức quay lại nhìn Lâm Thần một cái.
Từ góc nhìn của Lâm Thần, sắc mặt của Tả Phi Thanh cũng thực tái nhợt, mặc dù khuôn mặt của cô ấy vốn đã có vẻ xanh xao.
"Lâm Thần cũng làm ở công ty chúng ta, chỉ là dạo này em ấy mang thai cho nên không đi làm." Nam Nguyệt nói, không hiểu sao câu nói này lại làm cho sắc mặt Tả Phi Thanh thay đổi.
Nhìn dáng vẻ của Tả Phi Thanh, cảm giác đau lòng cùng tự trách trào lên trong lòng Lâm Thần.
"Em sẽ không nói ra ngoài." Lâm Thần vừa dứt lời, sắc mặt của Tả Phi Thanh mới dần dần trở nên tốt hơn.
Omega gầy yếu không còn vẻ nóng nảy cùng sắc bén như ban đầu, trở nên có chút đờ đẫn hơn, cũng không còn "phản công" Nam Nguyệt nữa.
Biểu hiện của Tả Phi Thanh làm cho Lâm Thần có chút khó hiểu. Giảng viên đại học làm việc tại công ty là chuyện rất bình thường, nhưng hình như Tả Phi Thanh rất không muốn người trong trường biết cô còn làm việc ở bên ngoài.
Đi suốt đoạn đường, Lâm Thần dần hiểu ra Tả Phi Thanh không được lòng mọi người trong trường. Hầu như không có thầy cô hoặc sinh viên nào chào hỏi vị giáo sư này. Hai sinh viên đang hi hi ha ha cười đùa bước đến, khi đi ngang qua họ thậm chí cố ý im lặng một chút, đợi họ đi xa rồi mới tiếp tục cười đùa như trước.
Đối với những chuyện này Tả Phi Thanh không có phản ứng gì, chỉ dẫn họ đi một vòng quanh trường.
"Em định đi đâu?" Nam Nguyệt giữ lấy Tả Phi Thanh, người đang chuẩn bị rời đi.
"Tôi đã dẫn các người đi một vòng quanh trường rồi. Bây giờ các người có thể tự đi đến những nơi mình thích." Tả Phi Thanh cũng không hiểu tại sao hiệu trưởng lại bảo cô dẫn Lâm Thần làm quen với trường, dù sao sự u ám không được yêu mến của cô cũng là chuyện cả trường đều biết.
Bất quá hiệu trưởng đã hứa sẽ miễn cho cô buổi tự học tối với đám học sinh ngu ngốc kia, một ngày đổi lấy cả học kỳ, cô cảm thấy mình có lợi cho nên đã đồng ý, đồng thời cũng chấp nhận chịu đựng Nam Nguyệt quấy rầy suốt chặng đường.
"Chị và Lâm Thần cả hai người đều mù đường, một lần đi sẽ không nhớ đường đâu." Nam Nguyệt nháy mắt với Lâm Thần, ám chỉ nàng hãy đồng ý.
"Đúng vậy, ngay cả khi nhìn bản đồ thì đôi lúc vẫn sẽ đi sai đường." Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tả Phi Thanh, Lâm Thần vẫn giữ nét mặt bình thản nói dối.
"Hiện tại tôi có chút mệt rồi, các người đi dạo trước đi, lát nữa quay lại đây gặp tôi là được." Lâm Thần nói. Đúng lúc gần đó có một cái hồ nhỏ, bên cạnh còn có ghế dài trống.
Đương nhiên lý do chính là nàng đã bị đút cơm chó đến no rồi, nhìn thấy cảnh người bạn thân luôn lạnh lùng của mình lại tỏ ra nhiệt tình săn đón Tả Phi Thanh, làm cho nàng cảm thấy có chút nhức răng.
"Được rồi." Nam Nguyệt tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng lại trả lời rất nhanh. Lâm Thần quả không hổ là người bạn thân lâu năm của cô, hiểu ý như vậy, biết cách tạo không gian riêng cho cô và Tả Phi Thanh.
Tả Phi Thanh giống như còn muốn từ chối, hiệu trưởng chỉ yêu cầu cô dẫn Lâm Thần làm quen với trường, cho nên cô không có nghĩa vụ phải dẫn theo Nam Nguyệt.
Bất quá sau khi nghe Nam Nguyệt nói đến chuyện tăng lương, cô âm thầm nuốt lời từ chối lại.
......
Bên cạnh hồ nhỏ trong trường còn có rất nhiều cặp đôi, ghế dài xung quanh đều chật kín người ngồi. Nếu bạn đi vào con đường mòn nhỏ sát hồ, thậm chí có thể bắt gặp những cặp đôi đang hôn nhau đắm đuối.
Lâm Thần vừa mới ngồi một lát, cũng không biết nghĩ gì, đứng dậy đi dọc theo con đường mòn nhỏ đó, rồi đỏ mặt trở ra.
Chiếc ghế dài nàng vừa mới ngồi lúc nãy đã có một cặp đôi khác ngồi xuống.
Một Omega cô đơn chiếc bóng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã. Nàng và Vân Khởi còn chưa cùng nhau trải qua mối tình sinh viên.
Đại học là thời gian thích hợp nhất để yêu, không có áp lực học hành như năm cuối cấp ba, cũng không có những lo toan sau khi tốt nghiệp. Đây là lúc người ta sống với những cảm xúc hồn nhiên nhất.
Mỗi lần đùa giỡn với Vân Khởi, nàng vẫn luôn cố ý lảng tránh nhắc đến sự khác biệt lập trường giữa hai người. Lần trước Bạch Danh Xu hỏi Vân Khởi, nàng cũng nghe thấy, cũng phần nào đoán được lý do, chẳng hạn như tại sao thời gian này Vân Lan lại bận rộn đến vậy.
Nàng tin tưởng Alpha là thật lòng yêu mình, nhưng sau khi trải qua thay đổi triều đại của đế quốc, lúc đó nàng không dám chắc Alpha còn có thể giữ thái độ như hiện tại đối với mình hay không.
Nàng có thể xác định Alpha không phải là kiểu người tàn nhẫn, là thẳng A ung thư (*) như lời đồn, nhưng nàng cũng không thể xác định liệu Alpha có theo phe bảo hoàng (**) hay không.
*hiểu đơn giản là trọng A kinh O đó.**Bảo hoàng: mô tả những người trung thành với một vị vua hoặc một triều đại nhất định, đặc biệt là trong các cuộc cách mạng hoặc biến động chính trị.
Tước vị công tước của Vân Khởi là cha truyền con nối, từ đời đầu tiên đã như vậy, Vân gia nổi tiếng với lòng trung thành với hoàng đế, giống như gia tộc của Vân Lan đại công.
Cứ đi mãi, nàng thấy một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.
Chiếc ghế dài khá lớn, ngồi một mình có chút cô đơn.
"?" Vân Khởi nhìn thấy tên Lâm Thần hiện trên điện thoại, cô bắt máy, bên kia là một khoảng lặng kéo dài.
"Làm sao vậy?" Alpha không chịu được sự im lặng, là người phá vỡ trước.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, mơ hồ có tiếng nức nở vọng lại.
Khóc ư? Vân Khởi cau mày. Sáng nay trước đi Lâm Thần còn cười giống tiểu hồ ly ‘giao nhiệm vụ’ cho cô ở nhà nghĩ tên cho con.
Sao mới đó mà đã khóc rồi?
Là bị người ở đại học Mery bắt nạt sao?
Vân Khởi nghĩ đến Không Oanh, có thể là bạn của đối phương đã nhân cơ hội này bắt nạt Lâm Thần.
"Em đau bụng, cả người đều khó chịu." Không nghĩ ra được lý do nào hay, Lâm Thần đành phải nói trên người cảm thấy khó chịu.
"Ở trường không có ai chăm sóc cho em sao?" Vân Khởi có chút tức giận.
"Ta chỉ là giận bọn họ coi thường ta, tuy rằng ta cũng không thích Lâm Thần, nhưng trong mắt người ngoài Lâm Thần vẫn là bạn đời của ta, vậy mà một chút mặt mũi bọn họ cũng không cho ta." Nhận ra phản ứng của mình hơi quá, Vân Khởi giải thích với hệ thống, dù cô cũng không mong chờ câu trả lời.
【....Không có việc gì.】
"??"
【Gần đây chúng tôi có một phúc lợi, có thể cho phép cô trước tiên về nhà, phần thưởng về nhà đã được giảm từ tầng ba của thương thành xuống tầng hai.】 Giọng điện tử lạnh lẽo.
Vân Khởi nghe tin này liền ngơ ngẩn một lúc.
Về nhà, đối với cô vẫn là một chuyện rất xa vời. Cô nghĩ mình còn nhiều thời gian để tìm kiếm vị bói toán sư kia, còn nhiều thời gian để ở bên Lâm Thần.
"Vậy thì...."
【Hệ thống sửa lỗi, vừa rồi xảy ra lỗi không xác định, phần thưởng về nhà vẫn ở tầng ba của thương thành.】
Vân Khởi còn chưa nói hết, hệ thống đã sửa lại. Lần này giọng của hệ thống là giọng quen thuộc của Tiểu Tra, ngữ điệu vui vẻ, thậm chí còn có phần châm chọc.
"Gần đây.... ngươi gặp phải chuyện gì sao?" Lỗi không xác định?
【Không có gì, mau kiếm cặn bã giá trị cho ta! Gần đây sau khi ta đi vắng, ngươi liền lười biếng suốt ngày đúng không? Cặn bã giá trị gần như không có tăng.】 Hệ thống tức giận nói.
"Biết rồi, còn không phải do gần đây ngươi cứ đi công tác, ta có làm gì cũng vô ích, ngươi lại không nhìn thấy." Vân Khởi oán thán.
Nhưng sự nghi ngờ trong lòng cô vẫn chưa được xua tan.
"Em không khỏe." Không nghe thấy Vân Khởi trả lời, Lâm Thần ở đầu dây bên kia lại lặp lại.
Rõ ràng lúc đầu chỉ là một chút không thoải mái, nhưng khi nghe thấy giọng Vân Khởi, nghe thấy chị ấy vì mình không khỏe cho nên mới tức giận, sự khó chịu đó cứ lớn dần, chiếm hết toàn bộ tâm trí nàng.
Xung quanh đều là các cặp đôi, họ vô ưu không có lo lắng gì, chỉ cần nghĩ về những niềm vui hiện tại, còn tương lai thì đầy hy vọng. Còn nàng, trong quãng thời gian đẹp nhất của đời sinh viên lại trải qua một mình, có lẽ còn phải đối mặt với sự ghét bỏ của Alpha.
Ngày ấy nàng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn thích tìm đến Alpha. Nàng không tin rằng Alpha với đôi mắt luôn đầy hình bóng mình lúc còn nhỏ lại có thể vì một chút mất trí nhớ mà hoàn toàn bỏ rơi mình. Tất nhiên, mỗi lần cố gắng đâm đầu vào thì đều bị đâm đến vỡ đầu chảy máu, bị người đó từ chối đến đau đớn, thậm chí Alpha còn nói "em gái ngươi còn đáng yêu, xinh đẹp hơn ngươi gấp vạn lần."
Bây giờ thì sao? Con đường phía trước của nàng vẫn như cũ chưa rõ ràng.
Nàng và những cặp đôi xung quanh, giống như đang sống trong hai thế giới khác nhau.
Bên kia điện thoại vẫn im lặng như cũ, không có ai nói gì, nhưng nàng hình như nghe thấy tiếng còi xe loáng thoáng.
Trong im lặng, Vân Khởi không ngắt máy, và nàng cũng không.
......
"Em ở đâu?" Với tốc độ nhanh nhất, Vân Khởi đã đến Đại học Mery. Khuôn mặt của cô chính là giấy thông hành tốt nhất, bảo vệ cũng không dám cản lại.
"....Hồ nhỏ...." Giữa những câu nói dài, Vân Khởi đã nắm bắt được thông tin quan trọng.
Trên đường đi cô bắt gặp một sinh viên có vẻ nhàn rỗi, có lẽ là đang không có tiết học rồi hỏi người đó đường đến hồ nhỏ trong khuôn viên. Theo hướng chỉ dẫn của sinh viên, cô nhanh chóng đi tới.
Giữa đám người đông đúc, Lâm Thần thực sự rất dễ nhận ra, hầu như trên các băng ghế đều có hai người ngồi, chỉ riêng chiếc ghế ở giữa bên phải là chỉ có một người. Vân Khởi nhanh chóng nhận ra đó chính là Omega nhà mình.
Ánh nắng rất đẹp, nhưng bên chỗ Omega lại có chút cô đơn, hình dáng một người toát lên sự tủi thân.
Cho đến khi đến đây, Vân Khởi vẫn còn cảm thấy không thật. Cô không ngờ Lâm Thần lại có ảnh hưởng lớn đến mình như vậy, chỉ một câu nói không thoải mái đã làm cho cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến đây. Trên đường đến, tâm trí cô ngập tràn cảm giác lo lắng, chỉ còn lại những suy nghĩ như "nhanh lên, nhanh hơn nữa"
Nhưng sau khi nhìn thấy Omega đang ngồi một mình tủi thân kia, cô lại cảm thấy đến đây rất đáng giá.
"Sao thế?" Alpha không tự giác hạ giọng, ngồi xuống băng ghế.
Omega nhanh chóng di chuyển vào lòng người yêu, lúc này, họ trông không khác gì những cặp đôi trên các băng ghế xung quanh.
Có thêm một người, băng ghế của Lâm Thần cuối cùng cũng không còn kỳ lạ nữa.
"Không vui." Lâm Thần dùng giọng u ám nói, "Ở đây toàn là các cặp đôi, chỉ có mình em ngồi một mình trên ghế."
"Không phải em nói em không khỏe sao?" Alpha thắc mắc hỏi, có chút không hiểu được tình hình.
"Trong lòng không thoải mái cũng là cơ thể không thoải mái." Nhìn người bạn đời định phản bác, Lâm Thần nhanh chóng nói trước, "Trái tim chẳng phải cũng là một phần của cơ thể sao?"
Ở một mức độ nào đó, Lâm Thần nói cũng không sai.
Tâm trạng không tốt, tổng thể vẫn tốt hơn là cơ thể khó chịu, Vân Khởi nghĩ, chỉ cần Lâm Thần không sao là được.
"Không phải trường đã sắp xếp một hướng dẫn viên sao?" Sắp xếp người giúp Lâm Thần làm quen môi trường, còn không phải là hướng dẫn viên sao?
Alpha đối với chuyện mình gọi một giáo sư của một ngôi trường danh tiếng là hướng dẫn viên không cảm thấy có gì sai cả.
"Em cảm thấy có chút mệt cho nên mới ngồi đây nghỉ. Cô ấy đưa Nam Nguyệt đi làm quen môi trường rồi."
"Nam Nguyệt thích vị giáo sư đến đón em." Nhìn thấy Vân Khởi biểu lộ thắc mắc, Lâm Thần giải thích thêm, "Vị giáo sư đó là một Omega."
"À." Vân Khởi vẫn không thay đổi sắc mặt.
Nhìn thấy vậy Lâm Thần rúc đầu vào lòng Vân Khởi cọ cọ.
Trong mắt những người mắc "bệnh thẳng Alpha ung thư" ngoài kia, tình yêu giữa hai Omega là một tội lỗi, họ không thể chấp nhận điều đó. Việc Vân Khởi không có phản ứng gì chứng tỏ chị ấy thực sự không để tâm đến chuyện này.
Hai người ngồi trên băng ghế bên hồ vốn là một chuyện rất yên bình, ban đầu Lâm Thần và Vân Khởi cũng nghĩ vậy.
Nhưng dần dần, Vân Khởi phát hiện ra tuyến thể trên cổ Lâm Thần vẫn luôn vô tình chạm vào cằm cô. Một hai lần cô có thể coi là vô ý, nhưng khi điều đó lặp lại nhiều lần, cô bắt đầu cảm thấy hành động của đối phương dường như có chút ẩn ý.
Sau khi em bé ra đời, cái giường nhỏ của con được đặt trong phòng ngủ của hai người họ, cho nên mấy tháng nay, cô và Lâm Thần sống rất thanh tịnh.
Răng nanh có chút không thể kiềm chế, giống như cảm nhận được cái tuyến thể thơm ngon ngay bên dưới, chỉ cần chủ nhân nó cúi đầu là có thể cắn vào, sau đó liền đem tin tức tố truyền vào đó.
Vân Khởi có chút bất giác mà nghiến răng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cảnh hồ trước mặt.
Omega trong lòng cô cũng ngồi dậy một chút, đầu vừa vặn chạm vào cằm cô, chỉ cần cô hơi cúi xuống một chút nữa, môi sẽ ngay lập tức chạm vào tuyến thể của Omega.
Sau khi ngẩng đầu, những chiếc răng nanh vốn đã yên tĩnh giờ lại bắt đầu xôn xao.
"Tình yêu sinh viên cũng thật tốt." Lâm Thần nói, giống như không cảm nhận được cơ thể Vân Khởi đang căng thẳng.
"Nhưng chúng ta lúc còn là sinh viên cũng không phải như vậy...." Giọng nói dần dần nhỏ đi.
Theo lời của Lâm Thần, Vân Khởi lại bắt đầu cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Giữa ban ngày ban mặt, cô cảm thấy mình có chút hạ lưu.
"Sau này lúc em đến đây, chị cũng đi cùng em nhé. Chúng ta chưa từng có cuộc sống sinh viên như thế này." Lâm Thần nói, Vân Khởi bên cạnh cũng vô thức gật đầu.
"Vậy để em dẫn chị đi tham quan trường nha."
......
Về sau, Vân Khởi đi cùng Lâm Thần một vòng quanh trường, sau đó cả hai cùng về nhà.
Trên đường về Lâm Thần nhắn tin cho Nam Nguyệt, bảo rằng không cần tìm mình nữa, nàng đã về nhà trước rồi.
- --------------
Lời tác giả muốn nói:
Trước đây vào dịp Halloween, tôi không hiểu tại sao lại muốn đi dạo trên con đường mòn trong rừng, kết quả là toàn các cặp đôi, còn nghe thấy những âm thanh không nên nghe. Khi muốn quay lại, trên con đường đã đi qua cũng xuất hiện thêm vài cặp đôi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận