Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2982: Nhưng đoạn kiếm vẫn từ chối như cũ.

 Nếu nói thẳng thì thanh kiếm này chắc chắn đã chém giết vô số sinh linh.  

 

 

Tiếc rằng nó đã bị gãy.  

 

“Chủ nhân!”  

 

Bỗng nhiên trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói.  

 

“Kiếm hồn, sao thế?”  

 

Thoáng chốc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh.  

 

Rầm!  

  Advertisement

Ngay khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, đoạn kiếm gãy kia nhẹ nhàng rung động.  

 

Khí tức sát phạt ấy cuộn trào như sóng thần quanh quẩn khắp không gian tầng hai mươi sáu.  

 

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Đây là...”  

 

Kiếm hồn đáp: “Chủ nhân, tôi quen nó!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nó? Thanh kiếm này à?”  

  Advertisement

Kiếm hồn trả lời chắc nịch: “Đúng vậy, chủ nhân!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy?”  

 

Kiếm hôm mở lời đáp: “Vũ khí này thuộc về kẻ địch của chủ nhân đời đầu tiên của tôi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ, vẻ mặt đầy khó tin: “Kẻ địch của chủ nhân đời thứ nhất của cô hả? Cũng chính là kẻ địch của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Kiếm hồn trả lời một cách chắc chắn.  

 

Diệp Bắc Minh bèn nhìn sang thanh kiếm gãy kia.  

 

Người có thể sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục mạnh đến nhường nào chứ.  

 

Kẻ địch của người nọ chắc chắn cũng là hạng bất phàm.  

 

Diệp Bắc Minh từ từ bước lên cầm lấy đoạn kiếm ấy.  

 

Rầm!  

 

Trong chốc lát, không gian ở tầng hai mươi sáu bỗng xuất hiện tia chớp màu đỏ thẫm.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, độ phù hợp của thanh kiếm gãy này với mình rất cao.  

 

Ngay từ khi anh bắt đầu cầm thanh kiếm đó, anh đã có một cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì có thể ngăn anh tàn sát tất cả.  

 

Tuy rằng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có chiến lực vô địch đó nhưng không phù hợp với anh bằng thanh kiếm này.  

 

“Chuyện gì thế này?”  

 

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.  

 

Kiếm hồn trả lời: “Chủ nhân, tôi nhớ mang máng”.  

 

“Hình như chủ nhân của thanh kiếm này đi theo đạo tàn sát!”  

 

“Đạo tàn sát ư?”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.  

 

“Chẳng trách lại phù hợp với tôi như vậy!”  

 

Anh cầm chặt đoạn kiếm đó: “Chủ nhân của mày đã hy sinh và tiêu tan rồi, kể từ hôm nay tao sẽ là chủ nhân của mày!”  

 

“Tao sẽ đặt cho mày một cái tên, gọi là Tàn Sát thì sao?”  

 

Đoạn kiếm kêu vang, nhẹ nhàng run rẩy tỏ ý phản đối.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không thích hả? Vậy Huyết Đồ thì sao?”  

 

Đoạn kiếm vẫn phản đối như cũ.  

 

“Kiếm Sát Thần?”  

 

“Kiếm Tử Thần?”  

 

“Kiếm Diêm La?”  

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một hồi ra vài cái tên.  

 

 

Nhưng đoạn kiếm vẫn từ chối như cũ.  

 

 

Diệp Bắc Minh rất bất lực, thở dài nói: “Mày đã không vừa ý thì tao cũng không miễn cưỡng gì!”  

 

 

“Đợi đến khi nghĩ ra tên thích hợp rồi nói tiếp, mày cứ gọi là kiếm không tên trước đi!”  

 

 

...  

 

 

Một lúc sau, tin nhà họ Phương bị sát hại dã man lan ra ngoài.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận