Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4810: Nếu đã biết

"Được rồi, hiện mối nguy đã được giải quyết, cuộc so tài trong tông tiếp tục!"

Bất Hủ Khung liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái. Giờ phút này. Toàn thân Diệp Bắc Minh máu me đầm đìa!

Xương cốt, gân mạch, đan điền đầu vỡ hết, rơi vào tình trạng tàn phế một cách triệt đểi

Bất Hủ Nhan tiến lên.

Chậm rãi ôm lấy Diệp Bắc Minh đang bị thương nặng, rồi lấy thẻ bài ghi điểm của mình ra, chuẩn bị bóp nát!

"Bất Hủ Nhan, con đang làm cái gì vậy?" Bất Hủ Chiến kinh ngạc nói: "Thẻ ghi điểm đại diện cho thành tích của con trong cuộc so tài lần này, con có biết một khi con bóp nát nó, con sẽ bị

truyền tống ra ngoài không hải!"

"Con sẽ thua hẳn trong cuộc so tài tông tộc! Đây đã là lần thứ ba con tham gia cuộc so tài tông tộc!"

"Và cũng là lần cuối cùng, con có biết nếu thất bại thì sẽ có ý nghĩa gì không?"

Bất Hủ Nhan lạnh nhạt nói: "Cảm ơn Chiến lão tổ nhắc nhở, tất nhiên con biết!"

Giọng Bất Hủ Chiến trầm xuống: "Nếu đã biết, con còn không dừng tay?"

Bất Hủ Lộng Nguyệt bước lên một bước, vội vàng ngăn cản: "Nhan Nhị, em đừng xúc động quá."

"Diệp Bắc Minh đã trở thành người tàn phế, cuộc so tài trong tông quan trọng, dù em muốn đưa anh ta ra ngoài trị thương, cũng không cần phải tự mình đưa đi!"

"Thế này đi, chị bố trí một người đưa anh ta ra ngoài!"

"Ha hat"

Bất Hủ Nhan cười lạnh đáp lại, rồi lạnh nhạt liếc Bất Hủ Lộng Nguyệt một cái: "Chị Lộng Nguyệt, xin lỗi, em không tin chị!"

Nói xong.

Cô ấy bóp nát thẻ ghi điểm! Răng rắc!

Liền mạch dứt khoát!

Một vết nứt không gian hiện ra, Bất Hủ Nhan ôm Diệp Bắc Minh, nhảy vào trong!

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

Ra khỏi nhà tù số sáu.

"Bất Hủ Nhan? Sao cô ấy ra nhanh thết"

"Có chuyện gì thế nhỉ? Người cô ấy đang ôm hình như là người đàn ông mà cô ấy thừa nhận nhỉ?"

"Tên nhóc này đang hấp hối, tàn phế rồi!" Quảng trường trở nên xôn xao náo động!

Mọi người hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Bất Hủ Nhan ôm Diệp Bắc Minh lao nhanh đến đỉnh thứ ba, tới trước một cánh cửa đồng đen!

"Lão tổ, cầu xin người hãy cứu anh ấy!"

Bất Hủ Cầm thấy Bất Hủ Nhan cả người là máu, ôm Diệp Bắc Minh đang thoi thóp xuất hiện ở đây thì cả kinh.

"Nhan Nhi, có chuyện gì vậy?"

"Là Bất Hủ Khung ạ!"

Bất Hủ Nhan run rẩy cắn chặt răng.

Nghe Bất Hủ Nhan giải thích xong.

"Trong tay tên nhóc này có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn? Sao cháu không nói sớm!" Sau cánh cửa bằng đồng, nét mặt Bất Hủ Cầm thay đổi liên tục.

Bất Hủ Nhan quỳ xuống, điên cuồng dập đầu: "Lão †ổ, cầu xin người... cứu anh ấy, người nhất định phải cứu anh ấy!"

"Nhan Nhi, đó là con không biết phép tắc Phong ấn nghĩa là gì thôi! Một đòn đó của Bất Hủ Khung là sử dụng phép tắc Tế Đạo của ông ta!"

"Nếu là bị thương bình thương, dù chỉ còn một giọt máu, lão tổ ta vẫn có thể cứu sống cậu ta!"

"Nhưng vết thương của tên nhóc này thì khác, phép tắc phong ấn của cảnh giới Tế Đạo đã chặn đứng đường sống của cậu ta rồi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận