Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4922: Nó còn rung nhẹt!

Câu nói này giống như có ma lực vậy!

Chuông Hồng Hoang khẽ rung lên, toàn bộ uy áp biến mất.

Thậm chí!

Nó còn rung nhẹt!

Nó lơ lửng trên không trung, cách đài cao hình tròn mười mấy mét! Bên dưới chuông Hồng Hoang, kén Hỗn Độn đứng đó!

Một cỗ khí tức Hỗn Độn quay quanh nó và lưu chuyển liên tục! "Mật Phil"

Vào khoảnh khắc áp lực biến mất, thương thế trên người Diệp Bắc Minh lập tức hồi phục, anh chạy qua!

"Đây chính là Hỗn Độn Đế Thể sao? Năng lực hồi phục đáng sợ thật!" Bà lão nheo mắt lại.

Ong! Lực lượng của chuông Hồng Hoang ập tới, chặn Diệp Bắc Minh lại! "Tiểu Minh Minh yên tâm, tôi không sao! Chuông Hồng Hoang có ý thức của

riêng nó, nó bảo để tôi ở trong chuông Hồng Hoang dưỡng thai! Bảo vệ an toàn cho tôi đến khi tôi sinh đứa con của chúng ta ra mới thị

Trong kén Hỗn Độn, truyền ra giọng nói của Côn Ngô Mật Phi.

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Chuông Hồng Hoang đang bảo vệ đứa con của anh và Côn Ngô Mật Phi?

"Mật Phi, sao lại vậy?"

"Tôi cũng không biết, sau hôm ở Vạn Y Cốc, cái kén này bắt đầu hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài!" Côn Ngô Mật Phi giải thích: "Ngay lúc nấy, sau khi chuông Hồng Hoang rung lên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói, bày tỏ có thể bảo vệ tôi và đứa trẻ!"

"Tiểu Minh Minh, anh yên tâm đi, tôi không cảm nhận được ác ý của chuông Hồng Hoang!"

Âm!

Chuông Hồng Hoang lại rơi xuống đất, bao lại Côn Ngô Mật PhiI

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi bất định, chủ yếu là ngạc nhiên: "Tiểu Tháp, chuyện này là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt hiểu ra: "Ha ha! Bổn tháp biết rồi!" "Nhóc con, binh khí của Đại Đế đều có ý thức riêng của nó, chắc chắn chuông Hồng Hoang đã nhìn trúng thiên phú của con cậu, nên đã chọn thằng

bét"

"Một số khí linh hàng đầu, quả thật sẽ theo bên mẹ từ khi chủ nhân vẫn còn trong bụng mẹt”

"Hồi bổn Tháp chọn trúng cậu, ha ha... cậu cũng đang ở trong bụng mẹ cậu mà?"

"Còn có chuyện đấy nữa hả?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Cùng lúc đó, trong tay Hoàng Cửu Dương xuất hiện một cái ngọc bài, ngọc bài lóe sáng liên tục, bên trong phát ra tiếng: "Cung chủ, có người từ bên đại lục Trung Châu đến! Bọn họ chỉ đích danh muốn gặp Diệp công tử, thái độ cực kỳ cường thết"

Ngọc bài tối đi, giọng nói biến mất.

Hoàng Cửu Dương đi lên, giải thích một lượt: "Diệp công tử, đối phương đến †ìm cậu, mong cậu đi một chuyến!"

"Được!" Diệp Bắc Minh gật đầu.

Hai người ra khỏi cửa hoang vực, trở lại đế cung Hồng Hoang, đi vào điện chính!

Xoet! Trong nháy mắt.

Mười mấy ánh mắt nhìn sang, có bảy, tám lão giả, với năm, sáu thanh niên nam nữt

Trong số họ có một thanh niên mi tâm điểm một Kim đan, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Diệp Bắc Minh!

"Cậu chính là Diệp Bắc Minh hả? Nghe nói cậu là Hỗn Độn đế thể?"

"Mau phóng khí tức Hỗn Độn đế thể ra đây cho chúng tôi kiểm tra một chút, xem tin đồn có phải là thật không!"

Diệp Bắc Minh nói: "Anh là ai? Anh bảo tôi làm thì tôi phải làm chắc?"

"Đúng! Bản công tử bảo cậu làm, thì cậu phải làm!" Tên thanh niên ngạo mạn cười nhẹ.

Diệp Bắc Minh trực tiếp bỏ qua tên đó: "Thằng ngu!"

"Phụt.."

Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng một bùng lên!

Sấm sét giữa trời quang, bổ về phía Diệp Bắc Minh!

Mấy lão giả đến cùng tên thanh niên, nheo mắt, hoàn toàn không có ý ra tay ngăn cản, rõ ràng là đang cho Diệp Thiên một cơ hội giáo huấn Diệp Bắc Minh!

Hoang Cửu Dương lặng lẽ lùi về sau một bước! Với thực lực của Diệp Bắc Minh, căn bản không sợ Diệp Thiên! "Quỳ xuống cho tôi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận