Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4526: Một giây sau

“Thiên lôi, diệt cho ta!”

Diệp Bắc Minh khẽ gầm lên: “Đạo Vô Địch mới là con đường tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản!”

“Thiên đạo cũng vậy!” Năng lượng vô hạn. Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng chém về phía thiên kiếp.

Cuối cùng, khíc tức của Diệp Bắc Minh đột nhiên dâng lên đột ngột, cả một mảnh thiên địa vang lên tiếng động lớn, thiên kiếp tan vỡ.

“Đây chính là cảnh giới Hợp Đạo sao? Có cảm giác, vạn đạo đều nằm trong sự khống chế của mình”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.

Một giây sau.

Anh đi tới trước màn ánh sáng của Loan Phượng Các, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém lên đó.

Đùng đoàng một tiếng nổ lớn. Toàn bộ Loan Phượng Các không ngừng rung chuyển. Sắc mặt Phượng Cửu phức tạp: “Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liên tục chém ra: “Đương nhiên là phá vỡ trận pháp, rời khỏi nơi này rồi!”

“Anh... lại ghét tôi đến thế sao?”

Diệp Bắc Minh vẫn không quay đầu: “Bình thường!”

Phượng Cửu cắn đôi môi đỏ mọng: “Nếu đã như vậy, tôi tác thành cho anh!” Tính cách cô ta quật cường.

Quay người đi nơi sâu trong Loan Phượng Các, trực tiếp nằm lên giường. Nghiến răng bạc.

Cơ thể không ngừng run rẩy.

“Hự..”

Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, ngón tay hướng về một nơi nào đó... Một giây sau.

“Ưm..."

Một tiếng rên trâm thấp vang lên.

Thân thể Phượng Cửu run rẩy cực liệt.

Với một tiếng răng rắc' giòn dã vang lên, trận pháp bảo vệ Loan Phượng Các lập tức tan vỡ.

“Vỡ rồi!" Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.

Ngữ khí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút quỷ dị: “Vỡ rồi... có điều, không phải do cậu đánh vỡi”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”

“Rõ ràng là do tôi đùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vỡ trận pháp của Loan Phượng Các, cái gì gọi là không phải tôi làm vỡ nó?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng. Không hề giải thích!

Diệp Bắc Minh cũng không tiếp tục ở lại Loan Phượng Các mà trực tiếp rời đi.

XetI

Vô số ánh mắt nhìn qua, như ghim vào người Diệp Bắc Minh đang rời khỏi Loan Phượng Các, đặc biệt là đám đàn ông của Phượng Tộc, giống như muốn giết anh vậy.

“Cảnh giới Hợp Đạo!”

Một bà lão của Phượng Tộc giật mình, khuôn mặt già nua hiện lên một tia

kinh hãi: “Mới có 5 ngày ngắn ngủi, vậy mà có thể từ cảnh giới Nhập Đạo bước vào Hợp Đạo!”

“Vượt qua hẳn hai cảnh giới lớn, tên nhóc này lế nào là một thiên tài võ đạo?” Bởi vì gạo đã nấu thành cơm.

Phượng Cửu tự mình lựa chọn.

Cũng không có gì để nói.

Ngộ nhỡ đó là chân ái thì sao?

Bà lão bước lên một bước: “Người trẻ tuổi, cậu đã trở thành con rể của Phượng Tộc, cậu tên là gì?”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bà lầm rồi, tôi không phải là con rể gì đó của Phượng Tộc!”

“Cậu nói gì?” Sắc mặt bà lão tối sầm lại, trở nên vô cùng khó coi. Những lão giả khác của Phượng Tộc cũng tức giận vô cùng.

Còn có những người khác của Phượng Tộc, ai nấy đều dùng ánh mắt băng lạnh, tràn đầy địch ý nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Giọng nói của bà lão lạnh lùng vang lên: “Người trẻ tuổi, cậu vừa nói gì?”

“Nói lại một lần nữa xeml”

Diệp Bắc Minh có chút không vui, nếu không phải do Phượng Cửu từng giúp anh, anh cũng lười phải nói nhảm với đám người này: “Cho dù tôi có nói lại 100

lần, thì vẫn là một đáp án!”

“Tôi căn bản không phải là con rể của Phượng Tộc các người, giữa tôi và Phượng Cửu, không có bất kỳ mối quan hệ nào cả!”

“Cậu muốn chết!”





Bạn cần đăng nhập để bình luận