Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4701: Cái quái gì vậy?

Lôi Lam bị đóng đỉnh ở quảng trường, ngọn giáo vàng đâm xuyên qua đầu, từng trận đau nhức dữ dội truyền tới khiến hắn điên cuồng gào thét: “A... cha, giúp con giết hắn!"

"Muốn đi? Để bổn hoàng nhìn xem ngươi chạy được đi đâu!”

Lôi Mông cực kỳ hung bạo, móng vuốt vồ thẳng vào lưng Diệp Bắc Minh: “Để lại U Nhược cộng thêm mạng của ngươi đi!!!”

Toàn bộ sức mạnh của Đại Đạo Chi Thượng tầng chín đều bộc phát ra ngoài!

Không gian xung quanh bị bóp méo! Diệp Bắc Minh có một loại trực giác.

Tuy Lôi Mông là Đại Đạo Chỉ Thượng tầng chín nhưng một công kích này không hề yếu hơn Tế Đạo!

“Tiểu Tháp, ra đi!" Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay ra khỏi thân thể anh, tấn công về phía Lôi Mông!

“Cái quái gì vậy? Cút!”

Tại khoảnh khắc thấy được Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Lôi Mông chỉ cảm thấy tòa tháp này cổ kính dị thường, không mang theo bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào!

Và chỉ coi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục là một vật phòng thủ bình thường!

Năm ngón tay ông ta nắm chặt lấy Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Sương máu bay tán loạn.

Lôi Mông kinh hoàng hét lên một tiếng, khiếp đảm nhìn xuống lòng bàn tay của mình, vậy mà....nổ tung rồi!

“Đây là cái gì?”

Lôi Mông giật mình.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục đụng tới, răng rắc' một tiếng giòn tay, xương ngực của Lôi Mông đã vỡ lìa, giống như diều đứt dây bắn ngược ra ngoài!

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền quay trở lại trong thân thể Diệp Bắc Minh!

“Nhóc con, tôi chỉ có thể làm được tới đây thôi!” “Tiểu Tháp, ông như vậy đã rất mạnh rồi!”

Diệp Bắc Minh hưng phấn: “Nếu là tôi ra tay, rất khó để làm ông ta bị thương!”

Tuy rằng anh từng chém giết qua Tế Đạo, nhưng chỉ riêng đường kiếm đó đã phải luyện tập vô số lần!

Vào thời điểm quan trọng tập kích một chiêu thành công!

Nếu không phải Thái Ất Mạc tự mãn, anh căn bản không có cơ hội giết chết ông ta!

“Đi thôi!"

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, vác U Nhược lên vai, phóng thẳng đến chân núi thần Thái Nhất.

“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Đuổi theo cho ta!”

Lôi Mông giận dữ gầm lên, nhưng lại động tới vết thương mà phun ra một ngụm máu: “Phụt...”

Đợi đến khi các đại yêu vương phản ứng lại, thì Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất khỏi tầm mắt!





Bạn cần đăng nhập để bình luận