Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4487: Quả nhiên

“Cậu nói gì cơ?” Bà lão lưng gù cau mày: “Nhóc con, cậu rốt cuộc có ý gì?”

“Nói! Nếu không có một lời giải thích hợp lý, lão thân sẽ khiến cậu hối hận vì câu nói vừa rồi!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói ra chuyện của Hắc Thủy Tộc.

Quả nhiên.

Sau khi nghe xong, sắc mặt bà lão lưng gù biến sắc.

Bà ta tiến vào biển Hỗn Độn vì có chuyện cần làm.

Biễn Hỗn Độn đột nhiên cạn khô, tất cả nước biển đều biến mất.

Bà ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện lớn, nên lập tức quay về Luân Hồi Tông.

Trên đường đi không ngừng chứng kiến cảnh ô nhiễm lan rộng, vô số mảnh đất đọc đường đi biến thành vùng đất chết.

Ánh mắt của bà lão lưng gù thay đổi bất định: “Diệp Bắc Minh, những điều cậu vừa nói đều là thật sao?”

Diệp Bắc Minh đưa tay lên trời: “Tiền bối, tôi lấy trái tim võ đạo của mình ra thề!”

“Nhiều nhất là một tháng nữa, toàn bộ đại lục Luân Hồi sẽ thật sự biến thành một vùng đất chết!”

“Tiền bối đừng nghĩ cách đối phó với tôi nữa, tốt nhất nên tìm một lối thoát cho Luân Hồi Tông đi!”

Ánh mắt anh kiên định: “Hơn nữa, nếu như tôi phản kháng, tiền bối chưa chắc bà đã bắt được tôi!”

“Cái này...”

Bà lão lưng gù kinh hãi.

Ngoài việc địa lục Luân Hồi sẽ bị diệt vong ra.

Bà ta càng sợ hãi hơn khi Diệp Bắc Minh có cách đối phó với mình?

“Nhóc con cậu lấy đâu ra sự tự tin như vậy! Có điều... nếu như chuyện về Hắc Thủy Tộc là thật? Trước đây sư phụ đã từng dự đoán, truyền thừa ngàn vạn

năm của Luân Hồi Tông sẽ bị diệt bởi một thế lực mang tên Hắc Thủy Tộc!”

“Trong những năm qua, tôi đã tiêu diệt rất nhiều thế lực có liên quan đến

“Hắc Thủy Tông”, “Hắc Thủy Môn”, nhưng vẫn chưa phát hiện ra Hắc Thủy Tộc!” “Lẽ nào tất cả những chuyện này đều là sự thật?” Trong lòng bà lão lưng gù như có hàng ngàn con sóng trỗi dậy.

Không có thời gian để kinh ngạc nữa.

“Diệp Bắc Minh, cảm ơn thông tin của cậu, cậu có thể đi rồi!”

Bà lão lưng gù quay người, chuẩn bị triệu tập các lão tổ khác của Luân Hồi Tông để thông báo tin tức của Hắc Thủy Tộc.

“Đợi một chút!” Diệp Bắc Minh đột nhiên lên tiếng, gọi bà lão lưng gù lại.

Bà lão lưng gù cau mày: “Cậu còn chuyện gì khác à?”

cự

Diệp Bắc Minh nói: “Tiền bối, xin giúp tôi một

Bà lão lưng gù tức giận đến bật cười: “Tên nhóc cậu cũng thật không khách khí, nói đi, cậu muốn tôi giúp gì?”

Diệp Bắc Minh lấy ra một cuộn tranh.

Trên đó vẽ một vực đá khổng lồ.

Phía trên vách đá, có hàng trăm hang động tỏa ra ma khí ngập trời. Phía dưới vực đá là một quảng trường rộng lớn.

Chính là nơi mà Diệp Bắc Minh suy đoán ra vị trí của cha mẹ mình. “Tiền bối biết nơi này không? Nơi này rất quan trọng với tôi!”

_

Bà lão lưng gù nhàn nhạt nói: “Nhóc con, cậu thật may mắn!

“Người khác có thể cả đời này cũng không biết đến nơi này, nhưng lão thân đúng là đã từng đi qua nơi này một lần!”

“Nơi này tên là Vạn Ma Cốc, nằm tại đại lục Thiên Ma của Hỗn Độn Bắc Hải”. Diệp Bắc Minh vui mừng: “Đa tạ tiền bối!” Bà lão lưng gù biến mất.

Diệp Bắc Minh và Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu ba người nhanh chóng rời khỏi Luân Hồi.

Đến trước khe nứt không gian của biển Hỗn Độn. “Tránh ra, hai người chúng ta còn có việc cần làm!” Hai người lấy ra thẻ bài của thái thượng trưởng lão.





Bạn cần đăng nhập để bình luận