Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4476: Trong bảng xếp hạng

Bảo Kiếm Phong nghĩ vậy, đảo mắt liền nói: “Lục Thiêu, con ở đây trông chừng đi”.

“Vâng!” Lục Thiêu chán nản bước về phía trước.

Bảo Kiếm Phong bước sang một bên, tìm một chiếc ghế tựa đặt mông ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Thiêu quét mắt nhìn quanh, thản nhiên mở lời: “Ta là Lục Thiêu, năm nay 13.000 tuổi, cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Là đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, hưởng thụ đãi ngộ cấp tông chủ!”

“Trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn đứng thứ 563!"

“Oa! Đạo Tổ đỉnh phong 13.000 tuổi, trẻ quá vậy!”

“Nội môn của Luân Hồi tông ít nhất cũng có mười vạn đệ tử, Lục sư huynh vậy mà nằm trong 600 vị trí đầu?”

“Đãi ngộ cấp bậc tông chủ, thiên tài trẻ tuổi!” “Lục sư huynh, thực lực của huynh ắt hẳn rất mạnh mẽ phải không?” Hàng trăm ngàn người phía dưới không ngừng xuýt xoa thán phục.

Lục Thiêu rất hài lòng với phản ứng này của họ, cả người cũng có chút lâng lâng phấn chấn!

“Lục sư huynh đẹp trai quái!” “Nếu ta có thể gả cho Lục sư huynh thì thật tốt!”

Vô số người phía dưới ngước lên với ánh mắt ngưỡng mộ, nữ tu võ lại càng thêm phần trầm trồ!

“Yên lặng!” Lục Thiêu hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn hiển lộ khí chất của bậc cường giả! Mọi người im chặt miệng.

Lục Thiêu quét mắt nhìn quanh: “Kỳ thực, bổn công tử không cần giảng giải thêm về con đường Luân Hồi thì tin rằng mọi người cũng đều đã hiểu rõ rồi”.

"Thông qua con đường Luân Hồi liền có cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn của bổn tông!”

"Thật ra, ngoại trừ con đường Luân Hồi thì vẫn còn một cách khác?”

“Đó chính là khiêu chiến một đệ tử nội môn bất kỳ, chỉ cần đánh bại hắn liền có thể trở thành đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, hơn nữa còn trực tiếp thay thế xếp hạng của hắn trong nội môn”.

Vừa dứt lời, hiện trường liền râm ran tiếng thảo luận!

“Thách đấu với đệ tử nội môn?”

“Điên rồi sao? Lục sư huynh đều đã là cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong rồi, chúng ta mới là Hợp Đạo, Đạo Quân... chênh lệch quá lớn”.

Rất nhiều người đều lắc đầu.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Vẫn là quên đi, dù sao mình cũng chỉ cần tiến vào Luân Hồi tông là được, không cần quá nổi bật làm gì!”

Vừa nghĩ đến đó, Lục Thiêu đã nhấc tay chỉ vào đám đông: “Ngươi! Ngươi... còn có ngươi, tiến lên khiêu chiến với ta!”

Hai võ giả bị Lục Thiêu chỉ mặt đều sợ tới mức trắng bệch mặt mày! Hai chân cũng thoáng chốc mềm nhữn không còn chút sức lực! Phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất!

“Lục sư huynh huynh tha cho chúng ta đi mà...”

“Lục sư huynh huynh đừng đùa nữa, ta nào có gan dám tuyên chiến với huynh!”

Hai người vội vàng xin tha. Chỉ có duy nhất người thứ ba lặng yên đứng nguyên tại chỗ.

Hắn chỉ thờ ơ đứng đó, vậy mà không hạ mình cầu xin, cũng không chút sợ hãi!

Cứ như một ngọn núi đứng sừng sững nơi đó!

Trong thoáng chốc vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người này!

Người thứ ba đó chính là Diệp Bắc Minh!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Mẹ nó... cũng quá trùng hợp rồi đi...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phá lên cười:”Ha ha ha, nhóc con, cậu đúng là càng nghĩ gì thì nó càng tới mà!”

Ánh mắt của Lục Thiêu đương nhiên cũng rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

Từ hơi thở thì mới là một Nhập Đạo hèn mọn!

Lục Thiêu một bước tiến tới, đanh giọng hỏi: “Nhóc con, cậu tên là gì?” Diệp Bắc Minh trả lời: “Dạ Huyền!”

Anh lười phải bịa mà trực tiếp dùng tên của bố mình!

“Dạ Huyền?”

Ánh mắt Lục Thiêu tối sầm lại, có chút bất mãn: “Hai người còn lại đã dập đầu xin tha rồi, xin hỏi cậu hờ hững đứng đó là có ý gì?”

“Nếu cậu làm giống hai người bọn họ, tôi sẽ coi như chưa từng điểm tên cậu!”

Diệp Bắc Minh ồ một tiếng: “Nếu tôi lựa chọn khiêu chiến thì sao?” Toàn trường chết lặng! Lặng ngắt như tời

Mấy vạn người trên quảng trường đều hít ngược một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!





Bạn cần đăng nhập để bình luận