Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3: Rời đi, hay chiến đấu?

“Anh cả, ở dưới đó nhớ chăm sóc tốt cho ba mẹ, anh yên tâm, em nhất định sẽ trả thù cho anh”, Diệp Bắc Minh nâng chung rượu, uống cạn một chung, đổ một chung xuống đất.  

             “Ba mẹ yên tâm, hai người sẽ không mất con dâu đâu, nếu đã là con dâu của nhà họ Diệp thì không một ai được cướp”.  

             “Con đã biết sơ bộ người giết mọi người là ai, có liên quan đến nhà họ Triệu, dù nhà họ Triệu ở Giang Nam có thế lực mạnh đến mấy, lần này con trở lại cũng là muốn tiêu diệt bọn họ, đừng ai trong bọn họ hòng chạy mất”, sau khi nói xong câu này, trong mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy sự cứng rắn.  

             Sáng hôm sau, toàn bộ thành phố Giang Nam chìm đắm trong cảm giác vui mừng.  

             Trước cửa một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, những chiếc xe sang như Rolls Royce, Bentley, Maybach nối đuôi nhau không dứt.  

             Ngoài ra còn có mấy chiếc siêu xe Lamborghini, Ferrari đến trợ uy, tất cả đều đỗ trước cửa khách sạn.  

             Chẳng những thế, ngay cả đường lớn trước cửa khách sạn cũng bị chặn lại, chỉ có khách của nhà họ Triệu và nhà họ Chu mới có thể tay cầm thiệp mời tiến vào.  

             Hôm nay là ngày đính hôn của Triệu Thái và Chu Nhược Giai.  

             “Nhà họ Chu đúng là may mắn”.  

             “Đúng đó, một gia tộc nhỏ bé chỉ vì một đứa con gái đẹp như tiên mà được cậu Triệu để ý, còn muốn đính hôn!”  

             “Hừ, nhà họ Chu có thể liên hôn với nhà họ Triệu, sau này lên như diều gặp gió, một bước lên mây luôn”, nhân vật lớn của các gia tộc giàu có bàn tán xôn xao, giọng điệu chua ngoa, ai cũng tỏ vẻ hâm mộ và ghen tị.  

             Mười hai giờ trưa, khách đều đã đến đông đủ.  

             Ngoài ông cụ Triệu, các nhân vật lớn trong nhà họ Triệu gần như đều đã đến.  

             Sắc mặt của người nhà họ Triệu cũng không vui vẻ cho lắm, đều tỏ vẻ nhà họ Chu là một gia tộc nhỏ bé thấp kém, hoàn toàn không xứng với nhà họ Triệu. Nhưng Triệu Thái thích Chu Nhược Giai, hơn nữa ông cụ còn yêu thương Triệu Thái như thế, cho nên cũng chiều theo anh ta.   

             “Giờ lành đã đến, nhà họ Triệu và nhà họ Chu đã quyết định, năm sau sẽ tổ chức hôn lễ”, người chủ trì tuyên ba với mọi người.  

             “Chúc mừng! Chúc mừng!”  

             Các nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Giang Nam đều có mặt, không ngừng chúc mừng nhà họ Triệu.  

             Hiện trường bao phủ bởi bầu không khí vui mừng!  

             “Ầm!”  

             Đúng lúc này, một âm thanh lớn vang lên, một cái quan tài màu đen bay thẳng vào hội trường khách sạn, đập mạnh xuống đất.  

             Khi nhìn kỹ lại, các vị khách đều hít một hơi khí lạnh.  

             “Ai mà to gan dám đưa một cái quan tài đến vậy?”  

             “Điên rồi à?”  

             Những người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

             Người của nhà họ Triệu thì vô cùng tức giận, sắc mặt tối sầm lại.  

             Lúc này, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên:  

             “Nhược Giai, em muốn từ hôn, anh không đồng ý! Anh không từ hôn, ai có thể cướp em đi được?”  

             Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai khẽ run, trên mặt là vẻ khiếp sợ: “Anh Bắc Minh!!!”  

             “Là anh”.  

             Diệp Bắc Minh cười đi tới, nét mặt vô cùng dịu dàng.  

             “Bắc Minh… Diệp Bắc Minh!”  

             Ba Chu Thiên Hạo, mẹ Lý Hải Hà của Chu Nhược Giai tỏ vẻ khiếp sợ, ngạc nhiên và không thể tin nổi.  

             “Diệp Bắc Minh?”  

             “Con trai nhỏ của nhà họ Diệp năm năm trước?”  

             “Không phải toàn bộ nhà họ Diệp đã chết hết từ năm năm trước rồi sao?”  

             Vô số nhân vật lớn trong sảnh lớn khách sạn sửng sốt.  

             “Diệp Bắc Minh! Tên ranh con này, cậu vẫn chưa chết ư?”, Triệu Nhị Thần cau mày, sau đó quát to một tiếng: “Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi!”  

             “Vâng!”  

             Hôm nay, đám tay chân nhà họ Triệu nuôi đều mặc vest cách tân, bảo vệ ở xung quanh đại sảnh khách sạn, nghe thấy lệnh của Triệu Nhị Thần, bọn họ lập tức xông đến, bao vây lấy Diệp Bắc Minh.  

             “Anh Bắc Minh, anh mau đi đi!”, Chu Nhược Giai hô to một tiếng với vẻ sốt ruột, muốn lao đến.  

             “Diệp Bắc Minh, anh là Diệp Bắc Minh?”, Triệu Thái trợn to mắt, nắm lấy cổ tay Chu Nhược Giai.  

             “Buông tay cô ấy ra!”  

             Giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên, anh cướp lấy dao găm của một tay sai nhà họ Triệu, sau đó ném về phía trước.  

             “Phập!”  

             Cánh tay đang nắm lấy tay Chu Nhược Giai của Triệu Thái bị chém đứt từ cổ tay, anh ta hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức ngồi xổm xuống đất, sắc mặt tái mét.  

             “Con mẹ nó!”  

             Triệu Nhị Thần tức giận hét lên: “Mau gọi xe cấp cứu!”  

             “Không cần gọi xe cấp cứu, ông có thể liên lạc với nhà tang lễ và nghĩa địa, cái quan tài này là chuẩn bị cho người nhà họ Triệu các ông đấy”, giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên.  

             Anh bước từng bước về phía người nhà họ Triệu, như đang ở chốn không người.  

             Đám tay sai xông lên kia đều bị Diệp Bắc Minh vung chân đá bay, hoàn toàn không thể nào bò dậy.  

             Vô cùng hiên ngang!  

             Triệu Nhị Thần thầm thấy sợ hãi, thấy thái độ hung hăng của Diệp Bắc Minh, ông ta cảm thấy không ổn lắm.  

             “Thống lĩnh Thẩm, trông cậy hết vào ông đấy!”, Triệu Nhị Thần nhìn người đàn ông bên cạnh.  

             Thẩm Ngạo, thống lĩnh của một trăm nghìn cấm quân vua Giang Nam.  

             “Yên tâm, cứ giao cho tôi”.  

             Thẩm Ngạo hờ hững gật đầu, ông ta có mặt chữ điền, người đầy cơ bắp, vô cùng cao to.  

             “Ranh con, đây là nơi để cậu giở thói ngang ngược à? Cút ngay cho tôi!”, Thẩm Ngạo lớn tiếng ra lệnh.  

             “Chuyện này không liên quan đến ông, hôm nay tôi chỉ giết người nhà họ Triệu”.  

             Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Thẩm Ngạo.  

             “Ha ha, nhà họ Triệu là sĩ tộc*, có quan hệ sâu xa với vua Giang Nam, cậu bắt buộc muốn động vào nhà họ Triệu ư? Bây giờ cậu lập tức rời đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”, Thẩm Ngạo uy hiếp.   

             *Sĩ tộc: các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân.  

             “Chưa có chuyện gì xảy ra? Không thể nào! Cậu ta chặt đứt một bàn tay của con trai tôi, nhất định phải đền mạng!”, Triệu Nhị Thần lạnh lùng nói.  

             Thẩm Ngạo nhướng mày, tỏ vẻ cạn lời.  

      Rõ ràng thực lực của Diệp Bắc Minh không hề tầm thường, e rằng chính là một võ giả.  

  Ông bảo một võ giả đền mạng vì một bàn tay của con trai ông, làm gì có chuyện đó?  

             Nhưng Thẩm Ngạo cũng không thể nói ra những lời này, ông ta chỉ có thể nói một câu: “Rời đi, hay chiến đấu? Do cậu quyết định”.  

             “Người ngăn tôi lại, đều phải chết!”  

             Diệp Bắc Minh cũng không thèm quan tâm đến Thẩm Ngạo mà đi về phía Triệu Nhị Thần.  

             “Hừ, ngông cuồng!”, Thẩm Ngạo cười khẩy, ông ta nhảy lên cao như một con vượn, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, đấm một phát về phía mặt anh.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận