Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3298: “Sao anh dám ra tay với chúng tôi?”

 Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Quỳ xuống!”  

 

 

“Gầm gừ!”  

 

Hơn mười con Thú Vương gầm lên rồi quỳ xuống.  

 

Diệp Bắc Minh quơ cái yếm đào của Sở Vị Ương: “Nhớ kỹ khí tức của chủ nhân cái này, tìm được vị trí của cô ta thì báo ngay cho tôi!”  

 

“Vâng, thưa chủ nhân của tôi!” (Thú ngữ)  

 

Hàng trăm nghìn con ma thú gầm lên rồi nhanh chóng giải tán.  

  Advertisement

...  

 

Sâu bên trong Huyết Mai Lâm.  

 

“Tiếng gì thế?”  

 

Bên đống lửa trại, bảy tám người kinh hoảng đứng phắc dậy.  

 

Trán bọn họ toát mồ hôi hột.  

 

Lúc này, một lão già mặt mày tái mét chạy tới: “Cậu chủ ơi, thú triều, là thú triều!”  

 

“Cái gì?”  

 

Một người thanh niên hai bảy hai tám tuổi mắt đỏ bừng nói: “Chúng ta đang ở ngoài Huyết Mai Lâm, sao nơi đây lại có thú triều chứ!”  

 

“Không thể nào? Lẽ nào chúng ta gặp vận xui à?”  

 

“Biết vậy thì tôi đã không tới Huyết Mai Lâm rồi...”  

 

Mấy anh em đồng đội bối rối.  

 

Bọn họ có hơn ba mươi người, cùng lập đội với nhau vào Huyết Mai Lâm.  

 

Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà chỉ còn lại chưa tới mười người.  

 

Nếu giờ gặp thú triều thì chẳng phải bọn họ chết sạch cả đội hay sao.  

 

Trong đám đông chỉ có một người vô cùng bình tĩnh.  

 

Đó chính là Sở Vị Ương.  

 

Cô ta ôm tâm thế tự sát đi vào Huyết Mai Lâm.  

 

Vốn dĩ cô ta đã muốn táng thân trong miệng một con yêu thú rồi nhưng lại bị nhóm người này cứu.  

 

Bây giờ thú triều ập tới, thật đúng lúc.  

 

"Chết dưới thú triều âu cũng coi như là một cái chết không tệ lắm", Sở Vị Ương u sầu mỉm cười.  

 

Ánh mắt người thanh niên trầm xuống: “Ông Quách, là thú triều thật sao?”  

 

Ông Quách gật đầu nói: “Đúng là thú triều thật, số lượng e rằng hơn trăm nghìn con!”  

 

“Nhưng mà thú triều này rất kỳ lạ, tốc độ của chúng nó khá là chậm!”  

 

“Dường như đang tìm kiếm thứ gì đó!”  

 

“Hơn trăm nghìn con...”  

 

Nghe vậy, sắc mặt mọi người tái như tờ giấy trắng.  

 

Người thanh niên hỏi lại: “Mất khoảng bao lâu để tới đây?”  

 

Ông Quách đáp: “Chắc khoảng một tiếng nữa!”  

 

“Một tiếng nữa sao? Đủ cho chúng ta bỏ chạy rồi!”  

 

Người thanh niên gật đầu: “Nhưng cũng phải để lại thứ gì đó để thu hút sự chú ý của thú triều!”  

 

Vút!  

Người thanh niên bỗng nhiên cuồng bạo, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, anh ta vung kiếm lên chém ngang ra ngoài.  

 

 

Bảy tám người đồng đội bên đống lửa bay ra ngoài.  

 

 

Trên ngực bọn họ xuất hiện một miệng vết thương sâu tới mức thấy xương.  

 

 

“Trịnh Thiên Tứ, anh đang làm gì đó?”  

 

 

“Sao anh dám ra tay với chúng tôi?”  

 

 

“Mẹ kiếp! Trịnh Thiên Tứ, anh điên rồi à?”  

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận