Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4345: Toàn thân run như cầy sấy!

Sau hơn chục hơi thở, máu thịt toàn thân Tiền Viễn Sơn gần như nát bét, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy bị Diệp Bắc Minh đập tới chết!

Sót lại chỉ còn một thi thể mềm oặt như bông nhìn không ra hình người.

Ồn ào!

Xung quanh đài võ đạo vang lên từng đợt tiếng hít khí lạnh, những ông lão đang ngồi trên ghế bành nhàn nhã uống trà xem kịch kia đều kinh hoàng đứng bật dậy.

Tất cả đều nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trên bục cao!

“Hay... hay lắm!”, Tê Vạn Hạc kích động tới run rẩy cả người.

Cô gái tên Nha Nha ở bên cạnh cũng trợn to đôi mắt xinh đẹp, sững sờ nhìn Diệp Bắc Minh!

“Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai?” Đôi mắt của Cổ Nhạc như ngưng kết một tầng băng.

Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra một câu: “Đệ tử của Dị Hỏa tông, Diệp Bắc Minh!”

“Diệp Bắc Minh?” Cổ Nhạc cau mày: “Chưa từng nghe...” Lời còn chưa dứt, thông tin về cái tên này chợt hiện lên trong đầu!

Ông ta ngẩng phắt đầu, không thể tin được thốt lên: "Diệp Bắc Minh, người đã giành được hạng nhất tại cuộc chiến Thiên Giai vào trăm năm trước?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!” Ngay khi những lời này vang lên. Toàn bộ Dị Hỏa tông như bùng nổi “Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”

"Làm sao có thể! Không phải là nói sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền biến mất sao?”

“Có người suy đoán vì quá nổi bật tại cuộc chiến Thiên Giai nên sau này bị người khác giết chết rồi!”

“Cũng có người đồn thổi tên nhóc này gian lận tại cuộc thi, sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền tụt dốc thành người bình thường rồi biến mất...”

“Anh ta vậy mà còn sống?”

Thật bất ngời!

Sau cơn chấn kinh thoáng qua, Cổ Nhạc rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh đúng không? Cho dù cậu là người đứng đầu tại cuộc thi Thiên Giai hơn

trăm năm trước thì đã sao?”

“Không lẽ chỉ dựa vào sức lực của một người như cậu liền muốn chặn đứng sự điêu tàn của Dị Hỏa tông?”

"Đúng! Chỉ bằng sức của một mình tôi!" Diệp Bắc Minh tự tin gật đầu. "Ha ha ha hai"

Cổ Nhạc không nhịn được mà phá lên cười đầy trào phúng, những người tu võ xung quanh đài võ đạo cũng cười hùa theo!

“Diệp Bắc Minh, lão phu không biết là ai cho cậu dũng khí này nữa!”, Cổ Nhạc lắc đầu nói.

Diệp Bắc Minh mang theo ý trêu đùa mà nhìn ông ta: “Vậy tôi liền nói cho ông biết, là ai cho tôi sự tự tin đó!”

Lời này vừa vang. Phich!

Diệp Bắc Minh một bước bước ra khỏi đài võ đạo, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Nhạc!

Một quyền tung ra!

“Muốn chết!”

Cổ Nhạc nheo mắt lại, sát ý trong lòng dâng trào, cũng vươn nắm đấm tới! Bùm!

Cổ Nhạc giống như đụng phải sắt thép vậy!

Năm đấm nổ tung ngay lập tức!

Nhưng nắm đấm của Diệp Bắc Minh không hề dừng lại mà mạnh mẽ đập xuống ngực của ông ta!

“Phụt!”

Cổ Nhạc phun ra một ngụm máu, bắn ngược ra ngoài theo một hình vòng cung đẹp đế!

Rầm một tiếng.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận